Anh Có Thể Dừng Bước Lại Vì Em Không?

Chương 3

Nhìn hồ sơ anh điều tra về cô, anh có thể hiểu phần nào lý do cô muốn kết hôn với anh đến như vậy. Một đứa bé mới mười bốn tuổi không một người thân nào, kể cả cha mẹ cũng không muốn quan tâm đến, cô khao khát có được tình thương như thế nào? Nhớ lại mỗi lần cô nói chuyện với anh, cô nói rất nhiều về viễn cảnh sau khi hai người kết hôn sẽ như thế nào, con cái ra sao, còn anh chỉ im lặng không muốn liên quan cái cảnh ảo tưởng của cô.

Cô muốn trở thành một người vợ một người mẹ thật tốt, cô sẽ ở nhà chăm sóc con, chăm sóc anh. Cô rất thích biển và hoa, cô muốn ngôi nhà sau này của hai người sẽ ở gần biển, trong vườn nhà cô sẽ trồng thật nhiều loại hoa đẹp, hằng ngày cô sẽ chăm sóc chúng để chúng làm đẹp cho căn nhà nhỏ của hai người. Còn phải sinh một trai một gái cho anh, tốt nhất sinh con trai đầu lòng để anh trai phải bảo vệ em gái. Còn anh mỗi khi đi làm về, cô sẽ luôn luôn có mặt ở nhà, mở cửa chào đón anh về. Đến khi về già hai người sẽ nắm tay nhau cùng ở riêng một căn nhà chỉ có hai người với nhau, con cháu thì sống cuộc sống của tụi nó đi, khoảng thời gian về già sẽ là của bọn họ.

Anh có hỏi vì sao cô lại muốn thế, cô nói, con cháu có ở đó cô sẽ rất ngượng nếu lúc về già mình sinh tật làm nũng với anh, mà trước mặt con cháu làm thế, cô sẽ rất mất mặt. Bởi vì bà ngoại của cô cũng hay làm nũng với ông ngoại ở trước mặt con cháu. Cô nhiều lần trông thấy rồi nghĩ đến sau này rất có thể mình cũng sẽ giống như thế thì rất ngượng ngùng.

Cô còn nói, nếu anh thấy không thể rời xa cô, thôi thì cô cũng thi vào làm cảnh sát đi. Anh lúc đó nhìn cô hừ nhẹ: “Lùn như cô không vào được đâu.”

Cô lúc đó sẽ bĩu môi nhìn anh cười gian: “Hay em đi kéo chân dài ra một chút, chứ đứng mới tới chấm vai của anh, sau này muốn dựa vào vai anh sẽ làm sao đây?”

“Ai cho mà đòi dựa vào.” Anh cười gian nhìn cô nói.

Cô đã nghĩ ra cả một kế hoạch về tương lai như thế thì trong lòng có bao nhiêu khao khát về một tổ ấm gia đình? Nhưng cô nhóc chết tiệt này biến đi đâu rồi chứ?

Tiểu Cánh vừa lái xe vừa tức giận đánh vào tay lái. Anh lái xe đến nhà cô đang ở nhưng chủ nhà không biết cô đi đâu, rồi chạy đến nhà cha mẹ ruột của cô để hỏi, nhưng bọn họ một chút cũng không biết con gái mình ở đâu, sống ra sao? Có cha mẹ nào như thế không? Anh lái xe vòng vòng muốn tìm kiếm nhưng lại không biết đi đâu tìm cô đây?

“Lúc trước cô chú có từng đưa cô ấy đi đến biển nào chơi không?” Tiểu Cánh đột nhiên hỏi.

Ông Chu hơi bất ngờ với câu hỏi này của anh, hơi nhíu mày nhớ lại xem là trước đây mình và vợ trước có từng đưa Tiểu Muội đi biển nào không, sau một hồi suy nghĩ, ông không chắc chắn lắm nói: “Có lẽ biển Bạch Dương hay Bạch Tùng gì đó, Bạch gì ấy nhỉ? Tôi cũng không nhớ rõ lắm, mà cậu hỏi làm gì? Tiểu Muội lại gây ra chuyện rắc rối gì sao? Cái con nhỏ này không thể ngoan ngoãn cho người ta nhờ sao?”

Ông Chu còn nói gì đó, nhưng anh quả thực không muốn ở lại nghe tiếp. Con gái mất tích hơn một tuần mà ông lại không hay biết gì, làm cha như ông thật thiếu trách nhiệm.

Bãi biển bắt đầu bằng chữ “Bạch” à, nước ta có bao nhiêu bãi biển như thế nhỉ? Ở đây hình như không có, thành phố V hình như có hai bãi biển bắt đầu bằng chữ “Bạch” thì phải?

Anh không biết đi đâu tìm cô, nhưng có lần anh nhớ cô từng nói qua với anh.

“Lúc nhỏ, em từng ra biển chơi với cha mẹ rất vui. Lần đầu tiên em nhìn thấy cha lén hôn mẹ trên bãi biển. Em nhìn thấy được cảnh đó, cảm thấy cha mẹ thật hạnh phúc. Sau này hai người chia tay, nhưng em vẫn thích đến bãi biển đó, hy vọng một ngày nào đấy sẽ nhìn thấy cha mẹ ân ái như lúc trước. Còn không thì sau này, mỗi năm anh cùng em, dắt các con đến bãi biển đó chơi nhé. Anh cũng sẽ lén hôn em khi các con chơi đùa, anh thấy sao? Riêng em không có ý kiến gì đâu.”

Lúc đó anh trợn mắt lườm cô một cái cũng không nói gì, tiếp tục việc làm trên tay.

Bây giờ thay vì không biết bắt đầu tìm kiếm cô từ đâu, anh chỉ hy vọng cô sẽ đi đến bãi biển mà cô đã từng nói đó để tìm thấy cô mà thôi.

❀✿❀

Cả một ngày mệt mỏi, anh đi khắp các bãi biển có tên bắt đầu bằng chữ “Bạch” nhưng lại không tìm thấy bóng dáng cô đâu. Rốt cuộc cô đi đâu rồi? Nhìn bãi biển trước mặt, bãi biển “Sơn Tràm”, không phải bãi biển mà anh muốn tìm nhưng anh ôm vào trong lòng một tia hy vọng cô sẽ ở đây.

Lái xe đi vào, anh đi ra bãi cát tìm kiếm một hồi, không có kết quả. Nhưng lại thấy mình thật buồn cười, tìm cô mấy ngày nay, đi đến khắp các bãi biển rất có thể là bãi biển trong ký ức của cô, nhưng lại không hiểu mình đi tìm cô gái rắc rối ấy làm gì? Đơn thuần là trách nhiệm của một cảnh sát viên khi phát hiện có một người dân mất tích sao?

Nhìn trời đêm đầy sao, từng gợn mây trắng trôi trên nền trời đêm xanh thẳm. Gió thổi phất vào người lành lạnh, anh đi lang thanh trên bãi cát. Giờ này không còn mấy ai ở đây, liệu anh có thể gặp cô không? Nhếch miệng cười lạnh, anh muốn quay đầu trở về. Nhưng một khắc khi anh quay người đi, đuôi mắt chụp được bóng dáng quen thuộc lại có phần gầy yếu ngồi trên hõm đá cách chỗ anh không xa. Là cô. Ánh mắt anh lóe lên, vội vàng chạy lại gần chỗ cô.

A Muội ngồi nhìn ra biển, khe khẽ thở dài. Mấy ngày nay cô suy nghĩ kỹ rồi, sống một tháng thì một tháng. Không thể xa anh thì như thế nào, nếu cô cố chấp dây dưa với anh, rồi anh đồng ý thì sao đây, không phải lại càng đau khổ hơn sao? Anh xứng đáng có một người bạn gái tốt, một người vợ có thể đi với anh một quãng đường dài mà cô thì không. Cô sẽ chỉ là một nhân vật phụ thoáng qua trong cuộc đời anh, cô sẽ chẳng thể trở thành một nàng công chúa có được tình yêu của hoàng tử. Vậy thì vì sao phải cưỡng cầu cái hạnh phúc mà mình không đủ thời gian để chăm sóc, ngày ngày chăm bẩm để nó càng phát triển đi lên chứ?

Tiểu Cánh, có lẽ em không đáng có được hạnh phúc của riêng mình, đúng không? Em là một người thừa trong cả hai gia đình riêng của cha mẹ, vậy em có phải là người thừa giữa anh và cô gái noel ngày đó không?
Bình Luận (0)
Comment