Anh Có Thể Dừng Bước Lại Vì Em Không?

Chương 1

Cầm trên tay kết quả xét nghiệm, A Muội như chết lặng. Cô như người mất hồn bước ra khỏi bệnh viện, một mình thơ thẩn đi trên con đường nhộn nhịp. Trong lòng cô là nổi tuyệt vọng và đau đớn.

Cô chỉ còn sống không quá một tháng, cô phải làm sao bây giờ? Cô rất sợ phải rời xa thế giới này, cô còn rất trẻ, còn rất nhiều việc muốn làm. Cô còn có anh, người đàn ông mà cô yêu. Cô còn chưa nghe được câu đồng ý chấp nhận cô làm bạn gái của anh nữa. Nếu bây giờ phải rời xa anh, cô không cam lòng!

Đi đến nhà ga, cô bắt đại một chuyến nào đó, lặng người ngồi trên xe, nhìn cảnh vật vụt qua tầm mắt, cô ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cô nên làm gì trong một tháng cuối cùng này đây?

Cha mẹ ly hôn mỗi người một con đường, nội ngoại hai bên đều không muốn nuôi cô, cô sống nhờ tiền trợ cấp của cha mẹ mỗi tháng. Một thời nổi loạn như muốn trả thù đời, bạn bè không có, cha mẹ họ hàng càng thêm chán ghét, cô cũng ghét mình như thế. Nhưng cô càng sợ cô đơn hơn cả, ít nhất những lúc bọn họ la mắng hay gắt gỏng với cô, cô sẽ cảm thấy mình như được tồn tại trong mắt họ.

Gặp anh như định mệnh của đời cô. Ngày đó, cô lang thang vũ trường đến rất khuya, trong người quay mồng vì men say, đến khi khá tỉnh táo lại phát hiện bản thân ở trong đồn cảnh sát. Sau một lúc lâu cô mới biết thì ra vũ trường hôm nay cô đi, giữa đêm bị cảnh sát đột kích, thấy cô ăn mặc khá mát mẻ nghi là gái bán dâm mà trên người lại không có giấy tờ chứng minh lai lịch. Cho nên giờ này cô vẫn còn ở đồn mà bên cạnh cô còn có một cô gái nữa cũng giống như cô.

Anh tên Triệu Cánh, là vị cảnh sát đêm đó làm việc với cô, nhưng cách anh nhìn cô khiến cô không thích, lạnh lùng, lại có vẻ gì đó khinh thường. Anh hỏi cô một câu, cô ngoan ngoãn trả lời anh một câu, nhưng câu hỏi và đáp lại không ăn nhập với nhau. Ví như anh hỏi:

“Tiểu thư, xin hỏi cô tên họ là gì, sống ở đâu?”

Cô đáp: “Đừng nhìn tôi ăn mặc hơi quá lố mà tưởng rằng tôi quậy phá. Thật ra tính cách tôi rất tốt, thích nội trợ, lại thích trồng hoa nữa. Sau này tôi muốn trồng một vườn hoa thật lớn, sống hạnh phúc bên chồng, rồi sinh ra hai bảo bảo thật đáng yêu. Tốt nhất là một trai một gái, anh có đồng ý làm cha của hai bảo bảo ấy không?”

Anh lúc đó nhìn cô sửng sốt một lúc lâu. Mấy đồng nghiệp của anh lúc đó đều ngừng mọi việc trên tay lại, quay đầu nhìn về phía hai người bọn cô. Một lúc lâu bọn họ vì ém nghẹn lâu quá không nhịn được nữa liền phá lên cười ầm cả đồn.

Cô không quan tâm ánh mắt mọi người nhìn cô như thế nào, trong mắt cô chỉ có hình ảnh của vị cảnh sát ở trước mặt này thôi, ánh mắt cô long lanh mong đợi nhìn anh. Lần đầu tiên cô có xúc động muốn kết hôn với một người như vậy. Sâu thẳm trong người, cô luôn khao khát một gia đình hạnh phúc, có con ngoan ngoãn và người chồng yêu cô. Cha cô phản bội hôn nhân, gia đình nhỏ của cô tiêu tán từ năm cô lên mười bốn, cô lúc đó thật thất vọng về cha, mà đối với mọi đàn ông khác cô đều có ác cảm. Nhưng chưa đến một tuần sau, mẹ cô liền tái giá. Lúc đó cô không biết nên làm sao, nếu trước đó cô tức giận cha phản bội mẹ con cô, thì lúc mẹ cô tái giá, cô lại chơi vơi. Cô không rõ ai mới là người phản bội cuộc hôn nhân này giữa hai người, nhưng cô chỉ rõ một điều, từ giây phút họ ký đơn ly hôn, cô đã mất cha lẫn mẹ rồi.

Nhưng khi gặp anh, trong cô lại nổi lên niềm khao khát đến kỳ lạ, nó khá hoang đường nhưng vẫn xảy đến với cô.

Ngày hôm sau, cô ăn mặc chỉnh chu, bỏ đi vẻ ngoài ngổ ngáo, thay vào hình ảnh cô gái năng động theo đúng bản chất của mình đến đồn cảnh sát tìm anh. Từ đó dây dưa với anh, bao nhiêu nhiệt tình cùng chai mặt đều thể hiện ra hết, sống chết bám theo anh. Cô đã nói rõ lòng mình rồi, cô thích anh muốn hai người tiến đến hôn nhân, nhưng anh dường như không tin, chỉ xem cô nhất thời kích động muốn tìm cảm giác lạ, nhưng chỉ có cô hiểu bản thân là có bao nhiêu nghiêm túc.

Lễ noel vào hai tháng trước, cô phấn khởi đến đồn tìm anh, nhưng anh không có ở đó, hỏi ra anh hôm nay không có ca trực. Cô bám theo anh lâu như vậy, kể cả số điện thoại hay nhà của anh ở đâu cô cũng không biết. Vô cùng thất vọng cô lang thang trên đường lớn, cứ tưởng noel năm nay cô sẽ không phải một mình nhưng mà. . . . Rồi cô chợt nhìn thấy anh ở bên kia đường khi đang chờ đèn đỏ, chưa để cô kịp vui mừng thì lại phát hiện ra bên cạnh anh còn có một cô gái khác. Hai người dường như nói chuyện rất vui vẻ với nhau, cô cứ chết lặng bên đây đường nhìn hai người bọn họ vui vẻ ở bên kia đường. Chỉ cách vài bước chân nhưng sao cô lại thấy xa xăm đến thế?

Nhưng cô không muốn từ bỏ, ngày hôm sau cô vẫn như thường lệ, sau giờ học sẽ chạy đến trước cửa đồn cảnh sát để chờ anh. Anh lúc nào cũng lạnh nhạt thờ ơ, không bao giờ cho cô sắc mặt tốt, đôi khi còn gắt lên đuổi cô đi, anh nói cô đang quấy rầy anh làm việc, rằng anh không có thời gian trông trẻ con. Cô đâu phải trẻ con, qua cái noel hai tháng trước là cô đã tròn mười tám tuổi rồi, đúng tuổi để kết hôn đấy. Đêm noel đó cô muốn nói cho anh biết, chỉ cần cây kim chỉ qua mười hai giờ thì cô đúng tuổi kết hôn rồi, nhưng đêm đó cô lại nhìn thấy cảnh anh bên người cô gái khác.

Cô buồn bã hỏi anh một câu: “Đến bao giờ em mới có thể được anh cười dịu dàng như thế với em đây?”

Đúng, cô thấy ganh tỵ với cô gái đó, nhìn cách anh dịu dàng nhìn cô ấy, cách anh vuốt lên mái tóc của cô ấy, cô tự hỏi đến bao giờ anh mới có biểu hiện như thế với mình. Có phải cô quá cố chấp rồi không? Cô không muốn làm tiểu tam phá đi hạnh phúc của người ta, cô không muốn những đứa trẻ vô tội đó phải chịu đựng hôn nhân của cha mẹ bị đổ vỡ giống như cô. Nhưng cô lỡ yêu anh mất rồi, anh lại chưa kết hôn, cô không thể xem là tiểu tam, đúng không?

Anh nhìn cô hơi ngạc nhiên một chút, sau im lặng chốc lát, anh ho một tiếng mới nói với vẻ hơi mất tự nhiên: “Mười năm sau chăng?”

“Mười năm sau?” A Muội lẩm bẩm trong miệng, cô nhìn cảnh vật nhanh chóng vụt qua ở ngoài cửa sổ mà hơi nhếch miệng lên cười tự giễu: “Có lẽ em không chờ được nữa rồi.”
Bình Luận (0)
Comment