Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!

Chương 66

Kỳ Kỳ ngồi trên nắp bồn cầu nhìn que thử thai trong tay từ từ hiện rõ hai vạch, trông hơi ngây ngốc. Từ cửa phòng rửa tay đã cài chặt vang lên hai tiếng gõ, giọng nói của Hồ Tử truyền đến: "Kỳ Kỳ, sắp tám giờ rồi? Nếu không ra sẽ đến trễ đấy, sao thế? Không thoải mái sao?"

Xoay xoay nắm cửa, Hồ Tử phì cười: "Nhóc con, còn chỗ nào anh chưa thấy qua chứ, đã làm rồi, vẫn khóa cửa…” Rắc một tiếng Kỳ Kỳ từ bên trong kéo cửa ra, khuôn mặt mềm mại hơi trắng, cắn chặt môi, phồng má nhìn anh chằm chằm.

"Sao thế?" Hồ Tử giơ tay lên muốn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bị Kỳ Kỳ tức giận đẩy ra: "Biến chỗ khác, bớt dính lấy em."

"Dính" Hồ Tử không khỏi lắc đầu cười khổ, cái từ này sử dụng trên người anh thật sự mới mẻ, sống gần ba mươi năm rồi, dường như trước kia đây đều là lời thoại của mình.

Hồ Tử chợt nhớ tới một câu nói thường xuất hiện trong phim Hồng Kông, ra ngoài càn quấy, sớm muộn gì cũng phải trả giá, anh quả thật chính là bằng chứng cho ý của lời này. Trước kia, chỉ có anh mới được nổi giận, cô gái kiêu ngạo nào rơi vào tay anh cũng có thể dạy dỗ thành ngoan ngoãn vâng lời, đến lúc gặp phải món ăn Kỳ Kỳ này lại không thể không hết cách, sai bảo không được, nói sự thật, là không nỡ sai bảo.

Lại nói, bản thân Hồ Tử cũng không biết anh nghiêm túc cùng cô bé này từ lúc nào. Hồi vừa bắt đầu, nhìn trúng miệng lưỡi bén nhọn của cô bé này, muốn vui đùa chốc lát, dù sao cũng không phải người ngoài, em vợ anh Quân, anh chăm sóc một chút cũng được. Nào biết, trái chăm phải lo, lo đến tận tâm, càng tận tâm lại càng muốn gần gũi, gần ngay bên cạnh rồi còn muốn hôn hít, hôn xong rồi lại muốn ăn, ăn được đến miệng còn muốn trộm giấu đi, không để cho người khác nhìn thấy.

Trong lòng của cánh đàn ông, đây điển hình là của từ hứng thú đến yêu thích, cuối cùng yêu thích đến nỡ không buông tay. Chỉ trong hai năm, Hồ Tử ở bên cạnh Kỳ Kỳ dần dần lột xác thành công.

Bình tĩnh mà xem xét, muốn gạt cô bé này không khó, ít nhất Hồ Tử cảm thấy Kỳ Kỳ dễ gạt hơn so với chị cô rất nhiều. Chị cô là một người cứng rắn không dễ chịu thua, giao cho anh Quân chậm rãi mài, mài đến bây giờ, đứa nhỏ cũng đã sinh, mới có thể mềm ra.

Kỳ Kỳ lanh lợi hơn cô chị, nhiều ý xấu và xảo trá hơn, dáng vẻ trưởng thành cũng rất mê người. Thế nhưng chỉ số cảm xúc thấp, không phải một cô nhóc thấu tình đạt ý. Hồ Tử thật sự không rõ bản thân mình, hóa ra mình thích hàng hiếm như vậy, những cô gái bên người anh trước đây cô nào chẳng phải ngực lớn mông to, phong tình khắp người.

Khi Hồ Tử quen biết Kỳ Kỳ, cô bé này mới mười tám, khác với những cô gái bên cạnh anh, ngây ngô trẻ trung, nhưng chẳng biết dây thần kinh nào của anh không bình thường, liền thích, so với tất cả phụ nữ quấn quanh trước đây cũng thích hơn gấp trăm lần, giống như trúng tà vậy.

Vừa bắt đầu Hồ Tử không cảm thấy chính mình để ý gì đến Kỳ Kỳ, lại bảo câu nói kia thật đúng, không có cạnh tranh sẽ không có động lực. Bắt nguồn động lực để Hồ Tử hạ quyết tâm tóm gọn Kỳ Kỳ, đến từ một nam sinh trong trường của bọn họ.

Trước đêm nghỉ hè đại học năm hai của Kỳ Kỳ, Hồ Tử định đến trường học hỏi Kỳ Kỳ quay về với ông bà hay ở lại đây. Nếu về anh sẽ mua vé máy bay cho cô, nếu ở lại anh sẽ sắp xếp việc để cô làm.

Khi đó quan hệ của hai người vẫn dừng lại ở thời kỳ mập mờ không rõ. Có Hồ Quân ở đấy, Hồ Tử nhiều lần muốn vươn móng vuốt nhưng cuối cùng cũng rụt trở về. Trong lòng hiểu rõ Kỳ Kỳ không giống những cô gái bên ngoài, có anh rể cô đứng đấy, nếu anh dám động, vậy cũng chỉ có một kết quả, nâng tám kiệu đón cô bé này về làm vợ.

Khi đó Hồ Tử không hề có khái niệm với việc cưới một cô vợ trẻ, cảm thấy dài dòng phiền phức, tạm thời không đáng suy tính. Vì vậy mặc dù nước miếng đã chảy dài ba thước vẫn như trước mà chịu đựng Kỳ Kỳ bên miệng gọi “chú” một cách khó hiểu.

Không biết Kỳ Kỳ có phải xem phim Hàn đến nhiễm độc không, ngay lúc đầu đã gọi anh là “chú”, mỗi lần Hồ Tử nghe thấy, về nhà soi gương cả nửa ngày, xem kỹ rồi suy nghĩ bản thân có điểm nào giống một ông chú? Anh Quân lớn hơn anh, nhóc con mở miệng thì hai tiếng anh rể, tỷ phu, kêu thân thiết khỏi nói.

Hồ Tử thật sự đến hỏi cô, Kỳ Kỳ chu cái miệng nhỏ nhắn: "Anh rể tôi đẹp trai lắm, cứ như bước ra trong phim thần tượng, còn chú?" Rất khinh thường bĩu bĩu môi, lại gật đầu một cái: "Ừ, cũng giống từ trong phim thần tượng ra......" Cũng không chờ Hồ Tử có chút vui mừng, miệng nhỏ ác độc lại thêm vào một câu: "Những nhân vật anh trai tri kỷ trong phim thần tượng, nếu để chú diễn, hẳn có thể diễn ra nhân vật gốc......"

Hồ Tử không hiểu, anh trai tri kỷ bình thường đều không có đất diễn, đứng phía sau nữ chính, làm người hầu hy sinh ngu ngốc. Bị cô nhóc đả kích, chừng một tuần Hồ Tử không gặp mặt cô.

Vốn nghĩ từ giờ sẽ không để ý đến cô bé này nữa, rất không có lương tâm. Nhưng một tuần này anh thật sự chịu đựng đến mức khó chịu, bực bội rồi, nhìn thấy cái gì cũng không vừa mắt. Anh em còn khuyên anh hay là dục vọng chưa thỏa mãn, vội vàng tìm một cô gái giảm nhiệt đi......

Hồ Tử tìm một cô thật, lửa cũng tiêu mất, dáng vẻ của cô gái kia anh không nhớ rõ, thật sự thoải mái rồi, nguyên nhân thoải mái chính anh cũng không phải không biết thẹn mà nói ra, khi đè cô gái kia ở bên dưới, trong đầu không tự chủ được nghĩ đến dáng vẻ nhỏ nhắn, tư thế, miệng nhỏ của Kỳ Kỳ, vậy......

Ý dâm xuất hiện, đây là việc Hồ Tử lần đầu tiên làm, lại làm đến trơn tru, cứ như bị mắc vào ma chướng của Kỳ Kỳ. Càng không thể kiến nghị là anh tuyệt đối không muốn bước ra khỏi ma chướng này, anh nhớ thương cô bé kia nhưng cô bé kia ngay cả tin nhắn cũng không thèm gửi.

Trước kia cũng thế, anh không chủ động tìm cô, không đón cô, cô cũng không chủ động để ý đến anh, cô bé kia vô tâm vô phế, có thể tức chết người. Hồ Tử cảm thấy, nếu mình không tìm đến cô, phỏng chừng từ nay về sau hai người có thể cả đời cũng không qua lại với nhau.

Hồ Tử trong lòng buồn bã xen lẫn khó chịu, cau mày lái xe vào cửa chính trường học Kỳ Kỳ, chạy đến ký túc xá của cô, chiếc xe hơi sang trọng màu bạc rêu rao xuyên qua dưới ánh mặt trời, dừng bên cạnh ký túc xá của Kỳ Kỳ, đẩy cửa xe ra, Hồ Tử ngẩng đầu nhìn tòa nhà, lấy di động ra bấm số điện thoại của Kỳ Kỳ......

Còn chưa bấm xong, đã híp mắt, bên kia không xa, Kỳ Kỳ và một nam sinh to lớn sánh vai đi tới, hai người cũng không kề vai sát cánh như các đôi tình nhân, Kỳ Kỳ chỉ nghiêng đầu nói chuyện cùng nam sinh nọ. Hồ Tử để ý, là nụ cười lúc này trên mặt cô, tựa như ánh dương rải rác dưới bóng râm, rực rỡ như thế, dạt dào thanh xuân anh đã sớm mất đi, tính ít nhất, là độ tuổi hai mươi trẻ trung.

Ánh mắt nam sinh trong sáng nhìn Kỳ Kỳ, sự ái mộ trong mắt lọt vào mắt Hồ Tử sao lại cảm thấy đau mắt như vậy. Lúc ấy Hồ Tử đã làm một chuyện hết sức ngây thơ, đi thẳng tới, ôm Kỳ Kỳ vào ngực, dùng một ánh mắt đầy lực uy hiếp nhìn nam sinh nọ hỏi: "Kỳ Kỳ, đây là ai?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Kỳ hơi mất tự nhiên, Hồ Tử lý giải là xấu hổ, ngọn lửa tích trữ một tuần hoàn toàn bộc phát, buổi tối hôm đó liền ăn Kỳ Kỳ đến xương vụn cũng không còn.

Kỳ Kỳ tức giận, dù sao cô cũng còn trẻ tuổi, cộng thêm tiếp xúc thời gian dài như vậy Hồ Tử đối xử tốt với cô, cô cũng không phải không biết. Hơn nữa trên tình trường cô vẫn còn rất ngây thơ, chuyện ở trên giường càng không phải đối thủ của Hồ Tử, anh rắp tâm muốn làm cô, Kỳ Kỳ không hề có con đường phản kháng nào.

Quan hệ hai người từ mập mờ bước vào thời kỳ rõ ràng, Kỳ Kỳ đã năm ba đại học, Hồ Tử đối xử với cô rất tốt, hơn nữa sau khi hai người xác định quan hệ, một hai cô gái trước đây thỉnh thoảng còn thấy quanh anh, toàn bộ tựa như bốc hơi.

Kỳ Kỳ từng nói với Hồ Tử: "Em luôn thích nhất là công bằng, anh đã sửa quan hệ hai ta thành quan hệ nam nữ, vậy thì phải công bằng, anh tìm phụ nữ khác, cũng không được cản em......"

Ý là nói với Hồ Tử: ‘Anh tìm gái, em sẽ tìm trai, anh tìm một, em cũng tìm một mới công bằng…’ Lúc ấy suýt chút nữa Hồ Tử đã hộc máu, nhưng anh biết rõ, cô bé này còn nhỏ tuổi, tính tình lại bướng bỉnh, nói một là một. Thằng khác dùng ánh mắt ái mộ nhìn chằm chằm Kỳ Kỳ, anh đã không vui huống chi việc khác.

Hồ Tử chỉ đành nắm chặt thói lăng nhăng trong bụng, giữ mình trong sạch coi chừng Kỳ Kỳ nhà anh, một mình sống qua ngày, một năm nay, anh bắt đầu suy nghĩ cưới vợ trẻ rồi.

Sau khi làm rõ quan hệ với, Hồ Tử vốn không thể buông tay, hơn nữa sắp đến năm Kỳ Kỳ tốt nghiệp, cảm giác an toàn của Hồ Tử càng ngày càng kém, ở trường học còn tốt, có người khác phái theo đuổi chẳng qua đều là nam sinh, dễ xử lý, vào đời lại không giống vậy, Kỳ Kỳ của anh đáng yêu như thế......

Hồ Tử càng nghĩ càng thấy nguy cơ càng cao, tham khảo kinh nghiệm của anh Quân và vài vị tiền bối, nghĩ ra một chiêu, chính là kết hôn. Muốn kết hôn cũng không dễ, trong nhà Kỳ Kỳ còn có anh Quân, hơn nữa Kỳ Kỳ......

Cô nhóc từng nói với anh bao nhiêu lần, còn muốn tiếp tục sự nghiệp to lớn gì đấy, vì vậy, muốn kết hôn phải xài ám chiêu, vì vậy hai vạch trên que thử thai của Kỳ Kỳ không phải tình cờ, mà là tất nhiên.

Mặc dù Kỳ Kỳ u mê nhưng mơ hồ cũng biết chút trò mờ ám này, mấy tháng gần đây, tên khốn kia không mang đeo bao, này còn không nói, chờ cơ hội, lại nhiệt tình ép buộc cô, ép buộc đến nỗi chân cô có lúc phát run, mất mặt chết.

Vẻ mặt Kỳ Kỳ đưa đám, đem que thử thai trong tay trực tiếp nhét vào tay Hồ Tử, quay người hầm hừ ngồi trên ghế sa lon. Hồ Tử không hề ngại bẩn, cầm lên nhìn, miệng không khỏi lén lút kéo đến tận mang tai, xem xong rồi, xác định, còn ho khan một cái, cố làm như không biết đi tới cạnh Kỳ Kỳ hỏi cô: "Sao vậy, chỗ nào không thoải mái......"

Nói còn chưa dứt, chỉ thấy mặt nhỏ của Kỳ Kỳ kéo căng, nhìn thẳng vào anh. Hồ Tử cũng biết cô bé này đều biết rồi, cũng không định khó khăn che giấu, cười ha ha, ôm vào lòng: "Mang thai rất tốt, trực tiếp cưới anh chẳng phải được rồi ư."

"Cưới anh?" Kỳ Kỳ tức giận đẩy anh một cái, không có đẩy ra: "Em mới hai mươi, hơn nữa còn chưa cầm được bằng tốt nghiệp, không muốn kết hôn sớm như vậy."

Hồ Tử cúi đầu nâng mặt cô nhóc lên, cắn lên cái miệng đang vểnh thật cao: "Một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy đăng kí kết hôn là trào lưu đấy. Với lại, kết hôn cũng không khác gì hiện tại, đứa bé sanh ra xong, mẹ anh chỉ ước trông giúp chúng ta đấy. Em cứ xây dựng sự nghiệp của em, không có trở ngại. Còn nữa em nghĩ đi, kết hôn rồi, của anh là của em, của em vẫn là của em, em có thể dùng chính tiền của mình đi đầu tư làm ăn, bớt tính lãi với anh, tiện biết bao......"

Hồ Tử uốn lưỡi không đổi sắc, lôi lôi kéo kéo lừa dối Kỳ Kỳ, rốt cuộc gật đầu. Hồ Tử mừng rỡ, há miệng hung hăng hôn cô nhóc, vẫn chưa có hôn đủ, cô nhóc giữa chừng đã đẩy anh ra, thở hổn hển nhắc nhở anh:

"Việc này, em đồng ý thì đồng ý, bên phía anh rể, để anh nói, em không dám......" Hồ Tử thực hiện được gian kế, còn chưa vui mừng hết, trong lòng đã lạnh phân nửa. Với tính cách của anh Quân, anh thật sự hơi sợ, hơn nữa thủ đoạn của anh không quá lưu loát, có thể lừa dối Kỳ Kỳ cũng không lừa được Hồ Quân. Cửa ải này khó khăn quá! !
Bình Luận (0)
Comment