Ảnh Đế Bá Đạo Một Mực Cưng Chiều

Chương 10

Editor: Triêu Nguyên

Beta: Tâm


Trời đêm yên tĩnh, Sở Tiện và Quý Lạc Lạc cùng nhau đi dạo trên con đường tại công viên nhỏ phía sau khách sạn, lúc này đã hơn mười một giờ, ngoại trừ hai người họ ra thì công viên chẳng còn ai khác nữa.

Sở Tiện đi phía trước, hai người đều không ai nói gì, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, tay để trong túi, hít một hơi thật sâu.

Quay đầu lại phía sau nhìn Quý Lạc Lạc, thấp giọng hỏi: “Không phải cô nói cô muốn tìm cỏ 4 lá sao? Muốn tôi giúp cô không?”

Ban đêm gió thổi có chút lạnh, Quý Lạc Lạc túm thật chặt quần áo trên người, cố gắng bọc bản thân lại.

Nghe được giọng nói của Sở Tiện, cô sụt sịt mũi, cười nhạo nói: “Đề tài dùng để lừa trẻ con mà anh cũng tin được, bây giờ là thời đại nào rồi chứ? Tán gái mà còn muốn lấy cớ đi tìm cỏ 4 lá, thật là chậc chậc chậc…”

Nghe giọng khinh thường rõ mồn một của Quý Lạc Lạc, mặt anh càng ngày càng khó coi, anh đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt trốn tránh, ho khan một tiếng, mở miệng nói: “Thực sự thì đề tài này hồi trước khi tôi quay phim truyền hình là đề tài hot nhất, cỏ 4 lá tượng trưng may mắn, ý nghĩ vô cùng tốt đẹp mà.”

Sở Tiện cố gắng vận dụng tất cả đống tính từ mang ý nghĩ tốt đẹp để diễn tả những phân cảnh lãng mạn trong tưởng tượng của mình ra nói cho cô nghe. Ai mà biết được rằng Quý Lạc Lạc vừa không cảm kích lại còn lén cười anh chứ!

Cô ngửa đầu bẻ ngón tay, mở miệng nói: “Cái mà anh nói không phải là mười năm trước hả?”

“……” Sở Tiện im lặng, anh nghĩ lại, ừm… hình như là thế thật.

Nhìn bộ dạng mất mát của anh, tâm tình Quý Lạc Lạc cuối cùng cũng tốt lên, cô cười chỉ vào Sở Tiện, lắc đầu nói: “Anh thật đúng là… bên ngoài là anh trai, bên trong lại là một ông chú, haizz, anh thật biết cách lãng phí tài nguyên ông trời ban cho mà.”

Sở Tiện vốn dĩ đã không biết cách ăn nói, bị cô nói như vậy, sắc mặt ngày càng hồng lên.

Anh nghĩ thầm, cô gái này rốt cuộc là khen hay chọc mình thế?

Gió càng lúc càng lớn, Quý Lạc Lạc đi đến bên đình ngồi xuống. Sau đó cô vỗ vỗ phần ghế bên cạnh, cười nhạt nói: “Chú! Đến đây ngồi nào.”

Mặt mày Sở Tiện ngày càng đen lại, ánh mắt có chút không vui cụp xuống, anh đi đến, cũng không ngồi bên cạnh cô mà ngồi xuống phía đối diện.

Hai người cùng nhau nghiêng đầu, nhìn về phía ngọn đèn xa xa, không nói một câu.

Không biết qua bao lâu, Sở Tiện cuối cùng cũng không nhịn được, quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Quý Lạc Lạc, chất vấn hỏi: “Tôi nhìn già như vậy sao?”

Quý Lạc Lạc phụt một tiếng bật cười, cô đứng lên, bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, cô rùng mình một cái, sau đó lại tiếp tục cuộc hành trình bọc bản thân lại, vỗ vỗ bả vai anh, nghiêm túc nhìn anh.

“Không phải nói bề ngoài của anh, mà là cách suy nghĩ, ví dụ như vừa nãy tôi rùng mình chẳng hạn, nếu suy nghĩ như người trẻ tuổi bình thường thì nhất định sẽ hỏi tôi có lạnh hay không, đương nhiên mấy cái này dùng để tán gái cũng rất được, đơn giản chỉ cần khoác áo lên người tôi là được thôi.”

Sau một hồi tẩy não anh chàng họ Sở, Quý Lạc Lạc bắt đầu nảy lên một suy nghĩ sâu xa, khóe miệng cô dâng lên, làm gì còn vẻ con thỏ bé nhỏ yếu ớt kia nữa chứ.

Quả nhiên vẫn là ở bên anh là tốt nhất.

Đời trước cô cũng được ở bên anh như ước nguyện, anh vẫn như vậy, giống một ông chú, anh sẽ không biết yêu, không hiểu lãng mạn là gì. Tuy hai người chỉ hơn kém nhau vỏn vẹn sáu tuổi nhưng thực sự như cách nhau cả một thế kỷ.

Cho nên một đời này Quý Lạc Lạc nhất định sẽ sống thật tốt bên anh, buộc chặt anh bên mình mới được, dù sao thì cô cũng gánh vác trách nhiệm làm gia sư tình yêu cho anh.

Điểm cực kì quan trọng, nếu không thì quả thật lãng phí khuôn mặt bao người mơ ước của Sở Tiện.

“Được rồi, tôi trở về trước đây, chỗ này lạnh quá.”

Cô lười biếng duỗi eo, Sở Tiện cũng đứng dậy theo, do dự nhìn cô, dò hỏi: “Vậy bây giờ cô có cần áo của tôi không?”

Nói thật là nhìn bộ dạng cẩn thận này của anh so với bộ dạng tự tin khiêm tốn khi đóng phim hồi sáng, quả thực là hai khái niệm khác nhau, như hai linh hồn trong một thân thể vậy.

Quý Lạc Lạc nghĩ, đại khái cực kỳ tương phản với những gì mọi người nói về anh trên mạng.

Ai mà chẳng nói vị họ Sở này có thể đốn tim tất cả cô gái từ già tới trẻ cơ chứ? Cmn nhìn thế mà Sở Tiện lại có một mặt chân chó như thế này đấy!

Cô quay đầu nhìn Sở Tiện, đôi mắt sáng như sao, cô kiễng chân, vươn tay lên vỗ vỗ đầu anh, như đang xoa đầu chú chó nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Học rất nhanh, không tồi.”

Nói xong cô quay người lại đi về phía trước, để Sở Tiện đứng ngốc một mình dưới mái đình.

Sau khi trở lại phòng, Quý Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy phí mất mấy giọt nước mắt, rõ ràng đã sớm biết tính cách của mẹ nhưng lại vì bà mà bỏ qua.

Chỉ hy vọng sau này bà có thể sửa lại.

A.

Thật là một tấm lòng thánh mẫu.

Cô tự giễu cười, sau đó lấy điện thoại ra, kéo một dãy số từ danh sách đen.

Sau đó cô ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm vào dãy số di động hồi lâu, ngón tay di chuyển qua lại trên màn hình bồi hồi, cắn môi, do dự.

“Thôi liều vậy.”

Cô nhắm mắt lại, cắn răng, ngón tay trực tiếp ấn vào dãy số, ngay lập tức tiếng “Tút…tút…” vang lên, cô tự động nín thở, toàn thân căng cứng lại.

Vài giây sau, một giọng nữ truyền tới, bà không tin được mở miệng hỏi: “Lạc Lạc?”

Nghe được giọng của bà trong nháy mắt, nước mắt của Quý Lạc Lạc lại lần nữa trào lên, cô nhanh chóng dùng tay che miệng lại, cố gắng kìm nén, khẽ gật đầu, bỏ tay ra nói: “Đúng vậy, dì Lại là con, Lạc Lạc, mọi người có khỏe không?”

Lại Mỹ Quyên nghe được giọng của Quý Lạc Lạc, hưng phấn gật đầu không ngừng, kích động nói: “Khỏe khỏe khỏe, dì rất khỏe, ba ba cũng khỏe.”

Nói đến ba ba, Lại Mỹ Quyên đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, xoay người chạy về phía nhà vệ sinh. Bên trong, Quý Thành Phong đang ngồi trên bồn cầu, đeo kính viễn thị lướt điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.

Ông thấy vợ mình tự nhiên vọt vào, sắc mặt bỗng biến đổi, hoảng loạn kéo quần, che bộ phận quan trọng lại, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi đang đi vệ sinh mà, bà chạy vào làm gì?”

Lại Mỹ Quyên vỗ vào cánh tay đang cố gắng che chỗ đó lại của ông, khinh bỉ nói: “Có chỗ nào mà tôi chưa thấy nữa? Che cái gì mà che? Đẹp lắm à?”

Sau đó bà lại hớn hở cười, hưng phấn nói bên tai ông: “Là Lạc Lạc nhà ta gọi tới đấy! Ông mau ra nghe đi!”

Quý Thành Phong nghe vậy, hai mắt trợn to lên, mặt đầy hưng phấn, đứng một phát dậy, trên đùi chợt lành lạnh, mặt ông đỏ lên, lại ngồi trở về.

Nghĩ một hồi, ông lại xụ mặt, thẹn quá hóa giận nói: “Lạc Lạc thì Lạc Lạc, không phải nó không coi tôi là ba ba sao? Không tiếp.”

Nói xong ông xoay đầu đi, vừa nghe thấy câu này, Lại Mỹ Quyên lập tức che điện thoại lại, nhìn chằm chằm ông chồng khẩu thị tâm phi nhà mình.

Sau đó Lại Mỹ Duyên ôm điện thoại chạy ra khỏi nhà vệ sinh, bà buông tay ra, nói với Quý Lạc Lạc: “Lạc Lạc à, ba ba của con ông ấy đang đi vệ sinh, không tiện nghe điện thoại cho lắm, con đừng để ý ha.”

Ba ba cùng dì nói chuyện Quý Lạc Lạc đều nghe rất rõ ràng, cô biết hành động lúc trước của mình đã làm ông bị tổn thương, cho nên cũng không nói thêm, chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục nói: “Dì à, dạo này thế nào? Giọng của dì nghe có vẻ vẫn chưa hồi phục, có phải đang bị bệnh hay không?”

Lại Mỹ Quyên nghe những lời nói quan tâm của cô, cảm động không biết nên trả lời như thế nào mới được, một lúc sau bà lắc lắc đầu: “Không có, dì không sao mà.”

Nói tới đây tự nhiên không khí rơi vào trầm lặng, căn bản là hai người họ cũng không thân thiết.

Quý Lạc Lạc nhìn đồng hồ, đã 12 giờ.

“Dì à, dì với ba ba nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm. Con ở đây rất tốt, mọi người không cần lo lắng cho con.”

Lại Mỹ Quyên đáp hai tiếng, bà phân vân nhìn điện thoại, cuối cùng cũng nhịn không được, lại một lần nữa khuyên cô: “Bé con, giới giải trí không thể đem so sánh với các nơi khác nhưng dì nghe nói nơi này thực sự vô cùng phức tạp, dì cũng không có ý gì đâu, con dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, không cần thiết phải mệt nhọc như vậy. Đương nhiên là dì cũng không phản đối con theo đuổi đam mê của mình nhưng tuyệt đối đừng làm khó bản thân nha con, mệt mỏi thì về đây, dì với ba ba sẽ nuôi con.”

Nghe xong lời bà nói, Quý Lạc Lạc đã rơi lệ đầy mặt, cô còn không nhớ được ai là người tắt máy trước nữa.

Cô chỉ biết là giờ khắc này cô đột nhiên hiểu ra được rất nhiều điều, mẹ ruột xem cô như một cây rụng tiền, mẹ kế lại coi cô như một bảo vật nhỏ.

Tại sao lúc trước mình lại không hiểu được chứ?

Cô nhớ rõ đời trước mình bị mẹ buộc chặt với tư tưởng phải kiếm tiền, phải biết đua đòi với người; mẹ kế thì mỗi lần thấy cô như vậy lại khuyên giải an ủi nhưng thực sự lúc ấy cô lại coi những lời nói đó của bà là đang hạ thấp năng lực của bản thân cô.

Vì thế cô càng ngày càng kiên trì trên con đường đầy trắc trở mang tên ‘giới giải trí’, dù trên người mang bao nhiêu thương tích, dù danh dự bị dẫm đạp như thế nào.

Sáng sớm hôm sau, Quý Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt bắt đầu sưng đỏ của mình.

May mắn là cảnh quay hôm nay cũng là một cảnh khóc, đôi mắt của cô hồng hồng, vừa hay lại rất hợp với nhân vật, cực kì giống dạng thất tình vì bị người ta bỏ rơi.

Sở Tiện nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên của anh là bất ngờ, sau đó là nhăn chặt mày lại, trong lòng khẳng định rằng nhất định tối hôm qua cô trở về đã khóc.

“Được rồi, hôm nay có mấy cảnh quay đều là diễn trong mưa, diễn viên chuẩn bị xong hết chưa?”

Quý Lạc Lạc tiêu sái giơ tay biểu thị ok lên, Sở Tiện cũng gật đầu.

Thư ký trường quay vừa đánh slide, mưa nhân tạo trên đầu đã thi nhau chảy xuống, hai người họ đứng ở giữa sân chưa đến một giây đồng hồ đã ướt như chuột lột.

Quý Lạc Lạc cố kìm cảm giác lạnh lại, run run mở miệng nói: “Anh muốn ở bên cô ấy đúng hay không?”

Giọng cô run run rõ ràng, cô cố gắng ngẩng đầu, mái tóc dài giờ đang dính chặt trên mặt cô, nhìn có vẻ bất lực nhưng thực sự mang lại hiệu quả quay rất tuyệt, vừa đẹp.

“Cô muốn hỏi gì nữa?”

Sở Tiện tự nhiên nói tiếp, ánh mắt gắt gao chăm chú dán vào mặt Lạc Lạc, trong mắt còn ẩn chứa sự lo lắng.

“Anh biết người em nói đến là ai mà, anh thích cô gái ấy…Anh vẫn luôn thích cô ấy, em biết chứ…”

Quý Lạc Lạc ôm đầu điên cuồng hò hét, trong mắt mang theo sự thương tâm cùng tuyệt vọng.

“Em yêu anh mà, có phải em nhảy xuống thì anh mới cam tâm hay không? Vì sao anh không thể ở bên em chứ? Vì sao?”

Nhìn bộ dạng điên cuồng của cô, Sở Tiện nắm chặt tay lại cố gắng đè nén cảm xúc của bản thân.

“Cô đừng như vậy nữa được không? Cô nói đúng, tôi thích cô ấy, thế thì sao chứ? Chúng ta dù gì cũng có quan hệ, tại sao cô lại muốn ép tôi?”

Anh rốt cuộc bùng nổ, vẻ mặt lạnh băng trên mặt còn mang theo một chút không đành lòng, nhưng anh thực sự không thể níu kéo cô lại được. Nếu đã không thể cho cô hạnh phúc thì tốt nhất là không nên phá hoại thanh xuân của cô.

“Cắt, rất tốt, qua!”

Đạo diễn vui tươi hớn hở nhìn hai người qua màn hình, nhịn không được cười rộ lên.

“Tiểu Sở và Lạc Lạc đều rất tuyệt, lần đầu tiên hợp tác mà có thể ăn ý như vậy, quả thực không tồi nha!”

Có hai người trong đoàn mà nói thì quả thực rất nhàn nhạ, trừ NG* vài lần vào ngày đầu tiên ra thì họ đều biểu hiện rất xuất sắc, cơ bản là các cảnh quay sau đó đều một lần là qua.

*NG: NOT GOOD, chỉ những cảnh quay bị hỏng, diễn viên diễn xuất không đạt như yêu cầu.

Nghe đạo diễn khen không dứt, con người đang đứng học tập bên cạnh mang tên Hạ Nhiên bỗng cứng đờ, sau đó cô ta kéo tay áo đạo diễn Tề, ngoan ngoãn hỏi: “Chú Tề, cảnh tiếp theo là đến cháu rồi sao?”

Đạo diễn Tề lúc này đang rất vui, ai hỏi cũng hớn hở trả lời, nghe Hạ Nhiên nói, ông gật gật đầu: “Đúng vậy, đến cô rồi, lần này là cảnh đối diễn giữa cô và Tiểu Sở.”

Nghe xong Hạ Nhiên lập tức đứng bật dậy, phủi phủi bụi trên mông, chạy chậm chậm về phía Sở Tiện: “Anh Tiện, cảnh tiếp theo là cảnh của chúng ta đó.”

Vừa nói vừa tiến đến bên cạnh anh. Sở Tiện lấy chiếc khăn từ chỗ trợ lý lên lau tóc, thấy vậy Hạ Nhiên nhanh nhảu bắt chuyện: “Anh Tiện, anh nhìn xem cả người anh đều ướt nhẹp, hay là anh đi thay quần áo đi, kẻo tí nữa lại cảm lạnh.”

Nhìn bộ dạng thân cận của cô ta, biết điều thì đều tự giác lùi về phía sau một chút, anh xa cách nhìn Hạ Nhiên, phòng bị nói: “Không cần, tôi tự lo cho bản thân được.”

Vừa nói anh vừa nhìn về phía người đang ướt nhẹp phía xa xa, càng nhìn lại càng thấy lo.

Sau anh vẫy vẫy gọi trợ lý, Tiểu Kiệt đi tới, Sở Tiện nghĩ một hồi rồi nói với cậu: “Trong hộp còn một cái khăn tắm, cậu đưa qua cho cô ấy đi.”

Tiểu Kiệt cùng Hạ Nhiên đồng thời nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện ra Quý Lạc Lạc không hề câu nệ mà ngồi ở bậc thang.

Sắc mặt Hạ Nhiên bỗng biến đổi, Tiểu Kiệt gật gật đầu, cậu lấy khăn tắm từ trong hợp ra, hưng phấn chạy qua chỗ Quý Lạc Lạc.

Có trời mới biết cậu vui đến mức nào! Kia là nữ thần nhà cậu đấy!

Từ lúc cô mới bắt đầu tập livestream, Tiểu Kiệt đã nhận định cô là nữ thần có nhan sắc số một trong lòng mình, lúc cô có scandal cậu cũng không thay lòng đổi dạ, ngược lại còn tham gia đấu tranh anh dũng với anti fan.

Cậu chạy đến trước mặt Lạc Lạc, ôm khăn tắm tới nói với cô: “Ừm…Nữ thần…aiya, không phải, Quý tiểu thư, cái này là sếp của tôi bảo tôi đến đưa khăn tắm, cô lau đi, đừng bị bệnh đó nha.”

Quý Lạc Lạc quay đầu lại, nhìn thấy cậu trai trẻ sáng láng động lòng người này bỗng tim gan tự động mềm nhũn, cô cười nhạt nói: “Làm phiền cậu gửi lời cảm ơn tới sếp nhà cậu, ý tốt này tôi nhận nhưng khăn tắm thì thôi đi.”

Nơi này là phim trường, hiện tại cô còn có thể dính ngay scandal nên nào dám động đến khăn của Sở Tiện cơ chứ. Tìm kiếm hàng đầu ngày mai không biết sẽ lên sàn với tựa đề gì nữa đâu, căn cứ vào xu thế làm nghìn việc tốt không bằng một việc thiếu nguyên tắc của cánh nhà báo hiện nay, cô muốn cũng chẳng dám nhận.

Tiểu Kiệt có vẻ cũng hiểu được sự băn khoăn của cô, cậu an ủi nói: “Không sao đâu chị Lạc Lạc, chị nhận đi, trong phim trường đều là người một nhà, không ai dám truyền tin ra ngoài đâu. Chị mau nhận đi, nếu thực sự bị cảm thì bao nhiêu con dân nhà ‘Gửi gắm tình cảm’ như chúng em cũng sẽ đau lòng.”

‘Gửi gắm tình cảm’? Số lượng fan nhà Quý Lạc Lạc thực sự không có nhiều, nhưng họ thực sự có tên nhóm riêng, và đó chính là ‘Gửi gắm tình cảm’.

Vừa nghe được cái từ này, Quý Lạc Lạc có chút không thể tin được nhìn về phía Tiểu Kiệt, cậu vốn dĩ đã vô cùng khẩn trương khi đứng gần Quý Lạc Lạc, tự nhiên lại bị cô nhìn chằm chằm, lại càng khẩn trương hơn.

Cậu liều mạng nhét khăn tắm vào trong lòng ngực Quý Lạc Lạc, sau đó kích động nói với cô: “Chị Lạc Lạc, mặc kệ antifan có bôi đen chị đến cỡ nào thì nhà ‘Gửi gắm tình cảm’ chúng em vẫn luôn luôn tồn tại, nên chị đừng sợ, nhóm người hâm mộ nhà chúng ta trước sau gì cũng sẽ kiên trì bảo vệ chị.”

Nói xong cậu đỏ mắt, xoay người chạy về phía Sở Tiện, vừa chạy vừa lau nước mắt.

Sở Tiện nhìn thấy cậu trợ lý của mình từ nơi xa trở về, thấy bộ dạng vừa chạy vừa lau nước mắt của cậu, hàng lông mày vừa buông lại nhíu chặt.

Lúc này con người đứng bên cạnh – Hạ Nhiên đột nhiên đi đến chỗ Tiểu Kiệt, vẻ mặt khoa trương dò hỏi: “Cậu khóc sao?”

Sau đó cô ta thâm trầm nhìn về phía Quý Lạc Lạc, chậc lưỡi nói: “Có phải cô ta bắt nạt cậu không? Trước kia người cùng đoàn phim của cô ta còn nói tính tình cô ta không tốt, tôi còn không tin cơ, ai dè, cậu xem đi, có ý tốt đưa đồ cho còn muốn mắng cậu nữa…”

Cô ta còn chưa kịp nói xong, Tiểu Kiệt đã vứt luôn thân phận trợ lý của mình, lấy lại tinh thần, nói ngay con người không có thiện ý kia.

“Cô đừng nói bậy, Lạc Lạc chị ấy không hề bắt nạt tôi, chị ấy căn bản là không giống những gì cô nói!”

Mọi người xung quanh đều nghe được giọng nói của Tiểu Kiệt, nhìn chằm chằm vào người Hạ Nhiên, trong đầu tưởng tượng một chút là biết vì sao chuyện này lại xảy ra rồi.

Hạ Nhiên xấu hổ, giải thích cũng không được mà không giải thích cũng không xong.

Đúng lúc này, Quý Lạc Lạc khoác khăn của Sở Tiện đi tới, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tiểu Kiệt, lại nhìn về người đang đứng quay lưng về phía mình – Hạ Nhiên, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt sắc bén uyển chuyển.

“Hình như tôi nghe thấy có người gọi tên mình thì phải? Có chuyện gì sao?”

Hạ Nhiên nghe được giọng của Quý Lạc Lạc sắc mặt đột nhiên cứng đờ, có chút không dám quay đầu lại nhìn cô, chỉ ngượng ngùng cười cười, nhẹ giọng trở lại: “Không có gì đâu, chỉ là vừa nãy tôi nhìn thấy Tiểu Kiệt khóc khi quay lại đây thôi, thật sự tôi thấy khá bất ngờ nên mới hỏi.”

Nồi đã bị chụp xuống đầu thì Quý Lạc Lạc đành nhận thôi chứ sao giờ: “Cho nên cô lập tức nghĩ là tôi bắt nạt cậu ấy, nhằm vào cậu ấy phải không?”

Hạ Nhiên trầm mặc không nói, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Sở Tiện.

Sở Tiện nhìn đám người đang ăn dưa xung quanh, tự nhiên muốn áp chuyện này xuống, anh nghĩ nếu ầm ĩ trước mặt công chúng thì sẽ có hại cho Lạc Lạc.

Vì thế anh chạy nhanh đến khuyên: “Thôi nào, bạn bè cả nên cũng không phải chuyện lớn gì.”

Quý Lạc Lạc sắc mặt chợt lạnh hơn, cô nhìn Sở Tiện chán nản nói: “Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải im lặng chứ? Người khác vu khống sau lưng tôi mà bắt tôi phải nhịn à? May là tôi không bắt nạt Tiểu Kiệt, may là cậu ấy còn nói giúp cho tôi. Nếu không có cậu ấy thì thanh danh của tôi vứt hết đi chắc? Anh nghĩ gì mà bắt tôi thôi?”

Sở Tiện bị cô hỏi sắc mặt trầm xuống, khuôn mặt soái khí căng chặt.

Lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, thực sự thì anh cũng không thể là người ngây thơ, nói lý này kia. Những câu Hạ Nhiên nói ra đối với Lạc Lạc là không công bằng, nhưng nếu anh không áp chuyện này xuống thì sau này qua khả năng lan truyền của quần chúng, sự việc sẽ đi đến một hướng khác hoàn toàn.

Hạ Nhiên biết tính tình của Quý Lạc Lạc, nói trắng ra là cô ta thấy có chút sợ.

Cũng chính là bởi vì điều này nên Hạ Nhiên vẫn luôn cố gắng không tiếp xúc trực tiếp với cô, ai biết được người này sẽ bùng nổ lúc nào chứ, chọc đến sẽ vô cùng phiền toái.

“Lạc Lạc cô đừng nóng giận, chuyện này là tôi không đúng, tôi không nên cái gì cũng không biết mà đoán mò, chỉ là tôi quan tâm đến Tiểu Kiệt mà thôi, cô tha lỗi cho tôi nha.”

Hạ Nhiên nói như vậy căn bản là thấy Sở Tiện và Tiểu Kiệt đang đứng bên cạnh, ai mà không biết còn tưởng cô ta xem trời nhìn đất, căn bản là không để Quý Lạc Lạc cô vào mắt.

Cô nghe Hạ Nhiên nói xin lỗi, lạnh giọng cười: “Biết sai là tốt nhưng tốt nhất lần sau cô nên biết vị trí của mình nằm ở đâu, cơm có thể ăn bậy nhưng nhất quyết không thể nói bậy, khéo có ngày vạ bay vào miệng.”

Nói xong cô lập tức chuyển mắt liếc Sở Tiện một cái, chỉ là liếc mắt một cái nhưng toàn thân Sở Tiện đã lập tức cứng còng.

“Sở tiên sinh không phải còn cảnh quay hấp dẫn đang chờ sao? Tiểu Kiệt, cậu còn không nhanh đưa sếp nhà cậu đi thay quần áo đi à?”

Tiểu Kiệt nghe tiếng lập tức gật đầu, sau đó lôi kéo Sở Tiện đi về phía phòng hóa trang không xa.

Nhìn bộ dạng vô cùng ăn ý của hai người họ, Hạ Nhiên chết đứng mất rồi!!!

Bọn họ có quan hệ sao???

Vì sao Sở Tiện và Tiểu Kiệt lại nghe lời cô ta như vậy?

Không phải đây là lần đầu tiên họ hợp tác sao? Hơn nữa trừ đóng phim thì ngoài đời họ có tiếp xúc gì với nhau đâu chứ? Còn Sở Tiện…Anh ta không phải luôn không quan tâm tới phụ nữ sao?

Tại sao tất cả đều bị đảo lộn như vậy chứ?

Cảnh quay tiếp theo, Hạ Nhiên vẫn luôn phân tâm, làm cho không ngừng NG, cuối cùng đạo diễn cũng thật sự chịu không nổi đành nói cô ta nghỉ ngơi đi.

Thời gian nghỉ ngơi đối với bọn họ mà nói chỉ như trục bánh xe quay một vòng mà thôi, cực kỳ nhanh. Hạ Nhiên gom hết dũng khí đến bên ngồi xuống cạnh Sở Tiện, nhìn ánh mắt xa cách của anh, lòng Hạ Nhiên cũng dần lạnh đi.

Cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh Tiện, anh và Quý Lạc Lạc…hai người có quen biết trước đó sao?”

Sở Tiện vừa đọc lại kịch bản vừa lắc lắc đầu: “Không quen biết.”

Không quen biết?

Hạ Nhiên lại lần nữa kinh ngạc, còn tưởng rằng anh sẽ nói ra cái gì mà trước kia quen biết gì cơ đấy, tự nhiên nghe được anh nói không quen biết, trong lòng cô lại lần nữa thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Vậy sao hai người ăn ý được như vậy? Em thấy Tiểu Kiệt còn rất nghe lời cô ấy nữa.”

Hạ Nhiên vừa dứt lời, ngay lập tức nhận được một ánh mắt sắc bén, cô quay đầu lại, chỉ thấy Sở Tiện vững vàng nhìn mình, trên nụ cười nhàn nhạt cuối cùng trên mặt cũng biến mất.

“Cô quên vừa nãy Lạc Lạc nói gì sao? Lăn lộn trong giới này, trước khi mở miệng nói thì phải suy nghĩ thật kĩ.”

Nói xong anh cầm kịch bản đứng lên, nhanh chóng bước qua người Hạ Nhiên.

Nhìn anh không lưu tình chút nào rời đi, Hạ Nhiên lúc này mới thật xác định, anh đối Quý Lạc Lạc thật sự không bình thường.

Nhưng mà vì sao Sở Tiện lại vì người phụ nữ kia mà mắng mình chứ? Dù sao thì họ cũng quen biết từ nhỏ, sao anh có thể làm như vậy?

Nghĩ đến đây, cô siết chặt góc váy mình, nghẹn ngào nở một nụ cười.

Không vì gì cả, chỉ là giữ lại một chút thể diện của bản thân mà thôi.

Lúc này trợ lý nhỏ của Hạ Nhiên đi tới, nhẹ nhàng do hỏi cô: “Chị Hạ Nhiên, chị không sao chứ?”

Sở Tiện vừa nãy nói không nhỏ, giọng quát còn rất dọa người, trợ lý nhỏ sợ Hạ Nhiên chịu không nổi, cố ý tới quan tâm một câu.

Nào biết những lời này vừa vặn chạm vào vảy ngược của Hạ Nhiên cơ chứ, đôi mắt cô rơi một giọt nước mắt, ngửa đầu tức giận mắng: “Tôi thì bị làm sao cơ chứ? Thân chỉ là một trợ lý nhỏ bé mà sao cô nói nhiều như vậy? Thuê cô để mỗi ngày cô rảnh rỗi lại trêu chọc tôi sao?”

Trợ lý cũng chỉ là một cô gái mới tốt nghiệp, thực sự cô ấy chỉ muốn quan tâm Hạ Nhiên, làm gì suy nghĩ được nhiều như vậy chứ? Cô trợ lý sợ hãi giải thích: “Không phải chị Hạ Nhiên, em chỉ là……”

Hạ Nhiên lập tức đánh gãy lời trợ lý, hung hăng hỏi tiếp: “Ai bảo cô gọi là chị chứ? Tôi có thêm một cô em gái hồi nào vậy? Quản miệng cô thật tốt, may ra còn có thể giữ được cái ghế trợ lý này, đừng có lôi kéo quan hệ với tôi chứ! Cô không đủ tiêu chuẩn để được gọi tôi là chị đâu!”

Sự tức giận của Hạ Nhiên trực tiếp đổ hết lên người cô trợ lý, có thể thấy được cô gái tội nghiệp kia đang cúi đầu rơi nước mắt, mọi người xung quanh dù thấy không ổn nhưng cũng không ai dám tiến đến, chỉ có thể đứng thật xa giả vờ câm điếc.

Sau khi chút bỏ hết được nỗi lòng, cuối cùng thì Hạ Nhiên cũng bình tĩnh trở lại, cô lấy bình nước từ trong lòng trợ lý, ghét bỏ trừng mắt liếc cô ấy một cái, uống một hớp nước lớn sau đó nói với cô trợ lý: “Nhanh chóng lau khô nước mắt khi, đừng có khóc lóc trước mặt tôi, nhìn thôi cũng thấy ghê tởm.”

Cô gái nhỏ không dám tin ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc của Hạ Nhiên, chỉ cảm thấy toàn thân mình đều lạnh thấu.

Tác giả có chuyện nói: Bổ sung đoạn cuối một chút, một lát nữa sẽ có chương mới.
Bình Luận (0)
Comment