Anh Chỉ Muốn Ngược Em

Chương 47

"Đừng kéo... Lạnh." Hải Lan ngăn hai tay của hắn lại, lắc đầu lia lịa.

"Một lát để anh ôm sẽ không lạnh." Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn cặp đùi trắng của cô rồi dần dần di chuyển lên khu rừng bí ẩn sau đó là cái bụng căng tròn ngạo nghễ của cô, hắn dừng lại ở cặp ngực căng trướng to tới nỗi khó hiểu.

Lưu Hạo Nhiên mỉm cười một ngón tay xỏ vào khuyên ở núm vú của cô. Đây là thứ nửa năm trước chính hắn đeo cho cô.

"Bảo bối ngoan." Hắn kéo kéo núm vú của cô.

"Đừng kéo. " khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng tới khó hiểu, toàn thân cũng trở nên nóng bức.

"Huhu... Kẹo que, kẹo que cơ." Hải Lan nhõng nhẽo bĩu môi. Cô là không thích bị ai đụng chạm như vậy. Rất ngứa mà cũng rất nóng nha.

"Em muốn kẹo que sao? Tiểu dâm đãng?" Lưu Hạo Nhiên cười tà mị sau đó kéo khóa quần xuống. Lôi trong quần lót ra món đồ đỏ mặt.

"Hức... Kẹo que xấu... Tiểu Hải muốn kẹo que bé bé xinh xinh." Khuôn mặt của Hải Lan nhìn chiếc "kẹo que" khủng lồ của Lưu Hạo Nhiên đầy ghét bỏ.

Thứ cô thích là cái kẹo que hồng hồng nhỏ nhỏ cơ.

"Xấu?" Lưu Hạo Nhiên đen mặt, nhưng lửa dục vẫn bùng cháy. Nửa năm cấm dục khiến hắn sống không bằng chết. Lúc nghe tin Thiến Hi ngã xuống biển khiến hắn đau khổ nhưng hiện tại nhìn thấy cô, hắn lại muốn độc chiếm cô cho riêng mình.

Tuy Thiến Hi có thai với Hoắc Dạ Thiên khiến hắn ghen tị tới khó chịu. Nhưng hắn không dám tổn thương cô một lần nào nữa.

Hắn từng thề, chỉ cần cô còn sống vậy hắn sẽ không khiến cô đau lòng nữa.

Chuyện cô giả ngốc hay ngốc thật hắn đều không quan tâm. Nhưng nói Thiến Hi giả ngốc hắn liền không tin, Thiến Hi không phải là một người tài giỏi trong việc lừa gạt người khác. Đây cũng có thể là hậu quả của việc cô bị ngã xuống biển.

Vậy thì hắn sẽ nhân cơ hội này để chiếm được trái tim của cô.

Tuy bây giờ nhìn cô có chút khờ khạo nhưng hắn thích. Ít nhất cô sẽ không còn nhìn hắn bằng ánh mắt thù hận trước kia.

"Bảo bối ngoan ăn kẹo của anh đi... Tuy xấu nhưng rất ngon, rất bổ dưỡng. Lại còn có sữa chua nữa... " Hắn cười khà khà ấn đầu cô xuống vật nam tính của mình.

"À... Đúng rồi em không thể cắn nó chỉ có thể liếm nó từ từ thưởng thức."

"Chị Hề Lộ nói không thể ăn... Người lạ." Hải Lan ngẫm nghĩ. Tuy lúc nãy cô có ăn mấy cái kẹo kia nhưng trông nó đẹp như thế, còn được bao trong chiếc vỏ đẹp trông có vẻ rất ngon.

Mà cái kẹo của ông chú này vừa xấu lại sần sùi, trên đỉnh có màu hồng hồng lâu lâu trên ngọn lại "sản xuất " ra một ít sữa chua. Nhưng cái này bẩn quá có mùi rất khó ngửi lại còn không được bao trong bọc.

Chắc là đồ hết hạn mới chảy nước, nhớ lần trước cô ăn kẹo hết hạn liền bị đau bụng.

Giờ nghĩ lại vẫn khiến cô sợ.

"Tiểu Hải không ăn... Cất đi... Tiểu Hải đau bụng không ăn kẹo của người lạ nha." Hải Lan cầm lấy cây kẹo kia cất vào trong túi cho hắn.

"Thôi... Tự ăn đi." Hải Lan nghiêm túc nói với hắn.

"Muốn tìm chị Hề Lộ... Tiểu Hải muốn tìm chị Hề Lộ hức hức." Hải Lan đập đập vào cửa xe ô tô.

"Chị Hề Lộ? Không được em không được đi đâu hết."

"Huhu... Bắt nạt Tiểu Hải... Bắt nạt tiểu Hải... Chị Hề Lộ... Hề Lộ ơi." Hải Lan uất ức khóc, cái tên xấu xa này vừa bắt cô ăn kẹo hỏng, lại còn nhốt cô lại.
Bình Luận (0)
Comment