Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 41



Cứ nhắm mắt theo đuôi như thế, Hạ Trúc Lịch còn thật sự theo Gas cả quãng đường.

Mà mỗi lần máy quay lia đến chỗ Hạ Trúc Lịch, những khán giả ở đây đều sẽ cười ngặt nghẽo vì hình ảnh tấu hài của hai người. Đến cả host cũng không thể nhịn nổi nụ cười trên môi: “Không biết bao giờ Gas mới phát hiện ra mình bị theo đuôi nhỉ, chắc phải buồn cười lắm đây.”

Nhưng Gas còn chưa phát hiện ra Hạ Trúc Lịch. Lúc này đây trước mặt anh ta xuất hiện kẻ thù mới, anh ta lấy cây làm chướng ngại vật, hết sức chuyên chú đọ súng với kẻ thù phía trước. Anh ta không ngờ ngay lúc ấy, ở cái cây đằng sau anh ta, có một khẩu súng đen ngòm đang ngắm về phía mình.

“Puma vẫn chưa nổ súng, rốt cuộc anh ấy muốn làm gì đây……” Host nói, “Gas đã xử lý xong kẻ địch trước mặt, bây giờ hình như định đi qua loot xác. Puma cử động rồi, anh ấy đang lén lút đi về phía trước, Trời đất ơi, Gas vẫn chưa biết gì, Puma nổ súng!!!”

Một tiếng súng vang, Gas ngã xuống đất.

Vẻ mặt của anh ta bỗng ngớ cả ra, dường như hoàn toàn chưa suy nghĩ cẩn thận tại sao đằng đấy lại có người.

Vẻ mặt Hạ Trúc Lịch vốn dĩ cũng chẳng khác gì Gas mấy, mãi đến khi anh thấy thông báo giết người trên màn hình, biết bản thân mình vừa “thịt” chết Gas, anh khẽ nhướng mày, mỉm một nụ cười hơi nhạt. Sau đấy anh đi tới cạnh Gas, ngồi xổm ba lần trước thi thể của anh ta.

Gas: “……”

Màn hình quay qua quay lại giữa hai tuyển thủ, host cười nói: “Trước kia tôi có nghe quan hệ riêng tư giữa Puma và Gas không tồi, bây giờ có vẻ đúng là thế thật. Ha ha ha ha, hình như đây còn là lần đầu tiên Puma ngồi xổm với thi thể ở trong giải chuyên nghiệp đấy.”

Ngồi xổm ba cái để thể hiện sự kính trọng, chín bỏ làm mười nghĩa là dâng hương phúng bạn.

Xác Gas đã lạnh, nhưng Hạ Trúc Lịch còn phải tiếp tục. Anh vội loot xác của Gas, sau đó tiếp tục tiến về phía trước. quãng đường sau đấy thông thuận hơn nhiều. Vị trí của anh rất tốt, bo an toàn cứ spawn hoài sang bên này, thậm chí bo cuối còn siêu gần chỗ anh.


Mà lúc này Hạ Trúc Lịch mới bật mode sát thần, đọ súng chưa từng yếu thế lúc nào.

“Trong giới chuyên nghiệp, có rất ít tuyển thủ vừa giỏi chiến thuật vừa tài bắn súng.” Host tán dương anh, “Nhưng Puma chính là một người như thế, anh chẳng những là chỉ huy của đội tuyển, mà còn là một tay súng thiện xạ, đây là chuyện vô cùng hiếm thấy.” Dù gì đang bắn nhau mà còn phải cân nhắc chiến lược thì cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trong tiếng hoan hô của khán giả và tiếng bình luận phơi phới của host, Hạ Trúc Lịch không phụ sự mong đợi của mọi người, thắng được trận đầu.

Giai đoạn đầu của ván đấu này hơi ngoài ý muốn, nhưng về sau thì không cua gắt bao nhiêu, có thể nói rất là tràn trề vui sướng.

Lúc nghỉ giữa ván, ba người trong đội đều về phòng nghỉ.

Lục Nghiên Kiều vội vọt tới cạnh Hạ Trúc Lịch, hỏi anh có lạnh không nè, có khát không nè, có đói không nè, có muốn ăn chút gì không nè.

Lý Tư Niên chết từ đời tám hoánh, ngồi không suốt cả ván, trưng cho Lục Nghiên Kiều một vẻ mặt u oán: “Chị chả quan tâm tí nào xem em có mệt không à?”

Lục Nghiên Kiều: “Em chỉ thao tác có năm phút đồng hồ thì mệt mỏi nỗi gì?”

Lý Tư Niên gào khóc.

Lục Nghiên Kiều: “Nào nào nào đừng khóc, khen thưởng em một quả chuối to.”

Lý Tư Niên nghe vậy càng khóc thảm hại hơn.

Hạ Trúc Lịch ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, căn bản không thèm để ý đến hai kẻ diễn sâu này. Lục Nghiên Kiều dùng tay mát xa cánh tay cho Hạ Trúc Lịch, miệng còn cổ vũ anh: “Trạng thái hôm nay của đội trưởng tốt quá, thắng ván đầu rồi. Xem ra có hi vọng được quán quân môn thi đấu đầu đây.”

Hạ Trúc Lịch nói: “Nhờ may mắn thôi.”

“Anh khách khí quá, nếu game này cứ may là thắng thì chắc em phải mạnh nhất cả đội tuyển mình rồi.” Lục Nghiên Kiều không khách khí nói, “Ván sau cố lên nhé!”

Hạ Trúc Lịch nhẹ nhàng ừ một tiếng. Lúc này đã hết giờ nghỉ ngơi giữa các ván, các tuyển thủ lại về sân thi đấu lần nữa.

Ván thi đấu thứ hai bắt đầu.

Lục Nghiên Kiều vốn dĩ cho rằng có mở đầu tốt thế thì về sau sẽ tương đối thuận lợi. Ai dè không rõ là do cô quên cầu nguyện hay gì mà người rơi xuống đất thành hộp trong ván hai lại còn là Hạ Trúc Lịch. Anh cũng xui thật sự, nhảy dù xuống định cướp xe. Ai ngờ anh không nhanh bằng người ta, mới đáp đất đã bị xe cán chết.

“Ai da ai da.” Host cũng trưng vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, “Đội tuyển FCD có thù oán gì với xe à, lần nào gặp phải xe cũng phải chết một hai người. Puma rơi xuống đất thành hộp, thành tích thứ ba từ dưới lên, tình hình tiếp tới rất là bất lợi đây.”

Lục Nghiên Kiều đấm ngực giẫm chân ở hậu đài, vô cùng hối hận vì mình quên thắp một nén nhang.

Lần này Lý Tư Niên thật ra lại phát huy không tồi, thịt được mấy người, tiến vào top 20 với Đồng Chu Vũ. Nhưng rốt cuộc vẫn còn chênh lệch thực lực. Tuy rằng cậu chàng vô địch mảng cận chiến, nhưng lại không biết xử lý những tình huống chiến đấu cự ly xa lắm. Vả lại cậu chàng cảm game hơi có vấn đề, cho nên cuối cùng đã dừng bước ở con số 12.

Đây đã là thành tích tốt nhất của FCD trong ván này.

Hai ván đấu đã xong, tiếp theo chính là ván đấu quyết định.

Số điểm cao nhất của các đội tuyển trong nước đang thuộc về Hạ Trúc Lịch của FCD. Anh đang đứng thứ hai trên bảng điểm, người đứng đầu là một tuyển thủ Âu Mỹ siêu khủng khác.


Nhưng số điểm này cũng chẳng có tác dụng mấy, bởi vì những tuyển thủ trong top 10 đều có cơ hội giành quán quân nếu thắng ván cuối cùng.

Gas xếp thứ ba, cũng chỉ cách chức quán quân một gà.

Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, huấn luyện viên đứng trong phòng nghỉ chỉ ra những sai lầm của các tuyển thủ, bảo họ chơi cẩn thận một chút trong ván thứ ba, còn đặc biệt điểm danh Hạ Trúc Lịch.

“Cố hết sức thôi ạ.” Hạ Trúc Lịch đáp vậy.

“Kết quả của ván này có liên quan đến Cúp đấu đơn……” Huấn luyện viên vô cùng đau đớn, “Đừng cứng quá, núp lùm tí đi, game này không phải game giết người, nó là game chiến thuật đấy!”

Mấy đội viên đều không nói gì.

Huấn luyện viên: “Nghiên Kiều, em nói mấy câu xem nào!”

Lục Nghiên Kiều kinh ngạc: “Em nói gì được ạ?”

Huấn luyện viên: “Cổ vũ bọn nó chứ sao nữa, tiện thể khuyên bọn nó đừng sung quá, vì chết sớm quá sẽ ảnh hưởng đến thành tích đấy.”

Lục Nghiên Kiều cứ có cảm giác mình đang sắm vai cổ động viên vậy. Cô dở khóc dở cười, cuối cùng rặn ra được một câu: “Đừng chết nhanh quá nhé, ai chết đầu tiên thì em sẽ nhận người đó làm con trai đấy.”

Ba người: “……”

Câu động viên của Lục Nghiên Kiều có hiệu quả thế nào thì rất khó nói, dù sao cuối cùng lúc ba người của FCD lên sân khấu, trông mặt ai cũng rất nghiêm trọng. Thậm chí đến cả host cũng nhìn ra, nói: “Không biết huấn luyện viên đã phân tích gì với các tuyển thủ của FCD mà nét mặt họ lại nghiêm túc vậy nhỉ? Trong ánh mắt họ lộ ra vẻ kiên nghị, tôi tin rằng họ sẽ mang đến cho chúng ta một màn trình diễn xuất sắc đây……”

Ai dè câu này nói ra chưa tới một phút, host đã bị vả mặt, anh ta nhìn giao diện game: “Chúng ta cùng xem thử các tuyển thủ của FCD chọn nhảy xuống đâu nào, là sân bay ai còn sống sẽ là bá chủ, hay là Pochinki chém giết kịch liệt đây? Bình tĩnh, sao đã nhảy rồi, họ tính tìm xe à…… Không, không đúng, ơ? Sao họ lại đi rừng thế ——”

Đi rừng – đấu pháp nghèo nhất game. Có thể gom đủ bộ đồ cơ bản đã là tốt lắm rồi, đương nhiên, đấu pháp như thế cũng có chỗ tốt khác, đấy là không dễ gặp địch, cũng không dễ chết.

Hạ Trúc Lịch chưa từng đi rừng trong thi đấu chuyên nghiệp, lần này coi như phá lệ, là lần đầu tiên —— xem ra anh thật sự không muốn làm con trai của Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều nhìn thấy một màn này ở trong hậu trường, ấm ức khóc lên.

Host cảm thán nói: “Xem ra Puma quả là không muốn chết đây……”

Một người khác cũng chọn xì tai đi rừng là Lý Tư Niên, cậu chàng vừa nhặt rác rưởi vừa vụng trộm xem thông báo giết người, hi vọng sẽ nhìn thấy tin đồng đội mình chết trước.

Ván này mọi người đều đánh cực kì cẩn thận, có gặp địch cũng phải băn khoăn nên đối đầu với đối phương hay không.

Cho nên cứ thế mãi tới tận bo thứ tư từ cuối lên, cả map còn 45 người. Tình hình thế này cứ gọi là căng đét, vì chỉ cần spawn bo độc phát thôi là rất nhiều tuyển thủ sẽ phải giáp mặt với nhau, chiến đấu nổ ra là chuyện không thể tránh khỏi.

Gas giữ vững tiêu chuẩn nhất quán, tạo ra mấy đợt thao tác xuất sắc, máy quay cứ chí anh ta mà lia. Còn Hạ Trúc Lịch bình thường vốn là con cưng của đạo diễn lại dường như hoàn toàn bị quên lãng. Bao lần máy quay lia tới, mọi người đều phát hiện anh cầm một khẩu AK lẳng lặng nằm trên mặt cỏ, không hề nhúc nhích, hoàn toàn không định bắn giết.

“Thế này là sao vậy, phong cách này của PUMA khác quá.” Host nói, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, xem thì không thú vị, nhưng núp lùm được trong cuộc thi quy mô lớn thế này cũng là một loại bản lĩnh. Gas lại bắn nhau với người khác rồi!”


Nhân vật của Hạ Trúc Lịch vẫn còn rúc trong bụi cỏ. Hình như nằm lâu hơi mỏi, anh còn nhấc chân phải lên gãi gãi chân trái.

Lục Nghiên Kiều ưu thương ngồi trong phòng nghỉ ở hậu trường, nói với huấn luyện viên tại sao chưa có đứa nào chết, chẳng lẽ câu cổ vũ của cô có hiệu quả thế à.

Huấn luyện viên ngẫm ngợi một lát, nói rất chân thành với Lục Nghiên Kiều: “Thật ra câu của em không gọi là cổ vũ đâu.”

Lục Nghiên Kiều: “Thế gọi là gì ạ?”

Huấn luyện viên: “Uy hiếp.”

Lục Nghiên Kiều: “…… Làm con trai của em thì không vui thế cơ ạ?”

Huấn luyện viên gật đầu thật mạnh.

Lục Nghiên Kiều: “Huhuhuhu.”

Khóc cũng vô dụng, ba tuyển thủ của đội FCD đã hạ quyết tâm núp lùm đến cuối cùng. Tâm họ bất biến giữa đời vạn biến, cho dù bên cạnh có bao nhiêu kẻ địch đi ngang họ cũng không nã một phát đạn nào.

Host: “Đội FCD này phát huy giỏi ghê, ai cũng núp lùm, không ai nổ súng cả. Hẳn là huấn luyện viên đã ra chỉ thị cho họ, nhưng tôi không ngờ họ lại chấp hành nghiêm túc như thế. Đây là kỷ luật sắt hay tinh thần phục tùng như bầy sói đã khiến họ có thể làm được vậy?”

Nếu các tuyển thủ nghe được lời của host thì nhất định sẽ âm thầm cà khịa, đều không phải, là tại một cô gái có khát vọng làm mẹ nên chuyện mới nên nỗi đấy.

Còn cô gái kia thì đang cầm khăn tay nhỏ lau nước mắt trong hậu trường, không cam lòng nhìn chằm chằm màn hình, sợ mình nhận rớt con trai.

Trước khi vào bo cuối, các tuyển thủ bắn phá nhau kịch liệt. Xung quanh Hạ Trúc Lịch đều là tiếng súng, còn anh thì vẫn núp trong bụi cỏ dày ken, lặng thinh như một cục đá vô tri.

Ngay trong lúc đang kiên trì như thế, đứa con trai đầu tiên đã ra đời —— Lý Tư Niên, tèo. Trong khoảnh khắc bị bắn chết, cậu chàng gỡ tai nghe xuống, khóc rống thất thanh.

Host: “Xem ra thất bại lần này có đả kích rất lớn với Lý Tư Niên đây!”

Lý Tư Niên: Đù má tui không thèm làm con trai Lục Nghiên Kiều đâu, Đồng Chu Vũ Hạ Trúc Lịch, hai đứa cờ hó các người sao núp gì mà núp kĩ dữ vậy!






Bình Luận (0)
Comment