Nguyễn Nam Tô bị anh làm cho thở dốc dồn dập, lồng ngực thiếu oxy trầm trọng, giống như cá bị sóng biển đánh dạt vào bờ, sắp nghẹt thở đến nơi.
Lý trí mách bảo cô rằng cô đã không thể chịu đựng được nữa, nhưng cảm xúc của cơ thể thì ngược lại, hết lần này đến lần khác nói với cô rằng như vậy vẫn chưa đủ, vẫn cần nhiều hơn nữa.
Cô giơ hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, thở hổn hển nói: “Ưm....nhanh...nhanh hơn chút nữa....a...a...”
Nghe tiếng nỉ non của cô, Tưởng Chính Trì có hơi không chịu nổi, anh cắn răng rút vật nam tính của mình ra khỏi động hoa chật hẹp của cô, sau đó nắm eo cô lật người cô lại đổi thành tư thế quỳ rạp.
Anh nâng mông cô lên cao, dùng một tay nắm chặt cánh mông cô rồi tách rộng sang hai bên.
Động hoa của người phụ nữ lộ ra trước mắt anh, nơi đó vẫn đang co rút chảy nước, giọt nước theo phần lông mềm mại rơi xuống ghế sô pha.
Tưởng Chính Trì từ phía sau lấn người tới, bộ ngực cứng rắn đè chặt sống lưng cô, mạnh mẽ thúc vào cơ thể cô.
“A——”
Vật nam tính thô dài vào hết cả cây, đổi lấy một tiếng thét chói tai đứt quãng của cô.
Tư thế này giúp người đàn ông vào sâu nhất, cảm quan còn mãnh liệt hơn nhiều so với tư thế vừa rồi.
Nguyễn Nam Tô dùng hai tay chống đỡ cơ thể run rẩy của mình, theo động tác của anh bị đẩy về phía trước từng chút một.
Đợi đến khi nửa người trên sắp rời khỏi sô pha, cô lại bị anh nắm chặt bả vai kéo về phía sau.
Tưởng Chính Trì dùng hai tay vịn vai cô, nhanh chóng đưa đẩy ra vào giống như động cơ chạy bằng điện được điều chỉnh tần số lớn nhất, hoàn toàn không cho cô bất cứ cơ hội thở dốc nào.
Trong căn phòng bỗng chốc tràn ngập tiếng ‘bốp bốp’ do da thịt va chạm, còn cả tiếng nước nhóp nhép khi vật nam tính ma sát vách thịt.
“Đã đủ nhanh chưa?” Anh thở hổn hển hỏi, giọng khàn khàn, “Còn muốn nhanh hơn nữa không?”
Dưới sự va chạm kịch liệt của anh, Nguyễn Nam Tô không ngừng lắc đầu: “Không, không cần nữa... cứ thế thôi...a...a....”