Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm

Chương 57

Tài xế chần chờ, Tề Khê cố nở nụ cười: "Xe ba tôi, tôi muốn cho ông ấy niềm vui bất ngờ."

Tài xế không hỏi nhiều nữa, ngược lại trò chuyện nhắc tới con gái của mình: "Thanh niên các cô chỉ thích như thế, mấy ngày trước con gái của tôi cũng chẳng gọi điện thoại, bỗng nhiên trở về từ ký túc xá, nói là cho tôi một bất ngờ vào ngày sinh nhật."

Đối phương hào hứng nhưng Tề Khê chẳng có hứng thú đáp lời, trong mắt của cô chỉ còn lại chiếc xe của Tề Thụy Minh, trong lòng rối loạn và bối rối, tay run rẩy gửi một tin nhắn cho Triệu Y Nhiên, nói cô có chút việc, tối nay sẽ trở về, bảo cô ấy vào quán cà phê ngồi tạm.

Tề Khê không yên lòng gửi tin nhắn rồi thậm chí chẳng xem hồi âm của Triệu Y Nhiên.

Cả người cô cảm thấy vô cùng rã rời và luống cuống, hành tung ba mình kỳ lạ, không phải thật sự ngoại tình chứ?

Nếu như là thật, vậy làm sao bây giờ, mẹ làm sao bây giờ.

Trong sự giày vò và thấp thỏm lặp đi lặp lại này, Tề Khê nhìn xe taxi của tài xe đi theo xe ba cô, cô thò đầu ra nhìn quanh, phát hiện chí ít khiến người ta có chút cảm giác an ủi là trong xe của Tề Thụy Minh không có người khác ngồi.

Quả nhiên ba Tề Khê không phải dự định về nhà, ông lái thẳng tới khu mua sắm xa xỉ nhất thành phố Dung, sau đó tìm một chỗ đỗ xe ở bên đường để dừng xe ở con đường xa xỉ phẩm ấy.

Tề Khê cũng trả tiền xuống xe taxi cực nhanh.

Lần này Tề Khê xác nhận lần nữa, trong xe Tề Thụy Minh xác thực không có người khác ngồi, mà cũng may mắn bởi vì trời mưa, Tề Thụy Minh cầm ô chuẩn bị sẵn trong cốp ra, cái ô xòe ra che tầm mắt ông, ông không thể nhìn thấy Tề Khê lén lút sau lưng.

Tề Khê cứ như vậy, nhìn ba của mình đi thẳng vào trong cửa hàng Hermès.

Trong cửa hàng Hermès căn bản không có khách hàng khác, một khi Tề Khê đi vào thì sẽ quá dễ thấy, chắc chắn bại lộ, cũng may tủ kính Hermès đủ rộng và trong suốt, mà ba cô hiển nhiên cũng chẳng phải vào trong chọn lựa mà giống như muốn đi lấy hàng đặt trước.

Tề Khê nhìn nhân viên bán hàng trong cửa hàng chào hỏi Tề Thụy Minh như rất quen thuộc, sau đó lấy ra một cái túi từ quầy hàng. Vì kiểm hàng tại chỗ nên lúc này nhân viên bán hàng mở túi chống bụi ra cho ba Tề Khê xem các chi tiết xung quanh túi. Tề Thụy Minh thì chỉ nhìn qua loa rồi gật đầu, sau đó Tề Khê nhìn ông hào phóng lấy tiền ra thanh toán.

Tề Khê cũng không phải là người xa xỉ, cô chưa từng mua túi hiệu, nhưng chuyện này chẳng hề ảnh hưởng mấy tới hiểu biết của cô với Hermès. Túi Hermès vô cùng khó mua, nhất là kiểu hiếm, kiểu đặc biệt. Dường như mua túi cũng phải cần dựa theo một tỷ lệ phân phối nhất định, bởi vì thời gian đặt hàng rất dài, rất nhiều túi có sẵn đều bị hét giá lên không chỉ gấp hai gấp ba lần giá gốc.

Tề Khê không biết Tề Thụy Minh mua Hermès kiểu dáng gì, thế là chỉ có thể yên lặng theo dõi chờ đợi ba cô cầm túi rời đi.

Xem tâm trạng của Tề Thụy Minh rất tốt, ông bỏ túi Hermès vào cốp sau, nhưng không về nhà ngay mà lại tới bên đường. Tề Khê không biết gì theo sát trong mưa, mãi tới khi thấy ông vào một tiệm hoa, sau đó mua một bó hoa rồi lại tới một cửa hàng đồ ngọt mua một phần bánh ngọt.

Mua xong những thứ này, Tề Thụy Minh mới trở lại trong xe rồi khởi động ô tô rời đi.

Tề Khê bất ổn trong lòng, mưa đã trở nên rất lớn, bởi vì Tề Khê không mang ô nên toàn thân đã thấm ướt, trở nên ướt sũng như chuột lột, gió thổi qua, lạnh đến phát run, nhưng cô chẳng hề để ý những cảm giác bên ngoài. Tề Khê tìm một mái hiên tránh mưa, sau đó bắt đầu cố chấp lên mạng xem một loạt các loại túi Hermès.

Cũng may internet không khiến cô thất vọng, mười mấy phút sau, cô đã tìm thấy tên cái túi Hermès ba cô mua.

Là Mini Kelly 2 da cá sấu.

Nghe nói cái túi này vừa ra mắt, hội mê Hermes cực kỳ săn đón, túi da phổ thông đã rất quý hiếm, mà da cá sấu thì càng là khó cầu, giá túi đã tăng tới n lần.

Hôm nay ba cô có thể lấy được cái túi này, chỉ sợ thời gian đặt trước ít nhất là nửa năm trở lên, giá tiền ít nhất phải hơn hai mươi vạn.

Tề Khê bỗng nhiên cảm thấy có chút chóng mặt.

Hai mươi vạn, bây giờ cô vẫn là luật sư nhận lương (*), tiền lương một năm chưa tới hai mươi vạn.

(*)Luật sư trẻ nhận lương cố định, ít khi được chia hoa hồng/phần trăm từ vụ án.

Trong lòng Tề Khê rất loạn, cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ là duy trì trạng thái ngơ ngác và hỗn loạn về mở cửa nhà thuê.

Bộ dạng của cô làm Triệu Y Nhiên giật nảy mình: "Ông trời ơi, cậu không mang ô à? Sao ướt thành thế này? Mau đi tắm đi!"

Nhưng sao Tề Khê còn chú ý đến chuyện tắm rửa, cô chỉ quấn khăn và lau lau qua loa, trong lòng còn chìm trong cảm giác mâu thuẫn và khổ sở bất an không thể tưởng tượng nổi, nhưng bất kể thế nào, nếu ba thật sự ngoại tình thì mẹ có tư cách biết tất cả.

Cô nhớ tới vợ chú Đổng đau khổ và suy sụp trong lời điều tra viên Nguyên Thần nói, trong lòng lần đầu cảm thấy sợ hãi. Trong chuyện chú Đổng ngoại tình, cho dù trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, cán cân trong lòng Tề Khê vẫn hướng về nghiệp vụ của mình. Bởi vì xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, cô nhất định phải tố cáo hành vi của chú Đổng, mà vợ chú ấy biết được tất cả cũng là phản ứng dây chuyền về sau mới xảy ra, chỉ là bây giờ...

Bây giờ mình nhìn thấy tất cả, cũng không liên quan đến nghề nghiệp của mình, không có động lực trách nhiệm nghề nghiệp thuyết phục cán cân của mình nghiêng về bất kỳ bên nào.

Mẹ tất nhiên có tư cách biết hết tất cả, nhưng mà mẹ có thể chấp nhận đả kích và biến cố như vậy sao? Bản thân cô phải ra mặt tìm ba nói ông ấy xử lý chuyện này sao? Hay là thế nào?

Trong lòng Tề Khê rối loạn, kết quả cô vừa muốn gọi cho mẹ thì thần giao cách cảm, Hề Văn gọi điện đến.

Tề Khê nhận, trong điện thoại truyền đến tiếng của Hề Văn: "Khê Khê, con về chỗ ở chưa? Sao mãi không trả lời tin nhắn WeChat của mẹ, mẹ còn tưởng là con xảy ra chuyện gì!"

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, mũi Tề Khê chua xót: "Mẹ!"

Hề Văn thấy lạ: "Sao vậy? Gặp chuyện gì vậy con? Đừng sợ, có chuyện gì đều có thể nói với chúng ta, ba con cũng vừa mới trở về đó."

Tề Khê vốn là muốn nói với Hề Văn chuyện buổi chiều, nhưng nghe nói Tề Thụy Minh trở về, ngược lại ngẩn người: "Ba trở về rồi ạ?"

"Đúng vậy, trở về rồi, còn tặng cho mẹ một bó hoa và bánh ngọt đó. Thật là, đã nói với ông ấy rồi, đây toàn là chuyện thanh niên mới có thể làm, chúng ta là vợ chồng rồi, còn làm trò này chẳng phải lãng phí tiền sao? Còn nói sinh nhật của mẹ sắp đến, đến lúc đó muốn tặng mẹ một món quà bí mật, ông ấy bật mí trước vậy đó."

Mặc dù Hề Văn đang oán trách, nhưng giọng điệu lại ngọt ngào.

Điều này lại làm cho Tề Khê ngừng lại.

Cô nhíu mày, bỗng nhiên nhận ra một khả năng khác —— hoa và bánh ngọt đều là mua để tặng cho mẹ, cho nên cái túi Hermès cực kiếm kia, thật ra cũng chỉ là hàng đặt sớm, về sau muốn tặng cho mẹ để mẹ có niềm vui bất ngờ vào dịp sinh nhật? Bây giờ giữ bí mật chỉ vì cho mẹ bất ngờ lúc được tặng quà sinh nhật?

Như vậy, hình như tất cả đều giải thích được.

Ba rõ ràng không ở Chúng Hằng nhưng nói dối đang làm việc ở bên ngoài cũng là để bí mật tới cửa hàng Hermès nhận hàng, thậm chí có lẽ còn có thể đang lén sắp đặt cái gì đó?

Nghĩ như vậy, Tề Khê bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.

Có thể thật sự là từ lúc làm luật sư tới giờ tiết xúc quá nhiều vụ án ngoại tình ly hôn, tới mức một chút dấu vết để lại Tề Khê cũng phóng đại biến thành suy luận phá án điều tra.

Mặc dù ba thường xuyên không tham gia tụ họp gia đình vì công việc, bởi vì trọng nam khinh nữ, quan hệ mấy năm gần đây với Tề Khê cũng quả thực căng thẳng, nhưng không thể kết tội ông ấy ngoại tình mà không có chứng cứ. Bây giờ nhớ lại, Tề Khê thấy mình có chút nhạy cảm quá đáng.

Nội tâm của cô tự kiểm điểm, có lẽ thành kiến và thái độ thù địch của cô với ba hơi mạnh một chút.

Đầu bên kia điện thoại, mẹ còn đang quan tâm tình hình của Tề Khê: "Khê Khê, rốt cuộc con có xảy ra chuyện gì không? Chỗ con ở có an toàn không?"

"Không sao ạ không sao ạ."

Tề Khê có chút thẹn thùng, cô và mẹ luôn thân thiết, nghĩ tới ba mua quà túi Hermès gây bất ngờ, thế là cô bỏ qua chuyện này, nói ra chuyện mình đi theo xe ba nhìn thấy ba mua hoa và bánh ngọt, hiểu lầm ông ấy ngoại tình.

Hề Văn nghe xong, quả nhiên buồn cười, bà hạ giọng nói: "Khê Khê, con không thể để ba con nghe thấy chuyện này đâu nhé, không thì có lẽ ông ấy tức chết mất. Ở bên ngoài bận muốn chết, kết quả còn bị con gái nghi ngoại tình, cái đầu của con chẳng biết suốt ngày suy nghĩ cái gì."

Tề Khê nói khẽ: "Ai biết ạ, đàn ông có thể trời sinh đều muốn ngoại tình, con đây chẳng phải ngày nào cũng căng thẳng như dây đàn sao? Hơn nữa bình thường phải khống chế nghiêm ngặt, đàn ông mới không dám ngoại tình! Con cảm thấy mẹ quá thoải mái với ba, bình thường chưa từng kiểm tra, không quan tâm ông ấy có thật sự đi đâu đó hay không."

Mẹ Tề Khê giống như rời khỏi phòng khách, có lẽ tới phòng riêng, tiếng của bà cũng chẳng còn hạ thấp nữa mà trở nên bình thường: "Cái con bé này, con suốt ngày nghiên cứu chuyện này làm gì?"

"Đàn ông cả thế giới ngoại tình, ba con cũng chắc chắn không ngoại tình." Tiếng của Hề Văn rất tự tin: "Con có nghĩ tới cách ăn mặc thường ngày của ba con không? Mười mấy năm qua điên cuồng làm việc kiếm tiền, bảo ông ấy chăm sóc bản thân một chút cũng không nghe, ngay cả tiêu tiền mua quần áo đẹp cho mình cũng không chịu. Con còn trông cậy ông ấy sẽ tiêu tiền cho những người phụ nữ khác à? Có người phụ nữ nào chịu ở cùng ông ấy chứ? Chẳng lẽ ham muốn con người ba con ư?"

Lời này cũng không sai, hình tượng của Tề Thụy Minh trước kia không tệ lắm, nhưng theo áp lực công việc tăng lên, ông làm việc chẳng biết ngày đêm nên mấy năm nay già rất nhanh, bụng bia cũng lộ ra. Bởi vì thường xuyên thức đêm nên tóc cũng thưa thớt, dưới mắt treo quầng thâm quanh năm, không có sức sống. Mà ông ấy quả thực chẳng có sở thích xa xỉ gì, xe ông ấy lái vẫn là xe cũ của Nhật từ bảy, tám năm về trước, cũng chẳng phải loại người có tiền là tiêu hoang.

Trái lại, Hề Văn làm nội trợ toàn thời gian và chẳng lo cơm áo nên bình thường làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh, chăm sóc bản thân rất tốt, đi bên cạnh Tề Thụy Minh, rõ ràng là bằng tuổi nhưng nhìn như cách nhau mười tuổi.

Huống chi tuy gia cảnh trở nên tốt hơn nhưng Tề Khê không thể phủ nhận, bên trong ba mình quả thực rất bủn xỉn. Bình thường Tề Khê muốn mua gì, chỉ cần giá hơi đắt một chút là Tề Thụy Minh sẽ nói rất nhiều, nhưng có thể chi hai mươi vạn mua một cái túi Hermès cho mẹ có thể nói là tình yêu chân thành.

Tề Khê nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá.

Cô vô cùng vui vẻ nói tạm biệt với mẹ, lúc này mới thoải mái không còn lo nghĩ, chạy đi tắm nước nóng.

**

Chờ Tề Khê nhận ra mình sợ bóng sợ gió một trận, rốt cuộc cũng có tâm trạng tắm rửa sấy tóc rồi nằm dài trên giường, lúc này mới phát hiện ra trong điện thoại toàn là tin nhắn WeChat chưa đọc và cuộc gọi nhỡ của Cố Diễn.

Bắt đầu là những lời hỏi thăm thông thường.

"Dậy chưa? Anh đang xem án lệ, nhàm chán quá."

"Anh tự làm bữa trưa, dựa theo thực đơn mới học trên mạng, mùi vị không tồi, lần sau làm cho em ăn."

"Em đang làm gì vậy? Nói chuyện với ba mẹ sao? Anh vẫn đang xem án lệ, vẫn rất chán."

...

Có lẽ vì Tề Khê mãi chẳng trả lời, Cố Diễn càng nhắn càng giống nói một mình, Tề Khê thấy anh gửi mấy ảnh chụp án lệ anh đang xem cho mình, thậm chí còn kèm theo lời bình với án lệ. Sau đó anh bắt đầu chia sẻ cho Tề Khê danh sách bài hát mới nhất của anh và một vài cuốn sách anh cảm thấy thú vị.

Tề Khê vừa xem vừa cảm thấy con người Cố Diễn rất thú vị, rõ ràng rất muốn nói chuyện phiếm với mình nhưng lại không nói thẳng, cứ nói những lời "xem án lệ rất nhàm chán", "cũng chẳng biết làm gì" liên tục ám chỉ Tề Khê.

Nhưng rất tiếc, tuy Tề Khê hiểu ám chỉ của anh nhưng buổi sáng bận nói chuyện với mẹ, sau bữa cơm trưa thì trải qua chuyện nghi ngờ ba ngoại tình sợ bóng sợ gió một phen, hoàn toàn chẳng chú ý điện thoại.

Bởi vậy tới buổi chiều, Cố Diễn vẫn chưa nhận được bất kỳ tin nhắn trả lời nào của Tề Khê, những tin nhắn tiếp theo của Cố Diễn trở nên ấm ức, cũng không còn che giấu kìm nén cảm xúc.

"Sao còn không để ý anh?"

"Tề Khê."

"Tề Khê, anh nhớ em."

"Tề Khê, muốn gọi điện cho em."

...

Phối hợp với những tin nhắn này của Cố Diễn là những cuộc gọi nhỡ.

Thật ra Cố Diễn cũng chẳng nói lời tâm tình sến súa gì, nhưng Tề Khê vừa xem đã cảm thấy có chút nóng mặt.

Lần này, Tề Khê không để cho Cố Diễn chờ nữa, cô gọi điện thoại luôn cho anh.

Gần như là sau một tiếng chuông, bên kia đã có người nhân.

Tiếng nói trầm thấp nhưng dễ nghe của Cố Diễn truyền tới, anh chàng kéo dài giọng điệu, như một đứa trẻ thể hiện thái độ nóng nảy.

"Tề Khê, cuối cùng em cũng nhớ hóa ra em còn có bạn trai à?"

Tề Khê không trả lời Cố Diễn, chỉ hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu?"

Cố Diễn sửng sốt một chút nhưng vẫn trả lời: "Đương nhiên là ở nhà."

Sau đó, anh có chút buồn bã nói: "Cuộc sống cuối tuần của anh chẳng phong phú lắm, chỉ ở nhà vừa xem án lệ vừa chờ em gọi điện cho anh mà thôi."

Tuy không được Tề Khê đáp lại nhưng Cố Diễn cũng không hề che giấu tâm tình của mình: "Tề Khê, anh rất nhớ em."

Đồ ngốc.

Tề Khê không chần chờ nữa, cô bắt đầu chuẩn bị đồ đạc: "Cho em nửa tiếng."

"Cái gì?"

Tề Khê cười: "Nửa tiếng nữa, anh ra cổng lớn khu nhà đón em."

Cố Diễn sửng sốt, tiếng nói có chút kinh ngạc khó tin: "Em muốn qua? Nhưng bây giờ muộn lắm rồi, trời còn đang mưa, không biết có an toàn không nữa?"

"Cố Diễn."

"Hả?"

"Đừng nói gì khác cả, em chỉ hỏi anh một câu, anh muốn em đến hay không muốn em đến?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, cuối cùng, Cố Diễn mở miệng, anh nói, muốn.

Mặt Tề Khê nóng hơn, nhịp tim cũng nhanh hơn, cô lẩm bẩm: "Vậy em đến được không?"

Cố Diễn vừa rồi còn thuyết phục trời mưa, buổi tối không an toàn, nói ngay: "Vậy em chờ anh tại chỗ, anh lái xe tới đón em."

"Không muốn."

Tề Khê gần như từ chối ngay lập tức.

Cố Diễn quả nhiên có chút bất ngờ: "Vì sao?"

Tề Khê cắn môi, nhỏ giọng nói: "Bởi vì trời mưa, anh lái xe tới sẽ rất tắc đường."

Cố Diễn giải thích rất chân thành: "Anh không quan tâm."

"Nhưng em quan tâm." Mặt Tề Khê ửng đỏ lên, tiếng của cô cũng trở nên nhỏ hơn: "Anh lái tới tắc đường nửa tiếng, sau đó lái xe đưa em về tắc nửa tiếng nữa, vậy phải tốn một tiếng, nhưng em không muốn chờ một tiếng nữa mới đến nhà anh, em muốn đến càng nhanh càng tốt."

"Bởi vì em cũng nhớ anh."
Bình Luận (0)
Comment