Anh Chồng Tham Ăn

Chương 33

Editor: Thanh Na

Đỗ Tiểu Mạn cảm thấy, nguyên nhân cô càng lúc càng thích xuống bếp là vì Mạnh Cảnh Vấn. Mặc kệ cô nấu món gì thì anh đều giải quyết sạch sẽ, sau đó giơ ngón cái lên. Đây chính là cách tán dương cô cao nhất rồi! Đối với việc đi công tác sẽ không được ăn cơm cô nấu, Mạnh đại gia lăn lộn bán manh đòi cô trước khi đi phải làm một bàn lớn đồ ăn, ăn tới no say mới quệt quệt mồm bắt tay vào việc kiểm tra thứ nào cần mang theo.

Ngồi máy bay hơn mười tiếng, bao gồm cả thời gian chuyển máy bay tại Paris, buổi tối họ đã bước chân lên mảnh đất Barcelona, trực tiếp đi khách sạn giải quyết công việc thủ tục nhập cư, cô mù chữ hoàn toàn không rõ bên kia đang nói cái gì. Chỉ sau khi vào phòng thì cô thấy anh lấy laptop ra, bày biện giấy bút lên bàn, cô không quấy rầy anh làm việc nữa, cầm quần áo đi tắm rửa.

Mới tắm một nửa thì Mạnh Cảnh Vấn gõ cửa, “Anh vào đấy.”

“À.” Đỗ Tiểu Mạn nghĩ là anh phải giải quyết nhu cầu cá nhân, không ngờ, kết quả lại khiến chính cô hối hận không kịp. Mạnh Cảnh Vấn cởi đồ rất nhanh, kéo rèm tắm ra, bước vào vòi sen trong phòng tắm.

“Này!”

Mạnh Cảnh Vấn thấy cô quýnh đến mức tay chân không biết đặt ở đâu, ánh mắt ngó nghiêng không dám nhòm loạn, trong lòng liền cười không ngừng. Anh bắt lấy tay cô, tùy ý để vòi sen phun ướt nhẹp toàn thân. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, Đỗ Tiểu Mạn căng thẳng liên tục đẩy anh ra.

Mạnh Cảnh Vấn ngoan ngoãn buông cô ra, vặn nhỏ nước vòi sen lại, hơi nước trong không khí tiêu tán bớt, giúp mắt cô nhìn rõ hơn, đột nhiên anh lại mở vòi sen lại. Một tay anh nắm chặt tay cô, “Hưởng tuần trăng mật sao thiếu tiết mục tắm uyên ương được em yêu?”

“… Tuần trăng mật?”

“Đúng rồi, phải bổ sung tuần trăng mật chứ.” Giọng nói Mạnh Cảnh Vấn trở nên trầm khàn, anh không hề có ý định là sẽ giải thích cho cô hiểu, cứ việc hôn thật nồng nàn, đẩy cô sát vào tường. Gạch sứ lạnh như băng và thân nhiệt, đặc biệt là ở nơi cực đại ấy nóng rực, chênh lệch nhiệt độ khiến thân thể Đỗ Tiểu Mạn cương cứng trong nháy mắt, không tự chủ được muốn tiến sát vào Mạnh Cảnh Vấn hơn.

Anh hôn từ tai, từng chút từng chút hôn xuống cổ, anh dùng lực rất nhẹ khiến Đỗ Tiểu Mạn mẫn cảm phải rên rỉ vài tiếng, một chuối tiếng rên được phát ra đã bị cô cắn môi nuốt lại. Đỗ Tiểu Mạn bị khiêu khích muốn chuồn đi, cô định chuồn bằng cách hạ người xuống ai ngờ lập tức bị Mạnh đại gia lôi về lại. Mà chốt vòi sen bị cô đụng phải, một lần nữa căn phòng trở nên mông lung hơn trong làn hơi nước.

Có việc này hòa hoãn, cuối cùng cô cũng có thể nhìn thẳng vào tên đánh lén kia, “Vừa này anh nói bổ sung tuần trăng mật là có ý gì? Không phải chúng ta chỉ đi ba ngày thôi sao?”

“Bà xã, em không tập trung rồi.” Mạnh Cảnh Vấn cười như không cười nhìn cô, ôm chặt phần lưng để cô sát vào mình hơn. Ngay khi đầu bếp nhỏ chạm vào phần rực lửa của đã bị dọa sợ.

“Mới, mới không có đâu, em không, không hỏi…” Đỗ Tiểu Mạn lắp bắp, lời còn chưa nói hết đã bị anh nâng một chân lên, đẩy người một cái tiến vào bên trong, khiến toàn bộ lời muốn nói của cô chuyển cả sang tiếng rên nho nhỏ.

Theo từng động tác từ tốn rút ra, đưa vào, cô bị giày vò đến không chịu nổi, nức nở xin anh nhanh lên một chút.

Rốt cục sói xám cũng lộ ra nụ cười âm hiểm, anh rút dục hỏa của mình ra, rồi tiến vào từ phía sau lưng của cô, sau đó anh dịu dàng hôn lên lưng cô, để lại dấu ấn của riêng mình anh mà thôi…

Ý niệm đầu tiên lúc trước lúc Đỗ Tiểu Mạn ngủ khi nửa đêm đó là, đàn ông có phải đều thích làm chỗ khác người hay không…

“Hả… Anh nói gì? Ít nhất là nửa tháng á? Vậy quán ăn phải làm sao?” Buổi sáng sau khi Đỗ Tiểu Mạn thức dậy tiếp tục chủ đề hôm qua chưa nói hết với người đàn ông trần như nhộng nằm bên cạnh.

Aaaaa! Qủa nhiên là lo lắng, nếu anh còn anh chần chừ không trả lời, phỏng chừng đầu bếp nhỏ sẽ trở nên phẫn nộ!

“Mạnh Cảnh Vấn! Anh biết tiền trảm hậu tấu thật đó! Này, sao anh lại không nói tiếng nào thế?”

Ài, khi phẫn nộ cô cũng không hung dữ lắm, Mạnh Cảnh Vấn nhẹ ho một tiếng, “Yên tâm đi, anh sắp xếp xong cả rồi.”

“Hả.”

“Quán ăn bà chủ Mạnh” sẽ không tạm ngừng kinh doanh đâu, anh đã tìm một đầu bếp chuyên bên đồ ngọt rồi.” Mạnh Cảnh Vấn buồn cười nhìn vẻ mặt ngốc nghếch há hốc mồm của Đỗ Tiểu Mạn. Chuỗi phản ứng liên tiếp của cô bị anh đoán đúng rồi. Anh phất phất tay trước mặt cô, “Vợ ơi, hồi hồn.”

Đỗ Tiểu Mạn cong cong môi, cho dù trong lòng có lo lắng thế nào chăng nữa thì người cũng đã cách thành phố R vạn dặm rồi, cô nào phải Tôn Ngộ Không chỉ cần nhào người một cái là có thể về xem tình hình, chỉ đành đã đi rồi thì cứ an tâm đi tiếp vậy, cứ nghe anh, thật hưởng thụ tuần trăng mật hiếm có này.

Suy nghĩ thông suốt xong, Đỗ Tiểu Mạn bắt đầu ham chơi: “Mau rời giường, em muốn ra ngoài dạo phố.”

Hả? Chuyển biến có phải hơi nhanh quá không? Mạnh Cảnh Vấn chậm chạp ngồi dậy, oán giận nhìn vợ nhảy chân sáo vào nhà vệ sinh, còn không quên khóa trái cửa lại, bỗng dung anh có loại ảo giác từ nay về sau đừng hòng quan hệ trong phòng tắm một lần nữa…

Thời tiết đẹp, ánh nắng vàng, theo ý cô thì đối với kiến trúc sư Barcelona là một nơi có thể tham quan nhiều kiểu kiến trúc của nhiều thành phố khác nhau, rất đặc sắc. Nhìn những toàn nhà quốc nội bên kia, những thánh đường, hay Casa Bartllo trứ danh, và kiến trúc Gaudi thật sự khiến người xem choáng ngợp.

Nguời đứng mãi bên đường không chịu đi lại là người ngoài nghề như cô.

“… Đẹp quá.” Đỗ Tiểu Mạn tự lẩm bẩm, song tay vẫn nắm tay Mạnh Cảnh Vấn thật chặt, “A Vấn, anh nói đi, rốt cuộc là anh thiết kế gì vậy? Không phải là thiết kế nội thất đấy chứ.”

Đương nhiên Mạnh Cảnh Vấn phải giúp vợ yêu xóa nạn mù chữ chứ: “Phần lớn là thiết kế kiến trúc.”

“Giống thế này sao?” Cô khoát tay chỉ phía sau lưng.

“Ừ, nhưng so ra thì kém hơn cái này rất nhiều.” Trong giọng nói Mạnh Cảnh Vấn không hề có chút tự ti hay bất mãn nào cả, năng lực của anh có hạn, mặc dù thật sự có tài hoa nhưng vẫn không thể thiết kế được như thế này. “Vợ à, em nghĩ chồng em hoàn mỹ quá rồi đấy.”

Đỗ Tiểu Mạn cười ha ha, “Anh suy nghĩ nhiều rồi anh yêu, Đại Vị Vương như anh thế nào cũng không thể dính đến hai chữ “Hoàn mỹ” được đâu.”

“Đại vị vương?”

“Nói dễ nghe một chút…” Đỗ Tiểu Mạn cố ý ngừng lại, sau đó cười ha ha nói: “Anh chàng tham ăn.”

Mạnh đại gia hóa đá, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm đầu bếp nhỏ, nhìn chằm chằm khiến cô chột dạ sờ sờ mũi nhỏ giọng nói: “Được rồi, tham ăn cũng là một kiểu khen ngợi ạ.”

“Hừ.” Mạnh đại gia ngây thơ tỏ vẻ miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.

Đỗ Tiểu Mạn được anh chọc vui vẻ, khoác cánh tay anh, ngẩng đầu làm nũng với anh: “Chồng à, anh theo em chụp ảnh được không?”

“Anh cũng phải chụp hả?” Anh ghét chụp hình, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Đỗ Tiểu Mạn, anh đành nặng nề gật đầu. Gọi một người qua đường lại, hướng dẫn anh ta một chút, sau đó nhờ anh ta chụp giùm hai tấm hình chung.

Đỗ Tiểu Mạn không chụp hình cho riêng mình, mà làm cái loại tư thế quái đản, cuối cùng là nhảy lên lưng Mạnh Cảnh Vấn, đặt tay chữ V lên đầu anh, nhìn như một đôi tai thỏ.

Anh chàng người dân bản xứ trả máy ảnh lại cho họ, sau khi Mạnh Cảnh Vấn nói cảm ơn xong, Đỗ Tiểu Mạn nghe được người nọ nói gì đó, cô giật nhẹ tay ông xã đại nhân, ánh mắt lộ vẻ tò mò: “Câu kia hình như là “Không khách khí” có phải không?”

“Là nói chúng ta rất xứng đấy.” Mạnh Cảnh Vấn nhìn tấm hình cuối cùng, liền đưa tay gõ nhẹ lên đầu Đỗ Tiểu Mạn một cái. Hứ! Dám phá hư hình tượng anh minh thần võ của anh!

“Ha ha, mà hình như Tây Ban Nha là nơi có thể gặp rất nhiều người đến từ nhiều quốc gia phải không?”

“Em nghe nói ở đâu vậy? Mấy loại bài viết vô căn cứ như thế em ít đọc thôi.” Mạnh Cảnh Vấn thấy cô cười thì lập tức lườm cô một cái.

Đôi mắt Đỗ Tiểu Mạn lóe sáng, cô kéo tay của anh xuống, kiễng chân, cố gắng để nhìn rõ biểu hiện trên mặt anh. Cô yêu bộ dáng căng thẳng nhưng vẫn giả bộ làm ra vẻ bình tĩnh trấn định này của anh, dễ thương muốn bùng nổ.

Tuần trăng mật đúng là công cụ gia tăng tình cảm.

Mạnh Cảnh Vấn biết một ít tiếng Tây Ban Nha, anh nói đó là anh được học khi còn ngồi trên giảng đường, khiến Đỗ Tiểu Mạn chăm chỉ học đại học bốn năm rất bất mãn: “Sau này có khi nào anh lại “bất ngờ” biết nói thêm tiếng Pháp, tiếng Ý không…”

“Anh chỉ biết hai ngoại ngữ thôi.”

“Hừ, vậy là còn bình thường.” Đỗ Tiểu Mạn vỗ ngực một cái, cùng anh chen vào một chiếc xe điện ngầm, sẵn sàng dùng phương tiện di chuyển thân thiết nhất của dân bản xứ để đi thăm địa điểm tiếp theo, phong cách Gothic, thánh đường nổi tiếng thế giới.

Trong xe điện ngầm, Mạnh Cảnh Vấn ôm cô vào ngực, thì thầm gì đó khiến cô phải trái tránh phải trốn.

“Có phải anh đã đến đây tham quan hết rồi không?”

“Ừ.” Mạnh Cảnh Vấn thẳng thắn gật đầu, “Anh cho rằng kiến trúc nơi đây đều đem lại hương vị khác nhau trong mỗi lần đến tham quan, cảnh sắc ban ngày và ban đêm trong cùng một ngày cũng không hề giống nhau.”

Có “sư phụ” bên cạnh giảng giải, lần du lịch này dường như càng thêm sâu sắc, ý nghĩa. Thánh đường nơi trung tâm thành phố được xem là kiến trúc tiêu biểu, người ta có thể nhìn thấy nó từ rất xa. Thật cô chỉ đứng bên đường ngắm nhìn toàn bộ diện mạo của nó thôi cũng cảm thấy rất xúc động, các đường nét biến hóa, nếu cô không đích thân tới đây, chắc chắn cô không thể nào cảm nhận được sự vĩ đại của nó.

Cô đứng nguyên tại chỗ nhìn không chuyển mắt, cô tập trung tới nỗi khi Mạnh Cảnh Vấn buông tay cô ra có bảo sẽ đi một lát cô cũng không chú ý.

Cô lấy máy chụp ảnh, kéo tiêu cự, bắt chi tiết hình ảnh. Nổi bật như ngọn đèn trong đêm, đúng là có một loại rung động khác.

Vào lúc cô ngơ ngác cảm than, đột nhiên có một người ngoại quốc đến nói với cô câu gì đó mà cô không hiểu…. Đỗ Tiểu Mạn tiếp tục ngơ ngác, trong thời gian ngắn não chưa kịp suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự đã đụng phải diễm ngộ trong truyền thuyết?
Bình Luận (0)
Comment