Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 35

Cho dù em và tôi có khoảng cách là trời và đất, tôi cũng sẽ vươn tay, kéo em từ từ đến gần tôi.

——— ————–

Tô Hồng Tụ nhìn thấy ở chỗ ngôi nhà đã bị phá hủy một nửa, tay người kia nắm một điếu thuốc lá khói đang bay lượn lờ, lấy một loại tư thế ưu nhã đứng im ở nơi đó, giống như anh ta đã đứng ở nơi đó thật lâu rồi.

Tô Hồng Tụ kinh hoàng nhìn bốn phía, một mảnh tối om, trừ cô và người xa lạ này, bây giờ không có người nào khác .

Mà người ở trước mắt này, tại sao lại một mình đứng lẳng lặng ở chỗ này, anh ta, anh ta là người hay là quỷ?

Tô Hồng Tụ há hốc mồm kinh ngạc nhìn người kia đưa tay phải ra, nhẹ nhàng gạt tro thuốc đi. Động tác này khiến cô hơi nghi ngờ, bởi vì cô phát hiện thân hình người kia rất mảnh khảnh, tuy nói đối phương mặc vest, tóc cũng rất ngắn, thế nhưng thân hình, không giống là của đàn ông.

Lúc này, người kia chợt quay đầu, nhàn nhạt mở miệng: "Sao không khóc nữa?" Giọng nói khàn khàn lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái, hơn nữa rõ ràng có thể nghe ra, đây là giọng nói của một cô gái.

Tô Hồng Tụ sửng sốt, ngơ ngác nhìn người kia, không biết trả lời như thế nào.

Người kia thấy Tô Hồng Tụ không có nói, liền thong thả bóp tắt tàn thuốc, đi tới bên cạnh Tô Hồng Tụ, ngồi xổm xuống.

Tô Hồng Tụ lần này càng thêm xác nhận, vóc dáng người này tương đối cao, nhìn qua cũng phải một mét bảy trở lên, mặc dù mặc vest nhưng có thể nhìn ra dáng người mảnh khảnh, đường cong mềm mại, đây chính là một người phụ nữ thứ thiệt! Nghĩ đến điểm này, trong lòng Tô Hồng Tụ đang thấp thỏm lo lắng hơi tiêu tán đi.

Cô gái kia ngồi xổm xuống, dùng giọng trầm thấp nhẹ nhàng chậm rãi hỏi: "Cô sợ đến ngây người, rồi sao?"

Tô Hồng Tụ nhìn cô gái sau khi ngồi xổm xuống, ở trong màn đêm loáng thoáng thấy rõ khuôn mặt của cô ấy. Ngoài dự đoán, đây là một khuôn mặt thanh tú, mặt mày mơ hồ có cẩm giác xa cách, tóc ngắn ngang tai khiến cô ấy thêm mấy phần thành thục ưu nhã.

Lúc này Tô Hồng Tụ cuối cùng cũng tìm về giọng nói của cô, do dự mở miệng: "Cô, cô đang nói chuyện với tôi sao?"

Sau đó Tô Hồng Tụ nghe được tiếng cô gái kia cười, cô ấy cười mang theo ý châm biếm nói: "Nơi này trừ cô và tôi ra, còn có người khác sao?" Cô ấy thấp giọng hỏi ngược lại, giọng nói thậm chí mang theo một chút mập mờ, điều này làm cho Tô Hồng Tụ chợt lạnh cả người, nhìn lại xung quanh vắng vẻ, tóc gáy đều muốn dựng lên.

Vì vậy Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu nói: "Nơi này chỉ có hai chúng ta, cho nên cô đang cùng nói chuyện với tôi."

Cô gái kia hài lòng gật đầu một cái, rất có hứng thú quan sát gương mặt của cô hiện tại đầy nước mắt, cười hỏi: "Vậy cô có thể trả lời tôi, tại sao cô ngồi đây khóc không?"

Tại sao khóc đây? Tô Hồng Tụ ngẩn ra, quá nhiều nguyên nhân, nhìn về phía trước mắt cô gái không rõ lai lịch kia, cô nên nói như thế nào đây?

Cô gái thấy cô ngơ ngẩn, thở dài, hơi giễu cợt nói: "Tôi rất muốn biết, cô gặp được chuyện đau lòng nào, lại khiến cô khóc đến đau lòng như vậy."

Tô Hồng Tụ nghe nói như thế, trong lòng xông lên một cỗ đau xót, không biết vì sao, cô cảm thấy tiếng thở dài vừa rồi của cô ấy trong đó tựa như có sự giễu cợt, giống như ẩn núp chuyện đau lòng vô tận, bỗng nhiên có cảm giác phiền não của cô so sánh với của cô gái này, giống như không là gì.

Cô gái kia thấy thế, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, thay cô lau nước mắt còn lưu lại bên quai hàm, ôn hòa mà lạnh nhạt nói: "Không sao, không phải sợ, chuyện đau lòng nhiều hơn nữa rồi cũng sẽ qua đi."

Lúc nói chuyện, hơi thở của cô ấy mang theo một chút mùi thuốc lá, mùi thuốc lá có hương bạc hà nhè nhẹ, không làm cho người ta chán ghét, ngược lại bởi vì cùng cô gái thành thục xinh đẹp này hòa quyện chung một chỗ, có một loại sức quyến rũ đặc biệt. Mà ngón tay của cô gái thon dài, mang theo lạnh lẽo, phủ ở trên mặt cô cảm giác rất thoải mái.

Phòng bị trong lòng của Tô Hồng Tụ đã tan thành mây khói, không biết vì sao, vào giờ khắc này cô chợt có một loại cảm giác muốn rãi bày tâm sự.

Rất nhiều lời nói, cô không có chỗ để nói, cho dù là mẹ mình cô cũng không thể nói, cô vẫn luôn giấu ở trong lòng. Mà hôm nay cô gặp một cô gái mặc dù kỳ quái nhưng có thể trấn an được lòng người, lại nguyện ý nghe cô nói, cũng làm cho cô kích động muốn nói ra tất cả.

Vì vậy túi xách cô lười nhặt lại, cũng không muốn đứng lên, cô ngồi ở chỗ đó, bắt đầu nói chuyện đau lòng của mình, nói chuyện mấy năm qua nay cô sống thế nào, nói Mạnh Tư Thành đối đãi cô ra sao, nói hôm nay cô không may mắn cỡ nào, cô càng nói càng đau lòng, nói xong lời cuối cùng ngay cả chuyện cô ngã ở chỗ này mà không thể đứng dậy nổi cũng cảm thấy là một việc đau lòng vô cùng.

Cô gái kia lấy tư thế nửa ngồi, nghe cô nói xong tất cả, cuối cùng nhíu mày lơ đãng hỏi: "Nói xong rồi hả ?"

Tô Hồng Tụ lập tức đỏ mặt, cô gái lơ đãng vừa hỏi, giống như mới vừa rồi cô nói những chuyện kia là cỡ nào không đáng nhắc tới, có lẽ chuyện cũ của cô ấy so với cô còn đau lòng hơn nhiều, nhưng người ta vẫn vân đạm phong khinh đứng ở chỗ này, mỉm cười nhẹ nhàng. Cô hơi khó chịu cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nói xong rồi."

Cô gái kia giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, mỉm cười , vươn tay khẽ vuốt tóc của cô, điều này một lần nữa làm cho trong lòng Tô Hồng Tụ sinh ra ấm áp, không nhịn được mím môi cười xin lỗi.

Cô gái kia nâng cằm lên như có điều suy nghĩ nói: "Tình cảm của người đàn ông này, thật ra đối với cô vô cùng sâu nặng, nhưng rốt cuộc cô có thích anh ta không ?"

Tô Hồng Tụ trầm mặc, lúc này mới lên tiếng nói: "Ban đầu tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy khi tôi gặp anh ấy thì sẽ cảm thấy hoảng hốt, nhưng khi không nhìn thấy thì lại biết nhớ anh ấy, nghĩ muốn gặp được anh ấy. Sau này tôi mới biết, thì ra là vì tôi thích anh ấy."

Cô gái kia nghe nói vậy, nhướn mày cười nói: "Nếu thích, vậy cô và anh ta ở chung một chỗ không phải xong rồi sao, dù sao hai người tình chàng ý thiếp, vừa không có người nào ngăn trở, vừa không có người thứ ba nhúng tay vào, làm sao lại náo ra tình hình như bây giờ chứ!"

Tô Hồng Tụ chỉ cảm thấy câu hỏi này vừa đúng câu cô đã hỏi mình trong lòng, cười khổ nói: "Mặc dù tôi hiểu biết không nhiều lắm, nhưng tôi cảm thấy tình yêu cần phải bình đẳng. Khoảng cách của hai chúng tôi chênh lệch nhau quá xa, nếu cứ ở chung với nhau như lời nói, bắt đầu bởi vì có tình yêu không nói, nhưng thời gian dài khoảng cách gần, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề thôi."

Cô gái kia trầm tư một lát, chợt giương mắt lên rất khẳng định nói: "Tôi hiểu, vì cô quá tự ti, cô cảm giác mình không xứng với anh ta."

Tô Hồng Tụ cắn môi gật đầu một cái nói: "Vừa rồi dưới cơn nóng giận anh ấy cũng nói với tôi như vậy, có lẽ bởi vì anh ấy tức giận nên mới nói như thế, nhưng tôi hiểu thật ra anh ấy nói đúng. Thật sự tôi không xứng với anh ấy, anh ấy cũng không nên yêu thích tôi."

Cô gái kia nhíu mày hỏi: "Vậy bây giờ cô muốn thế nào, buông tha anh ta sao?"

Tô Hồng Tụ cúi đầu nghĩ một lát, bất đắc dĩ lắc đầu mà nói: "Tôi cũng không biết mình muốn thế nào nữa, nhưng tôi vừa nghĩ tới sẽ không được gặp lại anh ấy nữa, trái tim thật sự rất đau." Cô giơ tay lên khẽ vuốt ve tim, mê mang nói: "Tôi rất muốn đến gần anh ấy thêm chút nữa, nhưng, tôi nên làm thế nào đây?"

Rất muốn, gần anh ta thêm một chút sao?

Trong bóng tối, Tô Hồng Tụ không nhìn thấy lông mi của cô gái kia nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt rũ xuống, rất lâu không nói lời nào.

Sau khi hai người im lặng thật lâu, cô gái kia nhìn lên, như có như không thở dài nói: "Tôi tới giúp cô, có được không?"

Tô Hồng Tụ hơi ngẩn ra nói: "Cô tới giúp tôi?"

Cô gái kia chợt đứng lên, cười nhẹ nói: "Cô rất bất mãn đối với bản thân mình, cô nghĩ muốn thay đổi, nghĩ muốn khoảng cách giữa hai người gần hơn, đúng không? Nhưng một mình cô lại làm không được , tôi có thể giúp cô!"

Tô Hồng Tụ vừa ngạc nhiên vừa cảm kích, cô gái này muốn giúp cô như thế nào đây?

Nhưng cô gái kia lại tránh vấn đề này, đưa tay cười nói: "Cô gái đáng thương, đứng lên đi, cô nên về nhà trước, tắm rửa, sau đó ngủ một giấc." Nói xong tay của cô ấy nắm chặt tay của Tô Hồng Tụ .

Tô Hồng Tụ cảm thấy đây là một đôi bàn tay với các ngón thon dài tinh tế, mặc dù mảnh khảnh nhưng rất có sức lực, cô mượn sức lực của cô ấy cẩn thận đứng lên, sau đó cô ấy đỡ cô nói: "Xe của tôi ở bên kia, tôi đưa cô về nhé."

Hiện tại trạng thái của Tô Hồng Tụ như đang rơi vào trong sương mù, dù sao cô gái này xem ra quá mức thần bí, nhưng cũng không có từ chối ý tốt của cô ấy. Thứ nhất bộ dạng cô hiện tại tự về thật có chút khó khăn, thứ hai cô gái này làm cho cô rất tin tưởng.

Tô Hồng Tụ mới vừa lúc đứng lên, phát hiện chân cô đã tê rần, nhờ cô gái kia nâng đỡ đi vài bước mới từ từ khôi phục như cũ, cô cảm giác mình có thể tự đi bộ được, vì vậy mỉm cười với cô gái kia nói: "Tôi không sao, có thể tự đi được."

Cô gái kia cũng không nhiều lời, khẽ gật đầu nói: "Vậy thì tốt."

Hai người đi qua một đường nhỏ đầy gạch vụn, đi tới một nơi đất trống, có một chiếc xe hơi màu xanh dương đậm đang đỗ ở đó. Tô Hồng Tụ đối với xe hơi cũng không hiểu biết, nhưng nhìn chiếc xe kia, cũng có thể cảm thấy đây là một chiếc xe hơi cao cấp.

Cô gái kia lấy ra chìa khóa, mở cửa xe lưu loát, để Tô Hồng Tụ ngồi ghế cạnh tài xế, ngay sau đó cô ấy lên xe, mở ra đèn xe bên trong, hướng Tô Hồng Tụ mỉm cười nói: "Hiện tại nói cho tôi biết cô ở đâu đi?"

Tô Hồng Tụ lập tức ngây dại, cô gái này thật xinh đẹp nha!

Lúc trước trong bóng đêm mông lung căn bản không có thấy rõ ràng, hiện tại dưới ánh đèn trong xe, cô mới phát hiện ra cô gái này mặc dù tóc cắt rất ngắn, nhưng khuôn mặt tinh xảo nhu hòa, một đôi mắt như bảo thạch được mài dũa tỉ mỉ giữ tại khuôn mặt trắng trẻo không tỳ vết, môi mỏng, nhưng đỏ tươi, đang mỉm cười rất động lòng người.

Tô Hồng Tụ cảm thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, không phải nên để tóc quăn quyến rũ, mặc trang phục giống như Đàm Tư Tư sao? Tại sao cô ấy lại để tóc ngắn, mặc vest, nhìn rất thành thục, chững chạc không giống như một cô gái?

Cô gái thấy Tô Hồng Tụ nhìn mình cằm chằm, thoáng cười dần dần thu lại, bất đắc dĩ hỏi: "Sao vậy, chưa từng thấy qua ngừoi đẹp như tôi sao?"

Tô Hồng Tụ nhất thời phát giác sự luống cuống của cô, vội vàng quay mặt đi, cúi đầu thật ngại quá.

Cô gái thấy da mặt cô mỏng như thế, môi mỏng tràn ra một chút cười , hỏi lần nữa: "Cô có phải hay không có thể nói cho tôi biết cô ở chỗ nào rồi hả ?"

Tô Hồng Tụ ảo não ngẩng mặt lên, cắn môi nói địa chỉ của cô.

Cô gái kia vỗ tay một cái, dứt khoát nói: "OK, tôi biết chỗ đó." Sau đó cô ấy thuần thục khởi động động cơ, xe chậm rãi rời đi.

Dọc theo đường đi, Tô Hồng Tụ nghĩ lại chuyện lúc nãy liên tiếp luống cuống, cũng không dám nói chuyện, mà cô gái kia vững vàng cầm tay lái, cũng không nói một lời. Tô Hồng Tụ cẩn thận quan sát, cô phát hiện sau khi cô gái này thu lại nét cười, cả người thoạt nhìn rất nghiêm túc, nghiêm túc có điểm khí thế bức người, cô không khỏi âm thầm suy đoán đây rốt cuộc là người như thế nào?

Đêm hôm khuya khoắt, trên đường cũng không có chiếc xe nào, một đường thuận lợi, rất nhanh xe liền lái đến chỗ Tô Hồng Tụ. Lúc này chợt điện thoại của Tô Hồng Tụ vang lên, cô lấy ra nhìn, số gọi đến là một dãy số quen thuộc.

Cô đã xóa số này trong điện thoại di động, chỉ vì muốn bản thân không cần suy nghĩ đến anh nữa. Thế nhưng cái dãy số này thì ra đã sớm ghi tạc trong lòng của cô rồi.

Cô gái kia nghiêng đầu sang nhìn cô một cái, nhàn nhạt hỏi: "Chẳng lẽ là người đàn ông kia gọi?"

Tô Hồng Tụ gật đầu một cái, đúng vậy, chính là Mạnh Tư Thành.

Cô gái thấy cô gật đầu, môi mỏng xinh đẹp tràn ra một nụ cười lạnh nói: "Người đàn ông này đi đâu, giờ mới biết sốt ruột? Trước hết để cho anh ta gấp gáp một lát đi!"

Ai ngờ điện thoại di động vẫn kiên nhẫn vang lên, Tô Hồng Tụ cầm nó giống như cầm một củ khoai lang nóng, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ để điện thoại kêu mà không nghe máy đâu! Mà Mạnh Tư Thành cứ gọi như vậy, có phải rất nóng lòng không?

Cô gái kia tự nhiên cũng cảm thấy cô đang sốt ruột, một tay cầm tay lái, một cái tay khác chợt đưa qua, trực tiếp đem điện thoại kia cầm trong tay, chỉ nhìn thoáng qua liền nhẫn nút từ chối cuộc gọi, sau đó dứt khoát nhấn nút tắt máy.

Điện thoại di động vang lên tiếng chuông báo tắt nguồn, Tô Hồng Tụ lại càng thêm lo lắng, Mạnh Tư Thành gọi liên tiếp nhiều cuộc điện thoại cho cô nhưng cô không nhận, hiện tại còn tắt nguồnDĐLQĐ, anh có thể hiểu lầm rằng cô đã xảy ra chuyện gì không đây?

Lúc này đã đến chỗ gần khu trọ của Tô Hồng Tụ, cô gái kia lưu loát dừng xe, nhìn cô một cái, cười lạnh nói: "Cô có phải hay không đang đau lòng, lo lắng cho anh ta ?"

Tô Hồng Tụ ngượng ngùng cúi đầu, đúng vậy, cô làm sao có thể nhẫn tâm để anh phả lo lắng cho cô đây?

Cô gái thu hồi ý cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái nói: "Phụ nữ à luôn quá mềm lòng! Cô suy nghĩ một chút, nếu như anh ta thực sự lo lắng cho cô, tại sao không đi tìm cô sớm hơn? Hôm nay cô gặp phải tôi còn coi là tốt số, nếu như tôi là người xấu chỉ sợ cô sớm đã đã xảy ra chuyện rồi sao? Hiện tại, anh ta mới biết sốt ruột, vậy cô cứ để cho anh ta lo lắng một lát đi! Còn cô, chuyện hiện tại phải làm làDĐLQĐ, về đến nhà, tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon."

Tô Hồng Tụ gật đầu, giằng co một ngày, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô thật sự cũng rất mệt mỏi, có lẽ đúng là cô nên trở về ngủ một giấc thật ngon.

Khóe môi cô gái kia giơ nên một nụ cười đùa cợt nói: "Về phần người đàn ông kia, trước tiên cô không nên nghĩ đến anh ta nữa."

Tô Hồng Tụ tiếp tục vội vàng gật đầu, mặc dù trong lòng cô cảm thấy không nghĩ đến Mạnh Tư Thành nữa cảm thấy như vậy có chút không ổnDĐLQĐ, nhưng giọng nói của cô gái kia giống như có loại ma lực nào đó, để cho cô không nhịn được muốn nghe chỉ thị của cô ấy.

Cô gái kia rất hài lòng gật đầu nóiDĐLQĐ: "Cô xuống xe trở về đi thôi, ngày mai tôi lại tới tìm cô."

Tô Hồng Tụ thuận theo đi xuống xe, cẩn thận thay cô ấy đóng cửa xe lại.

Cô gái kia đưa tay nhìn đồng hồ một cái nói: "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi. Nhớ, tôi tên là Tô Tranh, ngày mai gặp." Nói xong xe liền chậm rãi khởi động, rất nhanh biến mất ở trên đường.

Tô Hồng Tụ nhìn chiếc xe biến mất, chợt nhớ tới một chuyện, cô còn chưa nói với cô ấy tên của mình, cùng với địa chỉ cụ thể mà!
Bình Luận (0)
Comment