Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, mang theo sự ấm áp hắt lên ga trải giường.
Hoàng Y Y kéo hai quầng thâm mắt to đùng bắt đầu một loạt bước dưỡng da.
Tối hôm qua thật ra cô ngủ rất sớm, còn chưa tới 11 giờ đã tắt đèn nằm trên giường, nhưng lại trằn trọc cả một đêm, đến hai, ba giờ sáng vẫn chưa ngủ.
Tối qua cô đột nhiên cảm thấy dường như mình đã gặp Tần Thịnh ở đâu đó, nhưng lại không nghĩ ra.
Hơn nữa không ném đi được hình ảnh Tần Thịnh ở trong đầu, đợi đến sau khi cô vật lộn tiến vào giấc mộng thì người bận rộn như Tần Thịnh lại còn vào trong mộng tìm cô.
Nhưng nội dung giấc mơ hơi không phù hợp với trẻ nhỏ, ngay cả bản thân Hoàng Y Y cũng không muốn nhớ lại.
Quá mất mặt…
Sau này phải đối mặt với Tần Thịnh như thế nào đây?
Qua vài ngày liên tục, có lẽ do Tần Thịnh thật sự rất bận, Hoàng Y Y nói chuyện phiếm với anh nhiều nhất không vượt quá năm câu, trên cơ bản đều là
“Anh ăn cơm chưa”, hoặc là
“Nghỉ ngơi sớm một chút” linh tinh.
Câu nói chờ khi rảnh rỗi sẽ đến tìm mình của Tần Thịnh, đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được.
Hoàng Y Y chống khuôn mặt nhỏ, nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Tại sao Tần Thịnh càng không tới tìm mình thì cô lại càng nhớ anh chứ?
Nha Nha nói là cô bị bệnh tương tư.
[Nha Nha: Bây giờ cậu nhất định phải nhẫn nại! Thứ nhất, nếu anh ta cố ý nhử cậu, cậu đi tìm anh ta trước tức là cậu thua; thứ hai, lỡ may anh ta thật sự bận trăm công nghìn việc ở đồn cảnh sát, nếu cậu tìm anh ta, anh ta lại nhiều thêm một việc, chê cậu phiền phức, thì cậu lập tức game over rồi ] Cô thở dài, nói yêu đương sao lại phiền phức như vậy chứ?
Chẳng trách trước kia cô không hề muốn nói chuyện yêu đương.
Lúc học đại học, trong lớp có chàng trai thật ra rất thích Hoàng Y Y.
Nhưng cách chàng trai kia thích cô gần như biến thái, theo dõi bám đuôi, còn lén lút lẻn vào ký túc xá nữ trộm đồ lót của cô.
Nhớ tới lập tức cảm thấy ghê tởm.
Dựa theo lời Nha Nha nói, bây giờ cô cũng không thể chủ động đi tìm Tần Thịnh, đây thật sự là một chuyện phiền phức.
Cô dắt Đại Hoàng ra ngoài đi dạo, đi chầm chậm xung quanh khu nhà, dần dần từ người dắt chó thành chó dắt người.
Cô chợt quay đầu lại, trừ cô ra thì cả con đường vắng ngắt.
Nhưng tại sao lại có cảm giác đằng sau có người? Giống như cảm giác vào khoảng thời gian học đại học.
“Đại Hoàng, đi nhanh một chút, chúng ta về nhà.”
Đại Hoàng sủa to mấy tiếng, dẫn cô đi về.
Cô dựa vào trên cửa, hơi khó thở.
Đại Hoàng nằm sấp trên chân cô, dáng vẻ uể oải ngẩng đầu nhìn cô.
Hình như ngoài cửa có tiếng động?
Cô đột nhiên hoảng sợ, từ từ nhìn vào mắt mèo…
Cũng may, là nhà đối diện đi mua thức ăn về.
Để không cho mình nghi thần nghi quỷ, xem ra phải đặt một đôi dép nam ở nhà, còn phải treo mấy bộ quần áo đàn ông trên ban công.
“Reng reng reng ~”
Điện thoại đột nhiên vang lên, cô bị dọa sợ tới mức giật thót người.
Là Tần Thịnh!
Anh hết bận rồi sao?
“A lô?” Giọng Tần Thịnh có chút sốt ruột.
Trong lòng Hoàng Y Y mừng như nở hoa, đổ chút thức ăn cho chó vừa mới mua vào trong chậu, “Sao thế ạ?”
“Gần khu vực này xuất hiện một kẻ cuồng nhìn trộm, các đồng nghiệp trong đồn anh tối nào cũng đi tuần tra ở bên ngoài, dạo này em phải cẩn thận, buổi tối tuyệt đối không được ra ngoài.”
Cô sững người, cuồng nhìn trộm?
Bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng nói: “Nếu buổi tối em thật sự có việc gì gấp thì phải lập tức gọi điện thoại cho anh, biết không?”
Cô cười gật đầu, “Vâng.”
“Ừ, trong đồn còn có việc, anh cúp máy trước, em chú ý hơn một chút nhé.”
“Vâng.”
Tuy chỉ là một cuộc điện thoại đơn giản nhưng Hoàng Y Y cũng rất vui.
Dưới tình huống bận rộn như vậy anh mà còn sẵn lòng bớt chút thời gian gọi điện thoại cho mình.
Ít nhất cho tới bây giờ, cô hoàn toàn không bới ra chút tật xấu nào của Tần Thịnh.
Nhưng tên cuồng nhìn trộm trong miệng Tần Thịnh rất đáng để chú ý.