[ Hoàng Y Y: Tôi đang đổi nền khung chat. ] Cô suy nghĩ một lúc lâu mới sắp xếp được ngôn ngữ và gửi đi.
Một phút, năm phút.
Đã qua mười phút, điện thoại im ắng giống như cục gạch lạnh ngắt.
Cô nhìn chằm chằm màn hình đen xì nửa tiếng đồng hồ, không ngừng mở khóa, mở WeChat, rời khỏi WeChat, khóa màn hình.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô phản chiếu trên màn hình, ngũ quan tinh xảo làm người ta không muốn nhìn thêm một cái cũng khó.
Nhưng thật ra thực tế rất phũ phàng là —— hoàn toàn sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.
Vòng sinh hoạt của Hoàng Y Y rất nhỏ, ngoài mấy bạn học nữ có quan hệ rất tốt ra thì chỉ còn lại anh chị em họ hàng trong nhà, còn có chị Diệp lần nào tới nhà cô cũng là tới giục cô nộp bản phác họa.
Bình thường cô cũng không đăng ảnh selfie lên vòng bạn bè, cho nên lâu như vậy, không có bạn trai cũng thật sự không kỳ lạ.
Cô di chuyển vị trí đến phòng vệ sinh, đột nhiên bắt đầu cố gắng học cách trang điểm trong video của các beauty blogger như phát rồ, sau hai ba tiếng đồng hồ trang điểm, lại phát hiện ra trang điểm đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ, còn không bằng không làm…
Tại sao đôi tay vẽ tranh này lại không biết trang điểm chứ?
Cô tẩy trang, cũng thấy nản.
Những đồ trang điểm đã mua ở trong nhà lại cứ thế bị bỏ xó, thứ được sử dụng nhiều nhất vẫn là son môi.
Cô nhảy lên giường, cả người vùi xuống giường, lăn qua lộn lại trên đó.
Nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Tần Thịnh mặc đồng phục cảnh sát màu đen, còn cả câu nói kia của anh ——
Em có bạn trai chưa? Cô thẹn thùng ngồi dậy, ôm gối ôm, giao diện WeChat vẫn dừng lại ở câu
“Tôi đang đổi nền khung chat”.
Ngoài cửa sổ trời hơi tối, Hoàng Y Y không thể không bật đèn, cả căn phòng lập tức sáng bừng lên.
Cô lơ đãng làm món cơm rang trứng, ăn cơm xong lại ép mình vùi đầu vào công việc.
Bởi vì Tần Thịnh, đã một ngày cô không làm việc, với lại thời hạn nộp bản vẽ sắp đến, nếu lại không nộp bản vẽ, chị Diệp giục bản vẽ như đòi mạng sẽ lại tới cửa.
Nhưng mà…
Sau khi cô vẽ vài nét bút, suy nghĩ hoàn toàn trống rỗng, trong đầu chỉ toàn là gương mặt Tần Thịnh.
“A!” Cô vùi đầu vào gối ôm.
Mình cũng không phải cô bé mười sáu mười bảy tuổi nữa…
Chỉ là câu nói
“Em có bạn trai chưa” của Tần Thịnh, thật sự rất trêu chọc lòng người, lại còn khiến Hoàng Y Y bị chọc ghẹo đến mức cả ngày không có tâm tư làm những việc khác.
Thời gian bò đến 9:30 tối, cô đeo cặp kính gọng tròn màu đen, vạch từng nét phác hoạ.
Trên màn hình máy tính là một người đàn ông cao lớn rắn rỏi mặc đồng phục cảnh sát.
“Rù rù ~” Điện thoại cuối cùng cũng rung lên! Cô lập tức lật điện thoại ra xem.
[ Tần Thịnh: Cuối cùng anh cũng được về nhà, đói quá. ] Đói? Chẳng lẽ anh còn chưa ăn cơm sao?
[ Hoàng Y Y: Sao anh chưa ăn cơm thế? ] [ Tần Thịnh: Ăn rồi, mà lại đói. ] Cô ôm điện thoại cười ngu ngốc.
[ Hoàng Y Y: Vậy ở nhà tìm chút gì ăn tạm đi? Mấy loại như sủi cảo đông lạnh ấy?] [ Tần Thịnh: T^T không có, hu hu hu ] Hoàng Y Y có chút không đỡ được câu làm nũng của Tần Thịnh, cô thật sự không tưởng tượng nổi một anh cảnh sát cao hơn 1m8 lúc làm nũng sẽ có dáng vẻ gì.
Cô suy nghĩ một lát, hết cách rồi thì cũng chỉ có thể gọi đồ ăn bên ngoài thôi.
Cô mở khung chat rồi bắt đầu gõ chữ, còn chưa gửi đi thì có một cuộc gọi đến, làm cô không kịp đề phòng.
“A lô, Y Y hả, khi nào nộp bản vẽ được nhỉ? Bên chị đang chờ đấy, cuốn sách mới này sẽ được xuất bản ngay thôi, em phải làm kịp trang bìa nhé.”
Lại là lời chào hỏi chí mạng đến từ chị Diệp.
Hoàng Y Y yếu ớt nói: “Em đang vẽ mà, mai, mai là em có thể vẽ xong, em đảm bảo tối mai sẽ gửi bản vẽ cho chị.”
Chị Diệp: “Ok, tối mai chị canh em nhé, em mà không gửi là chị tới nhà giục em đấy.”
Cuối cùng cũng lấp liếm cho qua được chị Diệp giày vò người ta.
Nhưng việc cuống cuồng nói tối mai sẽ giao bản vẽ cho cô ấy, bây giờ bình tĩnh lại, thật sự muốn tháo dép ra tát mạnh lên mặt mình một cái.
Trong lúc cô nghe điện thoại, Tần Thịnh nhắn tin WeChat nói anh đã đặt đồ ăn bên ngoài.
Nhìn tin nhắn Tần Thịnh gửi tới, Hoàng Y Y thở dài.
Nếu không quyết tâm vẽ bản phác họa, ngày mai sẽ chết thẳng cẳng mất!
“Ting ting ~”
[ Tần Thịnh: Cuối cùng ngày mai anh cũng được nghỉ. Hoàng Y Y: Vậy tốt quá, ngày thường chắc anh vất vả lắm nhỉ, nghỉ ngơi sớm chút nhé ] WTF! Hoàng Y Y, mày đang nói cái gì thế?
[ Tần Thịnh: Ngày mai em có rảnh không? ]