Nghe có vẻ chỉ là nhất thời xúc động hỏi ra, nhưng giọng điệu của anh lại rất thận trọng.
Nguyễn Nam Tô hơi giật mình.
Đổi một cuộc sống khác?
Cô không nghĩ tới chuyện này, không phải không muốn nghĩ mà là không dám nghĩ.
Cuộc sống trong quá khứ của cô quá mức cằn cỗi, khi còn bé đã mất mẹ, tuy rằng bố thương yêu cô nhưng cả ngày bận rộn công việc, thời gian ở nhà đã ít lại càng ít.
Sau đó Khương Lan Chi vào nhà, mặc dù không ngược đãi hay ức hiếp cô quá mức, nhưng cũng không thân thiết với cô lắm.
Xét cho cùng hai người cũng không có quan hệ huyết thống, cho nên ở giữa luôn có một rào cản vô hình.
Cô không cảm nhận được nhiều sự ấm áp từ gia đình, cho đến khi gặp được Chu Thần Diệp, cứ tưởng đã tìm được người bạn đồng hành sau nhiều năm cô độc một mình.
Nhưng đến cuối cùng, hiện thực lại giáng cho cô một đòn đau đớn.
Sau này cô không dám nghĩ đến nữa, đến nỗi dù biết rõ Tưởng Chính Trì không có ác ý với mình thì cô cũng không cho phép mình có bất cứ dao động gì.
Từ việc anh tự hủy hoại tương lai vì cô đến sống chung ba tháng qua, không phải là cô không nhận ra sự quan tâm chu đáo anh dành cho mình. Nhưng anh không nói gì, cho nên cô yên tâm cho rằng đó “tình bạn.”
Hôm nay anh đột nhiên hỏi ra câu này khiến Nguyễn Nam Tô cảm giác hạt giống trong lòng mình đang rục rịch nảy mầm.
“Con người phải nhìn về phía trước.” Tưởng Chính Trì nhìn chằm chằm mặt biển xanh thẳm, giọng nói đầy sự dịu dàng và chân thành, “Nam Tô, em không nên bị nhốt mãi trong quá khứ.”
Sau khi rời khỏi Đông Thành, trong lòng Nguyễn Nam Tô dựng lên một bức tường cao kín gió. Nhưng hôm nay, bước tường cao chót này đang có dấu hiệu rạn nứt trước đòn tấn công dịu dàng của anh.
Cô rũ mắt xuống, bối rối kìm nén những rung động trong lòng.
Rất ít người có thể đối mặt với sự dịu dàng như vậy mà không có chút dao động nào, chỉ là cô không phân biệt được sự dao động này xuất phát từ cảm kích… hay là rung động thật sự.
Gió biển gào thét bên tai, sóng cuộn từng lớp đẩy vào bờ.
Nguyễn Nam Tô nhìn về phía xa xa, ánh chiều tà rải dài trên bờ biển, màu đỏ và xanh hòa lẫn vào nhau, khúc xạ ra cảnh đẹp khiến lòng người chấn động.
“Anh xem.” Cô đưa tay chỉ mặt biển, cười cười chuyển đề tài: “Hoàng hôn đẹp quá.”
“Đúng, rất đẹp.”