Chữ “được” cuối cùng nghẹn ngang trong cổ họng, đáy mắt Tưởng Chính Trì thoáng qua chút giãy dụa, nhưng rốt cuộc vẫn thuận theo ý cô, khẽ gật đầu.
Nguyễn Nam Tô giơ hai cánh tay mảnh khảnh lên ôm lấy cổ anh, sau đó kéo mặt anh xuống.
Người đàn ông còn chưa kịp nhận ra cô muốn làm gì đã cảm giác được hai cánh môi mềm mại chạm vào má mình.
Là nửa bên mặt bị Chu Thần Diệp đấm.
Nguyễn Nam Tô không hỏi anh vết thương này từ đâu, nhưng trên mặt Chu Thần Diệp cũng có vết thương, cô lại không ngốc, có thể đoán được nguyên nhân.
Nụ hôn của cô nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng anh lại cảm thấy cơn đau rát trong phút chốc tan đi rất nhiều.
Ở phía đối diện, Chu Thần Diệp vốn không để ý đến cơn đau trên mặt, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy nóng rát không chịu nổi.
Đây là loại cảm giác gì? Đừng nói là một cú đấm, nó còn xấu hổ hơn cả việc đấm anh ta mười lần ở trước mặt mọi người nữa.
Sự tủi thân ẩn giấu trong mắt Tưởng Chính Trì hoàn toàn tan biến, dần dần được thay thế bằng sự dịu dàng.
Nguyễn Nam Tô thu tay lại, khoác chiếc áo khoác nỉ lên vai, bên trên dường như còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh: “Em đi nói chuyện với anh ta vài câu, anh chờ em một chút nhé, em hứa sẽ quay lại sớm thôi, được không?”
Giọng nói dịu dàng, ngữ khí thương lượng, Tưởng Chính Trì làm sao có thể không đồng ý được.
“Được…” Tưởng Chính Trì khẽ mỉm cười, “Vậy anh ở đây chờ em.”
Nguyễn Nam Tô lại nắm tay anh, sau đó mới thong thả đi tới trước mặt Chu Thần Diệp.
Cô bảo anh ta đi ra ngoài kia một chút.
Chu Diệp Thần nhìn biểu cảm lạnh lùng của cô, cảm giác nỗi đau trên mặt càng lúc càng sâu.
Nguyễn Nam Tô nhíu mày, bình tĩnh hỏi anh ta: “Anh tới tìm tôi có chuyện gì không?”
Cho đến giờ phút này, cuối cùng Chu Thần Diệp cũng có thể xác nhận ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy anh ta sau khi đi ra không phải là ảo giác của anh ta, mà là thờ ơ thật sự.
Sự thờ ơ đó còn tệ hơn cả việc đối xử với một người xa lạ.
Chu Thần Diệp lại nghĩ tới những âm thanh mà anh ta nghe thấy trong điện thoại, hệt như từng cái tát một tát thật mạnh vào mặt anh ta, khiến anh ta chật vật vô cùng.
Anh ta cắn răng, hai gò má căng ra: “Em và Tưởng Chính Trì…”