Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù được Tiền Hằng thừa nhận, nhưng trong lòng Thành Dao vẫn còn chút vướng mắc.

Trong vụ kiện của Bạch Tinh Manh, Thành Dao là một trong những luật sư đại diện, lúc nhận vụ kiện cũng không cảm thấy lương tâm bứt rứt, bởi vì Từ Tuấn quả thật đã cố tình làm thua lỗ tài sản, chia thiếu tài sản cho đối phương, anh ta thực sự không đúng, luật pháp và đạo đức đều không biện hộ được.

Nhưng vụ kiện trong tay hôm nay, Trần Tình Mỹ thật sự là một tiểu tam, điều này căn bản không thể tẩy trắng. Phải giúp tiểu tam, đòi tài sản thừa kế cho con riêng từ người vợ cả vết thương đầy mình, nội tâm của Thành Dao cũng có chút băn khoăn.

Nếu như trước đây, Tiền Hằng đại diện cho kiểu vụ kiện này, căn bản cô sẽ không thèm suy nghĩ gì thêm, ai bảo anh là khối u ác tính chứ? U ác tính không quan tâm tam quan, không quan tâm chính nghĩa với đạo đức, nhận loại vụ kiện giá trị cũng không tệ lắm này, thì quá bình thường rồi.

Nhưng đi theo chung đụng với Tiền Hằng càng nhiều, Thành Dao lại càng không thể đem ba chữ u ác tính đánh đồng với Tiền Hằng. Mặc dù Tiền Hằng thật sự xem là giáo chủ của Ngũ độc giáo, nhưng Thành Dao luôn cảm thấy, vị giáo chủ đại nhân Tiền Hằng này cũng không phải là người chưa biết rõ chuyện đã đại khai sát giới. Dẫu sao một người có thể bảo vệ cấp dưới của mình, có thể chịu oan ức và tiếng xấu thay cho cấp dưới, thì không thể là người xấu.

Nhưng hôm nay Tiền Hằng gần như không có chút gánh nặng suy nghĩ và đấu tranh nội tâm mà nhận vụ kiện của Trần Tình Mỹ, Thành Dao cũng không biết phải nghĩ lý do cho anh thế nào...

Có phải là từ nhỏ gia cảnh bần hàn, trải qua cuộc sống khó khăn, cho nên mới có một loại tín ngưỡng bất thường với tiền hay không? Bởi vì hoàn cảnh lúc sinh ra, nên sau này cho dù điều kiện kinh tế có tốt, cũng không nhịn được mà có một loại cố chấp đam mê tích trữ với tiền sao? Cho nên chỉ cần có vụ kiện có tiền, sẽ không nhịn được mà muốn nhận?

Buổi trưa lúc ăn cơm với đồng nghiệp, Thành Dao vẫn không kiềm nén được mà nghe ngóng từ chỗ Bao Duệ.

"Tiền par của chúng ta, có phải gia đình tương đối khó khăn nên mới làm luật sư hay không?"

Bao Duệ trợn to hai mắt, mặt đầy biểu cảm "e rằng cô là kẻ ngốc rồi" nhìn về phía Thành Dao: "Cô không biết gia đình của Tiền par chúng ta là nhà giàu nhất thành phố A sao?"

Thành Dao:???

Bao Duệ hút một sợi mỳ, thở dài: "Mặc dù Tiền par của chúng ta rất khiêm tốn [1], trước giờ không công khai những chuyện này với bên ngoài, nhưng trong Quân Hằng chúng ta, thì đây là một bí mật công khai đó, sao cô lại không biết chứ? Thành Dao, cô có phải là người hiện đại không?"

[1] Khiêm tốn: Nguyên văn là 低调 Đê điều: Biểu thị thái độ khiêm nhường, thận trọng, không đường hoàng. Là che dấu, không để lộ ra năng lực của bản thân

Bao Duệ vừa nói như vậy, Thành Dao mới nhớ tới, người đàn ông giàu nhất thành phố A tên là Tiền Triển, sản nghiệp gia tộc bao gồm mọi phương diện từ ủy thác tài chính, bất động sản đến chuỗi khách sạn. Mà dựa theo tuổi tác mà tính, thì quả thật có thể có một đứa con trai lớn như Tiền Hằng, nhưng...

"Nhưng mà tôi cũng đã xem qua bài phỏng vấn của Tiền Triển, ông ấy quả thực có một người con trai, nhưng tôi nhớ tên là Tiền Tín mà."

Đàm Dĩnh bu lại, dùng loại ngữ khí "cô có chỗ không biết" mà nói: "Tiền Tín là anh của Tiền par chúng ta, Tiền par thật sự là con trai út của Tiền Triển đấy."

"..."

Thành Dao suy nghĩ một chút, không tin hỏi tiếp: "Vậy anh ấy có phải là đứa con trai út không được cưng chìu hay không? Cô hiểu mà, gia đình của người có tiền mà, hai đứa con trai tranh giành gia sản, Tiền par của chúng ta bị thua? Cha mẹ giao hết tài sản sau này cho con trai lớn? Cho nên Tiền par của chúng ta bị buộc phải đành chịu, chỉ có thể đi ra làm luật sư kiếm tiền duy trì cuộc sống tiêu dùng cao của bản thân trước đây?"

"Thành Dao, có ai từng nói trí tưởng tượng của cô rất phong phú hay không?" Bao Duệ đồng cảm nhìn Thành Dao, "Tiền par của chúng ta mới là người được cả gia đình cưng chìu đó, căn bản không phải tranh quyền đấu tranh thua gì đó, là bản thân Tiền par của chúng ta muốn ra làm luật sư, anh trai của anh ấy thích nghệ thuật, sống chết không muốn nối nghiệp, nhưng vì tác thành cho em trai, mà nhắm mắt từ bỏ nghệ thuật đi kế nghiệp. Trước kia để tóc dài màu bạc, vì kế nghiệp mà phải cắt đi."

"Nếu đã được cưng chìu như vậy, thì tại sao lúc phỏng vấn công khai chưa bao giờ thấy Tiền Triển nói đến con trai út chứ?"

"Còn không phải bởi vì năm đầu tiên Tiền par làm luật sư, đã khôn nhà dại chợ [2], nhận tiền của thím anh ấy, đi kiện ly hôn với chú ruột của mình, làm chú ruột phải đền bù đến đi ăn xin đầu đường, làm cha ruột của mình tức đến gần chết..."

[2] Khôn nhà dại chợ: Nguyên văn Khuỷu tay chỉa ra ngoài (胳膊肘往外拐): Theo lẽ thường, khuỷu tay chỉ gập vào trong, nhưng khuỷu tay lại chìa ra ngoài, ví với giúp người khác (người ngoài) không giúp bản thân (người trong nhà, nội bộ), hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.

"..."

Nhưng...

"Chờ một chút, chuẩn mực luật sư không phải nói lúc luật sư đại diện cho đương sự của vụ kiện không được phép phát sinh chuyện xung đột lợi ích giữa mình với họ hàng gần hay sao? Anh ấy đại diện cho thím chống lại chú của mình không trái pháp luật sao???"

"..."

Nghe hoàn toàn như tác phong của Tiền Hằng...

Được rồi, nếu Tiền Hằng làm luật sư hoàn toàn là xuất phát từ sở thích của mình, không phải là bởi vì vấn đề tiền, vậy nguyên nhân anh ấy không kiêng dè nhận kiểu đương sự hiếm thấy này, chẳng lẽ là bởi vì cuộc hôn nhân của cha mẹ bất hạnh, hoàn cảnh gia đình lạnh như băng, làm cho anh ấy nảy sinh nỗi oán hận với những cuộc hôn nhân tốt đẹp? Cho nên trong lòng anh ấy có bệnh, cho dù là khách hàng phá hoại hôn nhân, phản bội hôn nhân, anh cũng sẵn lòng đại diện?

"Vậy ba mẹ của Tiền par chúng ta, có phải không quá hòa thuận hay không? Hôn nhân của người có tiền, đều là kiểu tồn tại trên danh nghĩa đó?"

"Không có đâu, hai người rất đằm thắm, môi đôi nam nữ phối hợp với nhau dạy dỗ Tiền par không chịu kế nghiệp trông rất thần giao cách cảm."

"..."

"Có phải Tiền par bị tổn thương về mặt tình cảm hay không? Ví dụ như anh ấy có một cô bạn gái cũ mà anh ấy sẵn sàng từ bỏ tất cả vì cô ấy, nhưng lại bị phản bội, bị cắm sừng, sau đó không yêu nữa?"

"Tiền par của chúng ta, yêu kiếm tiền, trước khi đánh bại được cha của anh ấy trở thành người giàu nhất thì không có tâm tư yêu đương, độc thân từ lúc sinh ra tới bây giờ."

...

Thành Dao nghi hoặc, Thành Dao trầm mặc, Thành Dao mơ màng.

Cho nên Tiền Hằng có cuộc sống hạnh phúc, gia cảnh hậu đãi, cha mẹ hòa thuận, anh em bạn bè kính trọng nhau, cũng không bị tình cảm kích thích, vậy rốt cuộc tại sao lại trở thành một "u ác tính" chứ?

Bao Duệ gần như nhìn thấu thắc mắc trong lòng Thành Dao, anh ta giống như người từng trải vỗ vai Thành Dao: "Vấn đề này của cô, trước kia tôi cũng từng bối rối, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt, có vài người, trở thành cực phẩm, không phải vì bất kỳ nhân tố bên ngoài nào, mà là bởi vì từ khi anh ấy sinh ra, đã được định trước là cực phẩm rồi." Bao Duệ nói đến chỗ này, đắc ý nói, "Tôi dựa theo thiên phú và nhân quyền đặt cho kiểu người này một cái tên, gọi là cực phẩm trời cho." Cô cảm thấy thế nào?"

"..."

*****

Sau khi giao vụ kiện cho Bao Duệ và Thành Dao, hai người đã thảo luận vụ án cùng nhau sau khi kết thúc bữa ăn, sắp xếp lại các bằng chứng.

Thành Dao đứng ra hẹn gặp cha của Đổng Sơn, cụ ông nằm trong phòng chăm sóc cao cấp, thật trùng hợp, khi Thành Dao đi vào thăm hỏi, Đổng Mẫn vừa mới rời đi. Hai người cũng không chạm mặt, nhưng Thành Dao thấy được bóng lưng đi vào thang máy.

Qủa nhiên, vừa đi vào phòng bệnh, là có thể thấy trái cây tươi được đặt trên bàn bên cạnh cha của Đổng Sơn, quả táo đều được cắt đẹp, quả quýt đều được bóc vỏ. Xem ra Đổng Mẫn này mặc dù được nuông chiều, nhưng rõ ràng là rất hiếu thảo với ông nội.

Thành Dao tự giới thiệu mình với ông cụ, không hề nói lạc đề, đi thẳng vào chuyện Trần Tình Mỹ và đứa trẻ trong bụng, đề nghị ông cụ hỗ trợ làm giám định quan hệ ruột thịt.

Nhưng trong lòng của Thành Dao, ít nhiều cũng có chút thấp thỏm, bởi vì dễ nhận thấy, tình cảm của Đổng Mẫn và ông nội cô ấy xem ra không tệ, ông cụ Đổng không cần thiết chỉ vì một đứa con riêng mà đi phá hỏng tình cảm thân thiết với Đổng Mẫn...

Mặc dù thân thể ông cụ không tốt, nhưng đầu óc còn rất minh mẫn, ông ấy rất kiên nhẫn nghe hết tất cả, trầm mặc chốc lát, cuối cùng, cũng mở miệng.

Ông ấy chỉ hỏi một câu: "Là con trai hay con gái?"

Thành Dao hiểu được, ông ấy đang chỉ đứa bé trong bụng Trần Tình Mỹ.

"Là một đứa bé trai."

"Chắc chắn sao?"

"Bọn họ đã đi Hong Kong làm kiểm tra giới tính."

Ông cụ Đổng chần chừ: "Loại kiểm tra giới tính này, chính xác không? Trước kia tôi đã từng thấy siêu âm B nhưng cũng không chính xác cuối cùng là nam thành nữ."

Thành Dao kiềm chế tính tình giải thích: "Bên Hông Kông là làm giám định nhiễm sắc thể, có thể nhìn thấy rõ có nhiễm sắc thể Y, khẳng định là con trai. Không có kiểu siêu âm B nào có thể không chính xác."

Gần như lời của Thành Dao vừa dứt, ông cụ đã không chần chừ chút nào mà gật đầu đồng ý làm kiểm tra DNA quan hệ ruột thịt: "Nếu như là con gái, thì không làm, tôi có Mẫn Mẫn là đủ rồi, không hy vọng người ngoài đến chia gia sản của Mẫn Mẫn, nhưng nếu như là con trai, thì dù sao cũng là huyết mạch của Đổng gia chúng ta, cần phải nhận tổ quy tông."

Ông cụ ho khan một tiếng, dùng sức thở hổn hển, giống như nói cho Thành Dao nghe, hoặc như đang nói thuyết phục bản thân mình vậy: "Tôi đây cũng là vì tốt cho Mẫn Mẫn, sản nghiệp Đổng gia chúng tôi lớn như vậy, sau này dù sao cũng phải có người kế nghiệp, nhưng con bé lại không có hứng thú kế nghiệp, cũng không hiểu sản nghiệp của gia đình, con gái mà, cuối cùng rồi cũng phải lập gia đình sinh con, luôn là đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm, để cho con bé vừa sinh con vừa phải quản lý công ty, thì quá mệt mỏi, tôi không hy vọng con bé chịu áp lực lớn như vậy, cho nên loại chuyện này vẫn nên giao cho đàn ông thôi. Con trai, nên gánh vác trách nhiệm của gia tộc, trên vai nặng một chút cũng không đau lòng."

"Đưa tôi xem báo cáo kiểm tra giới tính của đứa bé này, khẳng định là con trai thì tôi sẽ làm giám định quan hệ ruột thịt." Ông cụ Đổng nói đến chỗ này, lại có chút lo lắng, "Loại báo cáo này có thể làm giả hay không?"

"Sẽ không làm giả." Thành Dao giải thích, "Bởi vì giám định quan hệ ruột thịt thì chúng ta cần chứng minh nhiễm sắc thể Y là từ cùng phụ hệ, một khi đứa bé này không phải là bé trai, không có nhiễm sắc thể Y, thì không thể nào làm giám định quan hệ ruột thịt với ông. Điều kiện tiên quyết để giám định quan hệ ruột thịt chính là đứa bé này phải là con trai."

Ông cụ Đổng suy nghĩ một hồi, rồi xác nhận nói: "Nói cách khác, nếu như là con gái, thì cho dù tôi đồng ý làm cái giám định này, cũng không chứng minh được con bé là con của A Sơn? Sẽ không đến tranh gia sản của Mẫn Mẫn sao? Chỉ có con trai, nếu quả thật là con của A Sơn, mới có thể thông qua tôi để chứng minh quan hệ ruột thịt sao?"

"Đúng."

Ông cụ Đổng cuối cùng suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu: "Được, vậy tôi làm."

Với tư cách là người đại diện của Trần Tình Mỹ, kết quả này đối với Thành Dao đương nhiên là cầu cũng không được, nhưng mà lúc cô rời khỏi phòng chăm sóc, nội tâm lại có chút thổn thức và thất vọng.

Giới tính thật sự quan trọng như vậy sao? Rõ ràng bên giường của ông cụ còn để đầy trái cây Đổng Mẫn đưa tới, nhưng trong lòng ông cụ, con gái trước sau cũng không bằng con trai.

Cũng đã là năm 2018 rồi, Thành Dao không ngờ rằng ông cụ Đổng và Đổng Sơn còn không biết đến sự tồn tại của cái gọi là người quản lý chuyên nghiệp. Thay vì đem công ty của gia tộc giao cho người thân không hề hiểu về kinh doanh, không bằng thành lập tín thác gia đình, bảo đảm cuộc cháu của con cháu, đồng thời mời quản lý chuyên nghiệp về quản lý công ty.

Cũng chính là, thật ra con cháu của Đổng gia bọn họ, giới tính gì cũng không ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh và vốn tích lũy của công ty. Huống chi, cho dù con của Trần Tình Mỹ là con trai, cũng không chắc chắc phù hợp kế nghiệp mà. Ai biết đứa bé ấy thông minh hay không thông minh, có đầu óc kinh doanh hay không.

Nói trắng ra là, để một đứa bé trai nhận tổ quy tông, sau này kế nghiệp không để cho Đổng Mẫn quá mệt mỏi, cũng chỉ là vì trọng nam khinh nữ tìm một cái cớ đường đường chính chính mà thôi.

*****

Bao Duệ phụ trách thu thập chứng cứ còn lại, còn công việc tiếp xúc với Trần Tình Mỹ đều giao cho phái nữ là Thành Dao.

Mặc dù nội tâm Thành Dao rất mâu thuẫn, nhưng trên nguyên tắc thái độ làm việc, sau khi gặp ông cụ Đổng xong, vẫn hít sâu một hơi, chuẩn bị đi gặp Trần Tình Mỹ, cô dừng một chút, cuối cùng vẫn đi vào khu nhà của Trần Tình Mỹ.

Mặc dù lúc nói đến cái chết của Đổng Sơn ở công ty luật, trên mặt của Trần Tình Mỹ đều là vẻ đau thương buồn bã, vậy mà lúc này cô ấy đã sớm khôi phụ cảm xúc.

Dưới ánh mặt trời, mặt của cô ấy hồng hào rạng rỡ, nét mặt của cô ấy giống như mang theo sự mỏng manh tự nhiên của hoa tơ hồng vàng [3] vậy, chính là một phụ nữ mang thai hạnh phúc có cuộc sống không buồn không lo, tròn vo trái ngược với lần gặp lần trước, thậm chí cũng có chút cảm giác tâm khoan thể béo [4].

[3] Hoa tơ hồng vàng:

4 Tâm khoan thể béo Trong lòng không có vướng bận thì cơ thể sẽ mập lên

[4] Tâm khoan thể béo (心宽体胖): Trong lòng không có vướng bận thì cơ thể sẽ mập lên.

"Cho nên nói bởi vì là con traI, cho nên ông cụ Đổng bằng lòng giúp chúng ta làm giám định quan hệ ruột thịt? Bây giờ chắc chắn đồng ý rồi đúng không?"

Thành Dao gật đầu: "Đúng vậy, cách ngày sinh theo dự tính còn chưa tới hai tháng, cô nghỉ ngơi cho khỏe. Trong hai tháng này chúng tôi sẽ chuẩn bị xong chuỗi chứng cứ, cô có thể yên tâm."

"Không, bây giờ tôi phải làm giám định DNA."

Trước khi đến Thành Dao đã nghiên cứu một chút về giám định DNA, nên đối với quyết định của Trần Tình Mỹ vô cùng kinh ngạc: "Tôi đã hỏi ý kiến bác sĩ rồi, đứa bé vẫn còn trong bụng, dựa theo kích thước tháng này của cô, chỉ có thể làm kiểm tra DNA máu cuống rốn, nhưng máu cuống rốn cũng là một loại giải phẫu can thiệp, có nguy cơ gây sinh non nhất định, tốt hơn là đợi đến ngày sinh theo dự tính bình thường..."

"Bọn tôi không đợi được lâu như vậy." Trần Tình Mỹ hiếm khi khăng khăng như vậy, "Hai tháng, đủ để Tưởng Văn Tú chuyển tài sản, đợi tôi sinh con xong, đồ có thể chia cho con tôi, sợ rằng đã không còn lại cái gì."

Trần Tình Mỹ cười, bộ dáng vẫn xinh đẹp yếu đuối như trước, chỉ là nội dung lời nói vừa bình tĩnh mà lý trí: "Luật sư Thành, cô cũng biết, rất nhiều phán quyết, cho dù thắng, cũng khó mà thực thi, nếu như Tưởng Văn Tú chuyển tiền ra nước ngoại, thì những tài sản này, cho dù có chia cho con tôi, thì làm sao tôi đi lấy được? Việc thực thi xuyên biên giới gần như không thể nào. Nếu mà như vậy, thì khi tôi sinh đứa bé ra, một cô gái độc thân như tôi, làm sao chăm sóc được? Tôi sống làm sao?"

Trần Tình Mỹ nói hàm súc, nhưng Thành Dao đã nghe được ý ngoài lời của cô ấy.

Nếu như đứa bé này không thể có được bất kỳ gia sản nào, cho dù là con của Đổng Sơn, thì còn có ý nghĩa gì? Đứa bé không có giá trị lợi dụng như vậy, sinh ra có ích lợi gì? Không phải tự nhiên liên luỵ đến tuổi trẻ của bản thân sao?

Tiểu tam xưa nay, có thể làm đến mức đàn ông vì cô ta mà vứt bỏ vợ thậm chí còn tự nguyện tay trắng ra đi, thì sao có thể thật sự mềm yếu vô tội và không có chút năng lực thủ đoạn chứ?

Đổng Sơn vĩnh viễn sẽ không biết, mặt trời đơn thuần trong lòng ông ấy, cô gái nói chỉ vì yêu nên mới ở bên ông ấy, vì để cho tài sản thừa kế thuận lợi tới tay một phần cũng không thiếu, mà ngay cả hai tháng cũng không chờ được, thậm chí không tiếc mạo hiểm con trai bảo bối của ông ấy.

Nếu như Đổng Sơn còn sống, nếu như ông ấy thật sự tự cho rằng đó là tình yêu chân thành mà lựa chọn tay trắng ra đi, thì người chờ đợi ông ấy sẽ còn là Trần Tình Mỹ với nét mặt tươi cười sao?

Áo không gì bằng áo mới, người không gì bằng bạn cũ.

Thật là rất đáng tiếc, đạo lý này, rất nhiều người không hiểu.

Đôi lời tâm tình của editor: Đọc chương này mà tức, vô cùng tức luôn ý. Ông cụ Đổng cứ luôn miệng nói cần cháu trai để kế nghiệp, mà không nghĩ lại là ai đã giúp Đổng Sơn có nghiệp để cháu trai của ông cụ Đổng kế? Là mẹ của cháu gái ông ấy đó. Hừ hừ. Phần 2 của chương này sẽ lên vào ngày mai nhaaa.
Bình Luận (0)
Comment