Hai mắt Nguyễn Nam Tô đỏ ngầu: “Đến cả thủ đoạn hèn hạ này mà anh cũng dùng tới, thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm đấy.”
Phải, ghê tởm.
Cô không chỉ thất vọng và tức giận với anh ta mà còn thấy hết sức ghê tởm.
Phải mù quáng đến mức nào mới yêu một người như vậy chứ?
Chu Thần Diệp cũng không thèm để ý đến lời mắng chửi của cô, anh ta hít một hơi thuốc, giọng nói khàn khàn vì khói: “Tôi chỉ cho em thời gian ba ngày, Tô Tô, trong ba ngày này em cứ suy nghĩ cho kỹ đi, nếu em không đồng ý, bố em…”
Những lời sau đó anh ta không nói ra.
Dù sao mục đích uy hiếp đã đạt được, nói hay không nói ra cũng chẳng có gì khác nhau.
Hai ngày sau, Nguyễn Nam Tô không nhận được điện thoại của Chu Thần Diệp nữa.
Anh ta thuê vệ sĩ canh giữ trước cửa nhà, khiến cô dù muốn đi cũng khó lòng trốn thoát.
Đến ngày thứ ba, Khương Lan Chi lại gọi điện thoại như đòi mạng.
Lần này không còn liên quan đến công ty nữa mà là chuyện bố cô Nguyễn Nghiệp Thành bị kích thích dẫn đến tình trạng huyết khối tĩnh mạch não*, bọn họ còn chưa kịp đi bệnh viện thì đã bị quản thúc tại gia.
(*huyết khối tĩnh mạch não: là tình trạng tĩnh mạch não và xoang tĩnh mạch não bị tổn thương do hình thành cục máu đông, hay còn gọi là huyết khối. Huyết khối tĩnh mạch não có thể gây tắc nghẽn, ứ máu trong tĩnh mạch não và dẫn đến xuất huyết mạch máu não, sưng não và có thể gây ra đột quỵ – nguồn: Google.)
Cùng một chiêu thức.
Buổi tối, Chu Thần Diệp trở về nhà.
Hôm nay là thời hạn cuối cùng anh ta đưa ra cho cô, nếu cô vẫn từ chối ký tên thì không chỉ doanh nghiệp Nguyễn Thị không giữ được, mà đến cả tính mạng của Nguyễn Nghiệp Thành cũng có thể gặp nguy hiểm.
Tắm rửa xong, anh ta trở lại phòng ngủ, chậm rãi đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống người nằm ở trên giường.
“Ngày cuối cùng rồi, suy nghĩ kỹ chưa?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô, tràn ngập sự tàn nhẫn ngạo mạn.
Nguyễn Nam Tô mím môi, trầm mặc hồi lâu mới từ từ cất tiếng: “Tôi có thể đồng ý với anh, anh… buông tha cho người nhà của tôi đi.”
Chu Thần Diệp khẽ gật đầu, thoải mái đồng ý: “Có thể.”
“Còn thêm một điều kiện.”
“Em nói đi.”