Editor: Triêu Nguyên
Beta: TâmNgày hôm sau, dư luận vẫn tiếp tục dậy sóng, thậm chí có nhiều đại V* còn thừa dịp scandal nổ ra, thi nhau hiện lên hùng hổ nói cái gì mà Quý Lạc Lạc nhân phẩm kém, kỹ thuật diễn tệ hại.
* Đại V: trang cá nhân hay fanpage của người nổi tiếng, cơ quan truyền thông lớn, thương hiệu lớn, người của công chúng,… có tích xanh V
Quý Lạc Lạc vừa mở mắt đã lướt Weibo, nhìn một loạt tìm kiếm mà tỉnh cả người.
Trực tiếp rời khỏi giường, tắm rửa một chút, thay quần áo, xuống lầu đi đến quán ăn sáng ở giao lộ.
Mới vừa mở cửa bước vào, dì chủ quán đã cười không khép miệng được, bước đến chỗ cô nói: “Ai da cháu lại tới nữa rồi, vẫn như cũ sao?”
Quý Lạc Lạc gật gật đầu, nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy, vẫn như cũ ạ.”
Bà gật gật đầu, hướng về nhà bếp phía sau kêu lên: “Cho một phần cháo hải sản, hai cái bánh bao chay.”
Bên trong lên tiếng, chỉ một lát sau, một thanh niên đeo tạp dề bưng bữa sáng của cô tới, đặt trên bàn. Quý Lạc Lạc nhẹ nhàng nói cảm ơn, cậu thanh niên đi rồi cô mới bắt đầu thong thả ung dung ăn.
Quán ăn sáng này đã được mở từ chục năm trước, bởi vì giá cả phải chăng, hương vị lại rất tuyệt nên cực kì nổi tiếng ở vùng này.
Màn hình TV chung của quán ăn vang lên âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc, sau một đoạn nhạc dạo, một giọng nam trầm thấp vang lên, nó làm bạn có cảm giác dù bạn có nghe bao nhiêu lần thì âm thanh này vẫn làm đôi tai của bạn muốn mang thai.
Giọng nữ lại mang đến cảm giác sạch sẽ êm tai như nước, trong lời nói còn mang theo tình yêu say đắm đối với người kia.
Bàn bên cạnh là hai cô gái, trông họ có vẻ chỉ mới hai mươi tuổi. Khi phim truyền hình được bật lên, trong nháy mắt, cô gái ngồi đối diện TV kia kích động lôi kéo cô bạn bên cạnh hét chói tai: “Oa là “Kiếm hiệp duyên”. A! A! Lệ Lệ cậu mau nhìn xem, là Sở Tiện đó, chồng của tớ…OMG chồng tớ đẹp trai quá đi mấtttt!!!”
Cô gái tên Lệ Lệ nhanh nuốt đồ ăn trong miếng xuống, ngẩng đầu, nhìn theo hướng ngón tay của bạn mình chỉ.
“Thật sự, không hổ là nam thần quốc dân, quá đẹp trai, tớ còn tưởng rằng anh ấy mặc trang phục hiện đại đã đủ đẹp rồi, kết quả má ơi, mặc cổ trang cũng đủ để quật tớ, quả thực thỏa mãn vị trí nam chính trong tiểu thuyết của tớ!!!”
Đợi Lệ Lệ nói xong, một nữ sinh khác lắm chuyện hỏi: “Lệ Lệ à, gần đây Sở Tiện thường xuyên bị cho rằng đang ở bên Hạ Nhiên đấy, cậu nói xem bọn họ có thể thực sự ở bên nhau hay không đây?”
Lệ Lệ gật đầu: “Có khả năng, các diễn đàn fan cũng đều suy đoán rằng bọn họ đã ở bên nhau, nói cho cùng thì tính tình của anh chồng nhà chúng ta khá lãnh đạm, tuy rằng ngày thường nhìn có vẻ rất ôn thuận, nhưng cậu cũng biết đấy, anh ấy đặc biệt không chú ý tới người khác giới, hầu như không có bạn bè khác giới nào, cho nên lần này mọi người mới nghĩ là có thể.”
Hai cô gái nói đạo lý rõ ràng, vừa lấy tiền trả cho bà chủ vừa xem TV, chưa đến một phút sau đã bị bộ phim cuốn mất.
TV ở hướng bên tay trái của Quý Lạc Lạc, cô chỉ cần hơi hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy.
Chỉ là cô trước sau cúi đầu, ăn xong trong chén cháo cũng không ngẩng đầu lên liếc mắt một cái.
Đi ra khỏi quán ăn sáng, Quý Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy tâm trạng có vẻ tệ hơn.
Lúc đứng ở trạm xe buýt chờ xe, cô móc di động ra, chụp xong liền up lên Weibo.
” Người không sợ đi trong đêm tối, chỉ sợ trong lòng không có ánh sáng”
Phía dưới là bức ảnh Quý Lạc Lạc đáng yêu nghịch ngợm sờ búi tóc, trên khuôn mặt trắng bóc nhỏ nhắn mang theo một cái khẩu trang bự bự, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ còn thấy được cặp mắt như ngọc lưu ly cô đơn lộ ra, sinh động động lòng người.
Weibo vừa up xong một chút, xe buýt cũng tới rồi, cô cất di động lại, bước lên xe.
Diệp Thanh hiện tại đang sống ở một tiểu khu rất xa xôi, có vẻ là muốn ra khỏi thành phố, xuống xe buýt, cô đi theo chỉ dẫn của di động đi, mười mấy phút, cuối cùng ở dưới bảng hướng dẫn, tìm được một đường gạch đỏ cũ xưa của tiểu khu.
Trước cửa tiểu khu không nhìn thấy một bóng bảo vệ nào, cô lập tức đi vào, ở giữa tiểu khu là một quảng trường không lớn lắm, cô thấy một vài bác gái có tuổi đang ngồi bên nhau nói chuyện phiếm đánh bài ở đó.
Quý Lạc Lạc tùy ý đi đến chỗ cái xích đu râm mát duy nhất ở nơi đó, ngồi lên.
Đã quá 11 giờ, trong một tòa nhà ở phía nam của quảng trường, một người phụ nữ cao gầy ôm một bé gái thoạt nhìn hai ba tuổi, đi về hướng quảng trường nhỏ.
Vừa ra đến hiên, người phụ nữ đã thả bé gái đáng yêu xuống đất, cô bé vừa được thả xuống đất liền vui vẻ nhảy nhót.
“Mẹ ơi, Lộ Lộ muốn chơi xích đu~ chơi xích đu!”
Cô bé nhìn thấy Quý Lạc Lạc ngồi xích đu đu đa đu đưa, cảm thấy đặc biệt thú vị, vì thế cười hì hì chạy về hướng cô.
Diệp Thanh đi ở phía sau bé, vừa chạy chậm đuổi theo vừa kêu lên: “Bé con à, chạy chậm một chút, đừng có ngã đó nha!”
Cô bé chạy đến trước mặt Quý Lạc Lạc thì ngừng lại, ngửa đầu, tò mò nhìn cô.
Hai chân Quý Lạc Lạc dẫm lên mặt đất, dừng xích đu lại, cong eo, để sát trước mặt bạn nhỏ, ôn nhu nói với bé qua khẩu trang: “Em muốn chơi xích đu sao?”
Bạn nhỏ nghe lời gật gật đầu.
Quý Lạc Lạc nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói với bé: “Vậy em cho chị véo má em một chút được không? Nếu em đồng ý, chị sẽ nhường xích đu cho em, được không nào?”
Cô bé có chút do dự quay đầu lại nhìn về phía mẹ, lúc này Diệp Thanh cũng tới trước mặt các cô, cô cúi đầu, nhìn đôi mắt của con, mở miệng nói: “Đây là chuyện của con, con nên tự mình giải quyết.”
Cô bé nghĩ nghĩ, bẹp miệng vẻ mặt không tình nguyện nói với Quý Lạc Lạc: “Vậy chị véo nhẹ một chút nha, Lộ Lộ sợ đau.”
Bộ dạng ngoan ngoãn của cô bé làm tim người nhìn đều tan chảy, Quý Lạc Lạc vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của bé, chỉ chớp mắt liền buông lỏng ra, đứng lên ôm cô bé lên xích đu.
Bé gái nhe răng, vui vẻ đến: “Cảm ơn chị gái.”
Quý Lạc Lạc động tác mềm nhẹ vỗ vỗ đỉnh đầu của bé, cười nói: “Không cần khách khí.”
Diệp Thanh đứng bên xích đu, nhìn con gái chơi cùng Quý Lạc Lạc, tuy rằng khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, nhưng khuôn mày kia vẫn nhíu chặt.
“Con gái chị thực sự rất đáng yêu.”
Quý Lạc Lạc ngồi dậy, đứng bên cạnh Diệp Thanh, hai người đứng song song với nhau, ánh mắt đều nhìn cô bé đang chơi xích đu.
“Nhưng mà tôi nghe nói gần đây con bé sinh bệnh, chị hẳn là không có tiền chữa bệnh cho bé.”
Giọng nói của cô hoàn toàn là khẳng định, người đã từng là người đại diện xuất sắc trong giới giải trí như Diệp Thanh, đương nhiên nghe ra ý tứ của cô, sắc mặt của cô ấy biến đổi trong nháy mắt, dời tầm mắt trên người con gái, cảnh giác nhìn Quý Lạc Lạc.
“Cô là ai? Có phải Chu Tuyết Vi phái cô tới không?”
Chu Tuyết Vi? Ồ, là cái người mới bước vào giới giải trí đã cướp chồng người khác đấy sao, bây giờ còn có người đại diện là hoàng kim của giới giải trí, sự nghiệp của cô ta thực sự có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Quý Lạc Lạc vừa chơi đùa với bạn nhỏ, vừa nhún vai.
“Không có ai phái tôi tới.”
Diệp Thanh không tin, cô nhìn qua Quý Lạc Lạc, một phen bế con gái lên xích đu, vẻ mặt phòng bị, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc kệ cô có mục đích gì tôi cũng sẽ không cho cô thực hiện được, Chu Tuyết Vi được lắm, Thẩm Chí cũng rất được, tôi sẽ không đàm phán với các người đâu, cô trở về nói với bọn họ, tôi nhất định sẽ làm bọn họ phải trả giá đắt vì hành động của mình.”
Quý Lạc Lạc cười nhẹ: “Lời này cô vẫn là nên giữ lại trong lòng đi, tôi hôm nay tới tìm cô chỉ là vì bản thân tôi thôi.”
Diệp Thanh nghe vậy khuôn mày lại căng thẳng.
“Vì cô?”
Quý Lạc Lạc gật đầu, cởi khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra bộ mặt số một số hai của giới giải trí, thản nhiên nói: “Cô chắc hẳn biết tôi nhỉ? Minh tinh có scandal gần đây Quý Lạc Lạc. Tôi muốn hợp tác với cô, tôi muốn đứng đầu trong giới giải trí, tôi tìm tới cô cũng là do tin tưởng năng lực của cô, tôi sẽ thuyết phục cô bằng chính nỗ lực của mình, thế nào, muốn thử xem hay không?”
Diệp Thanh này năm nay ba mươi tuổi nhưng kiến thức về quản lý minh tinh thực sự nhiều không kể xiết, người đua đòi giống như Quý Lạc Lạc cô cũng gặp qua không ít, đối với lời nói miệng lưỡi trơn tru của các cô cũng chẳng có gì lạ.
Cô nhẹ giọng cười, ôm con gái, nhìn bé, khuôn mặt đẫm vẻ u sầu nói: “Nỗ lực? Nỗ lực như thế nào? Nói ra dễ dàng như vậy, tôi thấy cô lớn lên không tồi, có thời gian tìm tôi còn không bằng như trên mạng nói, trực tiếp đi bồi hai ba nhà đầu tư, ngủ với họ một đêm, sau đó muốn che chắn miệng lưỡi thế gian như thế nào cũng không thành vấn đề.”
Nói xong cô như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, tự giễu nói: “Có lẽ còn có thể trực tiếp tìm một người đàn ông có tiền đồ có sự nghiệp mà bao nuôi, chỉ cần vậy thôi là đời này sẽ không cần lo lắng gì nữa.”
Quý Lạc Lạc đương nhiên biết người cô ấy nói là ai, cô hơi hơi rũ mắt, mở di động ra, hướng về phía Diệp Thanh giơ giơ lên: “Tôi biết hiện tại cô và tôi đang đứng chung một thuyền, cũng biết chồng cô vì một nữ minh tinh nổi tiếng nào đó mà vứt bỏ mẹ con cô, cho nên, để làm điều kiện trao đổi, tôi có thể cho cô chứng cứ, sau đó cô chắc chắn có thể thắng kiện ly hôn tại tòa.”
Trong video, người đàn ông cùng một người phụ nữ ôm một bé trai nhỏ tuổi, một nhà ba người hạnh phúc cùng nhau đi dạo.
Ngay lúc cô ấy xem video, Quý Lạc Lạc hưng phấn nói nhỏ với cô: “Ngoài thắng kiện, chúng ta còn có thể hợp tác, làm cho bọn họ thất bại thảm hại, giải thoát cô khỏi hận thù, thế nào, có đủ lời hay không?”
Nhìn người đàn ông quen thuộc đến tận xương cốt kia, Diệp Thanh cắn chặt môi lại, cô hận, hận không thể cắt đứt gân, lột sạch da bọn họ.
Quý Lạc Lạc đưa ra điều kiện, đối với cô mà nói thực sự có chút hấp dẫn.
Có thể tranh đoạt tài sản, lấy tiền chữa bệnh cho con, lại có thể trả thù, thật quá rõ ràng, đây là một cuộc giao dịch chỉ có lời không có lỗ.
Chỉ là cô không dám đáp ứng.
Bởi vì cô không biết được phía trước đang chờ cô rốt cuộc là cạm bẫy hay là thiên đường.
Cô còn có con, thật không dám mơ……
Nếu thua, một con đường sống cô cũng không còn, bé con bệnh tật, một khi thua, cô chỉ còn hai bàn tay trắng, cũng đồng nghĩa với việc mất đi cơ hội duy nhất để cứu lấy con.
“Tôi không biết cô có nói thật hay không, hãy cho tôi thời gian để suy xét.”
Quý Lạc Lạc gật đầu: “Có thể, nhưng mà tôi tin rằng cô nhất định sẽ đáp ứng, rốt cuộc thì chúng ta đều là người giống nhau, muốn báo thù thì trước hết phải vùng dậy được, sau đó mới có thể phân cao thấp với kẻ thù.”
Nói xong, cô đưa cho Diệp Thanh một tấm danh thiếp: “Đây là phương thức liên hệ, khi nào muốn bắt đầu, hãy gọi điện cho tôi, tôi bảo đảm ngay sau khi cô đáp ứng, chúng ta lập tức tiến hành.”
Diệp Thanh tiếp nhận danh thiếp, trước khi quay về nhìn thoáng qua Quý Lạc Lạc từ trên xuống dưới.
Không biết vì sao, cô lại cảm thấy lần đầu gặp mặt cô gái này mang lại cho cô một cảm giác tin tưởng sâu sắc, xoay người nháy mắt, cô cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu, rất muốn phát tiết một chút.
————
Trên đường trở về Quý Lạc Lạc nhàm chán mở di động ra, lúc này mới phát hiện, cái tin buổi sáng đăng lên Weibo lại an vị trên tìm kiếm.
Cư dân mạng một: ‘Đây không phải là vị tiểu hoa đán* dựa vào bán thân để nổi tiếng hay sao? Sao không đi bồi các ông chủ mà lại nhàn nhã đăng Weibo như vậy?’
*Tiểu hoa đán: Từ gốc Hoa đán bắt nguồn từ Kinh kịch, dùng để gọi nghề nghiệp là diễn viên, giới tính nữ đóng những vai còn trẻ bằng độ tuổi của nhân vật chứ không dựa vào độ tuổi thật của diễn viên.Tương tự ngày nay, từ này dùng để gọi các nữ diễn viên còn trẻ, có ngoại hình xinh đẹp và nổi tiếng như nhân vật và độ tuổi được thể hiện trong tác phẩm
Cư dân mạng hai: ‘Mọi người đều chú ý đến vụ bán thân hay sao? Chẳng lẽ chỉ có mình tôi chú ý tới tấm ảnh? Nhìn bức ảnh này tôi lại thấy có chút giống Ngải Vân.’
Cư dân mạng ba: ‘Có ai nhớ rằng lúc ra mắt cô ta có biệt danh là tiểu Ngải Vân không?’
Cư dân mạng bốn: ‘Ôm Ngải Vân nhà mình đi thôi, bị loại người muốn kỹ thuật diễn không có kỹ thuật diễn, muốn nhân phẩm cũng không có nhân phẩm này dính líu đến, thật là đáng sợ!’
Quả nhiên thật xứng với danh người đang đứng trên ngọn gió, chỉ cần động một chút, dù chẳng liên quan gì cũng đều sẽ có vô số người tới dẫm đạp.
Ngải vân.
Quý Lạc Lạc nghĩ nghĩ, hiện tại cô ấy hẳn là đã gần 50 tuổi, khi cô ấy còn trẻ được mọi người công nhận là nữ thần của giới giải trí, con đường sự nghiệp trải dài từ trong nước đến ngoài nước. Chẳng qua sau gần hai năm kết hôn cùng ảnh đế Trương Hành, hai người họ cùng nhau dần dần giải nghệ, rút lui khỏi giới giải trí.
Lại nói tiếp, vị tiền bối hòa nhã kia đã từng trợ giúp cô không ít.
Trong lúc đang suy nghĩ, xe buýt đã tới trạm.
Cô đứng dậy đi theo dòng người xuống xe, lúc này đã là buổi chiều, đi dạo một ngày, bụng đã sớm đói meo.
Trong nhà chỉ có một gói mì tối hôm qua cũng bị cô ăn mất rồi, cho nên hiện tại cô đi một chuyến đến siêu thị, mua một ít đồ ăn dự trữ.
Vừa vặn trước cửa tiểu khu có một siêu thị rất lớn, ngày thường cô rất thích đến nơi đây đi dạo, tuy rằng người ở đây rất nhiều, nhưng mà hiện tại cô còn chưa nổi tiếng lắm, cho nên trước nay đều không bị nhận ra.
Vào siêu thị, cô đi thẳng đến khu bánh mì đầu tiên, chọn lấy mấy cái bánh sau đó lại ra mua mấy hộp sữa chua.
Thời gian này lượng người cũng không có đông như cô tưởng tượng, toàn bộ siêu thị không có mấy người, có lẽ mọi người đều đi làm rồi nhỉ?
Cô đẩy xe lang thang không có mục tiêu ở chỗ ít người qua lại trong siêu thị, bởi vì tiền trong túi có hạn, cho nên cô cũng không có mua quá nhiều đồ.
Khi cô đang đi dạo, một thân ảnh cao gầy đột nhiên đập vào mắt cô.
“Thời gian hoạt động vào ngày mai cậu xác nhận lại một chút sau đó gửi cho tôi, còn vé máy bay cho buổi tối, chốc nữa gặp nhau có thể đưa cho tôi.”
Người đàn ông một tay đẩy xe mua sắm, một tay cầm di động đặt ở bên tai, giọng áp xuống rất thấp, anh ăn mặc một thân đồ thể dục màu đen rộng thùng thình thoải mái, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai cùng màu.
Dáng người anh rất cao, nếu Quý Lạc Lạc không mang giày cao gót, có lẽ còn không cao đến bả vai anh.
Vừa đi qua một lúc, người bên cạnh Quý Lạc Lạc vượt qua cô. Hai người mặc áo cơ hồ giống nhau như đúc, chiếc khẩu trang trên mặt họ dường như cũng cùng một thương hiệu.
Hai thân hình lướt qua nhau, người đàn ông hơi hơi nghiêng mắt, nhìn về phía Quý Lạc Lạc.
“Được rồi, cứ như vậy đi.”
Tắt điện thoại, anh cầm điện thoại tùy tiện đặt vào trong túi, sau đó đi đến khu thực phẩm, lấy liên tiếp sáu bảy loại rau xanh cho vào xe.
Nhìn động tác thành thạo của anh, đôi mắt đen lánh của cô chớp chớp, cô cố gắng nén lòng mình lại, không để ý đến.
Chỉ là cô không để ý, đôi mắt càng ngày càng nhìn về phía anh.
Nhìn một xe toàn rau xanh của anh, Quý Lạc Lạc chỉ cảm thấy ngực mình nghẹn đến mức sắp nổ tung rồi.
Mắt thấy anh vẫn còn muốn tiếp tục lấy rau dưa, cô thật sự là chịu không nổi, để xe mua sắm của mình lại, đi thẳng về phía người đàn ông, đi đến trước mặt anh, một phen giữ chặt đầu xe mua sắm, lôi về hướng quầy thịt.
Nhìn động tác của cô, Sở Tiện đứng hình mất vài giây, một tay anh nắm lấy xe, một tay vẫn lựa những quả bắp chất lượng, chau mày, lạnh lùng nói với Quý Lạc Lạc: “Cô muốn làm gì?”
Quý Lạc Lạc cướp bắp trên tay anh để xuống, vừa kéo xe mua sắm đến quầy thịt, vừa thở hổn hển nói: “Anh làm cái gì vậy? Nhìn không hiểu sao? Mua thịt.”
Sở Tiện lần đầu tiên gặp loại tình huống này, anh ngơ ngác đến đứng bên cạnh cô, đứng cách nhau chiếc xe mua sắm, anh vẫn có chút không hiểu tình huống hỏi ngược lại cô: “Cô mua thịt thì kéo xe của tôi đến quầy thịt làm gì?”
Quý Lạc Lạc đem thịt trong tay ném vào xe mua sắm của anh, bóp eo, ngửa đầu, bắt đầu mới thấy hợp tình hợp lí trở lại: “Tôi có ăn thịt anh đâu mà nói nhảm nhiều như vậy? Người cao ráo như vậy, thân thì gầy như cái que luôn rồi.”
Người đàn ông khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì.
Anh chỉ cảm thấy chắc cô bé này là fan của anh, nhìn thấy anh anh gầy như vậy nên muốn bổ sung dinh dưỡng cho anh.
Nghĩ vậy sắc mặt của anh mới hòa hoãn đi một chút, nhận lại xe mua sắm từ trong tay Quý Lạc Lạc, chân mày giãn ra, hốc mắt thâm thúy mang theo một chút mỏi mệt.
Anh nhàn nhạt nói: “Cảm ơn, nhưng mà lần sau không cần làm như vậy.”
Nói xong anh xoay người, đẩy xe mua sắm vội vàng đi thanh toán. Lúc tới quầy tính tiền anh suy nghĩ kĩ càng mới phát hiện ra, cô gái vừa nãy quan tâm mình như vậy không biết có phải muốn kí tên hay không đây?
Anh quay đầu lại nhìn về phía sau, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đẩy xe, xoay người lại, đi về hướng cô gái ấy thật nhanh.
Không biết vì sao, khi nhớ lại ánh mắt của cô khi nhìn mình, anh cảm thấy nó như một bàn tay nhỏ khẽ chạm vào, sưởi ấm con tim của mình.
Anh cảm thấy giác nhìn cô rất quen, giống như đã gặp được cô ở nơi nào đó, sau đó nghĩ lại thì chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Trở lại quầy thịt, nơi đó trống rỗng, ngoại trừ những quầy thịt giữ tươi đang không ngừng thổi ra những làn gió lạnh thì không còn một ai khác.
Nhìn bốn phía vẫn không thấy có một bóng người, Sở Tiện đột nhiên cảm thấy trong lòng có một chút mất mát không thể hiểu được.
Anh tự giễu lắc lắc đầu, bỏ suy nghĩ dư thừa ra khỏi đầu.
Cũng không cảm thấy tốt lắm, vốn dĩ anh cũng không quá thích tiếp xúc cùng fan, không phải bởi vì chán ghét, mà là anh sợ sẽ phá vỡ hình tượng vốn có trong mắt các fan.
Tính tiền xong, Sở Tiện xách theo một túi đầy thịt nặng nề đi ra ngoài.
Buổi chiều anh phải đến một thành phố khác, để mấy thứ này trong tủ lạnh thì khi trở về chắc chắn sẽ hết hạn.
Sở Tiện: ……
Sao vừa nãy mình lại mềm lòng nhanh như vậy nhỉ?
——————
Lúc Quý Lạc Lạc xách theo túi đồ ăn của mình trở về nhà, vừa vào cửa đã nhận được điện thoại của Chanh Chanh.
“Lạc Lạc, Thẩm Chí và người bên kia đã trở lại, đồ vật cũng lấy được rồi, cô muốn trả tiền ngay bây giờ không?”
Quý Lạc Lạc cởi giày, ngồi trên sô pha, lấy gói bánh mì từ trong túi xé mở ra, ăn từng chút từng chút một.
“Trả tiền? Trả tiền cái gì cơ? Cô có tiền sao?”
Chanh Chanh bị cô hỏi bỗng sững lại: “Cô không có sao?”
Quý Lạc Lạc cười lạnh hai tiếng, lạnh nhạt mở miệng nói: “Nếu tôi có tiền thì đến nỗi một tháng ăn mì gói sao?”
Chanh Chanh: “Chưa có tiền, bên kia phải làm sao bây giờ?”
Quý Lạc Lạc vừa ăn vừa buông tay xuống. “Để cho bọn họ chờ, chờ Diệp Thanh thắng kiện, đến lúc đó cả vốn lẫn lãi đều đưa hết cho bọn họ.”
Chanh Chanh cứng họng. “Lạc Lạc à, tôi không phát hiện ra rằng có lúc cô vô lại đến như vậy đấy. Từ khi nào mà chúng ta có tiền mời thám tử cho người khác thế? Sao cô có thể nói một câu không biết xấu hổ như vậy?”
Quý Lạc Lạc nuốt nước miếng, đôi lông mi dài khẽ chớp, cười nói: “Lời này cô nói cũng đúng, là một nhân vật công chúng, loại chuyện này tôi không ra mặt được, cho nên thám tử và Diệp Thanh đều giao cho cô, tổ chức tin tưởng cô có thể, cố lên!”
Nói xong không đợi Chanh Chanh phản bác, Quý “liêm sỉ” treo điện thoại, rút Ipad ra, vừa ăn bánh mì vừa lướt Weibo.
Để lại một mình Chanh Chanh bên kia, đối mặt mấy cuộc gọi đòi tiền của thám tử, giận tím người mà!!!
Tác giả có chuyện nói: Bao lì xì đây, các bảo bối nhỏ nhớ nhanh tay nha~