Anh Chỉ Muốn Em

Chương 66

Cuộc phẫu thuật tiến hành trong ba giờ đồng hồ, tình trạng vết thương đã ổn định, không có nguy hiểm.

Cuối cùng mọi người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chờ đến lúc Hoắc Cận Hành được chuyển từ phòng phẫu thuật đến phòng bệnh thì đã mười hai giờ khuya. Ngoài cửa sổ trời đã ngừng mưa.

Phòng bệnh của Hoắc Cận Hành là phòng VIP ở tầng cao nhất, cả tầng chỉ có hai phòng, được trông coi rất chặt chẽ.

Hạ Thụ muốn chăm sóc anh, nhưng Hoắc Vận kiên quyết không đồng ý. Vì thế, cô chỉ có thể thấy anh trong phút chốc khi anh được đẩy từ phòng phẫu thuật đến phòng bệnh.

Hoắc Cận Hành yên lặng chìm trong giấc ngủ.

Vết máu trên mặt, trên người anh đã được lau sạch, trên người là bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng. 

Màu môi anh trắng như tờ giấy, cả người yếu ớt như một làn sương mù chỉ cần một ngọn gió là bị thổi bay.

Cáng cứu thương đẩy ngang qua người Hạ Thụ, tim cô đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Cô muốn đuổi theo, muốn nhìn anh kỹ hơn… Muốn được gặp anh. Thế nhưng lại bị vệ sĩ của Hoắc Vận ngăn lại trước cửa thang máy.

“Đã thoát khỏi nguy hiểm, sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.” Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương an ủi cô: “Bây giờ không gặp được cũng không sợ, chờ cậu ấy tỉnh lại là ổn rồi.”

Bọn họ đưa cô về nhà.

Một đêm khó ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Thụ nghe được tin, vợ chồng ông bà Hoắc và ông cụ Hoắc đã biết việc này, đi suốt đêm từ Nam Xuyên đến Đế Đô để chăm sóc Hoắc Cận Hành.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, đến tai nhà họ Hoắc là điều tất nhiên.

Chỉ là cô sẽ khó được gặp anh hơn… Mỗi ngày có rất nhiều người nhà họ Hoắc trông coi anh.

Sau cơn mưa hôm đó, những đóa hoa ngày hè ngày càng thưa thớt. Không khí Đế Đô chuyển lạnh, nhiệt độ vẫn chưa tăng lại như ban đầu.

Hạ Thụ đến bệnh viện

Nhưng không có ngoại lệ, cô không thể đến gần tầng phòng bệnh VIP.

Nhà họ Hoắc vì muốn để anh tĩnh dưỡng, sắp xếp vệ sĩ thay phiên trông coi cả tầng ba mươi ba. Hàng ngày, ngoài những y bác sĩ tới khám thì chỉ có những người được cho phép mới có thể vào thăm bệnh theo thời gian quy định.

Cô chỉ có thể đứng ở dưới tòa nhà, cố gắng ngước nhìn về cửa sổ tầng ba mươi ba. Tưởng tượng giờ phút này anh đang ở bên trong, cô biết anh đang ở bên trong.

Lúc trời mưa trở lại, Hạ Thụ đi đến căn hộ của Hoắc Cận Hành.

Từ lần trước Hoắc Cận Hành quay về Nam Xuyên, Hạ Thụ vẫn chưa đến lần nào.

Cô đứng trước cửa nhà, khẽ ấn ngón cái lên màn hình khóa điện tử, cánh cửa“cạch” một tiếng mở ra.

Cô đi vào, nhìn khắp căn phòng màu trắng đầy trống rỗng.

Ngày đó, sau khi cô đi, có lẽ anh đã quét dọn lại, cả phòng quạnh quẽ, sạch sẽ không một hạt bụi.

Môi đôi dép lê nho nhỏ mới tinh nằm ở lối vào, màu hồng phấn, bên trên còn có hình con thỏ nhỏ.

Hạ Thụ khựng lại.

Có hai chậu cây nhỏ đặt trên tủ đựng giày ở lối vào. Một chậu màu trắng, một chậu màu xanh.

Đã qua vài ngày, trên cây nhỏ đã mọc ra vài tinh thể. Cây màu trắng xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào cây màu xanh thẳng đứng. Hai chậu cây nhỏ dựa sát vào nhau.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy đôi dép lê và chậu cây nhỏ, tất cả kiên trì mà Hạ Thụ dùng để kìm nén cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, cô che ngực ngồi xổm xuống khóc nức nở.



——“Em là con gái, con gái không thể để bị nhiễm lạnh, có nhớ không?”

——“Cái này là Hoắc Tiểu Bạch, còn cái này là Thụ Tiểu Lục, chờ bọn chúng ra hoa, chắc chắn sẽ rất đẹp!”

——“Anh, anh nhất định phải trở về đấy? Hoắc Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục còn đang chờ anh đấy!”

——“Chắc chắn rồi.”



Anh đã trở lại, anh đã quay về đúng hẹn.

Chỉ là…

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh nức nở khó nén, Hạ Thụ chôn mặt trong lòng bàn tay, khóc nức nở, khóc thảm thiết.

Trong bàn tay cô còn cầm một mặt dây chuyền ngọc nho nhỏ, ấn vào ngực mình, tại vị trí nơi mặt dây chuyền chạm vào cô, cảm thấy rất đau.

Trong ngực cô cũng cảm thấy rất đau, nước mắt và tiếng khóc giống như nước lũ không thể nào ngừng lại được.

A Hành…

Anh bị thương, anh bị thương vì cô.

Cứ nghĩ rằng, khi cô trưởng thành, mặc dù cô không thể bảo vệ được anh nhưng ít nhất cô có thể bảo vệ tốt bản thân mình, có thể để anh yên tâm.

Cuối cùng cô không thể bảo vệ được ai, đến bản thân cô cũng không bảo vệ được.

Cô khóc rất thảm thiết, khóc đến mê man, ngay cả có người nhập mật mã mở cửa cô cũng không biết.

Chờ đến khi phía sau có tiếng đóng cửa vang lên, Hạ Thụ mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, thút tha thút thít ngoái đầu nhìn lại.

Thẩm Hoài Xuyên đứng ngoài cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.



Thẩm Hoài Xuyên và Hạ Thụ đi trên hành lang bệnh viện.

Lần này Thẩm Hoài Xuyên đột nhiên đến nhà của Hoắc Cận Hành là vì được anh nhờ lấy giúp vài món đồ. Anh ấy phải lấy hai chậu cây, chính là Hoắc Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục.

Biết anh đã tỉnh lại, Hạ Thụ cũng an tâm.

Lại nghe nói anh muốn nhờ Thẩm Hoài Xuyên mang Hoắc Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục đến cho anh, hốc mắt Hạ Thụ ửng đỏ, tràn ngập cảm xúc không thể nói thành lời.

Anh còn đang bị thương nhưng vẫn nhớ rõ chúng.



Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương lén sắp xếp cho bọn họ gặp nhau.

Bây giờ toàn bộ người nhà họ Hoắc đều ở đây, bên cạnh Hoắc Cận Hành có người trông coi rất nghiêm ngặt. Ngay cả Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương cũng không phải muốn là có thể gặp được anh.

Đối với chuyện phát sinh lần này, ông cụ Hoắc cực kỳ tức giận, bây giờ ông cụ có xu hướng giận chó đánh mèo. Tuy chưa nói rõ ràng là cấm Hạ Thụ đến thăm nom nhưng gần như không ai dám mạo hiểm để cô vào.

Trên đường đến thang máy chuyên dụng, Thẩm Hoài Xuyên nói: “Lúc cậu ấy tỉnh lại có hơi nhiều người bên cạnh, ông cụ Hoắc gần như đều ở bên cạnh, tôi không có biện pháp để cậu gặp cậu ấy lúc đó, chỉ có thể chờ lúc cậu ấy uống thuốc giảm đau đi ngủ mới được. Mỗi ngày vào lúc đó, ba mẹ cậu ấy và ông Hoắc đều không ở đó, nhưng chỉ có nửa tiếng, cậu nhớ rõ nhiều nhất là hai mươi phút cậu phải ra ngoài.”

Hạ Thụ ôm Hoắc Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục, yên lặng đi theo phía sau anh ấy, trong lòng chỉ nhớ một điều: “Anh ấy…”

Thẩm Hoài Xuyên hiểu rõ trong lòng. Anh ấy nói: “Cậu yên tâm, bây giờ cậu ấy đã không sao rồi, chỉ là vết thương sâu nên cậu ấy hay ngủ, bác sĩ nói sau này vết thương lành thì sẽ không có di chứng gì.”

Cuối cùng Hạ Thụ cũng yên tâm.

Đến tầng ba mươi ba, cửa thang máy mở ra, hai người nhìn thấy Quý Dương đang chờ ở trước cửa.



Thấy Thẩm Hoài Xuyên, anh ta vội tiến lên: “Ôi, đến rồi à.” Quay đầu nhìn thấy đôi mắt sưng to như quả đào của Hạ Thụ, anh ta giật mình.

Anh ta dùng khuỷu tay chọc Thẩm Hoài Xuyên, “Cậu bắt nạt cô  ấy?”

Thẩm Hoài Xuyên đấm anh ta một cái.

Hạ Thụ vừa biết ơn và ngại ngùng, khẽ rủ mi, “Làm phiền hai người quá.”

Quý Dương cười hì hì nói: “Ôi chao, không có gì, không phiền, không phiền!”

Thẩm Hoài Xuyên nói: “Cậu đi đi, hai chúng tôi trông ở đây, không cần lo.”

Chờ Hạ Thụ đã đi vài bước, Thẩm Hoài Xuyên lại gọi cô lại: “Hạ Thụ.”

Hạ Thụ quay đầu lại.

Ánh chiều tà trong hành lang tầng ba mươi ba rất ấm áp, cả người cô như chìm trong ánh sáng.

Thẩm Hoài Xuyên ngập ngừng một lát mới nói: “Cậu sẽ đi Nam Xuyên chứ?”

Ánh mắt màu trà có của cô hơi dao động, giống như không nghe được lời anh ấy nói: “Cái gì?”

“Hôm trước tôi vô tình nghe thấy người nhà cậu ấy nói chuyện, sau khi vết thương của cậu ấy tốt lên, sẽ đưa cậu ấy quay về Nam Xuyên.” Thẩm Hoài Xuyên nhìn cô: “Cậu có đi không?”

Hạ Thụ im lặng một lúc lâu.

“Tôi không biết.” Cô nói: “Rất xin lỗi.”

Không biết là nói với ai.

Cô gái nhỏ cố gắng nở nụ cười, vẫn là dáng vẻ yên tĩnh, trong sáng như xưa, nhưng trong giọng nói dịu dàng lại cố che giấu âm thanh run rẩy của mình.

Quý Dương thấy vậy thì không nhịn được chưa xót trong lòng.

“Bỏ đi.” Một lúc lâu sau, Thẩm Hoài Xuyên thở dài, cười nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện nữa. Cậu có biết lúc Cận Hành tỉnh lại, câu đầu tiên cậu ấy nói là gì không?”

Ánh mắt Hạ Thụ dao động.

Thẩm Hoài Xuyên: “Cậu ấy nói “Hạ Thụ đâu.””



Trong phòng bệnh rộng rãi, sạch sẽ, rèm cửa sổ được kéo kín, tuy là ban ngày nhưng không có một chút ánh sáng nào lọt vào.

Phòng bệnh im ắng, chỉ mở một bóng đèn mờ nhạt, ngoài cửa sổ mưa bụi đang rơi tí tách, thời gian như càng kéo dài hơn.

Cô nhẹ nhàng đi vào phòng, Hạ Thụ đặt Hoắc Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục trên tủ đầu giường, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt của anh.

Hoắc Cận Hành đang ngủ say.

Hai gò má anh trắng bệch giống như không còn chút máu nào, hàng mi đen của anh khép chặt, có thể lúc anh tỉnh rất đau nên tóc mái trên trán đã thấm đẫm mồ hôi, có vài sợi đã bết lại.

Hai tay anh đặt bên ngoài chăn, trên mu bàn tay còn dấu của mấy vết kim tiêm, làn da xung quanh đã bị bầm tím.

Nhìn anh như vậy, hốc mắt Hạ Thụ lại trở nên ẩm ướt, cô cố nén nước mắt cười với anh.

“A Hành.” Cô nhẹ nhàng nói: “Em đến thăm anh đây.”

Ngón tay cô nhẹ nhàng cầm bàn tay anh, cô không dám dùng sức, cẩn thận nắm đầu ngón tay anh, nhẹ nhàng cúi đầu nghiêng về phía anh.

Hai má cô dán vào những ngón tay trắng trẻo nhưng lạnh lẽo của anh, nước mắt cô rơi xuống, im lặng rơi trên nệm giường.

Ngón tay Hoắc Cận Hành khẽ cử động, không ai phát hiện.

Sau khi Hạ Thụ nhắm mắt yên lặng cảm nhận, cô lại ngồi thẳng dậy, lau nước mắt, cười tươi.

Cô nói với anh giống như đang nói với một đứa trẻ: “Đúng rồi, em còn mang theo Hoắc Tiểu Bạch và Hạ Tiểu Lục đến cho anh, anh xem nè!”

Hai tay trái phải của cô cầm hai chậu cây từ trên từ tủ đầu giường, cô lắc lắc cây nhỏ trong tay nói với anh.

“Nè nè nè! Đây là Hoắc Tiểu Bạch, còn đây là Thụ Tiểu Lục, chúng nó đã cao hơn rồi, cũng đẹp hơn nữa, Tiểu Bạch, Tiểu Lục, các em mau chào hỏi anh A Hành đi nào.”

Biết rõ anh không nghe thấy được, cô vẫn bướng bỉnh đưa hai chậu cây nhỏ đến trước mặt anh, giọng điệu nghẹn ngào nhưng vui vẻ lẩm bẩm.

“Xin chào anh A Hành ~ em tên là Hoắc Tiểu Bạch! Em đã 0.01 tuổi rồi. Sao? Anh hỏi em tại sao lại là 0.01 tuổi hả? Vì tính đến hôm nay em đã sinh ra được 8 ngày rồi! Một năm có 365 ngày, 8 ngày chính là 0.01 tuổi đó.”

“Còn có em, còn có em! Em là Thụ Tiểu Lục, em xinh đẹp hơn Hoắc Tiểu Bạch, lá cây cũng tươi tốt hơn, em do anh A Hành tạo ra, anh còn nhớ em không?”

“Chị Hạ Thụ, sao anh A Hành không để ý đến chúng ta? Anh ấy không thích chúng ta sao?”

Cô im lặng mấy giây, lại đưa hai chậu cây nhỏ đến trước mặt mình, mỉm cười: “Không phải, anh A Hành rất thích tụi em, anh ấy đang bị thương. Chúng ta chờ anh ấy khỏe lại, được không?”

Cô uốn hai cây nhỏ làm hành động gật đầu: “Được.”



Hôm đó.

Cô mua hai chậu cây thần đến chỗ anh, cô bướng bỉnh mua một cây màu trắng, một cây màu xanh, cô gọi chúng là Hoắc Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục, thầm nghĩ, anh có thể thấy chúng nó trưởng thành khi anh ấy quay lại.

Sau đó anh đã quay trở lại, lại vội vàng đi tìm cô. Anh đỡ một vết dao thay cô, anh còn chưa kịp nhìn chúng.

Giây phút cận kề nguy hiểm anh còn dùng sức che mắt cô, nói với cô: “Đừng khóc, đừng nhìn.”

Hạ Thụ rơi lệ.

Hai mươi phút rất ngắn nhưng cũng đủ dài.

Hạ Thụ để Hoắc Tiểu Bạch và Hạ Tiểu Thụ sang một bên. Cô cố ý học theo dáng vẻ của anh, để hai chậu cây sát lại với nhau.

Anh để mặt gỗ đặt trên tủ đầu giường, Hạ Thụ cầm lấy, đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó bỏ vào lòng bàn tay anh.

Đầu ngón tay anh trắng trẻo nhưng lạnh giá, nắm chặt mặt gỗ.

Sau khi đứng dậy, Hạ Thụ chậm rãi cúi người xuống, hôn lên trán của anh rất khẽ.
Bình Luận (0)
Comment