Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!

Chương 34

Hai đứa nhỏ này không giống trước đây, hôm nay Hồ Quân và Tây Tử vừa vào cửa bà Hồ đã có thể nhận ra. Tuy bảo rằng sau tân hôn sẽ rất vui vẻ, nhưng cảm giác trước đây giữa hai người có hơi xa lạ không giống đôi vợ chồng son, ánh mắt Hồ Quân nhìn Tây Tử thế nào cũng trông rất nín nhịn, Tây Tử thì không thèm không để ý đến Hồ Quân.

Bà Hồ cũng hiểu, cuộc hôn nhân của cả hai hoàn toàn do người lớn hai bên cương quyết tác hợp, không giống với những vợ chồng tự do yêu đương, phải có thời gian thích ứng.

Bà Hồ còn rất tin tưởng, nhìn Hồ Quân như thế, cũng biết trong lòng con trai có Tây Tử. Con dâu Tây Tử này không có điểm để chê nhưng hơi lạnh lùng. Cô gái này, lạnh một ngày được, lạnh hai ngày thì thôi, lạnh lâu ngày sẽ thổi tắt lòng nhiệt tình của đàn ông, không nóng nổi nữa.

Bà Hồ vốn còn hơi lo, lúc này nhìn hai người dính vào nhau, Hồ Quân bình thường cũng rất nhiệt tình nhưng không hề giống bây giờ. Nhìn mà xem cứ ba lượt hết xát lại cọ, nói chuyện với mẹ mình mà tay cứ kéo tay nhỏ bé của vợ sờ qua sờ lại. Tây Tử hất tay ra, xích qua bên cạnh anh cũng vội vàng di chuyển theo giống như hận không thể ôm Tây Tử ngồi lên đùi mình.

Thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn vợ mình một cái, còn cười ngây ngô giống như mấy tháng qua nhìn thế nào cũng không đủ, mức độ say mê càng không phải bàn. Nhìn lại Tây Tử, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng hồng, trông non nớt thật dễ chịu. Bà Hồ là người từng trải, nhìn tình huống này giữa hai người, trong lòng hiểu ngay.

Không trách được hôm nay bà gọi điện thúc giục, gần năm giờ, hai người mới tới đây, không khỏi nhếch miệng, lòng thầm nhủ ngày gặp cháu không còn xa, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên bụng Tây Tử: “Mẹ thấy Tây Tử của chúng ta có vẻ gầy đi, công việc dạo này có mệt không?”

Tổng tham mưu Hồ ngồi bên bỏ tờ báo trong tay xuống, cũng rất ân cần nhìn Tây Tử. Tây Tử lắc đầu: “Công việc rất dễ dàng, hiện giờ con đang ở tổ chống trộm cướp, trước kia nhập ngũ có phối hợp hành động với chống trộm cướp mấy lần nên cũng không xa lạ.”

“Chống trộm cướp?” Hồ Quân nhíu nhíu mày: “Lưu Hán Bân bảo em vào tổ chống trộm cướp đúng không? Anh đã bảo tiệc liên hoan của em làm sao toàn các ông lớn thế chứ?”

Tây Tử hất đầu nhìn anh chằm chằm: “Em thích công việc bây giờ, không cho phép anh quấy rối.”

“Vợ, tổ chống trộm cướp vừa mệt vừa khổ, còn nguy hiểm nữa. Hiện nay, bọn trộm cướp bình thường đều là những kẻ lưu manh, đến từ Tân Cương, băng đảng gây án. Nhìn em như vậy, không cần nghĩ, nhất định sẽ làm mồi để đám người kia để mắt tới, bao vây, rất nguy hiểm.”

Tây Tử liếc anh một cái: “Nói như anh, tổ chống trộm cướp cũng đừng làm nữa. Bởi vì sợ chết, sợ bị thương, sợ chảy máu nên cứ để bọn tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tất cả cảnh sát chúng ta đều sợ, dân chúng phải làm sao đây? Đây là chức vụ công việc của chúng ta, ngày quyết định tham gia nhập ngũ, em không còn sợ chảy máu, cũng không sợ chết.”

“Em không sợ, anh sợ, thật khó lắm anh mới cưới được cô vợ vừa ý như vậy, quay đầu lại vì bắt trộm mà hy sinh. Vợ nghĩ chút đi, người đàn ông của em phải làm thế nào đây, em không chỉ một mình, em còn dắt theo cả gia đình đó.”

Tây Tử nhíu mi, giọng nói chợt có mấy phần nghiêm nghị: “Nhìn quốc huy trên mũ, nhìn quân hàm trên vai anh đi, dù gì thì anh cũng là một lãnh đạo, không có nguyên tắc.”

“Anh con mẹ nó mặc kệ mình có phải lãnh đạo hay không, vợ người khác ai chẳng an an ổn ổn giúp chồng dạy con, đến vợ anh lại phải xông pha làm anh hùng, em vui anh không vui.”

“Hồ Quân, Tây Tử nói rất đúng, con lấy tư cách gì? Bộ cảnh sát mặc trên người mấy năm qua đều vô dụng rồi, công việc gì đều cũng cần người kiên trì, nếu năm đó Giải Phóng Quân của chúng ta ai cũng như con, cả ngày vợ con đầu gối tay ấp, đừng nói giải phóng, nói không chừng sớm trở thành nô lệ mất nước rồi. Xã hội hài hòa ổn định là cần sự kiên trì của hàng ngàn hàng vạn những cảnh sát như Tây Tử”

Mặc dù Tổng tham mưu Hồ nghiêm mặt nhưng lời nói hết sức thành khẩn. Hồ Quân hừ một tiếng: “Ông già, người đừng có dạy con chính trị nữa, điều này con hiểu rõ. Để con xông pha, con sẽ không nhiều lời, mà cô vợ con da mịn thịt mềm, nếu như có gì sơ xuất, người không đau lòng, con đau.”

Tổng tham mưu Hồ bị anh chọc buồn cười, lắc đầu nói với Tây Tử: “Ba ủng hộ con, nhân lúc còn trẻ muốn làm gì thì hãy làm đi, nhưng Hồ Quân cũng có câu đúng. Dù lúc nào đi nữa con phải nhớ, bây giờ con không chỉ có một mình, con là vợ của Hồ Quân, chăm sóc sự nghiệp và gia đình này thế nào. Ba tin, với trí tuệ của con có thể xử lý rất tốt.”

“Dạ” Tây Tử nhanh nhẹn đồng ý. Ánh mắt mơ màng liếc Hồ Quân một cái, có chút ngây thơ hả hê. Hồ Quân ai oán nhìn Thái hậu nhà anh, Thái hậu nhà anh không khỏi cười khẽ hai tiếng: “Được, được, khó khăn lắm mới được nghỉ hai ngày, nói mấy chuyện này làm gì, ăn cơm, ăn cơm......”

Vợ chồng son bước ra từ nhà họ Hồ, lái xe ra khỏi khu nhà, Tây Tử không nhịn được cảm thán một câu: “Hồ Quân, anh thật sự kém xa ba mình.”

Hồ Quân phì cười: “Ba anh nói dễ nghe vậy thôi, mẹ anh mấy năm qua chẳng phải đều ở nhà giúp chồng dạy con ư. Năm đó Đình Đình không muốn nhập ngũ, chẳng phải trốn qua nước ngoài du học sao, ba anh là kẻ dối trá, chồng em mới là người thành thật.”

“Thôi đi, giả vờ, anh là ích kỷ.”

“Ích kỷ với chả không ích kỷ ! Vợ, vì anh, vì gia đình và đứa bé của chúng ta, em phải giữ mình thật tốt cho anh, toàn bộ phải vẹn toàn......”

Tây Tử mặt đỏ bừng: “Nói nhảm gì đấy, đứa bé đào đâu ra?”

Hồ Quân lái xe dừng lại bên đường, để tay trên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt, chồm người qua hôn lên môi cô một cái: “Người đàn ông của em cố gắng gieo giống như vậy, ở đây không chừng đã có một nhóc con rồi”

Tây Tử đẩy tay anh ra: “Chúng ta vừa mới kết hôn, giờ đã muốn em bé, có phải hơi sớm không......”

Giọng nói có chút do dự và mong đợi, rất mâu thuẫn. Tây Tử đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của mình từ khi gặp được Hồ Quân tựa như ngồi trên tàu vũ trụ đang bay thẳng về phía trước. Kết hôn sinh con, chuyện lớn như vậy, chỉ mấy tháng ngắn ngủn đã quyết định xong, kết hôn còn dễ nói, sinh con rồi cô sẽ phải thật sự cùng người đàn ông này sống cả đời. Thời gian quá ngắn, cô thực sự hiểu rõ người đàn ông này sao?

Nghĩ đến đây, Tây Tử không khỏi nghiêng đầu cẩn thận dò xét người bên cạnh, rất thân mật, quen thuộc và có chút xa lạ. Đối với Hồ Quân cô luôn ở thế bị động, người này trông rất lưu manh, rất vô lại, thực tế lại vô cùng bá đạo, anh muốn làm gì nhất định phải thành công. Tây Tử cảm thấy mình tựa như con mồi bị anh nhắm trúng, vô luận cô tránh né thế nào cuối cùng vẫn bị anh nắm trong tay.

Ánh mắt người đàn ông này lần đầu nhìn cô, chính là ánh mắt hận không thể nuốt ngay cô vào bụng. Rốt cuộc cũng được như ý nguyện, liệu anh có còn đối xử tốt và quan tâm cô như vậy nữa không. Hay là nói, sau khi hứng thú mới mẻ qua đi, anh sẽ không trở lại thành tên playboy phóng đãng trước kia chứ? Cô đoán không ra, một Phạm Lý cô đã không chịu nổi, liệu Hồ Quân cô có làm được?

Sự lạnh lùng thường ngày của vợ anh nay không sót lại chút gì, có chút mê man, thấp thỏm và hoài nghi, những cảm xúc cứ thay phiên trên người cô vợ anh; có chút mới mẻ, như một cô bé quá mức kiên cường, lại giống một người phụ nữ quyến rũ hơn.

Có phải phụ nữ hay không, Hồ Quân rõ ràng nhất, biểu hiện trên giường của cô vợ nhà anh hoàn toàn có thể trở thành báu vật. Nói trắng ra, nếu như anh là hoàng thường ở cổ đại, cũng tình nguyện vì cô bé này nghiêng nước nghiêng thành nghiêng giang sơn. Trên người vợ anh là một tổ hợp đầy mâu thuẫn hài hòa, ngoài cứng trong mềm, nhìn ngoài trông thật cứng rắn nhưng trong lòng lại rất mềm mại.

Không nhìn gì khác, chỉ nhìn cô không nỡ để ba thất vọng, quyết định dứt khoát gả cho mình là có thể nhìn ra, ban đầu cô phản cảm mình đến mức hận không thể làm ngơ. Còn có tên nhóc họ Phạm kia......

Nghĩ đến đây, Hồ Quân làm như vô tình hỏi: “Hôm qua em và thằng nhóc đấy đi bệnh viện làm gì vậy?”

Tây Tử hoàn hồn: “Em gái của anh ấy bị bệnh bạch cầu, giải phẫu ghép tủy xong lại xuất hiện hiện tượng bài xích.”

Hồ Quân hiểu, xuất hiện hiện tượng bài xích, tám chín phần mười sẽ không sống nổi, giống như tù nhân bị giam cầm trong ngục tù chờ xử chém. Trong lòng hết sức rối rắm, hỏi thử: “Lúc đầu sao em và tên nhóc kia lại chia tay?”

Tây Tử nghiêng đầu bình tĩnh nhìn anh một lát, đẩy cửa xe đi xuống, ánh mắt Hồ Quân chợt sắc bén, việc này thể hiện điều gì? Thể hiện chuyện này có vấn đề, thể hiện vợ còn chưa quên được, thể hiện trong lòng vợ còn tên kia.

Hồ Quân không thể không ghen, cũng đẩy cửa xe đi theo, một bên đường là vườn hoa nhỏ, vợ anh ngồi trên ghế cách hàng rào không xa, vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Hồ Quân qua đấy ngồi.

Hồ Quân nhanh chân chạy tới ngồi xuống mới phát hiện, sao mình nghe lời đến thế, cô vợ bảo gì làm nấy. Tây Tử vươn tay lên, tay của cô rất đẹp, bàn tay thon dài, ngón tay mảnh khảnh, không nhìn vết chai trên bàn tay, mu bàn tay trông rất đẹp. Hồ Quân không hề nhìn bàn tay nhỏ bé xinh đẹp của vợ, ánh mắt lại lạc đến ngón áp út của cô, trên ngón vô danh là chiếc nhẫn cưới lấp la lấp lánh dưới ánh đèn đường, rọi ra một vệt sáng chói.

Hồ Quân có chút giật mình, là chiếc nhẫn cưới do anh cố ý đặt , 1.16 carat, không phải vì kim cương, mà vì chất gỗ của nó. Hồ Quân rất truyền thống, bây giờ nghĩ lại, có lẽ vào một giây kết hôn kia, anh đã muốn biến nó thành thật, tất cả mọi chuyện đều kích động mà chuẩn bị.

Hoặc có lẽ sớm hơn nữa, vào buổi tối mà anh gặp mặt vợ anh, anh đã nghiêm túc muốn lấy cô bé xấu tính miệng điêu này về nhà. Nhưng chiếc nhẫn kim cương này vợ anh mang đúng hôm làm lễ, sau đó cũng không thấy cô mang nữa. Bây giờ cô đeo lên, có phải thể hiện cô cũng nghiêm túc muốn sống cùng anh hay không......

Tây Tử nghiêng đầu quét mắt nhìn anh một cái, không nói gì, chỉ mím môi, Hồ Quân khẽ thở dài, trông chờ vợ anh nói lời ngon tiếng ngọt thật không dễ dàng.

Hồ Quân vươn tay mình ra, cùng Tây Tử mười ngón đan xen:

“Tây Tử, có lẽ vào giây phút cưới em, anh đã quyết định nghiêm túc. Anh biết em chán ghét quá khứ của anh, nhưng lúc ấy anh vẫn chưa biết em, không biết em sẽ là người vợ đời này anh muốn cưới. Nếu anh biết anh bảo đảm sẽ giữ gìn thân xử nam đến bây giờ, chết nghẹn cũng không cho người khác. Thế nên, vợ à, em phải tin tưởng người đàn ông của mình, tin tưởng chúng ta có thể bên nhau cả đời như thế.”
Bình Luận (0)
Comment