Anh Chồng Tham Ăn

Chương 29

Editor: Thanh Na

Mạnh Cảnh Vấn đùa giỡn cục cưng nhà mình xong, hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày đều làm vợ mình vui vẻ, có phần mất hình tượng lăn ra ngoài phòng khách, ngồi trong góc gác chân lên chờ cơm trưa. Nói anh đường đường là đàn ông đàn ang lại đi thích ăn bánh ngọt, còn không phải vì cô vợ anh mở tiệm bánh ngọt sao… Nếu lời này mà bị đầu bếp nhỏ nghe được, chắc chắn sẽ ném ánh mắt xem thường qua cho mà xem. Da dày như vậy mới không sợ đau lưng.

Cô bé sinh viên làm thêm lâu lâu lại đưa ánh mắt nhìn về phía ông chủ Mạnh, đối với người trước mặt bà chủ một mặt, sau lưng bà chủ lại một mặt khác này, cô bé bày tỏ lòng hiếu kì… mãnh liệt.

Đỗ Tiểu Mạn không có ý để vị đại gia kia ngồi bên ngoài ăn mì Ý, thế nên cô mở cửa phòng bếp vẫy vẫy tay gọi anh vào. Vì thế, Mạnh đại gia lập tức hóa thân thành chó nhỏ, ánh mắt – trông mong vội vã đi vào.

Cuối cùng, lúc cô bé sinh viên làm thêm nhìn thấy vẻ mặt đắc ý cầm một miếng bánh ngọt quay về văn phòng thì ánh mắt tò mò hoàn toàn chuyển sang khinh thường. Đồng thời vô cùng sùng bái bà chủ vạn năng, loại tiết mục này xem mãi cũng không chán.

“Hoan nghênh ghé thăm.”

Đỗ Tiểu Mạn vừa định bước ra khỏi phòng bếp lập tức rụt lại. Sau đó lén lén lút lút hé cửa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là em họ cô – Trương Lộ.

Chẳng lẽ trên người cô có gắn thiết bị định vị sao? Đỗ Tiểu Mạn gãi đầu, không biết em họ cô chỉ là đi dạo ngang qua hay lại đến tìm cô….

Lần kinh nghiệm suýt bị phá tiệm đợt trước vẫn còn rất mới mẻ, nếu không phải Mạnh đại gia đúng lúc ở đó thì chỉ bằng chút võ mèo cào của cô mà muốn không chút tổn thất lớn nào ư? Đỗ Tiểu Mạn như đứa ngốc ở mãi trong phòng bếp lo sợ vu vơ, mãi đến khi cô bé sinh viên làm thêm vào gọi bảo bên ngoài có người tìm cô, cô mới nhận mệnh bước ra ngoài.

Cô nói chuyện với Trương Lộ hai câu rồi nhịn không được hỏi thăm: “Sao em biết đây là quán chị mở?”

“Ăn thì biết thôi, vị này chắc chắn là của chị làm.”

Khóe miệng Đỗ Tiểu Mạn hơi co lại, quả nhiên không hổ danh là em họ cô! “Em đi du lịch à? Hình như hai ngày trước chị có gặp em đúng không?”

“Trong lớp tổ chức đi chơi thôi ạ.” Trương Lộ hơi lo lắng nhìn cô, có vẻ muốn nói lại thôi.

“À, bạn học em có đến không?” Đỗ Tiểu Mạn thăm dò nhìn bên cạnh, “Chị mới làm mấy món đồ ngọt, em có muốn nếm thử một chút không?”

Trương Lộ khoát tay từ chối. “Không cần đâu chị, chị đừng nói với người… à anh rể là em đến tìm chị nhé, em phải về rồi.”

“Em chờ một chút!” Đối với cô em họ tìm cô chỉ nói đôi ba câu rồi về, cô thật không hiểu nổi, nhưng cô vẫn đi lấy vài miếng bánh và đồ ngọt bỏ vào hộp cho em.

“Ha ha, cảm ơn chị, em về.” Ánh mắt Trương Lộ sáng lên, tùy ý vẫy vẫy tay với Đỗ Tiểu Mạn rồi ra về.

Đỗ Tiểu Mạn gãi đầu, không hiểu tại sao em họ mình lại đến. Đến khi Mạnh Cảnh Vấn đến đón cô về nhà, liền thấy cô lâu lâu lại ngó sang nhìn anh rồi lại làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Mạnh đại gia đau đầu tìm chỗ đậu xe xong, dùng sức kéo mặt cô lại gần, khiến cô lấy lại tinh thần.

“Làm gì vậy?”

“Anh hỏi em mới đúng đấy. Buổi chiều có ai đến quán sao?” Ông chủ Mạnh nói một phát trúng ngay tim đen.

“Không có.” Ưu điểm khác Đỗ Tiểu Mạn không có, nhưng chữ tín thì cô vẫn biết giữ.

Nhưng có câu, đạo cao một thước, ma cao một trượng, Mạnh Cảnh Vấn không hề ép cô, chỉ bâng quơ nói: “Không sao, bây giờ chúng ta quay lại, hỏi hai tên tiểu quỷ kia một chút.”

Ai dồ! Sao cô lại quên mất việc nhân viên làm thêm trong quán nhất mực nghe lời anh thế chứ… Cô cau mày đáp lại: “Vậy một mình anh hỏi đi.”

Mạnh Cảnh Vấn cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, sau mấy phút im lặng, anh mới cười khẽ một tiếng: “Vợ à, là em họ em đến à?” Anh thấy Đỗ Tiểu Mạn lập tức tỏ vẻ kinh ngạc trong mắt đầy vẻ không thể tin được, thì anh càng cười vui vẻ hơn, “Lần trước cô ta đến tiệm em cũng mặt ủ mày chau thế này.”

Sau khi trêu ghẹo đầu bếp nhỏ xong thì anh nghiêm mặt hỏi: “Cô ta đến nói với em cái gì?” Lúc trước ở thành phố A anh đã trộm giải quyết việc này một lần rồi. Hơn nữa anh đã từng cảnh cáo cả nhà nà, nếu lần tới mà còn nói đến việc nợ nần cờ bạc trước mặt Đỗ Tiểu Mạn thì… anh chắc chắn có cách khiến họ phải ói hết gấp đối số tiền vợ anh đã trả giúp họ.

Đỗ Tiểu Mạn bẻ bẻ ngón tay, “Nói còn chưa đến năm câu nữa, cho nên em mới cảm thấy lạ, ngày trước con bé kéo em nói chuyện lâu lắm.”

“Không phải em ước gì cả nhà họ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa sao?”

“Nghĩ là nghĩ vậy thôi, nhưng nếu xảy ra chuyện thật thì lòng em không cứng nổi.” Đỗ Tiểu Mạn chu mỏ, “Được rồi, đừng nói chuyện bọn họ nữa, về anh giúp em xem thử bản vẽ được chưa nhé.”

Mạnh Cảnh Vấn khóa xe, đặt tay cô vào lòng bàn tay. Tay cô mỗi năm đều dùng dao ngâm nước, anh có thể dễ dàng sờ thấy vết chai trong tay cô, ngón tay anh nhẹ nhàng miết qua vết chai, khiến Đỗ Tiểu Mạn thở nhẹ một tiếng vì ngứa. Lúc này anh mới hồi thần, không biết xẩu hổ nói: “Nói là anh hướng dẫn em vẽ nhưng em vẫn phải tự dựa vào bản thân. Em xác định là nhờ anh giúp em xem giùm bản vẽ?”

“Ừa.” Nhà có ông xã có thể phát huy công dụng, tất nhiên là không được uổng phí.

Mạnh đại gia đắc ý ôm đầu bếp nhỏ: “Mấy thằng nhóc trong công ty làm không đúng ý anh bị anh mắng thảm lắm, bà xã, tối nay em có định đút lót trước không?”

Đỗ Tiểu Mạn liếc anh một cái, hai tay ôm anh càng chặt ơn, ngửa đầu làm nũng: “Ông xãaaaa…”

“Không có thành ý.” Mạnh đại gia tiếp tục lên mặt.

“… Ông xã!” Lần này giọng nói của Đỗ Tiểu Mạn lại mềm hơn một chút, đến chính cô cũng nổi cả da gà.

“Ừ.” Mạnh đại gia vừa muốn vờ vịt một chút đã bị đầu bếp nhỏ hung dữ nhéo nhéo thịt trên lưng, anh nhanh chóng xin tha thứ ngay: “Không những giúp em xem bản vẽ mà con giúp em sửa lại nữa nhé? Cho nên, vợ à, em phung phí một lần đi được không?”

Đối với tên tham ăn này thì tuyệt không thể nương tay! Đỗ Tiểu Mạn cười trộm tha cho anh. Hôm nay hai người trở về biệt thự, nhà ở mới vừa được sửa chữa xong nên vẫn còn hơi nặng mùi, Mạnh Cảnh Vấn vì lo lắng cho sức khỏe của hai vợ chồng nên dứt khoát kéo đầu bếp nhỏ về hang ổ cũ.

Buổi tối, Đỗ Tiểu Mạn tắm rửa xong, mang đôi dép lê mà Mạnh đại gia vẫn xem thường đi tìm anh.

“Định làm cao bao nhiêu? Khoảng 50 centimets không em?” Mạnh Cảnh Vấn nhìn bản vẽ lập tức nhíu mày, cầm bút chú thích bên cạnh.

“Cũng chừng đó.” Đỗ Tiểu Mạn xấu hổ, mấy chuyện này cô còn chưa nghĩ tới.

Mạnh Cảnh Vấn chỉ vào một chỗ trên bản vẽ: “Gốc cây không thể đặt đây được, không cân bằng bố cục.” Anh nghiêng đầu nhìn bộ dáng cái hiểu cái không của cô, anh dùng tay xoa xoa tóc cô, trực tiếp sửa lên bản vẽ trước ánh mắt ngơ ngác của cô.

Đỗ Tiểu Mạn tựa vào bàn nhìn anh vẽ. Vốn tầm mắt đặt lên giấy, nhưng dần dần cô lại bị người này hấp dẫn.

Đàn ông nghiêm túc thật CMN đẹp trai quá!

Trong lòng thầm nói tục một câu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mạnh Cảnh Vấn. Lần đầu tiên cô cảm thấy vốn từ của bản thân thật nghèo nàn, cô không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung anh trong mắt mình…

“Hửm? Thế nào? Bỗng phát hiện chồng em ưa nhìn quá phải không?”

“Uhm! Ông xã, em rất yêu anh.” Đỗ Tiểu Mạn bị bộ dáng yêu nghiệt của anh đầu độc rồi, nói thẳng mà không hề suy nghĩ, khiến Mạnh Cảnh Vấn đắc ý hồi lâu.

Đúng là tính tình của trẻ con! Ông chủ Mạnh tiến tới mổ một cái lên môi vợ, “Qua chỗ anh, anh sẽ giảng giải cẩn thận cho em.”

“Dạ.”

Suy nghĩ của Mạnh đại gia hơi lung tung, đáng tiếc Đỗ Tiểu Mạn nghiêm túc quá chừng, cứ quấn lấy anh hỏi chỗ này chỗ nọ khiến anh cảm thấy bản không có sức quyến rũ. Vừa nãy không phải mãi nhìn anh đến nỗi suýt chảy nước miếng sao? Bây giờ lại khác biệt quá thế này!

Cũng may đầu bếp nhỏ lương tâm nổi dậy, nghe anh giảng xong thì xuống bếp làm một bữa phong phú cho anh ăn, làm anh sướng rơn người.

Sau đó, bất ngờ hơn là ‘vui quá hóa buồn’.

Sáng sớm hôm sau, sắc mặt Mạnh Cảnh Vấn cực kì khó coi, bệnh đến quá mất mặt: “Hình như dạ dày anh không thoải mái lắm.”

“Đừng động, để em xem thử.” Đỗ Tiểu Mạn vội vã đứng dậy, bảo anh nằm yên trên giường. Sauk hi cho anh uống chút nước, cô quyết định “Đi khám bác sĩ thôi, để em giúp anh mặc quần áo.”

Mạnh Cảnh Vấn hấp tấp đưa tay cản lại: “Gọi cho Tưởng Vinh đi, bảo cậu ta đưa Hồ Hồng tới.”

“… Đó cũng là anh em tốt của anh hả?” Đỗ Tiểu Mạn lầm bầm một câu, “Em tưởng an hem của anh đều bên kiến trúc hoặc liên quan đến nó chứ.” Cô ra dấu bảo anh yên tĩnh một lát, “Đưa số điện thoại của trợ lý anh cho em.”

Trước kia làm bà chủ Đỗ cũng không tốn công vô ích, lúc cần tỉnh táo thì cô tuyệt đối không mơ hồ.
Bình Luận (0)
Comment