Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 24



Nhà họ Lục có ba anh em, anh cả Lục Lăng Tiêu, anh hai Lục Nhẫn Đông, người nhỏ nhất tên là Lục Thiên Nhật. Lăng Tiêu, Nhẫn Đông, Thiên Nhật, tất cả đều là tên hoa, cũng thể hiện rất rõ ràng khát vọng của bà nội nhà họ Lục với con gái.

(Lăng Tiêu: hoa đăng tiêu to, hoa loa kèn Trung Quốc. Nhẫn Đông: hoa kim ngân, hoa bạc vàng. Thiên Nhật: hoa bách nhật, cúc bách nhật, hoa nở ngày.)

Nhưng thôi có một số chuyện càng mong muốn thì càng cầu mà không được. Cuối cùng bà nội nhà họ Lục vẫn không thể sinh được mụn con gái nào. Con trai út Lục Thiên Nhật bởi vì nguyên nhân nào đấy nên được nuôi nấng ở bên ngoài từ nhỏ, thành niên rồi mới trở lại nhà họ Lục. Cho nên Lục Nghiên Kiều quen thói gọi Lục Nhẫn Đông là chú nhỏ, còn Lục Thiên Nhật thì biến thành chú nho nhỏ của cô.

Lục Lăng Tiêu là anh cả trong nhà, đang ở trong quân ngũ, ngày thường rất ít về nhà, chỉ có ngày lễ ngày tết thi thoảng lắm mới thấy bóng dáng ông. Năm đó lúc mẹ Lục Nghiên Kiều trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, ông cũng chưa từng canh giữ cạnh bà, mãi đến ngày bà hạ táng ông mới vội vàng chạy về.

Lục Lăng Tiêu là một quân nhân tốt, nhưng không phải là một người cha đủ tư cách.

Chuyện mẹ qua đời đã trở thành một chiếc gai không thể rút ra trong lòng Lục Nghiên Kiều, chỉ cần thấy bố của cô, thì chiếc gai kia tựa như bị người ta chọc mạnh vào, khiến trái tim cô đau đớn.

Lục Lăng Tiêu cũng thấy Lục Nghiên Kiều, ông chậm rãi đi tới, gọi một tiếng: “Lục Nghiên Kiều.”

Không phải tên ở nhà, thậm chí không phải Nghiên Kiều, từ trước đến nay Lục Lăng Tiêu đều gọi cả tên lẫn họ Lục Nghiên Kiều, còn xa cách hơn cả người lạ mặt.

Từ nhỏ đến lớn Lục Nghiên Kiều đều hơi sợ Lục Lăng Tiêu. Lớn rồi cảm xúc này chẳng thuyên chuyển chút nào, ngược lại còn trầm trọng thêm, cô rụt rụt bả vai, nhẹ nhàng vâng một tiếng.

“Lăng Tiêu.” Bà nội Lục bất đắc dĩ ôm bả vai cháu gái mình, “Vất vả lắm mới về nhà một bữa, nghiêm túc như vậy làm gì, con xem con dọa Kiều Kiều rồi đây này.”

Lục Lăng Tiêu lại không hề tự giác, ông nhíu mày: “Nghiêm túc ạ?”

“Con tưởng con đang ở trong quân ngũ à??” Bà nội Lục mắng, “Con cười một cái mẹ xem nào!”

Lục Lăng Tiêu: “……”


Lục Nghiên Kiều yếu ớt nói: “Không cần ạ, bố, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.” Lục Lăng Tiêu nói.

Một cuộc nói chuyện xấu hổ, một bầu không khí xấu hổ. Dường như hai người không phải là cha con mà là hai người xa lạ. Cuối cùng Lục Nghiên Kiều thật sự không chịu nổi, tìm cớ nói mình hơi say máy sưởi, muốn ra ban công hóng gió.

Lục Lăng Tiêu chẳng cản gì, hình như cũng hiểu suy nghĩ trong lòng cô.

Bây giờ cũng vừa hay tầm đâu 6h, nhưng sắc trời đã tối đen cả, cơn gió buốt luồn qua kẽ cửa, khiến mặt người lạnh rát.

Lục Nghiên Kiều đứng trên ban công làm bộ ngắm phong cảnh, cũng không muốn đi vào. Cô đứng ở ban công lâu quá, thật sự cũng hơi nhàm chán. Cô mở APP mình cài trên di động, xem live stream đang phát sóng của Hạ Trúc Lịch.

Đêm nay chính là đêm giao thừa, chắc phần lớn streamer đều về nhà ăn tết rồi. Nhưng Hạ Trúc Lịch lại vẫn thủ vững cương vị, lúc này anh đang điều khiển nhân vật đi solo.

Lục Nghiên Kiều ngẫm ngợi, liền đăng ký một tài khoản, sau đó mua mấy món quà đắt nhất tặng cho Hạ Trúc Lịch. Hạ Trúc Lịch vừa mới giải quyết một kẻ địch, thuận miệng nói một câu: “Cảm ơn quà của ‘Một bà mẹ ruột đơn thân kiên cường’.”

Anh nói xong lời này, vẻ mặt khựng lại một lát, hiển nhiên là nghĩ tới một người không lầy không vui nào đó.

“Ha ha ha ha ha.” Lục Nghiên Kiều cười ha ha, sau đó comment một câu cho chạy trên màn hình, “Một ngày không gặp, có nhớ bu không?”

Sau khi Hạ Trúc Lịch thấy comment này, người đang vững vàng không phản ứng gì bỗng trở nên khó ở hơn hẳn, gặp ai là thịt người đó luôn. Anh cũng không để ý chiến thuật sách lược gì nữa, cho dù đang đứng giữa bo độc cũng phải bắn chết địch chứ quyết không đi.

Hình như Lục Nghiên Kiều cũng cảm nhận được tâm trạng lúc này của Hạ Trúc Lịch. Cô nhát chết nghĩ thầm may mà mình không làm trò này trước mặt Hạ Trúc Lịch, không thì kiểu gì cũng bị Hạ Trúc Lịch đánh cho bươu đầu……

Xem live stream một lát, mọi người trong phòng liền bắt đầu gọi cô vào ăn bữa cơm tất niên.

Lục Nghiên Kiều cất di động, trở về phòng khách, thấy trên bàn đã bày biện tiệc tối phong phú. Cô nhìn quanh bốn phía, chọn vị trí ngồi cạnh chú nhỏ Lục Nhẫn Đông —— nơi đó cách bố cô xa nhất.

Lục Nhẫn Đông cũng biết suy nghĩ của Lục Nghiên Kiều, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi cô tới cạnh Lục Lăng Tiêu. Giờ cả nhà chỉ có một tiểu bối là Lục Nghiên Kiều, tất nhiên cô được yêu chiều từ bé đến lớn, chẳng ai nỡ khiến cô phải ấm ức nửa phần.

Nhưng cũng chính vì sinh trưởng trong hoàn cảnh như vậy, nên Lục Nghiên Kiều mới có tính cách tùy tiện không thích trói buộc như bây giờ.

Cả gia đình ngồi kín bàn, không khí vừa náo nhiệt vừa ấm áp. Lục Nghiên Kiều vùi đầu ăn điên cuồng, một lúc sau cô đã buông chén đũa tỏ vẻ ăn no muốn rời bàn.

“Chỉ ăn một xíu thế thôi à?” Bà nội nhà họ Lục đau lòng nói, “Nghiên Kiều, nào, uống thêm bát canh đi.”

“Con……” Lục Nghiên Kiều vừa định nói mình ăn no rồi thì để ý thấy Lục Lăng Tiêu mặt mày vô cảm nhìn mình, ánh mắt kia khiến cô sởn cả tóc gáy, “Con uống ạ……”

Bà nội nhà họ Lục: “……”

Lục Nghiên Kiều uống xong bát canh, vội vã đứng dậy rời bàn. Các trưởng bối khác nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, đều không tự chủ được chuyển mắt sang đầu sỏ gây tội Lục Lăng Tiêu.

Lục Lăng Tiêu không hiểu mô tê gì: “Mọi người nhìn con làm gì ạ?”

“Aizz.” Lục Nhẫn Đông thở dài, “Anh, anh đừng nhìn Nghiên Kiều như thế nữa, anh nhìn thế đến em còn hãi đây này.”

Lục Lăng Tiêu: “Nhìn thế nào?”

Lục Nhẫn Đông suy sụp nói: “Chẳng hiểu hồi xưa anh tán đổ chị dâu em kiểu gì.”


Bà nội nhà họ Lục lẩm bẩm: “Thế mà con còn phải hỏi tại sao à, đương nhiên là bởi vì nó đẹp trai rồi.”

Lục Lăng Tiêu: “……”

Lục Nhẫn Đông nói: “Anh không thể mềm mỏng với Nghiên Kiều một chút được sao? Con bé đáng yêu như thế, ai nhìn mà không muốn cười? Sao anh cứ nghiêm mặt như thấy kẻ thù vậy……”

Lục Lăng Tiêu nghe xong lời của Lục Nhẫn Đông, không tỏ sắc mặt gì, buông đũa đứng dậy.

Bà nội nhà họ Lục nhìn hai cha con nhà này mà đau đầu vô cùng: “Cũng may Nghiên Kiều giống mẹ nó…… Nếu tính cách cũng giống bố nó thì, ai da……”

Lục Nghiên Kiều mới chạy trốn khỏi bàn ăn, đang ngồi trên sofa thì thấy bố cô đi ra khỏi phòng ăn rồi bước thẳng tới trước mặt cô.

“Bố.” Lục Nghiên Kiều hơi sợ, “Bố ăn xong rồi ạ?”

“Ừ.” Lục Lăng Tiêu như suy tư gì.

Lục Nghiên Kiều khụt khịt mũi, cảm thấy mới nãy đứng hóng gió trên ban công lâu quá chắc hơi cảm rồi, nhưng cô lại không dám lau nước mũi ở trước mặt Lục Lăng Tiêu, vì thế chỉ có thể cố gắng nhịn.

“Đại học thế nào?” Lục Lăng Tiêu ngồi xuống cạnh cô, đặt câu hỏi.

“Tốt ạ, tốt lắm ạ.” Lục Nghiên Kiều nói, “Khá tốt.” Bình thường cô hay lảm nhảm nhưng trước mặt bố mình thì cô nghèo từ vậy đấy.

“Ừ.” Lục Lăng Tiêu nói, “Thích chơi game à?”

Lục Nghiên Kiều: “Không không không không, con không thích chơi game, con chưa bao giờ chạm vào game ạ.” Cô vội giải thích, “Thật đấy ạ, chưa bao giờ chạm vào.”

Lục Lăng Tiêu: “……”

Thế là lại tẻ ngắt.

Rất may là TV còn đang bật, không đến nỗi quá mức xấu hổ. Nước mũi của Lục Nghiên Kiều thật sự không nín nổi nữa, cô đang rút một tờ giấy tính lau một tí, thì thấy Lục Lăng Tiêu đột nhiên nghiêng người sang, nở với cô một nụ cười cứng đờ.

Lục Nghiên Kiều bị nụ cười này làm cho khiếp sợ, nhất thời không nhịn nổi nữa, cô hắt xì đánh xoạch một cái, nước mũi bắn lên quần áo của Lục Lăng Tiêu.

“A a a!!” Lục Nghiên Kiều kêu thảm thiết thê lương, “Con xin lỗi, con không cố ý!”

Lục Lăng Tiêu: “……”

Lục Nghiên Kiều: “Con xin lỗi, con thật sự không cố ý ạ!!”

Lục Lăng Tiêu nói: “Không sao.”

Lục Nghiên Kiều vội giúp Lục Lăng Tiêu lau khô, sau đó tìm cơ hội chạy mất. Lần này Lục Lăng Tiêu không đi theo cô nữa, chỉ nhẹ nhàng thở dài, dường như hơi không biết phải đối xử với con gái thế nào.

Lục Nghiên Kiều xì mũi dãi đầy người bố mình, bây giờ tâm trạng cô sắp chạm đáy đến nơi. Lúc này vừa hay có người gọi điện tới, Lục Nghiên Kiều vừa thấy dãy số bèn vội vàng nghe máy: “Chị muốn chết!!!”

Giọng Lý Tư Niên truyền đến từ đầu bên kia, hơi hãi hùng: “Đang Tết nhất chị nói bậy cái gì đấy!”

Lục Nghiên Kiều kể vắn tắt mọi chuyện lại một lần, sau khi nghe xong Lý Tư Niên dở khóc dở cười: “Tí chuyện này có gì mà căng? Chẳng lẽ chị lớn đùng thế này bố chị còn đánh chị à?”

Lục Nghiên Kiều lẩm bẩm: “Thật ra bố không đánh chị đâu……” Nhưng còn đáng sợ hơn cả đánh cô ấy chứ.


Mỗi lần Lục Nghiên Kiều gây ra chuyện gì, ông không mắng cũng không đánh, chỉ nhìn cô chằm chằm bằng gương mặt vô cảm. Về cơ bản chỉ sau hai ba phút, Lục Nghiên Kiều đã hết hồn hết vía rồi.

“Tốt, thế không sao rồi, năm mới vui vẻ nha chị bé.” Lý Tư Niên nói.

“Em về quê rồi à?” Lục Nghiên Kiều hỏi.

“Về rồi á, cả căn cứ về hết rồi, cho nghỉ bảy ngày.” Lý Tư Niên nói, “Giờ chắc Pu Thần còn đang huấn luyện đấy.”

Lục Nghiên Kiều nói: “Sao anh ấy không về quê?”

“Vì chuyện chơi game nên ổng với gia đình đang căng lắm.” Lý Tư Niên nói, “Lâu lắm rồi ổng không về nhà.”

Lục Nghiên Kiều sửng sốt: “Căng lắm à?”

“Đúng vậy.” Lý Tư Niên nói, “Em cũng chẳng hiểu gia đình bên ấy nghĩ thế nào nữa. Nếu đánh linh tinh không ra trò trống gì thì cấm cản cũng thôi, nhưng ổng cầm bao nhiêu thành tích như thế mà nhà vẫn không hiểu cho ổng……”

Lục Nghiên Kiều không ngờ chuyện lại như thế. Thảo nào lúc trước nhắc tới chuyện ăn Tết, thái độ của Hạ Trúc Lịch lại kỳ quái như vậy.

“Ồ, chị biết rồi.” Lục Nghiên Kiều gật gật đầu.

Hai người lại hàn huyên câu được câu chăng một lúc, cuối cùng chúc nhau năm mới vui vẻ rồi cúp máy. Mới cúp máy chưa được bao lâu lại có người gọi sang, Lục Nghiên Kiều nhìn thì thấy là số máy của Hạ Trúc Lịch.

Chẳng hiểu sao cô thấy hơi vui vẻ, duỗi tay nhận cuộc gọi: “Alo, Pu Thần.”

“Em ở nhà mà còn xem live stream à?” Hạ Trúc Lịch hỏi luôn một câu như thế.

Lục Nghiên Kiều cười ha ha: “Xem chứ, dù sao cũng chẳng có việc gì làm. Khẩu kar98k em tặng anh dùng có tốt không?” —— Quà trong phòng live stream của Hạ Trúc Lịch có tên là “kar98k”.

“Dùng tốt.” Hạ Trúc Lịch nói, “Hơn tám trăm dặm anh cũng bắn nát đầu em được.”

Lục Nghiên Kiều cười ha ha.

Hạ Trúc Lịch dịu dàng nói: “Năm mới vui vẻ.”

Lục Nghiên Kiều ngẩng đầu nhìn tầng không đen kịt, không hiểu sao cô lại nhớ đến đêm thi đấu hôm ấy Hạ Trúc Lịch đứng dưới khách sạn chờ cô. Anh đứng trên nền tuyết, tựa như một pho tượng cao lớn đĩnh đạc, chóp mũi ửng đỏ, môi mím thành một đường cong đẹp đẽ.

Không biết tại sao, Lục Nghiên Kiều đột nhiên thấy hơi nhớ anh. Sau khi ý thức được chuyện này cô bỗng hơi ngượng ngùng, lẩm bẩm trong miệng: “Vâng, anh cũng thế, năm mới vui vẻ nhé.”






Bình Luận (0)
Comment