Chu Thần Diệp không gọi người khác, trong phong bao riêng chỉ có hai người là anh ta và Trình Chiếu.
Anh ta gọi rất nhiều rượu mạnh nồng độ cao. Dòng rượu trôi tuột xuống cổ họng, rót vào trong dạ dày gây ra cảm giác nóng rát.
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Trình Chiếu giơ tay lên trước mặt quạt gió, thầm nghi ngờ hành động này của anh ta: “Sao tự nhiên lại thế, đang yên đang lành mà?”
Người đàn ông trầm mặc không nói gì, chỉ không ngừng uống rượu, hết ly này đến ly khác.
Từ khi từ thành phố Khê Hải trở về hơn một tháng trước, trong lòng anh ta không có ngày nào là yên ổn. Anh ta nghĩ đến đủ loại biện pháp có thể nghĩ ra, bao gồm cả uy hiếp và dụ dỗ. Nghĩ đến cuối cùng lại phát hiện, bất luận là dùng biện pháp gì thì Nguyễn Nam Tô cũng sẽ không trở lại bên cạnh anh ta nữa.
Cảm xúc buồn bực không ngừng tích tụ trong lòng khiến cho anh ta ăn cơm cũng không thấy ngon miệng, làm việc, nghỉ ngơi và ăn uống vô cùng thất thường, đồng thời bệnh dạ dày lại có dấu hiệu tái phát.
Cộng thêm bản cáo trạng hôm nay…
Chu Thần Diệp cảm giác tâm trạng của mình sắp bùng nổ.
Trình Chiếu không biết rõ những khúc mắc trong chuyện này, còn tưởng rằng Chu Thần Diệp vẫn đang đau buồn vì cái chết của Nguyễn Nam Tô. Anh ta thử khuyên giải: “Thần Diệp, tôi biết trong lòng cậu không dễ chịu, nhưng người chết không thể sống lại, cậu phải chấp nhận hiện thực…”
Chu Thần Diệp lại rót một ly rượu rồi ngửa đầu uống cạn, sau đó anh ta nhìn chằm chằm ly rượu trống không trong tay mình, miệng cười khẩy: “Chết?”
Trình Chiếu muộn màng nhận ra mình không nên nhắc đến chữ này, đành im lặng giây lát rồi chuyển đề tài: “Cậu cứ uống như thế sớm muộn gì cũng hỏng dạ dày cho xem.”
Chu Thần Diệp mắt điếc tai ngơ trước lời khuyên nhủ của anh ta, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa vào thành ly, sau đó chầm chậm nhếch môi, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Không, chưa chết, cô ấy chưa chết.”
Trình Chiếu khiếp sợ trợn tròn mắt, cảm thấy Chu Thần Diệp uống say rồi nên mới bắt đầu những lời nói mê sảng như thế.
“Thần Diệp…”
“Trình Chiếu.” Chu Thần Diệp cắt ngang lời anh ta, ánh mắt lạnh thấu xương bắn thẳng về phía anh ta, khiến đối phương phải nuốt xuống những lời còn lại, sau đó lại hỏi rõ từng chữ một: “Tưởng Chính Trì tơ tưởng đến Nguyễn Nam Tô từ lúc nào cậu biết không?”
“Cái… cái gì…” Mạch não Trình Chiếu hoàn toàn không theo kịp câu hỏi của Chu Thần Diệp, “Việc này có liên quan gì đến Chính Trì?”
Đây không phải là chuyện của hai vợ chồng bọn họ và Tống Ôn Ngưng sao, sao lại liên quan đến Tưởng Chính Trì?
Chu Thần Diệp nắm chặt ly rượu trong tay, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Tôi nói, Nguyễn Nam Tô chưa chết.”
Vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, giọng điệu lại nặng nề, khiến cho người ta rất khó cho rằng anh ta đang nói đùa.