Sau đó anh ta ôm Nguyễn Nam Tô trên đường, đôi môi mỏng sát lại tai cô, trêu chọc: “Sinh nhật anh mà chỉ tặng mỗi một chiếc quàng cổ thôi à?”
“Vậy anh còn thích gì nữa?” Nguyễn Nam Tô thì thầm, “Có thể tặng thêm một món quà, nhưng mà…không được đắt quá.”
Nguyễn Nghiệp Thành khá giả, nhưng lúc đó cô còn đang đi học nên ông không cho cô quá nhiều phí sinh hoạt.
Mà đương nhiên thứ Chu Thần Diệp muốn lại không thể mua được bằng tiền. Anh ta nhoẻn miệng cười, bình tĩnh nhìn cô: “Thứ mà anh muốn không đắt lắm đâu.”
“Anh nói đi, là thứ gì?”
“Em.”
Giọng nói kiên quyết của Chu Thần Diệp rất chói tai, Nguyễn Nam Tô nghe xong thoáng sửng sốt, sau đó mặt càng đỏ hơn. Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt lấp lánh như sao trên trời.
Ánh mắt họ gặp nhau, cô nghe thấy anh ta hỏi cô với giọng điệu dịu dàng nhưng đầy quả quyết: “Tô Tô, gả cho anh nhé?”
Chu Thần Diệp của lúc đó không biết mình có diễn kịch hay không, anh ta chỉ nhớ sau khi mình hỏi ra câu đó, trái tim bỗng chốc đập liên hồi, sợ sẽ nghe được chữ ‘Không’ từ miệng cô.
Nguyễn Nam Tô nhìn anh ta hồi lâu.
Cô thực sự không biết cách che giấu cảm xúc của mình, thế nên cô không thể che giấu được sự ngưỡng mộ trong ánh mắt mình, tình yêu của cô đều viết hết lên trên khuôn mặt.
Sau đó thì sao?
Sau đó cô cong khóe môi, nhón chân ôm chặt lấy cổ anh ta, nhoẻn miệng cười.
Chu Thần Diệp nhìn thấy đôi môi mỏng của cô gái khẽ mấp máy, trả lời anh ta rõ ràng từng chữ một: “Được thôi.”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt cô vào lòng.
Trong giấc mơ, anh ta lại nhìn thấy cô bước vào lễ đường đám cưới, dùng giọng điệu kiên định nhưng đầy dịu dàng nói ‘Em đồng ý’, còn nói, ‘Thần Diệp, em yêu anh’.
Em yêu anh, em rất yêu anh…
Những lời nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh ta giống như một cuốn băng tua lại.
Chu Thần Diệp trong lúc ngủ say cứ ôm chặt lấy lồng ngực, cơn đau nhói từng cơn khiến máu huyết trên mặt như bị rút cạn, sắc mặt càng thêm yếu ớt.
Giá như thời gian có thể quay ngược trở lại thì tốt biết bao…
….