Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 10



Công viên giải trí chỉ phát mỗi nhạc Giáng Sinh, trên đầu mọi người đều đeo đèn màu, trong tay hoặc giơ lightstick đủ mọi màu sắc, hoặc cầm bóng bay gắn đèn nhấp nháy, đâu đâu cũng là tiếng cười nói rộn ràng.

Lúc này sắc trời đã tối đen hẳn, trên bầu trời có tuyết rơi lất phất, trải một tầng trắng mỏng trên những tòa nhà.

Lục Nghiên Kiều đeo bờm tai mèo trên đầu, buộc một quả bóng bay trên cổ tay trái, cầm một cây hotdog bên tay phải ăn rất say mê.

Cô đứng cạnh anh chàng Hạ Trúc Lịch mặt mày vô cảm, quả thực trông như học sinh cấp ba được phụ huynh dắt đi công viên giải trí chơi.

“Chúng mình đi chơi tháp rơi tự do đi.” Vừa vào bên trong, Lý Tư Niên đã xoa tay hầm hè đưa ra kiến nghị.

(Tháp rơi tự do: drop tower, trò chơi có một tháp đưa người lên đỉnh tháp rồi thả mạnh xuống. Đây là trò chơi cảm giác mạnh khá đáng sợ, nhiều người không thích ứng được. Ở Sunworld Hạ Long đặt tên trò này là Tê giác Cuồng Nộ.)

Bởi vì đang dịp Giáng Sinh, tháp rơi tự do cũng được trang trí cẩn thận, chăng đầy đèn màu xinh xẻo, trông như một cây đèn cao ngất lấp ló giữa tầng mây, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Lục Nghiên Kiều còn đang nhét hotdog trong miệng, nghe câu đấy thì trợn tròn mắt, lúng ba lúng búng nói mấy đứa thích trò kích thích vậy hả.

Lý Tư Niên nheo mắt lại như thể nhìn thấu được linh hồn của Lục Nghiên Kiều, cậu chàng nói: “Lục Nghiên Kiều, không phải chị sợ độ cao đấy chứ?”

“Sợ độ cao? Sao chị lại sợ độ cao được.” Bị nghi ngờ, Lục Nghiên Kiều như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên, “Lục Nghiên Kiều chị đây không biết sợ là gì nhé.”

Lý Tư Niên cười càng xán lạn: “Vậy chị ngồi chung với em nhé?”

Lục Nghiên Kiều nhìn về phía Hạ Trúc Lịch, cố đấm ăn xôi nói với cậu chàng: “Đội trưởng của mấy đứa thì sao? Bỏ anh ấy lại chỗ này không tốt lắm đâu…… Mấy đứa đi chơi đi, chị ở lại đây với anh ấy là được rồi.”

Nói xong lời này cô còn dịch mấy bước tới cạnh Hạ Trúc Lịch, làm bộ mị hiểu chuyện lắm, các cưng đừng để ý tới mị.


Hạ Trúc Lịch thật ra lại không muốn làm khó Lục Nghiên Kiều: “Không muốn ngồi thì đừng ngồi.”

“Oa, chị sợ độ cao thiệt hả?” Lý Tư Niên cười ha ha, “Không ngờ đó nha Lục Nghiên Kiều, em còn tưởng chị gan dạ thế nào, hóa ra vẫn là một cô nhóc.”

“Ai là cô nhóc chứ?” Lục Nghiên Kiều trợn mắt, ưỡn ngực, “Chị chả sợ đâu, chị lo mấy đứa sợ thôi.”

Lý Tư Niên nói: “Sao chị nói chuyện như hô khẩu hiệu thế, rốt cuộc có chơi không? Không chơi thì em đi đây.”

Lục Nghiên Kiều căng da đầu đồng ý: “Chơi chơi chơi, không chơi là chó con.” Nói xong cô còn hùng hổ bước lên máy trước, làm bộ ai sợ người đó là chó cún.

Lý Tư Niên nhìn mà thấy buồn cười, Hạ Trúc Lịch đứng ở bên cạnh lại khe khẽ thở dài.

Trước khi máy khởi động, cô tự cổ vũ bản thân trong lòng, nhủ thầm nhắm mắt một cái mở mắt ra là kết thúc, kết thúc, kết thúc…… Trong khoảnh khắc máy đếm ngược 3 2 1, Lục Nghiên Kiều cảm thấy thân thể của mình được đưa lên cao theo máy. Ngay sau đó, trước mắt cô tối sầm, mất đi tri giác luôn.

Bóng tối bao phủ tất cả.

Lúc Lục Nghiên Kiều có lại tri giác, cô cảm thấy mình được bao trong một vòng ôm ấm áp.

Giọng nói của những người xung quanh từ mơ hồ trở nên rõ ràng, Lục Nghiên Kiều dần dần nghe được nội dung đối thoại của họ.

Giọng Lý Tư Niên mang theo cảm giác áy náy: “Em không nên khích chị ấy, biết chị ấy sợ như vậy mà em còn……”

Giọng Hạ Trúc Lịch ừ một tiếng hơi lạnh, nói lần sau đừng như vậy nữa.

Lục Nghiên Kiều nghe thế, bèn ấm ức rầm rì, nói cho họ mình đã tỉnh rồi.

“Chị tỉnh rồi.” Cái mặt bự của Lý Tư Niên xuất hiện ở trước mặt Lục Nghiên Kiều, cậu chàng tràn đầy lo lắng nói, “Không sao chứ?”

Lúc Lục Nghiên Kiều ngồi dậy, cô phát hiện hóa ra mình còn đang được Hạ Trúc Lịch ôm vào trong ngực, lưng kề sát vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của anh: “Không sao, chị không sao. Chị không ăn cơm nên mới tụt huyết áp, chứ không phải ngất xỉu vì sợ độ cao đâu.”

Lý Tư Niên há miệng thở dốc, hình như hơi bất lực với sự cậy mạnh của Lục Nghiên Kiều. Cuối cùng cậu chàng cũng không nói ra lời muốn nói, mà dứt khoát thay đổi đề tài, “Rồi rồi rồi, đi, em đưa chị đi ăn gì đó.”

Lục Nghiên Kiều nghe thấy sẽ được ăn là thấy đỡ hơn chút đỉnh liền.

Lúc rời khỏi lòng Hạ Trúc Lịch, Lục Nghiên Kiều vẫn hơi thẹn thùng. Cô rũ đầu sửa sang lại quần áo của mình, lí nhí cảm ơn Hạ Trúc Lịch.

“Khách khí với đội trưởng làm gì.” Đội viên dự bị mũm mĩm Đồng Chu Vũ là người Đông Bắc, lúc nói chuyện cũng mang theo khẩu âm vùng Đông Bắc. Cậu ấy nói cộc lốc: “Mới nãy để cứu chị đội trưởng cũng hôn chị rồi……”

Lục Nghiên Kiều: “Hả???”

“Vờ lờ.” Lý Tư Niên dùng khuỷu tay thọc cho đội viên nhà mình một cái, nhưng tất cả đã quá muộn màng.

Lục Nghiên Kiều trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Trúc Lịch.

Vẻ mặt Hạ Trúc Lịch chẳng đổi khác gì mấy, anh chỉ khẽ nhíu mày: “Lúc em xuống dưới em hết thở rồi.”

Lục Nghiên Kiều: “……”

Hạ Trúc Lịch tiếp tục giải thích: “Bọn anh còn gọi cả cấp cứu, nhìn thấy đám người xung quanh không? Tất cả đều đang nhìn em đấy.”

Lục Nghiên Kiều nghe vậy, lúc này mới nhìn xung quanh thật cẩn thận, phát hiện quả là có không ít người đang vây quanh họ, trong đó còn có mấy nhân viên công tác đang nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.


Lục Nghiên Kiều suýt thì ngượng quá xỉu luôn.

Hạ Trúc Lịch nói: “Thôi, tỉnh lại là tốt rồi, đi thôi.”

Lục Nghiên Kiều không muốn bị vây xem nữa, vội đứng dậy bỏ đi.

Bởi vì nốt nhạc đệm này, cả tối Lục Nghiên Kiều chẳng còn tinh thần gì, ủ rũ như bông hoa hướng dương úng nước. Cô thật sự sợ độ cao, nhưng không nghĩ mình sẽ ngất xỉu trước mặt bao nhiêu người mất mặt như thế.

Khoảng 12 giờ, công viên giải trí có một màn biểu diễn pháo hoa. Nếu như bình thường, Lục Nghiên Kiều chắc chắn sẽ chạy chậm cả đường tranh vị trí đứng trước. Nhưng tại vì hôm nay cô mất mặt quá mức, chẳng có động lực gì, cho nên lúc đi đến sân, đã có một đám người dày đặc đứng trước mặt.

Hạ Trúc Lịch cao hơn 1m8 nên không có áp lực gì, nhưng Lục Nghiên Kiều thì game over ngay tại chỗ, cô nỗ lực nhón chân nhưng nhìn mãi cũng không thấy gì.

“Huhu, nhìn không tới.” Lục Nghiên Kiều bi thương hừ hừ.

Lý Tư Niên nhìn cô một cái: “Hay là em chen lên với chị nhé?”

“Thôi bỏ đi.” Lục Nghiên Kiều ủ rũ cụp đuôi, “Trước mặt có nhiều người quá.”

Cả tối nay Hạ Trúc Lịch chả nói gì, lúc này đột nhiên lại mở miệng: “Muốn xem lắm à?”

“Muốn xem.” Lục Nghiên Kiều giương mắt trông mong nhìn anh. Đôi mắt cô mở to tròn, chóp mũi bị đông lạnh đến mức đỏ bừng, quả thực giống như một con thỏ non đáng thương hay bị bắt nạt, không khỏi khiến người ta sinh lòng thương xót.

Ánh mắt Hạ Trúc Lịch mềm đi, anh duỗi tay bế bổng Lục Nghiên Kiều lên.

Lục Nghiên Kiều a một tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã thấy người mình được nhấc lên, sau đấy tầm nhìn của cô trống trải hẳn —— Hạ Trúc Lịch đã đặt mình lên vai anh ấy.

Giờ khắc này, tim Lục Nghiên Kiều đập như trống nổi, cô nhìn quanh bốn phía, thấy đám người đen nghìn nghịt, còn cả màn biểu diễn trên sân khấu nữa.

Cô sợ độ cao hay sao mà tim đập nhanh thế nhỉ, Lục Nghiên Kiều cúi đầu, thấy Hạ Trúc Lịch ở dưới người mình.

Hạ Trúc Lịch ngửa đầu nhìn cô, lúc này một bông tuyết vừa hay đậu trên lông mi anh. Mắt anh run lên, giọng nói thì vẫn khiến người ta an tâm như mọi lần: “Thấy chưa?”

“Thấy rồi ạ.” Lục Nghiên Kiều nói, “Như này anh có bị mệt lắm không……”

“Không đâu.” Hạ Trúc Lịch nói, “Xem đi.”

Lục Nghiên Kiều vốn nên nghiêm túc xem lại căn bản không thể nào tập trung nổi. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc cơ thể thân mật như vậy với Hạ Trúc Lịch, không khí lại không xấu hổ mà còn như thể hai người đã quen biết từ lâu. Hạ Trúc Lịch đúng là người tốt…… Lục Nghiên Kiều vừa mới chìm trong sự cảm động không cách nào kiềm chế nổi thì phía dưới truyền đến một giọng nói.

Hạ Trúc Lịch nói: “Về sau em bớt ăn đồ ăn vặt nhà anh chút đi.”

Lục Nghiên Kiều: “……”

Hạ Trúc Lịch nói: “Đúng là béo hơn ngày xưa thật.”

Lục Nghiên Kiều thẹn quá hóa giận: “Này này này, sao anh lại nói thế!”

Hạ Trúc Lịch nói: “Bắt đầu rồi.”

Lục Nghiên Kiều ngẩng đầu, thấy màn pháo hoa rực rỡ lung linh trên sân khấu. Cô bị phân tâm, không ngẫm lại lời nói của Hạ Trúc Lịch nữa.

Béo hơn ngày xưa —— Hạ Trúc Lịch mới tới đây được một tháng thôi mà, ngày xưa là xưa nào?


Màn biểu diễn pháo hoa kéo dài hơn nửa giờ, trong lúc ấy Lục Nghiên Kiều cũng xuống khỏi vai Hạ Trúc Lịch vài lần. Tuy rằng Hạ Trúc Lịch nói không cần, nhưng Lục Nghiên Kiều vẫn sợ mình làm anh mệt.

Lý Tư Niên đứng cạnh nói chua lòm tui cũng muốn cõng người khác xem pháo hoa.

Đồng Chu Vũ cười hồn hậu: “Mày thấy tao sao?”

Lý Tư Niên: “……”

Cái dáng người này của Đồng Chu Vũ phải 90kg là ít, nếu ngồi lên người Lý Tư Niên thật chắc Lý Tư Niên sẽ ngủm củ tỏi ngay.

Giang Chúc yên lặng nhích lại gần Hạ Trúc Lịch, tựa hồ sợ hãi Lý Tư Niên sẽ chuyển chủ ý sang người mình.

Lý Tư Niên chửi ngay má nó, hai đứa tụi bay sợ cái đíu gì, tau vã vậy rồi sao, tau muốn cõng chị gái xinh cơ, chị gái xinh có giọng ngọt ngào cơ!

Giang Chúc nói rất ý nhị: “Giọng giống Trúc Phiêu Phiêu á hả?”

Lý Tư Niên lập tức im thin thít như gà.

Sau này Lục Nghiên Kiều mới biết, Trúc Phiêu Phiêu chính là cái gã dùng phần mềm biến âm giả gái kia. Gã lừa Lý Tư Niên mấy tháng, lúc gặp mặt nhau Lý Tư Niên mới phát hiện người này còn cao hơn mình một cái đầu. Cuối cùng cậu chàng khóc lóc trở về mắng Hạ Trúc Lịch, nói con gái cái cmn ấy, có khi thằng cờ hó kia móc “hàng” ra còn to hơn mình.

Chuyện này lúc ấy khiến mọi người trong đội đều cười nghiêng ngả, lại trở thành bóng ma tâm lý của Lý Tư Niên.

Màn biểu diễn pháo hoa kết thúc, mọi người bắt đầu chậm rãi tan cuộc.

Hạ Trúc Lịch đưa các đội viên về căn cứ trước, sau đó mới cùng về nhà với Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều hiếu kỳ hỏi anh không ở chung với tụi nó hả?

Hạ Trúc Lịch đáp: “Anh có chút việc, không ở chung với tụi nó.”

Lục Nghiên Kiều xoa xoa cái mũi đỏ ửng lên của mình: “Chút việc là việc gì thế?”

“Việc lớn.” Hạ Trúc Lịch nói nhàn nhạt, “Việc lớn của đời người.”

Lục Nghiên Kiều còn muốn gặng hỏi đời người nào có việc lớn, nhưng thấy Hạ Trúc Lịch không có ý muốn nói, nên cô chỉ đành từ bỏ.

Chơi cả ngày, Lục Nghiên Kiều cũng hơi mệt mỏi. Cô về đến nhà, tắm rửa xong là ngã lên giường chìm vào giấc ngủ ngay. Đêm đó trong giấc mộng của cô lại xuất hiện một gương mặt quen thuộc —— cô mơ thấy Hạ Trúc Lịch.






Bình Luận (0)
Comment