Anh Chỉ Muốn Em

Chương 51

Edit: Nhunhu

Beta: Sani

Giọng anh ấy có hơi suy sụp,  Hạ Thụ hoảng sợ, vẻ mặt càng trắng bệch hơn.

“Anh ấy…” Giọng của cô luôn nhẹ nhàng mềm mại nhưng lúc này lại khàn khàn: “Anh ấy làm sao vậy?”

Thẩm Hoài Xuyên nói: “Uống rượu quá nhiều, dị ứng cồn, hơn nữa dạ dày cậu ta vốn không tốt, có khả năng bị xuất huyết dạ dày cấp tính, tối hôm qua đã đưa đi bệnh viện.”

Tim Hạ Thụ đập nhanh, hai tay run rẩy.

Cô vẫn chưa hết cảm, bây giờ bỗng ho khan.

Thẩm Hoài Xuyên đưa tay đỡ cô theo bản năng: “Cậu sao thế?”

“Tôi không sao.” Hạ Thụ khoát tay.

Hạ Thụ ngẩng đầu lên,  mắt cô hơi đỏ, giọng nhỏ nhẹ, ẩn chứa sự khẩn cầu: “Thẩm Hoài Xuyên, bây giờ anh ấy đang ở đâu…”

*

Lúc Hạ Thụ và Thẩm Hoài Xuyên đi thăm Hoắc Cận Hành trời đã chạng vạng.

Bời vì bệnh tình đã ổn định, Hoắc Cận Hành đã về chung cư từ sáng. Anh không muốn ở bệnh viện, cũng sợ nằm viện sẽ bị bên nhà họ Hoắc biết được.

Khi về đến chung cư là khoảng bốn giờ rưỡi, hành lang tầng 28 được ánh mặt trời chiếu sáng, những tia nắng nhạt bị cửa sổ cắt thành nhiều lát cắt đầy màu sắcphản chiếu trên mặt đất.

Thẩm Hoài Xuyên đưa cô đến chung cư của Hoắc Cận Hành, anh ấy nói: “Đừng lo lắng, tôi vừa hỏi qua bác sĩ, bây giờ cậu ấy không sao. Thế nhưng tối hôm qua lăn qua lăn lại cả đêm, rất suy yếu, chắc là đang ngủ thôi.”

Hạ Thụ ôm một giỏ hoa quả lớn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, gật gật đầu, vẻ lo lắng trên mặt vẫn không cách nào biến mất.

Khoảng không rộng lớn trên hành lang thay đổi dần theo từng bước chân. Thẩm 

Hoài Xuyên nói: “Tôi không vào đâu, một mình cậu vào thôi, bên trong chỉ có  mình cậu ấy. Mật khẩu mở cửa là XX1225, cậu nhớ đấy.”

Con ngươi trong trẻo của Hạ Thụ có chút xao động.

XX1225.

Là sinh nhật của cô.

“Đúng rồi.” Bước nhanh đến trước cửa, Thẩm Hoài Xuyên dừng chân, quay sang nhìn cô.

Hạ Thụ cũng dừng lại.

“Còn có một chuyện nữa là việc riêng thôi.” Thẩm Hoài Xuyên ôn hòa nói: “Ông nội tôi nghe nói cậu ở Đế Đô, muốn mời cậu qua nhà. Ông tôi… Rất nhớ ông nội của cậu, biết được ông nội cậu đã qua đời, ông rất buồn nên muốn nói chuyện với cậu.”

Sự cảm kích như hóa thành dòng nước ấm chảy qua tim Hạ Thụ. Còn điều gì hạnh phúc hơn việc dù bạn có mất đi nhưng vẫn còn có người nhớ tới.

Cô nói: “Còn được ông nội Thẩm nhớ rõ như vậy, nhất định tôi sẽ ghé thăm.”

Thẩm Hoài Xuyên vuốt cằm: “Cảm ơn cậu.”

Tay cô đặt lên tay nắm cửa chuẩn bị đi vào, Hạ Thụ khẽ quay lại gọi anh ấy: “Thẩm Hoài Xuyên.”

Thẩm Hoài Xuyên ngoái đầu nhìn lại.

Bên cạnh anh ấy có một chậu bonsai phượng vĩ rất tươi tốt. Hạ Thụ mím môi, đắn đo một lúc rồi vẫn nói: “Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?”

“Cậu nói đi.”

“Tại sao sau này cậu và A Hành lại thân thiết như vậy?”

Hạ Thụ biết A Hành và Thẩm Hoài Xuyên là bạn cùng trường đại học nhưng vẫn có chút tò mò.

Dù sao lúc cấp ba, quan hệ của A Hành và Thẩm Hoài Xuyên có hơi lúng túng, tuy không xấu nhưng cũng không phải là tốt, cô rất ngạc nhiên khi thấy bây giờ họ thân thiết như vậy.

Rốt cuộc vẫn không bỏ xuống được, mặc dù ngoài mặt lúc nào cũng từ chối nhưng cô vẫn không nhịn được muốn biết từng chuyện, từng chuyện của anh trong những năm qua.

Thẩm Hoài Xuyên im lặng nở nụ cười: “Cậu thật sự muốn biết?”

Hạ Thụ gật gật đầu.

“Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết.”

*

Phòng khách im ắng, cửa chống trộm đóng lại vang lên một tiếng “Cạch”.

Khi Hạ Thụ bước vào, hốc mắt cô hồng hồng.

Phòng khách rất lớn cũng rất trống trải, cả không gian được quét dọn rất sạch sẽ. Trong phòng cơ bản chỉ có ba chủ đạo là màu đen, trắng và xám, màu trắng chiếm phần lớn, thoạt nhìn có chút lạnh lẽo.

Hạ Thụ đứng ở cửa yên lặng nhìn xung quanh một lượt, cô mở tủ giày ở huyền quan muốn thay giày.

Có vẻ thường ngày không có ai đến nên tủ giày trống trơn, ngoại giày của anh thì không thừa đôi dép lê nào.

Cửa phòng ngủ khép hờ, Hạ Thụ liếc mắt một cái là nhìn thấy anh.

Bức rèm màu xám trắng dài chạm đất, anh nằm ở trên giường lớn ở giữa phòng ngủ, mặt mày tiều tụy, có vài phần xanh xao.

Hạ Thụ đặt giỏ hoa quả xuống, nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên cạnh anh, cô không dám ngồi trên giường nên nhẹ nhàng quỳ gối ở bên cạnh giường nhìn anh.

Tầm mắt của cô lướt qua lông mày và lông mi, cái mũi, đôi môi mỏng và khuôn mặt tái nhợt của anh.

Cô nhớ lại những lời Thẩm Hoài Xuyên vừa mới nói.

*

“Phải bắt đầu từ khi học cấp ba.” Thẩm Hoài Xuyên nói: “Khi đó nhà cậu mới xảy ra chuyện không lâu, cậu ấy không tìm được cậu. Có một ngày, ngày đó tuyết rất lớn, cậu ấy đứng chờ trước cửa nhà tôi, hỏi nhà tôi có biết tin tức gì về nhà cậu không.”

“Khi đó đúng là ông nội tôi cũng đã tìm nhà cậu, nhưng thật sự không nhận được tin gì. Cậu ấy nói là lén trở về Nam Thành, không thể ở lại lâu nên đã để lại số điện thoại, hy vọng nếu có tin tức thì báo ngay cho cậu ấy.”

“Nghe nói lúc cậu ấy trở về suýt nữa thì bị trường đuổi học, hơn nữa còn bị gia đình cấm cửa vài ngày.”

“Lúc gặp lại là ở đại học A…”

“Nói đến cũng thật khéo. Trường đại học A có ba ngày để nhập học, tôi đến vào ngày thứ hai, khi vừa tới cổng trường đã thấy cậu ấy. Trời mưa cậu ấy đứng ở chỗ tảng đá, giống như đang đợi ai đó. Tôi đến chào hỏi cậu ấy theo lẽ thường, hơn nữa còn cùng khoa nên càng gặp nhau nhiều hơn.”

“Sau đó nghe nói, cậu ấy đứng đợi ở đó cả 3 ngày. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cậu ấy đang đợi cậu.”

Viền mắt Hạ Thụ bỗng nhiên đỏ lên, ngực nghẹn lại không nói nên lời.

“Hạ Thụ, mấy năm nay Cận Hành vẫn luôn tìm cậu, chắc cậu ấy không nói với cậu những chuyện này.”

Người ngoài cuộc vẫn tỉnh táo hơn người trong cuộc u mê, Thẩm Hoài Xuyên nói: “Hai người các cậu luôn lo lắng cho đối phương nhiều năm, nhưng lại không nghĩ cho bản thân. Nếu có thể ích kỷ một chút thì cũng không phải đợi đến hôm nay.”

*

Một giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, Hạ Thụ sững sờ, hốt hoảng dụi mắt.

Hoắc Cận Hành vẫn im lặng như trước, ngủ thật sự rất an ổn.

Cô hít hít mũi, cứ ngồi nhìn anh như thế.

Cô nhìn anh chăm chú, giọng của cô rất nhỏ: “A Hành, đúng là đồ ngốc…”

Rõ ràng biết cô không thi vào đại học A, rõ ràng biết chắc là không đợi được cô, vậy mà vẫn làm vậy.

Cô không kiểm soát được, vô thức đưa tay sờ mặt anh, mắt Hạ Thụ cay cay.

Ban đầu cô chỉ muốn chạm vào mặt anh một chút, có thể là do lâu lắm rồi cô không nhìn kỹ khuôn mặt của anh, lâu rồi chưa từng miêu tả hình dáng ngũ quan của anh. Đầu ngón tay của cô vẫn không rời khỏi mặt anh, dần dần trượt xuống dưới.

Khuôn mặt nghiêm nghị xa cách, lông mày kiếm, đôi môi mỏng lạnh lùng, đôi mắt trầm lặng.

Chính là khuôn mặt này.

A Hành của cô.

Chàng thiếu niên nhiều lần quấy nhiễu trong giấc mộng của cô, khiến cô nhớ mãi không quên.

Khoảnh khắc đầu tiên cô nhìn thấy anh cũng vậy, trong trẻo, anh tuấn nhưng lạnh lùng.

Lúc đó cô cũng cảm thấy rất kỳ quái, trên thế giới sao lại có một chàng trai anh tuấn như vậy?

Đẹp đến mức khiến cô yêu mến vô cùng nhưng cũng đau lòng.

Tại sao anh phải luôn âm thầm chịu đựng? Luôn im lặng, không nói gì? Cho dù là bị thương, lạnh, đau lòng, khổ sở vẫn vậy. Anh đều dấu kín trong lòng, âm thầm chịu đựng một mình.

Năm ấy tuyết lớn vad mưa to chắc là rất lạnh nhỉ A Hành?

Nước mắt lại rơi xuống, Hạ Thụ vội vàng dùng tay lau đi, nhưng là càng lau nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Cô không dám phát ra tiếng, sợ quấy rầy đến anh nên cắn môi nhỏ giọng nức nở.

Nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống chiếc chăn màu xanh.

Phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động. Bóng tối bao phủ lên lông mày và lông mi trong trẻo của chàng trai. Anh cô đơn và yên lặng giống như hoàn toàn ngăn cách với thế giới này.

Bàn tay trắng nhợt gầy yếu của anh để bên ngoài chăn, giống như đang nắm cái gì, trên mu bàn tay có dấu mũi kim do truyền dịch để lại.

Hạ Thụ lại nhỏ giọng nức nở, nâng tay anh lên, cô khẽ mở bàn tay của anh ra.

Giống như cảm giác được có người đụng vào, ngón tay Hoắc Cận Hành khẽ giật, càng nắm chặt tay hơn.

Anh nhíu mày, Hạ Thụ nín thở, đợi cho anh nằm im lại, cô mới thử mở ra một lần nữa.

Trong lòng bàn tay anh là một mặt gỗ.

Khi nhìn thấy nó, ánh mắt Hạ Thụ bàng hoàng, cô nhìn hình cái cây nhỏ trên mặt gỗ một lúc lâu.

Con ngươi màu trà như có sương mù quanh quẩn, cô đặt mặt gỗ sang một bên rồi nắm tay anh.

Tay Hoắc Cận Hành không tính thô ráp nhưng cũng không mềm mại, lòng bàn tay anh có vết chai.

Khi đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay anh, cô có cảm giác như đang chạm vào bên ngoài lớp áo giáp bao bọc trái tim anh, tuy cứng rắn nhưng luôn sẵn sàng mở ra vì cô.

Cô cúi đầu, khẽ hôn vào lòng bàn tay anh.

“A Hành, nhanh khỏe lại nhé.” Ánh mắt Hạ Thụ trong trẻo, giọng nói mềm mại mang theo chút giọng mũi, cô nói: “Thật xin lỗi vì đã khiến anh đau lòng. Từ nay về sau em sẽ không làm anh buồn nữa.”

*

Lúc Hoắc Cận Hành tỉnh lại, Hạ Thụ đã rời đi.

Trời tối, đèn tường trong phòng ngủ đã được mở, cũng không sáng trưng mà chỉ có ánh sáng nhàn nhạt. Tinh thần anh có chút trống rỗng, nhìn lên trần một hồi lâu mới khôi phục ý thức, ngồi dậy.

Có một giỏ hoa quả trên tủ đầu giường, mặt gỗ của anh lẳng lặng nằm bên cạnh.

Trên mặt gỗ trơn nhẵn có một tầng ánh sáng nhạt.

Anh giật mình, anh mơ hồ nhớ rằng bản thân nắm trong tay suốt.

Anh cầm nó lên.

Lúc này có một bóng người xuất hiện.

Thẩm Hoài Xuyên đang gặm táo, nhìn anh tỉnh lại, anh ấy đứng dựa vào khung cửa, nói: “Tỉnh rồi?”

Nhìn thấy anh ấy, Hoắc Cận Hành cũng không thấy bất ngờ: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, từ tám giờ sáng đến bây giờ.”

Hoắc Cận Hành vô thức nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rưỡi.

Ký ức về  tối qua hơi lộn xộn, anh biết tối qua Thẩm Hoài Xuyên đưa anh đến bệnh viện, anh rũ mắt nói: “Làm phiền cậu rồi.”

“Cậu cũng biết là phiền?”

Vẻ mặt Hoắc Cận Hành có chút xấu hổ: “Xin lỗi.”

Anh ấy hừ nhẹ, nở nụ cười, ném hạt táo vào thùng rác rồi cầm lấy mấy hộp thuốc đưa cho anh, đi rót nước ấm.

“Nhanh khỏi bệnh đi, nhanh khỏi bệnh là tốt nhất.”

Hoắc Cận Hành rũ mắt nhìn thấy mặt gỗ, anh mơ hồ có dự cảm này, nhưng lại không dám xác nhận: “Hôm nay có người tới à?”

“Có đấy.”

Hô hấp anh ngừng lại: “Ai?”

Thẩm Hoài Xuyên tạm dừng hai giây rồi nói: “Dù sao cũng không phải người cậu đang nghĩ đến.”

“…”

Khi Hoắc Cận Hành ngủ, tuy rằng ý thức không tỉnh táo lắm nhưng vẫn mơ hồ có cảm giác có người bên cạnh.

Trong lúc anh ngủ, người nọ dùng đầu ngón tay khẽ vuốt hai gò má, lông mi và lông mày của anh, cũng dùng nước mắt nóng bỏng bàn tay anh khiến anh buông áo giáp đầu hàng.

… Giống cô.

Anh không biết đó là mơ hay là thật, cho dù việc đó không phải thật, nhưng anh vẫn hơi ảo tưởng.

Anh rũ mắt nên không nhìn thấy chút mất mác nào: “Tôi biết rồi.”

Thẩm Hoài Xuyên nhìn anh bằng vẻ mặt trêu tức, một lát sau anh ấy bỗng nở nụ cười, đặt ly nước ấm xuống tủ đầu giường.

“Haiz, tôi cũng chịu, hai người các cậu yêu đương như thế nào mà phiền toái vậy? Một người đau dạ dày đến chảy máu còn bắt tôi cam đoan không được tìm cô ấy. Một người thì khóc, rời đi không để lại một câu. Đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa mà.”

Hô hấp Hoắc Cận Hành như ngừng lại, giây tiếp theo lồ ng nở rộ giống như pháo hoa, chạm vào đầu quả tim khiến nó trở nên mềm mại hơn.

Cô… Đã tới.

Cô thật sự đã tới.

Anh nhíu mày: “Cô ấy khóc?”

Thẩm Hoài Xuyên không lạnh không nóng “Ừ” một tiếng.

Anh xốc chăn lên, định đứng dậy.

“Ôi cứ từ từ.” Thẩm Hoài Xuyên nhanh tay lẹ mắt đè vai anh lại.

Dù sao vẫn còn suy yếu, Hoắc Cận Hành bị ấn quay về giường một lần nữa.

“Cậu được rồi đấy, cũng qua lâu rồi, cậu ấy cũng đi mấy tiếng rồi. Nếu bây giờ cậu muốn đi, cô ấy không khóc cũng thành khóc, cậu đi nghỉ ngơi đi.”

Hoắc Cận Hành không kiên trì nữa, sự lo lắng trong mắt vẫn chưa biến mất.

“Đúng rồi.” Thẩm Hoài Xuyên bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: “Lúc cậu ngủ, anh trai cậu gọi đến, tôi nghe máy giúp cậu rồi. Anh ấy bảo cậu khỏe hơn một chút thì đến nhà cô họ. Nếu không anh ấy sẽ tự mình đến Đế Đô chăm sóc cậu.”

Hoắc Cận Hành nghe vậy thì nhíu mày: “Cậu nói với anh ấy là tôi bị bệnh?”

“Tôi nào dám.” Thẩm Hoài Xuyên cười: “Vừa gọi đến, anh ấy đã nói vậy. Bên cạnh cậu nhiều tai mắt như vậy, còn sợ không ai nói cho anh ấy?”

Hoắc Cận Hành không nói gì, lông mày vẫn chưa dãn ra, anh thở dài.
Bình Luận (0)
Comment