Từ trước đến nay Chu Thần Diệp luôn lạnh lùng thờ ơ với người khác, nhưng cho dù không có sự ấm áp thì cũng hiếm khi có những khoảnh khắc tức giận như vậy.
Thư ký đứng bên cạnh thấy anh ta hùng hổ rời đi thì vội vàng đứng dậy đi theo.
Nhưng bước chân của anh ta rất nhanh, chưa được mấy bước đã đi tới thang máy.
Vừa hay cửa thang máy đang mở ta, anh ta cũng không ngoảnh lại mà bước nhanh vào trong.
Khi thư ký chạy tới thì cửa thang máy đã khép lại.
Thư ký bất đắc dĩ đành phải dừng bước, qua khe hở cuối cùng trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại thấy được khuôn mặt u ám và hung bạo của Chu Thần Diệp, cũng như chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái của anh ta….
Đó là chiếc nhẫn lúc hai vợ chồng mới kết hôn.
Thư ký đau đầu đỡ trán, càng cảm thấy tâm tư sếp Chu như biển cả, khiến cho người ta khó có thể hiểu được.
Trong lòng anh ta rõ ràng có chỗ dành cho vợ mình, vậy tại sao hai người lại đi đến kết cục một người chết một người bị thương?
“Aiza….”
Một tiếng thở dài mơ hồ vang lên trong bầu không khí yên tĩnh trống trải. Thư ký lại xoay người chậm rãi trở về phòng hợp, giải thích với các vị cao trên: “Chắc là sếp Chu đang có việc gấp, chúng ta đợi anh ấy xong việc rồi họp tiếp nhé.”
Mọi người như được đặc xá, vội vàng đứng dậy rời khỏi nơi thị phi này.
Thư ký ở lại thu dọn phòng họp, chờ mọi người rời đi hết mới lấy điện thoại di động ra bấm số của Chu Thần Diệp.
Không có kết nối, đối phương đã tắt máy.
Chu Thần Diệp sau khi ra khỏi phòng họp cũng không trở về văn phòng mà trực tiếp rời khỏi công ty.
Chiếc Cayenne màu đen lao vút trên đường cao tốc Đông Thành, người đàn ông ngồi trên ghế lái hạ cửa sổ xe xuống, đồng thời dùng sức đạp chân ga, để mặc cho cơn gió gào thét bên ngoài thổi quất vào mặt.
Tiếng gió lạnh thấu xương làm màng nhĩ đau nhức.
“Chu Thần Diệp, tôi đã không cần nữa.”
“Tôi đã không còn tình cảm gì với anh.”
“Vợ anh đã chết rồi.”
Lời nói bình tĩnh ôn hòa của cô vào khoảnh khắc này lại hóa thành những mũi kim độc bén nhọn, tàn nhẫn bắn về phía anh ta.
Hai bàn tay anh ta siết chặt vô lăng đến mức nổi gân xanh, dây thần kinh não bị kích thích run lên, ngay cả khuôn mặt vốn đã không còn chút huyết sắc cũng trắng bệch như tờ giấy.
Sau khi xuống khỏi đường cao tốc, Chu Thần Diệp bật lại di động, bấm số của bạn: “Trình Chiếu, đi uống rượu đi.”