Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo

Chương 19

“Chỉ sợ là không được, lát nữa Lục tiên sinh còn có thông cáo phải chạy.”

Cùng nói chuyện với Khang Văn Trạch là vị quản lý nào đó: “Cái này, sẽ không chậm trễ nhiều thời gian đâu, nếu như Lục tiên sinh đồng ý, chúng tôi có thể nâng giá lên gấp đôi…”

Khang Văn Trạch cảm thấy buồn cười, nhưng ý cười cũng không lộ ra, “Gấp mười lần cũng không được.”

Quản lý công ty đứng ra tổ chức cũng không nghĩ tới Khang Văn Trạch lại khó chơi như vậy, theo anh ta thấy Lục Hàn Chi chẳng qua chỉ là minh tinh trẻ tuổi nổi tiếng chút mà thôi, ai ngờ đến một trợ lý cũng không có tình người như vậy.

Anh ta vừa định nói gì thêm thì Khang Văn Trạch đã nhàn nhạt mở miệng nói: “Có chuyện gì để Trương tổng của mấy anh đích thân qua nói, Lục tiên sinh rất bận.”

Lúc Khang Văn Trạch xoay người muốn đi, lại thấy Lục Hàn Chi về phía bọn họ.

Vị quản lý kia vội vàng điều chỉnh biểu cảm nghênh tiếp, vươn tay ra nói: “Lục tiên sinh, xin chào, tôi là…”

Lục Hàn Chi đối với người không quen biết đang vươn tay này coi như không khí, vệ sĩ sau lưng cách đó không xa lập tức tiến lên đẩy người kia ra.

Lục Hàn Chi nhăn mày: “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Khang Văn Trạch lập tức phản ứng lại, vội nói: “Em lập tức đi xem Bánh Trôi.”

Anh ta không rảnh lo Lục Hàn Chi nói cái gì nữa, xoay người đi về phía phòng nghỉ ở hậu trường.

Lục Hàn Chi liếc mắt người kia bị vệ sĩ thô lỗ đẩy ra, cầm lấy di động tìm một dãy số gửi tin nhắn.

Không đến mười phút, chủ tịch tập đoàn phía tổ chức xuất hiện ở hiện trường hoạt động, mắng to đầu quản lý chi nhánh công ty của tập đoàn, hơn nữa giáng chức anh ta ngay tại chỗ.

Vị chủ tịch này quay đầu lại muốn đi tìm Lục Hàn Chi xin lỗi thì đã không tìm thấy người đâu.

Hoạt động lần này Lục Hàn Chi chỉ xuất hiện không đến ba phút thì không còn bóng dáng, sau đó người chặn ở bên ngoài chỉ có thể trơ mắt nhìn anh được vệ sĩ bảo vệ xung quanh vội vàng chui vào trong xe hơi màu đen.

Bạch Du Du nằm vào trong lồng ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy phát hiện bên ngoài lồng trùm một lớp vải, không gian nhỏ hẹp tối đen như mực không nhìn thấy cái gì hết.

Ký ức tối tăm được chôn giấu sâu trong trí óc lập tức xông ra, trái tim cô lập tức như bị bóp chặt lại.

Trong cô nhi viện, cô nhóc bị nhốt trong phòng tối tuyệt vọng khóc lóc.

Tràn ngập máu tươi, tay bị đánh đến sưng tấy.



Trong lồng truyền đến tiếng mèo kêu, từng tiếng từng tiếng, yếu ớt lại vội vã.

Rất nhanh lớp vải trên lồng được người khác vén lên, ánh sáng lập tức bao trùm.

Mèo con trong lồng dùng hai chân trước cào lồng sắt, cơ thể nhỏ nhắn run bần bật, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, lông trên cái đuôi dựng hết cả lên.

Nhưng khi nó nhìn thấy người bên ngoài, lập tức yên tĩnh trở lại.

Khang Văn Trạch đau lòng nói: “Có phải Bánh Trôi đói bụng không?”

Anh ta nói xong thì mở lồng sắt ra muốn ôm cô.

Nhưng có người còn nhanh tay hơn anh ta một bước.

Bạch Du Du chưa phát hiện ra tại sao Lục Hàn Chi lại xuất hiện trước mặt cô thì đã bị anh bế lên.

“Meo…”

Thân hình nhỏ bé run rẩy, đồng tử màu lam ầng ậng nước, tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt tràn đầy tủi thân.

Giống như là muốn khóc.

“Em ấy đang sợ.”

Nghe thấy tiếng của Lục Hàn Chi, Bạch Du Du ngẩng đầu muốn nhìn anh một cái nhưng Lục Hàn Chi ôm cô lên, một tay ấn nhẹ đầu cô vào trong ngực anh.

Vì thế Bạch Du Du ngoan ngoãn rúc vào giữa ngực và cánh tay anh, hít một hơi thật sâu.

Trên người Lục Hàn Chi có mùi nước hoa nhàn nhạt, cùng với hơi thở nam tính đặc biệt hoà vào nhau…

Không khỏi khiến người ta an tâm.

Bạch Du Du rất nhanh đã bình phục trở lại, nhưng cô bị tay Lục Hàn Chi che kín đầu, không nghe rõ hai người lại nói cái gì.

Mãi cho đến khi Lục Hàn Chi rời tay ra, lấy di động đưa cho Khang Văn Trạch.

“Nói với cô ấy tôi đang bận.”

Khang Văn Trạch nhìn thoáng qua tên ở trên di động đang vang lên, nhận điện thoại: “Alo, xin chào, Phương tiểu thư.”

“Thật xin lỗi, Lục tiên sinh bây giờ đang bận… Cái gì?!” Khang Văn Trạch hơi sửng sốt, “Ngài đã tới rồi? Đến đâu?”

Lục Hàn Chi lạnh lùng nói: “Cúp điện thoại đi.”

Khang Văn Trạch theo ánh mắt của Lục Hàn Chi nhìn thoáng qua, một chiếc xe thể thao màu trắng đỗ dưới lầu, cửa xe mở ra, là một cô gái trẻ tuổi mặc váy liền áo màu trắng đi tới.

“Phương tiểu thư.”

Khang Văn Trạch cúp điện thoại, có hơi không biết phải làm sao, “Lục tiên sinh, Phương tiểu thư đã tới, làm sao bây giờ?”

Lục Hàn Chi không nói gì.

Bạch Du Du bừng tỉnh, cô gái gọi điện thoại cho Lục Hàn Chi vào buổi sáng nọ?

Bạch Du Du vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Khang Văn Trạch luôn điềm tĩnh bộ dáng khó xử như vậy, bất giác có hơi tò mò, vị Phương tiểu thư này rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với Lục Hàn Chi?

Đôi môi Lục Hàn Chi mím chặt, từ góc độ Bạch Du Du ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy đường vòng cung của chiếc cằm tinh xảo giống như điêu khắc của anh, nhưng có thể cảm giác được sắc mặt anh lộ ra một tia căng cứng khó phát hiện.

Mấy người vệ sĩ đều biết Phương Tử Nguyệt, không tiến lên ngăn cản, vị Phương tiểu thư kia chưa đến một lát cũng đã đi tới trước mặt bọn họ.

Cô ấy đi đôi giày cao gót màu trắng 7cm, khi đi đường tư thế vẫn thẳng tắp uyển chuyển, khí chất cả người quyến rũ lại thanh thuần, không hề thua kém mấy vị tiểu hoa đán trẻ tuổi Vân Tinh nâng đỡ.

Bạch Du Du từng tưởng tượng về vị Phương tiểu thư này, có điều bây giờ tận mắt nhìn thấy, Phương Tử Nguyệt còn xinh đẹp tinh tế hơn trong tưởng tượng của cô một chút.

Hơn nữa dáng vẻ của cô ấy hiển nhiên là rất quen thuộc với Lục Hàn Chi.

“Lục đại ca.” Lúc Phương Tử Nguyệt chào hỏi thái độ rất thân thiết, nhưng lại thân thiết kiểu không quá phận, âm thanh trong trẻo mềm mại, đổi lại người đàn ông khác nghe xong một tiếng này chỉ sợ lỗ tai cũng phải mềm đi.

Bạch Du Du không nhịn được run run lỗ tai, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Lục Hàn Chi.

Ừm, Lục thiên vương của chúng ta quả nhiên không phải là người đàn ông bình thường, đối mặt với báu vật nũng nịu như thế mà mặt vẫn không đổi sắc.

“Em đến là muốn xin lỗi anh.” Phương Tử Nguyệt nói: “Buổi sáng hôm nay em nghe nói Tử Hàng ở công ty gây họa, nhất thời sốt ruột đã gọi điện thoại cho anh, đã quên mất gần đây anh rất bận, quấy rầy anh nghỉ ngơi phải không?”

“Không sao.” Trong mắt Lục Hàn Chi không có chút cảm xúc nào, ngay cả giọng điệu cũng bình thường lạnh lùng như trước: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Phương Tử Nguyệt vừa muốn nói chuyện, đột nhiên chú ý tới tư thế Lục Hàn Chi có chút không thích hợp. Cô ấy cúi đầu nhìn thấy trong lòng Lục Hàn Chi lộ ra một nhúm màu trắng, ở giữa quần áo đen của anh cực kỳ đáng chú ý, cô ấy nheo mắt lại, ngay sau đó liền nhìn thấy một cái đuôi mèo mềm mại trắng như tuyết lộ ra từ chỗ cánh tay của Lục Hàn Chi.

Phương Tử Nguyệt giật nảy mình: “Đây là cái gì?”

Bạch Du Du vốn ỷ vào thể tích của mình nhỏ, muốn giấu mình trong cánh tay của Lục Hàn Chi, không ngờ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện, vì thế cô lộ ra một cái đầu nhỏ tò mò nhìn về hướng Phương Tử Nguyệt.

“Mèo?!” Phương Tử Nguyệt che miệng kinh ngạc hô một tiếng, “Lục đại ca, sao anh lại ôm một con mèo? Của ai vậy?”

Lục Hàn Chi không nói là của Giang Ninh, chỉ nói: “Tôi còn có việc phải làm, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Phương Tử Nguyệt không chú ý tới chuyện mèo nữa, cô ấy vén một sợi tóc ra sau tai, kim cương trên vành tai sáng lấp lánh, “Em có một số chuyện muốn nói với anh, nhưng trong điện thoại… không tiện lắm, anh có thể rút ra chút thời gian không? Cậu em vừa mới mở một nhà hàng kiểu Pháp, môi trường rất tốt, còn chưa chính thức mở cửa, em đã nói với cậu để cậu chuẩn bị một chút, chúng ta đến nơi đó ăn cơm trước, sau đó em từ từ nói chuyện với anh, được không?”

Lời nói cuối cùng, giọng điệu cô ấy đã lộ ra một tia khẩn cầu.

“Tôi đã có hẹn rồi.”

Phương Tử Nguyệt có hơi sửng sốt: “Với ai?”

“Chuyện này có liên quan đến cô sao?”

Trong mắt Phương Tử Nguyệt lộ ra một tia tủi thân, nhưng bị cô ấy che giấu rất tốt, chỉ là khi mở miệng âm thanh có hơi run rẩy: “Lục đại ca, em không có ý gì khác, chỉ là em muốn gặp anh một chút, em biết anh sắp phải vào đoàn phim Phong Nguyệt truyền kỳ, gần đây cũng vẫn luôn rất bận rộn, em chỉ là muốn để anh thả lỏng một chút, hơn nữa chuyện của Tử Hàng…”

“Nếu là vì chuyện của Nhan Tử Hàng, tôi cũng đã nói chuyện với người đại diện.” Lục Hàn Chi nhàn nhạt nói: “Lịch trình của tôi cô hẳn cũng biết rất rõ, nên chắc là biết tôi không chỉ gần đây rất bận rộn mà thôi.”

Sắc mặt Phương Tử Nguyệt hơi tối.

Lục Hàn Chi không chờ cô ấy mở miệng, quay đầu nhìn về phía Khang Văn Trạch, “A Trạch, kêu tài xế chuẩn bị xe thật tốt đi, thuận tiện nói với Lăng tổng một tiếng, vừa rồi tôi có việc nên chậm trễ, lập tức đến đó.”

Khang Văn Trạch gật đầu: “Dạ.”

“Đợi đã, Lục đại ca!” Phương Tử Nguyệt quýnh lên lập tức giữ lấy ống tay áo của Lục Hàn Chi, lại không cẩn thận kéo theo mấy sợi lông trên đuôi mèo.

Trong lòng Lục Hàn Chi lập tức truyền đến một tiếng mèo kêu điên cuồng.
Bình Luận (0)
Comment