Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!

Chương 62

Edit: Cực Phẩm

Sau đó, cả người Cố hoả hoả tạo dáng hình chữ đại, mặt thì dán sát vào thềm đá trước cửa công ty GAYA.

Suýt nữa là [beep] bị đá đập gãy rồi!

Tuy là không gãy nhưng cũng khiến Cố hoả hoả đau đến mắt nổ đom đóm, mắt đến mũi, đầu gối cùng cùi chỏ đau nhói! Trong nháy mắt cả người hoá đá!

Nhất định là bản ma vương đã trêu chọc lực lượng kỳ diệu chốn u minh! (Lẽ nào thỏ nhỏ kia có mệnh khắc phu!?) ヽ(≥□≤)ノ

“Anh Cố Viêm anh có sao không?” Hạ Thiên vội vàng chạy đến đỡ hắn dậy.

“Ha ha.” Trong nháy mắt lúc ngẩng đầu Cố hoả hoả lập tức đổi thành biểu tình thâm trầm khốc suất, còn thần bí hề hề sờ cằm, nhịn đau đớn toàn thân mà lẩm bẩm: “Quả nhiên bản ma vương vẫn chưa quen… thân thể của nhân loại.”

Hạ Thiên chớp chớp mắt, đột phá cực hạn lần thứ N phối hợp nói: “Nếu anh Cố Viêm dùng không quen thì em có thể cho anh mượn cơ thể của em nha.”

Bốn tên thần kinh phía sau đồng loạt hút bốn ngụm khí lạnh!

Loại không bị cản trở này còn có giới hạn nữa không! Có nữa hay không!

Cố hoả hoả làm bộ lắc đầu nói: “Không cần, bản ma vương có thể làm quen từ từ.”

Thỏ nhỏ thật sự là quá thiện giải nhân ý! Thân thể của ngươi bản ma vương nhất định là phải dùng rồi! (Ăn thỏ!)Ψ( ̄?  ̄)Ψ

Thành công giải quyết nguy cơ mặt mũi, Cố hoả hoả kéo tay Hạ Thiên miễn cưỡng đứng lên.

Nhưng chỗ [beep] chưa hết đau khiến cho tư thế đi của hắn trông vô cùng mất tự nhiên!

“Anh Cố Viêm, nhìn anh có vẻ đau lắm đó…” Ngón tay Hạ Thiên chúi xuống phía dưới chỉ chỉ, chính trực hỏi: “Có cần em giúp anh xoa không, hoặc là thổi một chút?”

Bốn tên thần kinh ở phía sau đồng loạt phát ra bốn tiếng thét chói tai!

Xoa xoa xoa… một chút còn chưa tính! Lại thổi thổi thổi một chút… vào ban ngày ban mặt như vậy… nhóc chắc chắn đấy à!

Trong nháy mắt, tư duy của Cố hoả hoả đã bị tiếng thét chói tai đằng sau làm cho méo mó! Hắn không kìm được não bổ tình cảnh kia một chút, sau đó mặt đỏ tía tai nổi giận nói: “… Em không nên nói mấy câu kỳ quái như thế này trên đường nữa!”

“Dạ.” Hạ Thiên rầu rĩ đáp lại, cảm thấy rất uỷ khuất.

Xoa đầu gối thì có cái gì kỳ quái chứ…

Vì cuộc thi đang đến gần, Hạ Thiên chủ động nói sẽ về nhà mình ở.

Do chú ba đã từng đồng ý rằng chỉ cần thành tích cuối kỳ của hắn không bị rớt thì mùa hè này sẽ cho ra nước ngoài du lịch.

Cùng ma vương điện hạ du lịch gì gì đó thật sự là khiến cho Hạ Thiên vừa nghĩ đến đã vô cùng kích động!

Phải học thật tốt!

“… Hế hế hế.” Sau khi về nhà một mình, Cố hoả hoả hài lòng xoa cầm, phát ra ba tiếng cười dâm.đãng!

Trong căn phòng này chỉ còn một mình bản ma vương thôi! Cuối cùng thì bản ma vương có thể thoải mái phóng túng bẩn loạn mà [beep]! (Kỳ thật là đánh đàn ghita!) (=? =@) 人 (′?’@)ノ

Cố Viêm cởi giày vào nhà, ôm đàn ghita ngồi trên sàn đánh thử vài âm, sau đó lấy ra phổ nhạc và bút trong hộp đàn chuẩn bị sáng tác!

Vẻ mặt hết sức hết sức nghiêm túc!

Trên phổ nhạc viết vài tên bài hát.

“Chú thỏ ngoan ngoãn của đại phôi ma vương”, “Thỏ à em rốt cuộc là gì”, “Hạ Thiên (mùa hè) – khói lửa – thỏ của tôi”, “Bunny love”…

Tất cả đều liên quan đến thỏ!

Sắc trời dần tối đi, Cố Phong khổ bức vẫn đang ngồi trên băng đá kiễng chân nhìn lên cửa sổ phòng vợ mình, cũng thường xuyên làm một vài hỗ động hữu ái tràn đầy năng lượng với vợ!

Ví dụ như hôn gió nóng bỏng!

Hay là chắp hai tay thành hình trái tim gì gì đó!

Vô cùng lãng mạn!

Nếu như không phải Hạ Lạc ở lầu tám thì Cố Phong đã trèo lên rồi! Đó mới thật sự là Romeo và Juliet!

Nhưng ba Hạ cũng đâu phải người mù, sau đó phát hiện động tĩnh kỳ quái của hai người thì hắn nhanh chóng quyết định chuyển Hạ Lạc đến phía bắc thư phòng, sau đó chính khí nghiêm nghị xuống lầu tìm Cố Phong.

“Chú.” Thấy ba Hạ vẻ mặt không vui bước đến, Cố Phong vội vàng đứng dậy. “Chúng ta tâm bình khí hòa nói về chuyện này một chút được không ạ?”

“Cậu tính đợi đến khi nào?” Ba Hạ cau mày.

“Con cũng không biết.” Cố Phong thành thực lắc đầu, đợi đến khi nào thì hoàn toàn do quyết định ở ba Hạ hết.

“Lẽ nào cậu tính ngồi đây hết một đêm?” Ba Hạ nghi ngờ hỏi.

“Dạ, nếu như chú không cho con cơ hội nói chuyện, con đã tính như vậy…” Mặt Cố Phong có chút đỏ.

Tuy rằng hắn rất phúc hắc, nhưng dù sao cũng không phải lưu manh như Trần Tử Hào! Trong lúc tử triền lạn đả vẫn sẽ có chút ngượng!

“Tối ở đây muỗi rất nhiều.” Ba Hạ từ ái nói: “Hơn nữa trong dự báo còn nói có mưa.”

Cho nên cậu biến đi nhanh nhanh được chứ!

“Không sao, con không ngại.” Cố Phong kiên định nhìn ba Hạ. “Vì Hạ Lạc con làm gì cũng được…”

Thật ra Cố tiểu công không sợ hãi như vậy là do hắn đã mang theo thuốc xịt muỗi, chăn mền, dù, kem đánh răng bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt, bình nước, bánh mì… Rõ ràng chính là tiết tấu muốn “định cư” ở đây!

Quả nhiên cùng người nào đó chung một chỗ sẽ bị truyền nhiễm tính tình.

Nếu như là Hạ Lạc chuẩn bị cho hắn thì sẽ kèm thêm một lò than nhỏ với hai cân thịt bò!

Ở dưới lầu chờ đến chán thì có thể nướng thịt ngoài trời, dùng mỹ thực đánh nát bảo hộ của ba Hạ!

“Không nghe không nghe!” Ba Hạ hung tàn cắt đứt câu nói của Cố Phong, trên mặt râu ria có biểu cảm ngạo kiều!

Cố Phong bị một màn này trứng trứng choáng một chút, còn muốn tranh thủ nữa, ba Hạ đã chạy mất!

Cố Phong đã triệt để hết nói nổi với ba vợ tương lai của mình.

Hay là mình nên ra tay từ phía mẹ vợ?

Lúc này, Hạ Triển gọi điện đến, giả vờ bình tĩnh hỏi thăm: “Làm sao rồi?”

Lúc biết em trai come out thì Hạ Triển rất quan tâm đến chuyện này, trình độ bát quái có thể so với mấy tên paparazzi, chính xác là cứ một tiếng gọi một lần, hoàn toàn không để cho Cố tiểu công cõi lòng tan nát được yên tĩnh!

“Tớ quyết định vẫn chờ dưới lầu thì hơn.” Cố Phong nhìn đồng hồ trên tay. “Bằng không tớ sẽ nổi điên mất…”

“Chú hai tớ nói thế nào?” Hạ Triển bắt đầu nhìn bạn tốt của mình với cặp mắt khác xưa! Quả thật chính xác tình sâu như lòng biển!

“Chú ấy nói ‘Không nghe không nghe’.” Cố Phong vô cùng đau đầu.

“Chú hai tớ rất thích người khác diễn cùng đấy!” Hạ Triển nói.

“Vẫn là thôi đi.” Vừa nghe thấy vậy đầu Cố Phong càng đau hơn!

Lẽ nào hắn phải tê tâm liệt phế chạy theo ôm cổ ba Hạ gào thét “Chú nghe cháu giải thích đi” để thoả mãn thú vui diễn sâu của ba Hạ?

Quá hung tàn tuyệt đối làm không được!

Cố Phong thở dài, mở điện thoại nhìn mấy tấm hình Hạ Lạc chụp để điều chỉnh tâm tình!

Rốt cuộc là em trai tâm thần nhà mình có chỗ nào tốt vậy? Đáng giá để cho Cố Phong cứ khăng khăng một mực cảm thiên động địa?

Lúc cúp điện thoại, Hạ Triển nâng cằm khổ não suy nghĩ.

Không lẽ mắt Cố Phong bị mù?

Thế nhưng khi hắn chớp mắt nhìn Trần đại thúc đeo tạp dề hình trái tim đang dùng cách giết người chặt đầu cá trong phòng ăn thì hắn cảm thấy mình không có tư cách hỏi chuyện này thì phải!

Mẹ nó, mắt hắn mù còn ghê hơn nữa!!!

Hạ Triển đang âm thầm hối hận thì đột nhiên trong phòng bếp có một luồng khói bay ra, sau đó nghe “ầm” một tiếng!

Con mẹ nó, chuyện gì vậy!?

Mặt mũi Hạ Triển dữ tợn chạy vào phòng bếp!

Chỉ thấy khuôn mặt Trần Tử Hào lạnh băng méo mó nhìn chăm chú vào cái chảo bự bị chia năm xẻ bảy trên bếp, trong chảo còn có một chú cá ngát số phận đáng thương, đã cháy đen đến nhìn ra không hình dáng!

“Anh có thể dạy tôi anh làm thế nào mà làm ra được thế này không…” Ngay cả sức để tức giận Hạ Triển cũng không có.

Không biết hôm nay đại thúc lại lên cơn thần kinh gì, đột nhiên nói muốn làm cơm cho mình ăn, sau đó từ một giờ chiều đến bây giờ, tên này cứ ngốc ở phòng bếp lăn qua lăn lại nhưng một cái lông cũng chưa làm được lại còn lãng phí một con cá ngát vô tội!

Hơn nữa còn làm mẻ hết ba con dao nấu ăn!

Một cái thớt bị bể!

Cửa sổ thuỷ tinh thì bị nồi áp suất nổ cho thành một cái động lớn!

… Đại thúc à anh chém người nhiều quá nên quên luôn cắt thái rau luôn hả?

“Hình như dùng lực hơi mạnh một chút.” Trần Tử Hào bâng quơ nói, sau đó trìu mến xoa tóc Hạ Triển, ôn nhu nói: “Em tránh ra đi, phòng bấp rất nguy hiểm.”

Phòng bếp là nơi chiến trường thuộc về thiết huyết nam nhi!

“Nguy hiểm cái vẹo nhà anh!!!” Huyết khí Hạ Triển dâng lên gần như muốn tẩu hỏa nhập ma! Hắn níu tạp dề hình trái tim trên người Trần Tử Hào rồi điên cuồng giận dữ hét: “Đi ra ngoài ăn hỗn đản! Lão tử mời anh còn không được à!?”

“Không được.” Trần Tử Hào tà mị cười nói: “Điều thứ ba mươi ba trong sổ tay nuôi mèo là: Chủ nhân phải tự tay nấu ăn cho mèo nhà mình, để cho mèo ăn đến hạnh phúc liếm khay nhỏ.”

Dứt lời, hắn còn vô liêm sỉ cúi đầu hôn một cái lên môi Hạ Triển, đầu lưỡi trơn trượt tiến vào khoang miệng, sắc khí tràn đầy đảo một vòng. “Mèo con, hôm nay em phải liếm khay nhỏ đến khô…”

“Tôi mới không liếm đâu, tên tâm thần!” Hạ Triển vô cùng táo bạo nghiêng đầu qua chỗ khác nhặt lên một cái nắp nồi ngăn mặt Trần Tử Hào lại, không cho hắn nhìn mình! “Tôi tự đi ăn đây, anh cẩn thận bị lò nướng nổ chết!”

“Chậc, thoạt nhìn bé mèo nhà mình đang đói bụng lắm.” Khoé môi Trần Tử Hào nhếch lên, nháy mắt một cái, cầm một ly sữa dâu ở trên bàn quơ quơ trước mặt Hạ Triển, hỏi: “Muốn uống sữa không?”

“Uống…” Vốn Hạ Triển muốn nói là “Uống cái rắm!”

Nhưng mà chữ đầu tiên vừa ra khỏi miệng thì Trần Tử Hào liền kéo cổ áo của hắn ra sau đó đổ hết ly sữa dâu vào!

Đổ! Hết! Vào! Luôn!

“… Con mẹ nó anh muốn đánh nhau đấy à!?” Hạ Triển hít vào một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa đã bị tức đến ngất đi!

Sưỡi dâu dinh dính lành lạnh chảy xuống từ cổ đến chân!

Đây là một phương pháp khiêu khích mới à?

“Em không liếm, anh liếm…” Trần Tử Hào hài lòng quan sát biểu tình tê tâm liệt phế của Hạ Triển, sau đó cúi đầu liếm xương quai xanh của Hạ Triển, thấp giọng nói: “Bảo bối ngọt quá, còn có mùi thơm của sữa.”

“Nói nhảm!” Hạ Triển đẩy S đại thúc ra nhanh chân chạy trốn!

Mợ, cả người dính toàn sữa dâu thì có thể không ngọt à?

“Trên người bẩn như thế còn muốn đi đâu?” Trần Tử Hào kéo hông Hạ Triển lại, kéo hắn lại gần kệ bếp rồi tuột hết! “Đến, để chủ nhân giúp em tắm rửa.”

Tuy rằng Hạ tiểu miêu đã liều mạng phản kháng nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục dưới dâm uy của Trần đại thúc!

PLAY thế này thật sự quá biến thái!

Bị khoái.cảm bừa bãi tàn sát, Hạ tiểu miêu cắn môi khó nhịn cầm lên một con dao thái rau!

Đúng thế, nhất định đến cuối hắn cũng phải cầm chặt một cái gì đó có thể khống chế để không kêu lên!

“Buông ra, bảo bối.” Trần đại thúc xoắn xuýt lấy lại con dao thái rau.

“Ưm…” Hạ tiểu miêu thở hổn hển bóp nát một quả cà chua!

“Em có thể kêu thành tiếng mà.” Trần đại thúc vô cùng vô cùng không biết nói gì.

“Ưm…” Mặt Hạ tiểu miêu đỏ bừng chụp lấy một con cá ngát!

“Đừng đụng vào, bẩn.” Trần đại thúc kéo tay Hạ Triển để cho hắn ôm mình.

Vì vậy, móng vuốt sắc bén của mèo toạc mấy vết hồng trên tấm lưng cong duyên dáng của đại thúc!

Sinh vật ngạo kiều này thật sự là hết sức hung tàn!
Bình Luận (0)
Comment