Ánh mắt của Tề Khê và Cố Diễn giao nhau một khắc ngắn ngủi giữa không trung, tựa như sự yên tĩnh kỳ lạ của hai phe đối địch trong đêm trước khi ra trận.
Tề Khê cứng cỏi bày ra dáng vẻ tươi cười thân thiết với Cố Diễn, trong khi đó gương mặt khôi ngô của Cố Diễn lại sa sầm tức thì.
Cố Tuyết Hàm cũng không để ý bầu không khí kỳ cục này, chị ấy còn hơi bùi ngùi: “Cố Diễn, Tề Khê cũng là bạn học em, em cũng đừng giấu giếm nữa, em bị như vậy thật là oan ức thấu trời, chị hỏi là ai cũng không nói, còn kiên quyết không muốn khởi kiện đối phương, em nói đi em làm sao vậy? Đến cả quyền lợi của chính mình cũng không muốn bảo vệ thì làm sao có thể làm luật sư? Tề Khê em nói xem có đúng không?”
Tề Khê đâu dám nói gì, cô nhìn Cố Diễn cười cười nói: “Chủ yếu là vì Cố Diễn không những là một con người rộng lượng bao dung, còn là một vị Tể tướng bụng có thể chứa được cả con thuyền (*), chính vì nhờ vậy mà lúc còn học đại học, em vô cùng khâm phục Cố Diễn, vẫn luôn lấy sự rộng lượng của Cố Diễn làm mục tiêu phấn đấu…”
(*) Tể tướng có thể ôm được cả con thuyền vào bụng: câu nói xuất phát từ nhiều giai thoại dân gian, diễn tả một người tính tình hào phóng, trọng nghĩa khí. Cố Tuyết Hàm nheo mắt: “Nếu như đổi lại là em, gặp phải chuyện như vậy em có thể nhịn như Cố Diễn không?”
Tề Khê nhìn ánh mắt lạnh lùng của Cố Diễn, làm bộ bình tĩnh nói: “Được chứ, luật sư Cố, em thấy rằng mặc dù luật sư yêu cầu phải tấn công giỏi, nhưng nhiều thời điểm cũng phải biết nhẫn nhịn. Vả lại, đức Phật từ bi, đức Chúa rộng lượng, vẫn nên tha thứ được thì tha thứ.”
Cố Tuyết Hàm hơi cảm thấy bất ngờ: “Bọn em còn trẻ như vậy mà đã theo Phật sao?”
Tề Khê chỉ thiếu điều muốn chắp tay trước ngực hô to một câu “love and peace”. Cô trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, em thờ Phật. Chủ yếu là để cho thân thể khỏe mạnh, tâm tư tốt đẹp, sau này thành công cũng dễ dàng hơn”.
Cố Tuyết Hàm cũng không hiểu cho lắm, nhún vai: “Chị không biết bọn trẻ tụi em bây giờ như thế nào, nhưng mà dù sao thì tính tình chị cũng không như vậy. Làm người thì nên có thù thì báo có ơn thì trả, tóm lại như chị là, nếu người ta nợ chị năm mươi hào, dù chị có phải bỏ ra năm mươi tệ cũng phải đòi cho được.”
“Tề Khê, em không cần phải lo lắng, mạnh dạn nói ra tên bạn học nữ đó, chị sẽ đi gặp cô ta.”
Chị gái đại nhân cũng không cần phải làm vậy chứ.
…
May mắn cuộc điện thoại của một khách hàng đã cắt ngang cuộc tra hỏi của Cố Tuyết Hàm, chị ấy nhanh chóng vẫy tay, cho Tề Khê và Cố Diễn rời khỏi phòng làm việc của mình.
Cố Diễn đi phía trước, mặt vẫn luôn lạnh tanh, không thèm để ý tới sự tồn tại của Tề Khê. Tề Khê không có cách nào khác, chỉ có thể chủ động hành động, kéo tay Cố Diễn lại.
“Cố Diễn… Chúng ta hãy để cho đoạn quá khứ nào đó theo gió bay đi…” Tề Khê mắt chăm chăm nhìn Cố Diễn, “Sự vị tha và nhẫn nhục của cậu thật sự là ân đức to lớn. Mình cho dù kiếp sau có phải làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp. Chúng ta là bạn cùng trường bốn năm nay, sau này lại là đồng nghiệp, không nên có thù oán lâu, tội mình gây ra cho cậu, mình tình nguyện chịu trách nhiệm…”
Cố Diễn nhìn về phía Tề Khê: “Cậu định chịu trách nhiệm như thế nào?”
Tề Khê làm vẻ đáng thương: “Mình tình nguyện bồi thường kinh tế cho cậu, nộp cho cậu phần lớn lương tháng của mình, cậu chỉ cần cho mình giữ lại chút xíu tiền để trang trải là được.”
“Lá thư của Trương Gia Lương lúc trước thực sự rất dễ hiểu lầm, nếu không tin thì cậu nhìn thử đi, nếu là cậu, cậu cũng sẽ hiểu lầm dễ dàng.” Tề Khê vừa nói vừa mở bức hình bức thư tỏ tình chết dẫm kia trong điện thoại ra.
Tề Khê nhất định phải kéo Cố Diễn xuống nước theo: “Tự Trương Gia Lượng ký tên như vậy, thêm cả cậu chủ động thay Trương Gia Lương đưa thư tình, như vậy cũng khiến mình khó mà không hiểu lầm chứ? Nếu như cậu không thay mặt cậu ấy chuyển thư tình cũng sẽ không xảy ra chuyện này…”
Ngụ ý của Tề Khề rất rõ ràng, mặc dù lỗi sai là ở cô, nhưng mà Cố Diễn giúp Trương Gia Lương làm việc này cũng là phạm lỗi vô ý.
Cố Diễn cong môi, vẻ mặt vô cùng khó coi: “Nếu như tôi biết cậu ta kẹp thư tình trong đề thi LSAT của cậu thì tôi tuyệt đối sẽ không giúp cậu ta đưa cho cậu.”
“Vậy nên cậu nhìn đi, cậu và mình, thật ra đều là người bị Trương Gia Lượng hại!”
Tốt lắm tốt lắm, đầu tiên là phải xóa bỏ mâu thuẫn, cả hai cùng nhau mắng mỏ căm hận kẻ thù chung là Trương Gia Lượng, sẽ kéo sát khoảng cách lại tức thì thôi!
Nịnh hót là chân ái (*), Tề Khê quan sát vẻ mặt của Cố Diễn, kiên trì nỗ lực nói: “Thật sự thì mình vẫn cảm thấy trên đời này không có ai có thể so bì được với nhân phẩm tốt đẹp của cậu…”
(*) Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên. “Mã thí” là mông ngựa, trong cụm từ “vuốt mông ngựa”, ám chỉ nịnh hót lấy lòng. Cả câu nghĩa là ngàn vạn cách đều có thể thất bại, chỉ có nịnh hót là toàn thắng. Khuôn mặt Cố Diễn lạnh tanh lướt mắt qua di động của Tề Khê, vẻ mặt lại càng khó coi: “Cậu tin tưởng nhân phẩm của tôi như vậy, tại sao lúc đó chưa nhìn kĩ toàn bộ đã đổ là do tôi viết? Cứ xem như tôi muốn tỏ tình thì sẽ viết thứ đồ buồn nôn này hay sao? Lại còn viết chữ xấu như vậy?”
Anh liếc Tề Khê một cái: “Với lại cậu tin Phật? Cậu tin lúc nào thế? Lúc trước câu lạc bộ nhiếp ảnh có tổ chức hoạt động đi thắp hương không phải cậu còn tố cáo họ mê tín cổ hủ à?”
“...” Mẹ nó, Cố Diễn đâu có tham gia câu lạc bộ đó, làm sao cậu ta biết được?!
Tề Khê vẫn tiếp tục kiên cường duy trì nụ cười mà cô sắp không giữ được nữa: “Mình vừa mới theo Phật thôi, nhưng mà đức tin của mình rất thành kính.”
“Rất thành kính?”
Tề Khê gật đầu: “Đúng vậy, cực kỳ thành kính.”
Cố Diễn bướng bỉnh không cười, nhìn Tề Khê: “Được, hôm qua chị tôi nói hôm nay có người mới tới, buổi trưa định cùng nhau ăn cơm, vậy tôi nói với chị ấy đi ăn quán chay. Cậu không thể ăn mặn sát sinh.”
“...”
Lần này Tề Khê không thể kiềm nén biểu cảm của mình, ngũ quan của cô dúm dó lại với nhau: “Cố Diễn, cậu làm ơn làm phước đi, loài người tiến hóa được đến đỉnh chuỗi thức ăn không phải là để ăn thịt hay sao? Mình suy nghĩ rồi, dinh dưỡng học nói rằng, vừa chay vừa mặn mới là ăn uống khỏe mạnh. Vì có được thể xác và tinh thần mạnh khỏe để làm việc cho chị cậu, mình quyết định buông bỏ chấp niệm, vẫn nên ăn mặn.”
Cố Diễn lạnh lùng nói: “Cậu thật đúng là tri kỉ.”
“Mình biết chuyện trước kia là mình đáng tội chết vạn lần, đều là do mình sai. Nhưng mà chính là vì hôm đó tình cờ gặp phải một nữ sinh tỏ tình với cậu lại bị cự tuyệt, sau đó lại nghe nói cậu muốn tỏ tình với nữ sinh mà cậu thích, mới khiến mình càng thêm hiểu lầm…” Tề Khê dè dặt nói, “Vậy nên sau đó cậu có tỏ tình thành công không?”
Tề Khê nói xong lập tức cảm thấy hối hận ngay, bởi vì biểu cảm của Cố Diễn đương nhiên càng khó coi hơn, cậu chàng cứng ngắt trợn mắt nhìn cô, sau đó nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ.
“Không thành.”
Trong đầu Tề Khê cực kỳ hối hận với cái đề tài ngu xuẩn chính cô đưa ra này, không cần nghĩ cũng biết, cô đứng trên cao trong buổi lễ tốt nghiệp đầy cảm xúc mạnh mẽ diễn thuyết như vậy, còn ai dám chấp nhận lời tỏ tình của Cố Diễn đây?
Cô không chỉ phá hủy thanh danh của Cố Diễn mà còn hủy hoại cả nhân duyên của cậu ấy luôn chứ!
Mối thù này với Cố Diễn, cô cảm thấy thật khó lòng phân giải…
Cố Diễn mím chặt môi: “Tề Khê, đi làm không phải để ôn lại chuyện cũ, tôi bận rộn nhiều việc. Làm phiền cậu đừng làm lãng phí thời gian của tôi, đi tìm bàn làm việc của cậu đi, cách xa tôi ra một chút.”
Cố Diễn buông những lời này, lạnh mặt đi tới trước bàn làm việc của anh.
Nhanh như chớp, Tề Khê cũng nhắm mắt theo đuôi đi tới bên cạnh Cố Diễn.
Quả nhiên sắc mặt Cố Diễn khó chịu: “Tôi đã nói là đừng đi theo tôi rồi mà.”
Tề Khê cười cười xấu hổ, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh: “Chỉ còn bàn bên cạnh cậu là trống thôi, phòng hành chính vừa mới sắp xếp cho mình ngồi ở đây…”
Vì gần đây chiêu mộ được khá nhiều người mới, chỗ ngồi làm việc cũng khá eo hẹp, phòng hành chính vừa mới mua một lô bàn ghế làm việc mới cũng khá chắc chắn, giữa các bàn cũng không có khoảng cách, biên độ cử động của ai hơi rộng một chút thì sẽ dễ dàng đụng tay người bên cạnh.
Tề Khê nhìn ở giữa cô và Cố Diễn giống như khoảng cách cùng bàn cấp ba vậy, giọng nói có hơi tẻ nhạt không có sức lực: “Thành thật xin lỗi, mình chỉ có thể cách xa cậu nhiều lắm là như vậy thôi. Mình sẽ chú ý, chờ có bàn trống khác mình sẽ chuyển đi ngay, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của cậu…”
Vẻ mặt Cố Diễn hung dữ, cảm thấy hơi khó thở, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì, chỉ mím môi thật chắc, sau đó vùi đầu vào tập hồ sơ.
Cho dù là bạn cùng trường bốn năm, nhưng thẳng thắn mà nói, Tề Khê chưa bao giờ ngồi gần Cố Diễn như vậy, gần đến mức chỉ cần hơi nghiêng người là có thể nhìn thấy gò má của Cố Diễn gần trong gang tấc.
Ánh đèn phòng làm việc rơi xuống mặt anh, xuyên qua mấy sợi tóc lưa thưa, chia mặt Cố Diễn ra thành những mảng sáng tối. Chỉ là loại đèn trần văn phòng bình thường thôi nhưng cũng khiến cho Tề Khê sinh ra ảo giác. Cảnh Cố Diễn ngồi im lặng an tĩnh giống như là được chiếu sáng bởi hàng vạn ánh đèn ở giữa sân khấu.
Đường nét của anh đẹp đẽ một cách ác liệt, khí chất đứng đắn lại thanh cao lạnh lùng. nhưng ánh mắt của anh bình thường vô cùng hàm súc, có đôi khi nhìn người khác hơi bề trên. Cho dù chỉ là biểu cảm vô cùng hời hợt lãnh đạm, nhưng cũng có thêm một vài khoảnh khắc câu người thoáng qua khó lòng nắm bắt.
Từ mê người không phải dùng để mô tả một chàng trai, nhưng mà cứ nhìn Cố Diễn mấy lần, Tề Khê cảm thấy không tìm được từ ngữ nào khác để mô tả ánh mắt của anh. Cố Diễn là bản hiệu sống của Học viện pháp lý, gương mặt và đầu óc đều thuộc tài năng chân thật, thực sự là có bản lĩnh.
Mặc dù trong lòng chua chát nhưng Tề Khê cũng không thể không đồng tình với mắt nhìn của người săn lùng ngôi sao kia. Cô trái lại còn có hơi oán trách năng lực của người săn lùng ngôi sao đó — sao lại không thể đào tạo Cố Diễn đi theo con đường diễn xuất cơ chứ? Ép buộc anh đi làm ngôi sao đi, để cô không cần phải ngồi đây cạnh tranh mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Diễn. Sau này qua lại trong giới luật pháp cũng bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
**
“Đi thôi, đi ăn cơm.”
Cũng may là cuối cùng cũng tới giờ ăn trưa, Cố Tuyết Hàm kết thúc cuộc điện thoại với khách hàng, dẫn Tề Khê và Cố Diễn cùng nhau đi tìm một tiệm ăn không tồi gần đây.
Tạm xa môi trường công sở, cảm giác mạnh mẽ trên người Cố Tuyết Hàm cũng bớt đi một chút, lấy lại dáng vẻ tao nhã. Chị ấy ung dung thong thả giới thiệu cho Tề Khê tình hình cạnh tranh nơi công ty: “Tóm lại tình huống chính là như vậy. Các em đều đậu cuộc thi tư pháp, vậy nên năm thứ nhất ở công ty luật chính là kỳ thực tập có chứng nhận, chờ tới khi kỳ thực tập chấm dứt mới có thể chính thức hành nghề độc lập. Nghiệp vụ của chị thiên về thương mại, nhưng khi là luật sư tập sự, chị đề xuất các em vụ việc nào cũng nên tiếp xúc một chút, án dân sự các loại chị cũng sẽ cùng các em làm thực hiện.”
Cố Tuyết Hàm nở nụ cười: “Dù sao các em cũng vừa mới tốt nghiệp, vẫn là một tờ giấy trắng, thật sự bản thân rốt cuộc hiểu biết và thích lĩnh vực chuyên ngành pháp luật nào vẫn chưa hiểu rõ được mấy. Cho nên các loại vụ việc vẫn nên làm thử một lần, mới có thể tìm được đúng phương hướng cho tương lai. Làm luật sư tập sự, án có thể thực hiện cũng là những vụ nhỏ, so với các vụ án thương mại, có thể có một số vụ tranh chấp trong đời sống không có cảm giác xa cách quá lớn, càng gần gũi với cuộc sống của các em, lại càng dễ dàng giúp cho các em vào nghề.”
Chị ấy nói tới đây thì liếc mắt nhìn Tề Khê một cái: “Cố Diễn nhận việc sớm hơn em một chút, tụi em cũng là bạn cùng trường, nói chung là sau này có gì em không hiểu có thể hỏi nó.”
Khuôn mặt Tề Khê tràn đầy ý cười: “Được ạ, cảm ơn luật sư Cố! Em sẽ học tập theo Cố Diễn thật tốt! Ở trường cậu ấy vẫn là tấm gương để em noi theo. Cậu ấy mãi mãi đứng nhất, còn em vĩnh viễn xếp thứ hai theo sát sau cậu ấy. Mỗi lần đều như thế, cho nên là Cố Diễn đã chỉ dẫn cho em tiến về phía trước!”
Tiếc rằng lần này Tề Khê nói ra chỉ là kịch độc diễn, Cố Diễn ở bên cạnh lạnh lùng ngồi uống trà, hoàn toàn không có ý định tung hứng cho cô mặt mũi.
Bộ dáng này của anh đến cả Cố Tuyết Hàm cũng không nhìn nổi, tiếc là khi chị ấy vừa muốn mở lời nhắc nhở Cố Diễn thì điện thoại của Cố Diễn bỗng vang lên.
Cậu chàng mím môi đứng dậy: “Là điện thoại khách hàng của công ty chúng ta tư vấn trước kia, em đi nhận một lát.”
Cố Diễn vừa đi, Cố Tuyết Hàm biểu lộ vẻ mặt chịu không thấu, chị ấy nhìn về hướng Tề Khê: “Em đừng để ý đến nó, có lẽ gần đây bị người ta bêu xấu, bị kích thích khá mạnh, trong người hơi bực bội.”
Tại sao lại vòng về chuyện này rồi?!
So với Cố Diễn, chị của Cố Diễn còn khó đối phó hơn! Dù sao thì Cố Diễn cũng không có động chạm đến, Cố Tuyết Hàm lại cứ chăm chăm vào việc này, cả ngày truy tìm nguyên nhân.
Cố Tuyết Hàm dường như có ý định theo đuổi quyết không từ bỏ, chị ấy nhìn qua Tề Khê: “Vậy nên, cô gái kia rốt cuộc là ai? Có thể tìm ra được video hay không?”
Tề Khê kiềm chế kích động muốn chạy trốn, làm bộ bình tĩnh giải thích: “Thật ra trong buổi lễ tốt nghiệp lúc nữ sinh kia lên nói, vừa đúng lúc em đi nhà vệ sinh, đợi tới lúc em về thì đã bàn tán xong, sau đó video trên mạng thì chị cũng thấy đấy, đã xóa rồi, em thật sự là không thấy cũng không biết tình hình.”
“Đoạn diễn thuyết đó không phải nghe nói rất dài hay sao? Em cũng không nghe được? Cũng ở trong nhà vệ sinh à?”
Tề Khê cố chịu đựng trong lòng vỡ nát, bình thản nói: “Hôm đó em bị táo bón.”
Cố Tuyết Hàm có lẽ cũng bị câu trả lời của Tề Khê làm cho khiếp đảm, sững sờ một chút, rồi đem dĩa thịt bò bông tuyết trước mặt Tề Khê đi, đổi lại là một rổ rau cải xà lách lớn: “Nghề luật sư này vốn phải ngồi lâu, em còn trẻ như vậy phải chú ý chăm sóc thân thể, bữa cơm hôm nay em nên ăn chay đi.”
“...” Không thể tưởng tượng được dựa vào sự cố gắng của bản thân, cuối cùng Tề Khê vẫn thành công được ăn chay.
Cố Tuyết Hàm lại còn thân thiết cho vài địa chỉ bán đồ ăn chay, lúc bấy giờ mới xoa xoa chỗ giữa hai chân mày, chuyển qua đề tài công việc: “Toàn bộ vấn đề môi trường cạnh tranh ở công ty chính là như vậy. Gần đây có lẽ Cố Diễn cảm thấy hơi buồn bực, chị sẽ cố gắng nhắc nhở nó, nhưng mà tính tình của nó vốn hơi phản nghịch…”
Khoan đã? Tính tình Cố Diễn phản nghịch?
Cố Diễn phản nghịch chỗ nào, sinh viên ba tốt mà lại phản nghịch à…
Có lẽ đã nhìn thấy được sự ngờ vực của Tề Khê, Cố Tuyết Hàm nhún vai một cái: “Chị vừa mới được thăng chức Cộng sự đã khuyên một đứa mới tốt nghiệp thiếu hiểu biết như nó vào nhóm giúp đỡ chị. Kết quả là nó cố sống cố chết muốn đi Mỹ du học, sau đó chị cũng quyết định tôn trọng sự lựa chọn của nó, cũng không dễ dàng xin vào được một trường tốt như vậy. Sau cùng nó lại đổi ý nói với chị là không đi nữa, chuẩn bị tới công ty luật làm việc. Một đứa bình thường thận trọng vững vàng như nó bỗng dưng đối với chuyện lựa chọn nghề nghiệp quan trọng như vậy lại trở nên mông lung thế kia, có lẽ là tới thời kỳ phản nghịch rồi.”
Về việc này, Tề Khê cũng cảm thấy trăm điều khó nói, đặc biệt là nhìn thấy được điều kiện gia đình của Cố Diễn không tệ, thu nhập của chị cậu ta cũng rất khá, cũng rất tôn trọng và ủng hộ cậu ta, không phải vấn đề tài chính mà từ bỏ giấc mộng du học.
Tuy nhiên Tề Khê có hơi tò mò: “Cố Diễn được offer của trường Đại học nào vậy ạ? Là học LLM hay là JD ạ?”
“ JD của Đại học Columbia.”
!!!
Đây là loại nghiệt duyên gì vậy? Vậy mà Cố Diễn lúc đó cũng tới đại học Columbia học JD ư?
May mắn là cô không đi! Nếu không thì ở trong nước bị Cố Diễn dồn ép treo lên đánh bốn năm còn chưa đủ, lại còn đi tha hương xứ người bị cậu ta dồn ép mà đè đầu cưỡi cổ thêm ba năm nữa hay sao?
Vừa mới cảm thấy may mắn hoàn hồn không bao lâu thì Tề Khê chợt nhớ ra Cố Diễn cũng không đi, hai người cuối cùng lại trăm sông đổ về một biển mà chung đụng ở công ty luật, lại còn nằm chung một đội.
Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng (*).
(*) Chỉ Chu Du và Gia Các Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung. Tác giả viết Chu Du là một người nóng tính, bị Gia Các Lượng chọc tức ba lần, hộc máu mà chết, trước khi chết còn phẫn uất than: “Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng.” Tuy nhiên, nhiều nhà sử học đã kiểm chứng, là La Quán Trung thần thánh hoá Gia Các Lượng, câu nói này được bịa ra để nâng tầm của Gia Các Lượng. Thực tế, Chu Du là một người tài và Gia Các Lượng cũng không từng chọc tức Chu Du. Đây đúng là con mẹ nó một câu chuyện đầy bi thương.
“Nó dạo này không thích để ý tới người khác, em cũng không cần để ý tới nó, thật sự là gần đây nó quả thật có suy tư. Trước đó còn nói, nếu suông sẻ vài ngày nữa sẽ dẫn bạn gái cùng đi ăn cơm với chị, kết quả là làm gì có sau đó.” Cố Tuyết Hàm thương cảm nói, “Có thể là vừa bị đá, đúng lúc đó lại còn bị nói xấu, khiến cho tính tình cũng thay đổi.”
Tề Khê cảm thấy thấy chắc đúng là do cô rồi —-- Cố Diễn tỏ tình thất bại, sống mà không có tình yêu cho nên mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ, cho dù có truy cứu trách nhiệm cho chính cô cũng không thể vực dậy tinh thần nổi …
Ngay cả nói cũng chưa được nói, chuyện này so với việc bị đá còn thảm thương hơn.
Trong lòng Tề Khê áy náy đành phải chủ động nói: “Luật sư Cố, dạo này có công việc gì chị cứ tận lực sắp xếp cho em, em sẽ làm việc nhiều hơn, giúp cho Cố Diễn thư thả hơn, để cậu ấy có thời gian sắp xếp lại tình cảm của chính mình …”
Cố Tuyết Hàm mím môi: “Em cứ mau chóng tìm ra cô gái nói xấu nó là được, mới làm cho nó mau hết giận, không thể để nó nghẹn cả ngày được.”
“...”
Sự áy này của Tề Khê biến mất không còn chút bóng dáng tăm hơi, biểu cảm cũng trở nên càng cứng ngắc, cũng may là lúc đó Cố Diễn cuối cùng cũng nghe điện thoại xong vòng trở lại. Cố Tuyết Hàm cũng chuyển trọng điểm, bắt đầu phổ biến cho Tề Khê và Cố Diễn những hạng mục công việc người mới nên chú ý.
Bữa cơm trưa này cũng không kéo dài bao lâu bởi vì lịch trình của Cố Tuyết Hàm sắp xếp rất chặt. Buổi chiều ở quận khác còn có một phiên tòa cần có mặt, chị ấy dặn dò ngắn gọn vài câu, ngay cả tráng miệng cũng chưa kịp ăn, thanh toán trước rồi rời đi.
Cho nên trên bàn ăn chỉ còn lại hai người Tề Khê và Cố Diễn.
Cố Diễn vẫn luôn xa cách với cô, nhưng Tề Khê lại mong muốn xóa bỏ tâm trạng hiềm khích kia, vậy nên cô chủ động mặt nóng dán mông lạnh mà tìm chủ đề nói chuyện: “Trước kia cậu cũng muốn xin vào JD đại học Columbia à? Mình cũng …”
Kết quả là Tề Khê còn chưa kịp nói xong, Cố Diễn trái lại phản ứng mạnh mẽ cắt ngang lời cô: “Ai nói chuyện đó với cậu?”
“Chị cậu đó.” Tề Khê hiếu kỳ, “Mình ấy à, bởi vì người nhà mình không thể chu cấp cho mình được nữa, không có tiền đi học cho nên mới đến đây làm, cậu lại vì chuyện gì mà từ chối offer vậy? Thực sự đáng tiếc quá.”
Cố Diễn lại nhăn mày, đương nhiên là không muốn nói về chuyện này nữa: “Đột nhiên không muốn đi nữa.”
Còn có thể tùy hứng như vậy à?
Chẳng qua cũng không phải là chuyện gì to tát, Tề Khê chỉ quan tâm một chuyện là —-
“Vậy cậu xem này, chúng ta sau này đều là đồng nghiệp, vẫn là cộng sư chung một nhóm, lỗi lầm quá khứ mình đều nhận, sau này cho mình một cơ hộp bù đắp lại, sau đó chúng ta vẫn lại là bạn?”
Kết quả là không biết như thế nào, vừa nãy nếu biểu hiện của Cố Diễn chỉ là sự lạnh lùng trong lời nói, bây giờ lại nhìn qua Tề Khê với vẻ nghiến răng nghiến lợi phức tạp —--
“Tề Khê, tôi mãi mãi không thể nào làm bạn với cậu.”
Cố Diễn dứt lời lập tức lạnh lùng nghiêm mặt đứng lên.
Tráng miệng vẫn còn chưa ăn mà …