Edit: Soup Lou
Beta: Tâm
Hạ Nhiên nhẹ nhàng uyển chuyển bước ra ngoài, toàn thân xanh biếc tựa như một tinh linh trên núi, mặc dù Trịnh Đạo đã nhìn nhiều mĩ nữ thành quen, nhưng trong chốc lát vẫn bị vẻ lanh lợi này của cô ta hấp dẫn ánh mắt.
Nhân viên công tác đang có mặt ở đây đều dồn ánh mắt về phía người đang đi đến, không nhịn được cảm thán đôi câu: “Chà~Không nghĩ đến Hạ Nhiên mặc cổ phục lên lại đẹp mắt như vậy.”
“Đúng vậy, thật là đáng yêu nha~.”
Nghe thấy lời mấy người nhân viên khen ngợi mình, tâm trạng nhịn đến nghẹn vừa rồi ở trong phòng hóa trang của cô ta vơi đi không ít, ngẩng cao đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hòa nhã đơn thuần, chào hỏi từng nhân viên công tác một.
Dáng vẻ kia, giống như người mới bước chân vào giới, một tiểu cô nương vừa thẹn thùng vừa nhút nhát đang nỗ lực hòa nhập với hoàn cảnh của bản thân.
Cô ta đi về phía bối cảnh vốn đã được chuẩn bị xong từ sớm, sửa lại mái tóc một chút, lên tiếng hỏi vị nhiếp ảnh gia: “Chúng ta chụp ảnh ở chỗ này sao?”
Nhiếp ảnh gia nhìn tiểu cô nương đang tươi cười ngọt ngào, trong lòng mềm nhũn cả ra, hắn nghiêng đầu về phía cô, sau quay đầu vào trong cười: “Đúng vậy, chính là chỗ này, nếu như đã chuẩn bị xong xuôi, trước hết chúng ta chụp riêng một bộ đơn* đã.”
*Ý là chụp riêng một mình Hạ Nhiên.Hạ Nhiên cười thêm một tiếng: “Vậy chúng ta bắt đầu đi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Theo sự chuẩn bị từ trước, mỗi người ba bộ quần áo, mỗi một pô ảnh là một bộ, đến lúc hợp lại là vừa khít.
Bởi vì tiến độ thời gian ghi hình tương đối gấp gáp, bên ngoài tiến hành công việc trong tình trạng bừng bừng khí thế, mặt khác, trong phòng hóa trang vẫn đang ở thế giằng co.
Sở Tiện đã bình tĩnh lại, lúc này anh đang cầm lọ thuốc đỏ* mà thợ trang điểm đưa tới nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Quý Lạc Lạc.
*Tên gọi khác là Povidone- Iodine: có khả năng sát trùng tốt trong chữa trị các vết thương cục bộ và chống lây nhiễm rộng. Được dùng với những vết cắt nhỏ, vết trầy xước, vết bỏng và chỗ phồng rộp.Thấy anh xử lý xong xuôi, người thợ trang điểm nọ mới nơm nớp lo sợ mang theo hòm trang điểm đi tới, rất rõ ràng vẫn phải hoàn thành việc hóa trang cho cô.
Sở Tiện nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, sau đó gọi Bành Tử đang dọn dẹp rác trên mặt đất lại, nói: “Cậu trang điểm cho cô ấy đi.”
Sau đó một lần nữa quay đầu nhìn về phía người thợ trang điểm làm Quý Lạc Lạc bị thương, nhíu mày nói: “Còn cô trang điểm cho tôi.”
Quý Lạc Lạc, Bành Tử, nữ chuyên viên trang điểm, ba người đồng thời đánh mắt về phía Sở Tiện, vẻ mặt giống nhau như đúc, cùng dại ra một hồi.
Chân mày Sở Tiện nhíu càng thêm chặt, đôi con ngươi trầm xuống, cất cao giọng: “Nghe không hiểu?”
Bành Tử phản ứng lại đầu tiên, anh ta liên tục xua xua tay: “Không không không, hiểu rồi ông chủ, chỉ có điều tôi đã quen trang điểm cho anh, nếu đổi người tôi sợ…”
Không đợi Bành Tử nói xong, Sở Tiện đã đánh gãy lời anh ta nói: “Tôi là đàn ông, không cần trang điểm cầu kì tinh xảo, ngược lại cô ấy vừa mới bị thương, cậu chú ý một chút.”
Bành Tử nghe vậy có chút khó tin nhìn Quý Lạc Lạc một bên đang thong dong nhàn rỗi, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Tôi biết rồi ông chủ.”
Trước tiên anh ta đưa Quý Lạc Lạc đi thay quần áo, sau đó bắt đầu trang điểm.
Trước đó Tây Hoa đã chuẩn bị tốt mẫu trang điểm, là một chuyên gia trang điểm cao cấp, Bành Tử chỉ cần nhìn lướt qua một lượt đã có dự tính trong lòng.
Bất kì kiểu trang điểm nào, anh ta đều có thể thực hiện dễ như trở bàn tay, dựa vào đặc trưng khuôn mặt của mỗi người mà có thể tránh tạo ra khuyết điểm, khiến những thiếu sót trở nên hoàn mỹ.
Trong tức thì, phòng hóa trang bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Khoảng chừng 40 phút sau, Bành Tử đang quay lưng lại với Sở Tiện đột nhiên lên tiếng: “Được rồi, đến nhìn một chút xem.”
Sở Tiện nghe vậy nhịn không được quay đầu ra sau, đánh mắt hướng về phía bên tay phải, chỉ thấy dưới ánh đèn, một người con gái dung mạo xinh đẹp, làn da trắng nõn trong bộ váy đỏ đang yêu kiều đứng đấy.
Bộ dáng này của cô khác hẳn với vẻ hoạt bát của Hạ Nhiên, cũng không có lộng lẫy như vậy. Phần thân trên bó sát với đường cong tinh tế của cô, vòng eo thon một vòng tay có thể ôm trọn được đeo lên chiếc đai lưng rộng lớn, vạt áo tùy tiện rủ xuống.
Bộ trang phục này khá giống với trang phục cưỡi ngựa hiện đại, tư thế oai hùng hiên ngang, lại thêm ánh mắt tự tin của cô, đây chính là vẻ “Tìm hoan”* sinh động nhất.
*Hoan [欢]: vui mừng, vui sướng, hạnh phúc, hài lòng.Khó trách trong cả một đám người, Trịnh Đạo chỉ cần liếc mắt liền nhìn trúng cô, quả nhiên cô được định sẵn làm thước đo tiêu chuẩn của sự vui vẻ.
Không thể phủ nhận, kỹ thuật trang điểm của Bành Tử đúng là vô cùng lợi hại, anh ta đã làm giảm bớt sự trẻ con bởi đôi má phúng phính của Quý Lạc Lạc, thay vào đó là nét điềm đạm, dịu dàng, ngược lại lợi dụng vết cắt đỏ tươi vừa bị nữ trang điểm sơ xẩy làm xước bên khóe mắt mà vẽ lên một đóa hoa bỉ ngạn.
Mỗi một nụ cười, một cái nhăn mày của cô, vệt đỏ nổi bật nơi khóe mắt kia cũng theo đó mà lay động.
Không sai vào đâu được, đây chính là vẻ đẹp hút hồn đoạt phách.
Sở Tiện kinh ngạc nhìn người con gái trước mặt, rõ ràng là cùng một người, nhưng anh lại cảm thấy, lúc này cô đã biến thành một người khác.
Khóe miệng anh chậm rãi giương lên, vạn vật trên đời vào lúc này, trong mắt anh, chỉ tồn tại mỗi cô.
Hạ Nhiên nói cô chính là hồ ly tinh, một con hồ ly tinh chuyên câu dẫn nam nhân, anh lại thấy, quen biết cô ta lâu như vậy, cuối cùng cũng nói đúng được một câu.
Quý Lạc Lạc, cô ấy đúng thật là hồ ly tinh, còn là con hồ ly có đạo hạnh cao cường, có thể làm cho nam nhân cam tâm tình nguyện bị con hồ ly tinh này bắt giữ.
Quý Lạc Lạc cười ôn nhu, hướng về phía người đàn ông đang cố gắng trấn tĩnh bản thân trước mặt, hỏi: “Thế nào? Có đẹp hay không?”
Sở Tiện hít sâu một hơi, ánh mắt chợt lóe lên, nói nhỏ: “Rất đẹp.”
Đẹp đến nỗi anh muốn xé tan vỏ ngoài giả dối của mình, hung hăng đặt cô dưới thân mà ức hiếp, làm cho cô phải nỉ non khóc mới thôi.
Người phụ nữ này câu dẫn cả con thú mà anh chôn sâu trong lòng, cũng chính vào thời khắc này, anh biết, hỏng bét.
Sở Tiện anh xong thật rồi.
Bên ngoài chợt có người gõ cửa phòng: “Diễn viên bên trong chuẩn bị xong hết chưa?”
Quý Lạc Lạc vội vã đáp lời: “Xong rồi, tới đây.”
Nói xong cô bỏ qua Sở Tiện với dáng vẻ bất thường của anh, mang theo đạo cụ của mình là cây bảo kiếm, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, chỉ còn lưu lại một cỗ hương thơm, thật lâu không tiêu tán.
Trong phông lều, Hạ Nhiên vẫn đang vật lộn tạo dáng, nửa mềm mại nửa khả ái, không hề biết, ánh mắt mọi người vốn đang đặt trên người cô ta sớm đã chuyển hướng đến nơi khác.
Ở đó, một bóng dáng đỏ rực, giống hệt với ngày đó ở khách sạn, đột nhiên xuất hiện, thu hút hết thảy mọi ánh mắt còn đang đặt trên người cô ta, trở thành tiêu điểm mới.
Tác giả có lời muốn nói: Về trễ, chương này hơi ít, ngày mai tiếp tục!(* ̄︶ ̄)