Vẻ mặt Chu Thần Diệp vô cảm, trong mắt là cảm xúc u tối ảm đạm.
Hà tất phải làm khó mình?
Anh ta cũng muốn vượt qua, nhưng làm sao để vượt qua đây…
Sau khi ra khỏi Cục dân chính, Tưởng Chính Trì dẫn Nguyễn Nam Tô đến một phòng hòa nhạc.
Phòng hòa nhạc này nằm ở ngoại ô, đường đi hẻo lánh nên ít khách lui tới, thế nhưng cách bài trí không hề qua loa, vẫn toát lên vẻ đẹp đẽ cổ xưa và tinh tế.
Giai điệu du dương văng vẳng bên tai, người đàn ông nắm tay cô đi vào tìm một chỗ ngồi xuống.
Nguyễn Nam Tô không ngờ anh có thể tìm được một nơi hẻo lánh như vậy: “Chỗ này xa xôi như thế, làm sao anh tìm được?”
“Năm ngoái anh lái xe đi ngang qua đây nên tình cờ phát hiện.” Tưởng Chính Trì mỉm cười, ngừng một lúc rồi hỏi: “Bận rộn đến giờ vẫn chưa ăn gì, em có đói không?”
“Cũng hơi đói.” Cô thành thật gật đầu, trong mắt có chút lấp lánh.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, người đàn ông không nhịn được giơ tay xoa xoa đầu cô.
“Vậy anh ra ngoài mua cho em chút đồ, em chờ anh một lát.”
“Được.” Nguyễn Nam Tô sờ bụng mình, “Anh xem thử xung quanh có gì không, nếu có thì mua gần đây cũng được.”
Cô quả thật đã đói bụng, hơn nữa nhìn anh hình như cũng không có ý định về nhà sớm, thế nên ăn chút gì đó lót dạ thì hơn.
Tưởng Chính Trì đứng dậy, lại cúi đầu hôn lên tóc cô, dịu dàng nói: “Anh đi xem thử.”
Mười ngón tay Nguyễn Nam Tô cuộn tròn, thấp giọng “ừm” một tiếng: “Vậy anh nhanh lên…”
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, dường như cô đã trở nên phụ thuộc vào anh.
Ở giữa phòng hòa nhạc có một sân khấu biểu diễn nhỏ, trên sân khấu có người đang chơi đàn violin và đệm đàn piano.
Nguyễn Nam Tô không hiểu biết nhiều về âm nhạc, cho nên không thể nghe ra được ca khúc đó là gì, chỉ biết là nó rất hay, có thể là một bản nhạc kinh điển nào đó.
Cô không mấy chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài cửa sổ, muốn xem có bóng dáng của Tưởng Chính Trì hay không.
Sau khi khúc nhạc kết thúc, một lúc sau, một bài hát khác lại vang lên.