Không giống với giới quyền quý ở Đông Thành, thân thế của Tưởng Chính Trì chưa được công khai nên rất ít người biết đến anh, vì vậy màn cầu hôn này cũng không được chú ý lắm.
Sau khi kết thúc, hai người cùng nhau trở về nhà.
Trên đường đi, Nguyễn Nam Tô cứ nhìn chằm chằm viên kim cương hồng khổng lồ không rời mắt.
“Viên kim cương này đẹp quá, hình như đã được cắt rồi phải không?”
“Không phải, hoàn toàn tự nhiên đấy.”
Cô rất đỗi kinh ngạc, trong mắt sáng lấp lánh như có giấu ngôi sao nhỏ: “Vậy cái này nếu bán đi chắc sẽ đắt hơn nhiều so với viên kim cương đã bị cắt ra đúng không?”
Tưởng Chính Trì: “….”
Anh cảm thấy cần phải nhắc nhở bà Tưởng tương lai một câu rằng chỗ quý giá nhất của viên kim cương này là tâm ý của anh chứ không phải giá trị của nó.
Nguyễn Nam Tô lấy chiếc nhẫn ra, đeo thử vào ngón áp út bên tay phải.
Kích thước không lớn không nhỏ, vừa vặn.
Tưởng Chính Trì ngồi bên cạnh cô, tầm mắt nhìn thẳng con đường phía trước, khóe mắt thỉnh thoảng lại lướt qua sườn mặt cô.
Nhìn mãi một lúc, trong đầu anh bỗng dưng hiện ra bốn chữ: cầu được ước thấy.
Anh nghĩ, hôm nay cuối cùng anh cũng đã đạt được điều mình mong muốn rồi…
–
Sau khi bắt đầu vào đông, cái lạnh bắt đầu bao trùm toàn bộ Đông Thành.
Tưởng Chính Trì đính hôn với Nguyễn Nam Tô trước khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, hơn nữa còn ấn định ngày cưới vào mùa xuân năm sau.
Sau khi đính hôn chưa được mấy ngày thì Đông Thành nghênh đón trận tuyết đầu mùa, nhiệt độ không khí giảm mạnh, ngay cả ban ngày cũng lạnh thấu xương.
Sau khi tan ca, Nguyễn Nam Tô cố ý đi đường vòng đến một cửa hàng bánh ngọt mới mở mua chút đồ ngọt rồi mới về nhà.
Sau khi về đến nhà, vừa dừng xe xong cô đã nhìn thấy một vị khách không mời mà đến.
Chu Thần Diệp đứng trong một khoảng tuyết trắng xóa, anh ta ăn mặc rất mỏng manh, trên hàng mi lấm tấm những hạt tuyết trắng, chỉ cần nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Ánh đèn mờ nhạt khiến cho khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta càng thêm trắng bệch.