Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 39



Tuy rằng Gas nói muốn mời mọi người đi ăn lẩu cay, nhưng hơn mười phút sau, mọi người vẫn ngồi trong một nhà hàng bít tết tương đối có tiếng.

Hạ Trúc Lịch giao lưu ngắn gọn với Gas, các đội viên còn lại thì vì có trở ngại ngôn ngữ nên mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, làm bộ như có thể hiểu hết đối phương đang nói gì chỉ bằng cách nhìn sâu vào mắt nhau.

Lúc đang chờ đồ ăn lên, Lục Nghiên Kiều lấy hết can đảm móc quyển sổ nhỏ mà lớp trưởng đã chuẩn bị từ trong túi ra, nhảy nhót chạy đến trước mặt Gas, dò hỏi bằng tiếng Anh liệu anh ta có thể kí tên cho mình được không.

Gas nghe vậy thì gật gật đầu, khẽ cười cười với cô: “Anh biết em, em là dự bị của FCD đúng không?”

Lục Nghiên Kiều ngỡ ngàng vì được chú ý: “Đúng vậy, em là dự bị của FCD ạ.”

Gas nói: “Cách cảm game của em không tồi, vận may cũng rất tốt.” Anh ta vừa nói, vừa cầm chiếc bút của Lục Nghiên Kiều ký vào quyển sổ nhỏ, còn thuận tay vẽ cho Lục Nghiên Kiều một hình trái tim, “Hy vọng có thể ngồi cùng một sân khấu với em trong trận đấu tiếp theo.”

Lục Nghiên Kiều cười ngây ngô: “Hề hề hề.”

Hạ Trúc Lịch ở bên cạnh nói giọng không mặn không nhạt: “Vui thế cơ à?”

Lục Nghiên Kiều: “Chữ ký của Gas đó……” Cô ôm chữ ký vào trong ngực, đang định xem lại thật cẩn thận thì lại chú ý thấy ánh mắt của Hạ Trúc Lịch không được thân thiện lắm. Vì thế cô vội vàng nịnh hót đội trưởng nhà mình, “Đương nhiên, đương nhiên, nếu so sánh với đội trưởng, thì đương nhiên là em thích đội trưởng hơn nhiều ạ.”

Hạ Trúc Lịch lơ cô luôn.

Sau khi đồ ăn lên, mọi người liền bắt đầu chậm rãi nhấm nháp. Lục Nghiên Kiều phát hiện Gas hình như cũng không lạnh nhạt như anh ta biểu lộ bên ngoài, ít nhất là lúc nói chuyện với Hạ Trúc Lịch thì anh ta nói nhiều hơn hẳn Hạ Trúc Lịch.

Lý Tư Niên nghe không hiểu tiếng Anh, khẽ vụng trộm hỏi Lục Nghiên Kiều rốt cuộc họ đang nói cái gì.

Lục Nghiên Kiều: “Họ đang thảo luận muốn bán em đi đấy.”

Lý Tư Niên: “Hả?”


Lục Nghiên Kiều: “Gas đang cò kè mặc cả.”

Lý Tư Niên: “……”

Lục Nghiên Kiều: “Hạ Trúc Lịch nói thực lực của em không tồi, thật ra vẫn đáng giá hai đồng.”

Lý Tư Niên buông dao nĩa trong tay, u oán lườm Lục Nghiên Kiều, bảo cô đừng giỡn nữa.

Lục Nghiên Kiều: “Chị giỡn chỗ nào…… Em xem, Gas đồng ý với lời nói của Hạ Trúc Lịch rồi, quyết định về căn cứ đánh một ván thử hàng đã.”

Lý Tư Niên vốn tưởng Lục Nghiên Kiều đang chém gió linh tinh, ai dè cô vừa dứt lời, Hạ Trúc Lịch và Gas lại còn cùng ăn ý buông dao nĩa trong tay đứng lên.

Lý Tư Niên ở bên cạnh run sợ trong lòng hỏi: “Đội trưởng, anh ăn xong rồi à? Bọn mình đi về sao?”

Hạ Trúc Lịch liếc mắt nhìn cậu chàng, nói: “Về căn cứ.”

Lý Tư Niên kinh ngạc: “Về căn cứ luôn á?” Cậu chàng mới ra ngoài có một xíu mà.

Hạ Trúc Lịch: “Đánh một ván.”

Lý Tư Niên: “……” Cậu chàng liếc Gas một cái, dường như Gas cũng chú ý tới ánh mắt của cậu, quay đầu mỉm cười với cậu chàng.

Tuy rằng Gas rất đẹp thật, nhưng ngay trong nháy mắt Lý Tư Niên nhìn thấy nụ cười này của anh ta, cậu chàng suýt thì bật khóc. Tiếp đó đoàn người thật sự bắt đầu đi về căn cứ.

Dọc đường đi Lý Tư Niên đều liếc mắt này kia với Hạ Trúc Lịch. Mới đầu Hạ Trúc Lịch nói chuyện với Gas không để ý đến cậu chàng, về sau anh thật sự không chịu nổi nữa, sốt ruột hỏi Lý Tư Niên chú mày động dục mùa xuân đấy à, láo liên cái gì đấy.

Lý Tư Niên ấm ức nói: “Đội trưởng, anh đừng bán em, em sẽ nỗ lực hơn mà.”

Hạ Trúc Lịch: “Ai muốn bán chú mày?” anh vừa nghe thấy lời này là biết ngay cái cô Lục Nghiên Kiều kia lại giở trò rồi.

Lục Nghiên Kiều bị Hạ Trúc Lịch lườm cho một cái, vội làm bộ ngắm cảnh quanh quất.

Lý Tư Niên: “Lục Nghiên Kiều phiên dịch giúp em……”

Hạ Trúc Lịch: “Sao chú mày lại tin một đứa sinh viên rớt tận bốn môn hả?”

Lục Nghiên Kiều còn không phục: “Trình nói tiếng Anh của em tốt mà!”

Hạ Trúc Lịch: “Tốt thế thì sao em lại nghe thành bọn anh muốn bán Lý Tư Niên đi?”

Lục Nghiên Kiều: “……” Thì cô lầy lội tí thôi chứ gì, aizzz…… Đừng nghiêm túc thế chứ.

Giải thích hiểu lầm xong, lúc này Lý Tư Niên mới khôi phục trạng thái, biết Hạ Trúc Lịch và Gas chỉ muốn vào game solo với nhau thôi. Hai người đều là những tuyển thủ chuyên nghiệp đứng đầu game PUBG này, cao thủ gặp nhau, tất nhiên là đánh giá cao nhau, không nhịn được muốn so kè một trận.

Về tới căn cứ, họ bật máy tính, hai người chọn bừa một server custom, sau đó lại chọn một thành phố, đưa ra quy định không được vượt qua phạm vi thành phố này.

Tuy Lục Nghiên Kiều cảm thấy Gas bên ngoài đẹp trai bên trong có thực lực, nhưng trái tim đỏ máu vẫn hướng về phía đội trưởng nhà mình. Cô bèn vụng trộm ngồi bên cạnh Hạ Trúc Lịch cầu nguyện cho anh: Nhặt được 98k, nhặt được 98k……

Hạ Trúc Lịch đeo tai nghe vốn dĩ không thể nghe thấy giọng Lục Nghiên Kiều, nhưng ai dè không biết là do ý niệm của cô quá mạnh, hay do cô nói quá to, mà Hạ Trúc Lịch quay đầu liếc cô một cái: “Lẩm bẩm mãi cái gì đấy?”

Lục Nghiên Kiều thành thật nói: “Hy vọng anh nhặt được khẩu súng anh thích nhất ạ.”

Kết quả cô vừa mới nói xong câu đó, Hạ Trúc Lịch mở cửa ra là thấy một khẩu 98K, bên cạnh còn có scope x8.


(Scope x8: 8x CQBSS Scope. Ống nhìn xa cho súng. Đây là một scope rất được ưa chuộng trong bắn tầm xa. Lắp được cho SKS, M249, Kar98K, AWM, Mk14.)

Lý Tư Niên bội phục nói: “Lục Nghiên Kiều chị đúng là cô gái vàng trong làng vú em.”

Lục Nghiên Kiều tự hào ưỡn ngực: “Hề hề hề.”

(Vú em: thường chỉ những người chơi chơi phụ trợ – support, buff trạng thái có lợi cho đồng đội. Bên Tàu hay gọi họ là vú em cung cấp sữa. Ai nhiều sữa thì nghĩa là họ buff giỏi, buff khỏe.)

Đánh solo nên hai người không suy xét đến nhiều nhân tố ngoài ý muốn như trong thi đấu chính thức. Sau khi tìm được súng ống và giáp che các thứ, Hạ Trúc Lịch và Gas liền bắt đầu tìm chỗ ẩn thân của đối phương. Cũng may thành phố mà họ chọn không quá lớn, chỉ cần không ngồi xổm trong nhà làm Voldemort thì kiểu gì cũng để lại một ít dấu vết.

Lần này thật ra số Gas khá may, anh ta phát hiện được vị trí của Hạ Trúc Lịch trước, nhắm vào đầu Hạ Trúc Lịch nã một phát súng. Cũng may thói quen dịch chuyển liên tục của Hạ Trúc Lịch giúp anh không bị headshot trực tiếp. Nhưng cũng vì tiếng súng nên Gas cũng bại lộ vị trí của mình.

Gas không tìm được súng, trong tay chỉ có một khẩu súng ngắn, nên sát thương thấp hơn hẳn. Hạ Trúc Lịch có cả 98k lẫn scope nhiều x, chèn ép cho Gas không còn đường sống.

Mắt thấy bo độc sắp spawn, hai người đều không thể chạy độc, chỉ có thể thi xem ai nhiều thuốc hơn.

Có lẽ Gas không được may lắm, không tìm thấy bao nhiêu thuốc, nên anh ta bắt đầu hơi nóng nảy.

Hạ Trúc Lịch lại bình tĩnh không động cựa, như thể bo độc không hề ảnh hưởng đến anh.

Đứa nào động trước đứa đó chết trước. Trong khoảnh khắc Gas chạy ra khỏi phòng định tấn công nhà lầu thì anh ta đã định sẽ thua rồi.

Một tiếng súng sắc lẻm vang lên, đầu Gas bật ra một đụn khói máu, người cũng ngã xuống đất. Trận solo của hai người cũng kết thúc tại đây.

Gas gỡ tai nghe, mỉm cười nói với Hạ Trúc Lịch: “Ông may thật đấy.”

Có thể nhặt được 98k và scope có x to trong thành phố bé tí này đúng là chuyện không dễ dàng gì.

Làm gì mà Hạ Trúc Lịch không nghe được chút không cam lòng trong giọng của Gas, nhưng cũng đúng, nếu Gas cũng có súng bắn tỉa thì làm gì đến mức cuống lên như thế. Anh cười nhạt, đáp một câu: “Vận may cũng là một loại thực lực.”

“Quả là như thế.” Gas nói, “Rất chờ mong được đối đầu với ông trong cuộc thi.”

Hạ Trúc Lịch nói: “Tôi cũng thế.”

Gas nói xong thì đứng dậy cáo từ, lúc gần đi, anh nhìn về phía Lục Nghiên Kiều, hỏi rất dịu dàng: “Em xinh đẹp lắm, em có bạn trai chưa?”

Lục Nghiên Kiều bị câu hỏi của Gas làm cho hơi sửng sốt. Ai dè cô còn chưa đáp, Hạ Trúc Lịch đã nói: “Ông muốn cướp bảo bối của đội tôi à?”

Gas nghe Hạ Trúc Lịch nói vậy thì như suy tư gì, rồi nói một câu tiếng Đức.

Hạ Trúc Lịch lại còn đáp lại cũng bằng tiếng Đức.

Lần này cả đội đều không hiểu gì cả, Lục Nghiên Kiều kinh ngạc, nghĩ thầm Hạ Trúc Lịch đúng là thâm tàng bất lộ, cả tiếng Đức mà cũng biết nữa.

Sau khi Gas rời đi, Lục Nghiên Kiều hỏi đoạn cuối hai người nói gì đó, Hạ Trúc Lịch trả lời lấy lệ: “Chuyện thi đấu thôi.”

Lục Nghiên Kiều rầm rì không tin.

Hạ Trúc Lịch nói: “Không thì em nghĩ là gì?”

Lục Nghiên Kiều lẩm bẩm: “Sao em biết được chứ……”

Thế là Hạ Trúc Lịch lại bơ cô.

Thật lâu sau, Lục Nghiên Kiều mới biết rốt cuộc Hạ Trúc Lịch đã nói gì với Gas.


Gas nói: “Là bảo bối của đội ông, hay là bảo bối của ông?”

Hạ Trúc Lịch trả lời: “Cả hai.”

Đương nhiên, lúc này Lục Nghiên Kiều còn chưa biết rốt cuộc họ đã nói gì, vì thế hỏi mà không được đáp khiến cô thấy nghẹn ngào khó ở. Cô âm thầm thề lúc về sẽ học bổ túc một khóa tiếng Đức, miễn cho cái đồ yêu tinh Hạ Trúc Lịch hay đi quyến rũ người khác này tòm tem với thằng khác sau lưng cô mà cô không biết.

Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, họ tham gia trận đấu luyện với đội địa phương. Đương nhiên bởi vì tính chất tương đối đặc thù của game, ngoại trừ đội tuyển địa phương thì còn có một số đội tuyển không thi của nước họ.

Trong lúc họ thi đấu, Lục Nghiên Kiều liền ghi lại những số liệu quan trọng nào đó với huấn luyện viên, ví dụ như…… Lý Tư Niên bắn trượt hai lần lúc đọ súng, thêm hai quả quýt chua, ghi đấy rồi về nước phạt bù sau.

Trạng thái của Hạ Trúc Lịch rất tốt, biểu hiện của anh trong trận đấu luyện vô cùng bắt mắt.

Đội của Gas cũng không hổ là quán quân của mùa giải trước, rất nhiều chiến thuật sách lược đều khiến người ta sáng cả mắt.

Nhưng huấn luyện viên lại luôn cảm thấy có chỗ nào sai sai. Sau khi nghiên cứu kĩ càng, anh ta vỗ đầu một cái tìm được điểm mấu chốt: “Ta nói thảo nào cứ thấy sai sai, vận may của mấy đứa trong mấy ván này chán quá.”

Lý Tư Niên không thể không thừa nhận lời của huấn luyện viên: “…… Hình như đội mình xui thật đó.”

Không tìm được súng mình thích, bo an toàn toàn spawn ở đầu map bên kia, tệ nhất là ba ván rồi mà chẳng ai nhặt được mũ 3 cả.

Lúc họ nói chuyện với nhau, Lục Nghiên Kiều đang gặm gà rán của mình, ai dè ánh mắt của mọi người đều rất ăn ý chuyển tới người cô. Lục Nghiên Kiều nhai gà rán, chẳng hiểu mô tê gì: “Ừm, mọi người nhìn em làm gì ạ……”

Ánh mắt của huấn luyện viên dịu dàng như nước: “Nghiên Kiều à.”

Lục Nghiên Kiều: “??”

Huấn luyện viên nói: “Lần sau trước khi thi đấu, em thắp nén hương cho đội tuyển nhà mình đi……”

Nghe thấy câu này, miếng gà rán trong miệng Lục Nghiên Kiều suýt thì rớt xuống đất, cô dở khóc dở cười: “Huấn luyện viên, mê tín dị đoan không hay đâu ạ.”

Huấn luyện viên: “Trước khi chơi game này anh cũng từng tin tưởng khoa học đấy……”

Mặt Lục Nghiên Kiều lộ vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng dưới ánh nhìn đăm đăm của mọi người, cô chỉ có thể nhận lấy nhiệm vụ vừa vinh quang vừa gian khổ này —— thắp một nén hương tốt nhất cho đồng đội, chúc vận may của họ trong ván sau sẽ đỏ hơn.

Chuyện tâm linh không đùa được đâu, bởi vì vào ngày thi đấu luyện tập thứ ba, sau khi Lục Nghiên Kiều cắm mấy cây hương vào lư hương, họ nhặt được 98k, còn thêm cả mũ 3 nữa, Lục Nghiên Kiều nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.

Huấn luyện viên ngồi cạnh cô thở dài, cảm thán thật ra Lục Nghiên Kiều mới là xương sống của đội mình.

Lục Nghiên Kiều cũng trăm triệu lần không ngờ lại ra thế này, cô nghĩ thầm vờ lờ chơi vậy được luôn? Thế này không phải là tương lai cô có thể khởi nghiệp cầu nguyện cho các đội tuyển hay sao? Nghe có lời lãi ra phết.






Bình Luận (0)
Comment