Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

Chương 15



Hệ thống 2333 vừa tải lời bài hát, vừa cùng Tiểu Nhất tới chỗ diễn tập hợp xướng.

Diễn tập sẽ tiến hành theo từng nhóm, các hệ thống được chia thành nhiều nhóm nhỏ, đến cuối tháng còn tham gia thi đấu hợp xướng, những hệ thống xuất sắc nhất sẽ được chủ hệ thống ôm khen ngợi và thưởng vật chất.
Hệ thống 2333: “…”
Cậu muốn được thưởng vật chất, nhưng nếu bị chủ hệ thống ôm thì dẹp.
Mèo đi diễn tập hợp xướng cũng đông vô cùng, đường đến tầng ngầm số ba chật như nêm cối, vừa ra khỏi thang máy đã gặp một đám mèo kẹt cứng trong hàng lang, khắp nơi toàn là tiếng “meo meo”.

Cứ thế này không ổn tí nào, sẽ xảy ra dẫm đạp mất!
Hệ thống 2333 xoắn cái đuôi thành hình lò xo, phát lực đẩy bản thân phóng cái vèo như chó chăn cừu, xua chỗ này đuổi chỗ kia.

Đám đông chen lấn dần dược khơi thông, tiếp tục di chuyển về phía trước.

Hệ thống 2333 thẳng đuôi chống mình thành biển báo, quan sát đám đông mèo di chuyển.
“Trời ạ, tôi không muốn tập luyện, tôi thích ca hát nhưng hợp xướng… Hế lô Tam Tam, vất vả rồi.”
2333 ngồi xổm ở trên cao, có thể nghe được tiếng các hệ thống trò chuyện với nhau, đa số quả cầu mèo khi đi ngang qua cái đuôi của cậu đều ngẩng đầu chào hỏi một cái, sau đó tiếp tục tám nhảm.
“Đại hội lần trước, hệ thống hướng dẫn nói tận hai tiếng đồng hồ! Chủ nhiệm còn chả dong dài đến vậy!”
“Nói cái gì thế, lúc ấy tôi ngủ mất tiêu.”
“Giảng về tăng mạnh khống chế tinh thần.

Nói chung là phát hiện một số dấu vết bất thường, khả năng cao trong chúng ta có kẻ phản loạn muốn ngăn cản chúng ta kính ngưỡng kính yêu vô hạn với chủ hệ thống.”

“… Ồ.

Vụ dán poster và hợp xướng, có phải vì lý do này.”
“Chắc là thế.”
Hệ thống 2333 nghe lỏm, màn hình mang biểu tình nhăn dúm dó.
Kính ngưỡng kính yêu vô hạn với chủ hệ thống… Nếu có thể bồi dưỡng ra loại sinh vật thần kỳ này, chắc chắn giải Nobel sinh vật học năm nay sẽ về tay chủ hệ thống.
Không tăng phúc lợi, toàn bóc lột tiền lương mà đòi kính ngưỡng kính yêu vô hạn?
Thấy đám quả cầu mèo đã tản ra kha khá, hệ thống 2333 “phốc” nhảy xuống, bay theo đuôi đội ngũ “Lăn long lóc lăn long lóc”.
Hệ thống 2333 tiến vào phòng hợp xướng ở tầng ngầm số 3, thuận lợi tìm được nhóm của mình.

Cậu lặng lẽ nép vào một góc, cất đuôi hạ lỗ tai, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Các hệ thống trong sảnh hợp xướng không có gan to, gần như không dám nhắc đến chủ hệ thống, chỉ dùng màn hình điện tử giao lưu, làm mặt quỷ.

Một lát sau, số 1818 cầm bú nhỏ bay tới, hôm nay nó đảm nhiệm vị trí chỉ huy hợp xướng, là kiêm chức của nó.
1818 là một con mèo có thể chịu khổ chịu nhọc, giống như lúc nhận công việc phụ trách đấu giá, chỉ cần có tích điểm liền có mặt nó, đều là vì cuộc sống mưu sinh.
1818 dùng duôi cuốn búa nhỏ của mình, cọ một cái xuống sàn, đầu búa lập tức lìa cán, nó rút gậy chỉ huy trong cán búa ra, rồi cất búa đi.
“Mọi người tải lời bài hát hết chưa? 1818 hỏi.
“Tải rồi!”
Nhóm mèo máy đồng thanh trả lời, 1818 gật đầu, sửa sang cái nơ của mình.
“Chúng ta luyện thanh trước, khai giọng.”
2333 liếc mắt sang quả cầu bên cạnh.

Ngày hôm qua tuy cậu uống hơi say, ý thức vẫn còn, lúc đó cậu cảm thấy cảm xúc Tiểu Nhất không tốt lắm.

Tiểu Nhất nhạy cảm, tính cách nội liễm, chờ hợp xướng kết thúc, cậu sẽ hỏi thăm một chút.
Đang nghĩ ngợi, 1818 vung gậy chỉ huy, bắt đầu dẫn dắt đám hệ thống luyện thanh.
“Meo →→→→→→→→”
“Mẻo ”
“Méo ↑↑↑↑↑↑↑↑”
1818 vừa lòng gật đầu, các hệ thống hòa âm hài hòa êm tai, chứa đầy vô vàn ánh sáng hy vọng.

Đại đa số quả cầu mèo đều thích ca hát, cũng am hiểu ca hát, chỉ là ca khúc biểu diễn hôm nay không được mấy quả cầu thích.
“Tốt, chúng ta bắt đầu xướng đoạn thứ nhất.” gậy chỉ huy vung lên, “Chủ hệ thống, thật vĩ đại, la la la la la…”
Nhóm mèo máy uể oải xướng theo.
“Chủ hệ thống, thật vĩ đại, la la la la la…”
1818 nghiên đầu, nó nghe thấy cái gì đó là lạ, như một ký tự lệch tông trong biển lời ca.

Nó tưởng mình nghe lộn, bèn chỉ huy xướng lại lần hai.
“Chủ hệ thống, thật vĩ đại, la la la la la…”
1818 dùng gậy chỉ huy gãi ót.
“Xin phép chờ một lát.”
Nó nhớ lại thật kỹ, nhìn lướt qua nhóm ba dấu ngoặc kép.


giữa một đống chữ “la” quả nhiên có một tiếng “phì”.
Là ai? Là ai xướng “phì”?
Đám mèo máy im re, không con mèo nào thừa nhận.
1818 ôm tâm tình nghi ngờ, tiếp tục chỉ huy, lúc này, hắn phá lệ lưu tâm nhóm mèo máy dấu ngoặc kép.
Các hệ thống: “La ——”
Hệ thống 2333: “Phì ——”
Tìm được rồi!
“Tam Tam, sao cậu lại xướng khác với mọi người.” 1818 hỏi.
Đương nhiên là bởi cậu ghét lãnh đạo, cũng không muốn ca tụng lãnh đạo vĩ đại la la la.
Nhưng hệ thống 2333 biết không thể nói toẹt như vậy, cậu chớp chớp đôi mắt dựng đứng.
“Xin lỗi nha, vừa rồi nuốt phải lông mèo, cho nên phải phì phì nhổ ra.”
1818: “…”
Nó nhìn hàng loạt các đầu trọc lóc, không ai có lông có tóc, thế Tam Tam nuốt lông mèo kiểu gì?
Nó bó tay, đợi 2333 phì phì sạch sẽ mới tiếp tục chỉ huy, kết quả lúc này, thanh âm không hài hòa biến thành ——
Hệ thống 2222: “Oẹ ——”
Tam Tam tuyệt đối là con mèo giỏi bày trò nhất!
Hệ thống 2222 tuy hay diễn, nhưng phương diện lấy cớ lại không linh hoạt bằng 2333.

Đối mặt với 1818 dò hỏi, nó nghẹn nửa ngày nghẹn không ra cái cớ, 2333 dùng đuôi lén lút viết chữ lên lưng nó.
“Tôi… Tôi…” 2222 dần dần đọc ra chữ trên lưng, nhanh trí đáp, “Tôi phun lông!”
Mèo đều phun lông, đây không phải tật xấu!
Đám mèo trọc yên lặng nhìn nó chăm chú, có một tấm gương dẫn dắt, trong sự yên tĩnh bỗng có một tiếng hắt xì thật lớn.
“Hắt chù… Xin lỗi xin lỗi, tôi bị dị ứng lông mèo.”
Thế này thì xướng kiểu gì!
1818 bất đắc dĩ rũ gậy chỉ huy, đương nhiên nó cũng biết các hệ thống không thích chủ hệ thống, căn bản là không muốn ca tụng công đức cho chủ hệ thống hà khắc áp bức bọn họ, nên mới tìm đủ loại cớ nhảm nhí từ chối ca hát.

Nó trầm ngâm một lát, dứt khoát nói.
“Nếu không hôm nay chúng ta không xướng từ, chỉ xướng khúc, tìm cảm giác trước nhé.”
Phương án dự bị, khởi động!
Âm nhạc lần nữa tấu vang, động tác múa may gậy chỉ huy của 1818 dần trở nên lưu loát, các quả cầu mèo đồng thanh xướng…
“Meo meo meo, meo meo meo, meo meo meo meo meo…”
Lần này, mỗi quả cầu mèo đều thật sự vui vẻ hát xướng.
Tập luyện kết thúc, có mèo mời nhau ăn gói bổ sung vị dưa hấu, mấy con mèo ngồi xổm trước cửa phòng hợp xướng ăn dưa.
“Tôi với ký chủ đi làm nhiệm vụ, chiều nay mới trở về, mấy cậu biết gì không, khu vực ký chủ đã xảy ra chuyện.” Mèo nhiều chuyện thần thần bí bí, 2333 hút một hơi dưa hấu bổ sung, trợn tròn mắt nghe.
“Đã xảy ra một vụ nổ gas cực mạnh, bùng! Nổ cả con phố dài!”
233 nghe vô cùng nhập tâm, thậm chí màn hình điện tử cũng theo nhịp đối phương kể, “đùng” nổ thành một đám mây hình nấm.
6666 chưa từng trải qua chuyện kiểu này, nhất thời có chút lo lắng.
“Ôi, khu ký túc xá của ký chủ mới…”
Mấy ngày nay nó ở khu vực huấn luyện của hệ thống mới, không thể liên lạc với ký chủ, đã vài ngày rồi không gặp ký chủ của mình.
“Ký túc xá người mới không bị ảnh hưởng, tôi nghe nói nổ ở khu ký chủ lâu năm cơ.”

6666 lúc này mới yên tâm, cơ mà nó thấy vài tiền bối bắt đầu lo lắng.
“Tam Tam tiền bối, khu ký chủ thâm niên xảy ra chuyện, tiền bối không lo cho Quý tiên sinh sao?”
“Hả?” Hệ thống 2333 thật đúng là không lo lắng, “Nơi xảy ra vụ nổ là đường phố, không phải khu nhà ở.

Đêm qua tôi gửi cho Quý Ỷ Nguy một mâm trái cây to, ảnh còn bận ăn nên không sao đâu.”
Màn hình của cậu cong mắt cười.
“Quý Ỷ Nguy vậy chứ ngoan lắm, lại hay thẹn thùng, ngày thường không ra khỏi cửa, nổ không tới ảnh, yên tâm.”
Đúng vậy, dù sao có nổ có cũng nổ nổi đại ma vương.

Nếu không cẩn thận nổ trúng đại ma vương, chắc là hiện tại không gian vô hạn đã nổ tanh bành rồi?
Các quả cầu còn lại yên lặng tưởng tượng.
Ủa khoan, Tam Tam đang miêu tả ai thế? Ngoan? Thẹn thùng?
2333 thích ý uống thêm một hớp, chén sạch gói bổ sung.

Sau đó cậu cùng anh em thu gom rác rưởi, đến chỗ thùng rác vứt.

Lúc vẫy đuôi tạm biệt, có một quả cầu hẹn cậu ngày mai đi chơi.
2333 ngẫm nghĩ.
“Tôi không đi đâu, ngày mai bận chuyện khác rồi.” Cậu đáp xong, quay đầu thấy 1001 tính đi mất, kết hợp với chuyện hai ngày nay tâm tình đối phương không vui, số 2333 cảm thấy mình cần trò chuyện cùng Tiểu Nhất, vì thế lập tức đuổi theo.
“Tiểu Nhất, từ từ, chúng ta tâm sự đi!”
* * *
Đúng là Quý Ỷ Nguy không bị nổ, mà anh nổ người khác.
Anh hờ hững dừng chân trên con phố thật lâu, mặt trời chiều ngã về tây, quảng trường cách đó xa xa, tiếng cảnh báo reo ầm ĩ, người máy tới lui điều tra, Thịnh Tụng Thời bỏ mạng hay chạy trốn… Tất cả đều không thể quấy nhiễu đến anh, thậm chí anh còn tập trung xắn tay áo.
Xắn tay áo, xắn tay áo, xắn không được, xắn bị lệch…
Tam Tam… Tam Tam…
Tại quảng trường, Thịnh Tụng Thời đào tẩu tranh thủ cơ hội thở dốc ngắn ngủi.

Áo gió rách nát, chật vật bất kham, mắt kính bị vỡ bị nhét vào túi, hắn vừa thở dốc vừa nhìn đồng hồ thông tin của ký chủ, gửi tin cho đồng bọn.

Hoàn thành thao tác, hắn nhìn ngọn lửa gần đó, lửa cháy bập bùng, như đang đếm ngược thời gian tính mạng của hắn sắp kết thúc.
Quý Ỷ Nguy từ bỏ việc xắn tay áo, tay áo bất hạnh dạ dày có hạnh, anh cảm giác dạ dày của mình đỡ căng hơn, có vẻ đã tiêu hóa được kha khá.
Quả nhiên.
Tìm việc vui là cách tốt nhất để tiêu thực..


Bình Luận (0)
Comment