Edit: Cực Phẩm“A lô?” Điện thoại nhanh chóng được nhận, giọng nói Trần Tử Hào có một chút mệt mỏi, hơn nữa không những không hề gọi “bảo bối” cũng không lập tức dỗ ngon ngọt một trận, rõ ràng là đang rất bận rộn.
Nhưng Hạ Triển – người hoàn toàn đắm chìm trong đống kịch bản lộn xộn của nhóm em gái vô trách nhiệm trên mạng – hoàn toàn không nhìn ra được cái này, vì thế hắn liền thiêu đốt thành mặt trời nhỏ trong chớp mắt, bắn ‘quang’ và ‘nhiệt’ về phái Trần Tử Hào!
“A lô?” Em gái anh á!
Đây là tiết tấu muốn chia tay hử?
“Anh đang ở đâu!? Giọng nói Hạ Triển vô cùng hung hãn.
“Anh đang ở biệt thự gần biển, làm ít việc chuẩn bị cho sinh nhật…” Hoàn cảnh bên Trần Tử Hào rất ầm ĩ, có tiếng chạy bộ như sấm rầm, tiếng reo hò theo nhịp, cùng với tiếng nổ mạnh phát rồ!
Y chang như thao luyện quân đội!
Con mẹ nó, không phải nói là tổ chức sinh nhật rồi tiện come out luôn hả, có cần phải làm quá đến level này luôn không?
“… Tiểu Trần! Tôi vừa nói cậu dừng lại!” Trần Tử Hào cắn răng nghiến lợi thấp giọng nổi giận nói.
Tuy rằng hắn che kín loa, nhưng gián điệp Hạ tiểu miêu dán thẳng tai vào loa vẫn nghe thấy hết.
Hơn nữa Trần Tử Hào vừa dứt lời, bên kia điện thoại bỗng nhiên lặng ngắt như tờ!
Quả thật chính là đầy mùi âm mưu!
Vì thế, Hạ tiểu miêu vừa giảo hoạt vừa cẩn thận càng thêm nghi ngờ.
Chẳng lẽ Trần Tử Hào đang chuẩn bị dùng phương thức hắc đạo quyết đấu với ba mình?
Ví dụ như là lấy một quả táo đặt lên đầu Tiểu Trần, để cho Tiểu Trần đứng cách xa hơn trăm mét, sau đó Trần Tử Hào và Hạ đại bá cầm súng lục luân phiên xạ kích.
Sau đó nhìn xem ai bắn vào đúng chính giữa Tiểu Trần!
… Quả táo gì gì đó chỉ là đồ trang sức thôi.
Hoặc là bỏ đấu võ máu tanh thay bằng trí đấu văn nhã, thông qua đề toán cao đẳng bí hiểm để định thắng thua —— “[Vi phân và tích phân] Đề bài: Tiểu Trần có bao nhiêu cọng lông chân?”
Sau đó nhổ từng cọng lông chân của Tiểu Trần để đếm, xem ai đếm chuẩn hơn!
… Đối với Tiểu Trần mà nói thì trí đấu cũng rất là máu tanh đó.
Đúng thế, sau khi lăn lộn một thời gian với Trần lão đại và thành viên nhị khuyết dưới tay hắn thì Hạ Triển cũng học xong hạng mục giúp già trẻ cường thân kiện não tên “Hắc Tiểu Trần”!
Thấy Hạ Triển vẫn lâu chưa nói lời nào, Trần Tử Hào buồn cười hỏi: “Bảo bối, làm sao vậy?”
Con mẹ nó, cuối cùng cũng biết gọi câu dễ nghe rồi đó!
Hạ Triển lẫm liệt giận dữ, cảm thấy gần đây ông xã mình thật sự là lạnh lùng lãnh khốc lãnh ngạo đến không thể tha thứ! Vô cùng đáng đánh đòn!
Vì thế hắn cường ngạnh biểu thị: “Em muốn đi tìm anh, bây giờ ngay bây giờ!”
“Không được.” Trần Tử Hào cự tuyệt như đinh đóng cột.
Đây thật sự vô cùng không khoa học, bởi vì hắn rất ít hoặc nói là hầu như chưa bao giờ cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của Hạ Triển, ngoại trừ mấy câu ngạo kiều khẩu thị tâm phi, như là —— “Anh đi chết đi!” hay là “Lập tức lăn từ trên người lão tử xuống!” hay là “Không nên… ưm… ngừng…”!
Cho nên đã bất tri bất giác khiến cho Hạ tiểu miêu bị chiều hư vô cùng kinh ngạc.
Đây là tiết tấu muốn ly hôn chia gia sản đúng không!
Trần Tử Hào nhanh chóng phản ứng kịp mình cự tuyệt cứng rắn quá, vì thế lập tức triển khai giọng nói ôn nhu dò hỏi: “Em có chuyện gì à?”
“Không, chỉ là muốn đến nhìn xem anh còn sống hay không thôi!” Hạ Triển không được tự nhiên nhìn trời.
Có thể có chuyện gì? Lẽ nghĩ nghĩ là lão tử nhớ anh đến không ăn uống nổi hả? Đương nhiên không có khả năng!
Bên kia Trần Tử Hào nhẹ giọng, hiển nhiên là vô cùng không để vào mắt mấy câu khẩu thị tâm phi của Hạ tiểu miêu! Sau đó hắn dùng giọng nói như dỗ con nít nói: “Đợi anh chút, xong việc anh qua đó với em, ngoan~”
Ngoan! Em! Gái! Anh!
Tiểu mèo hoang phản nghịch cúp điện thoại!
Sau đó hắn chạy khắp phòng tìm máy sưởi Tiểu Trần chuẩn bị cho bọn họ.
Cực hình hung tàn quỳ máy sưởi gì gì đó!
Ba ngày không về nhà mà không đánh gãy trym thành ba đoạn đã rất nhân từ rồi đó.
Nhưng mà Trần Tử Hào không cho hắn cơ hội sử dụng lò sưởi gì gì đó. Khoảng hai tiếng sau thì Hạ Triển nhận được một cuộc điện thoại gọi ra ngoài, tuy rằng trong lòng vô cùng khó chịu nhưng Hạ Triển vẫn trang điểm ăn mặc kĩ càng đến cả người trông vô cùng ‘thanh tân suất khí’.
Dường như đại hán ngồi gãi chân trước máy tính lúc nãy là một người khác!
Trần Tử Hào lịch sự mở cửa xe cho Hạ Triển, ba ngày không gặp dường như hắn gầy đi, đường cong khuôn mặt càng sắc sảo hơn, xứng đáng được tả là “Khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc như dao điêu khắc”!
Gọi tắt là mặt! dao! khắc!
“Anh bị co lại à.” Hạ Triển miệng tiện, cái gì mà “Thâm tình lấy tay xoa mặt người yêu nhẹ giọng nói ‘Anh gầy đi"” – chuyện kiểu đàn bà chít chít này đến kiếp sau hắn cũng làm không được đâu!
Hắn sẽ chỉ ý dâm trong lòng chút thôi!
“Thay đổi trông đẹp trai hơn đúng không?” Trần Tử Hào sờ sờ mặt mình, giống như xem hài nhìn phản ứng của Hạ Triển.
“Cái từ ‘đẹp trai’ này không có quan hệ gì với anh cả.” Hạ Triển hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt hết sức chột dạ, ánh mắt loé ra tia sáng bất định.
Từ ‘đẹp trai’ đã không còn cách nào hình dung nam nhân của lão tử! Phải dùng anh tuấn trầm ổn ưu nhã khí phách – nhiều từ kết hợp như vậy mới được!
Nhưng lời như thế thì cho dù bị loạn côn đánh chết Hạ Triển cũng không muốn nói ra!
Hắn đang liên tục ngạo kiều đó.
“… Chúng ta đi ăn cơm thôi, em muốn ăn gì?” Trần Tử Hào vô cùng hiểu được tính cách của sủng vật nhà mình, vì vậy nín cười mở lời dời chủ đề trước khi Hạ Triển thẹn quá thành giận.
“Cái gì đắt ăn cái đó!” Hạ Triển trả lời vô cùng tục tằn!
Cho anh với tiểu tình nhân song túc lưỡng cư không về nhà này! Phải ăn đến táng gia bại sản!
Vì thế, Trần Tử Hào vui vẻ chở hắn đến nơi hắn hay đi, nhà hàng tây Love&Kiss. Không chỉ chọn một gian phòng ưu nhã còn gọi đến một anh đẹp trai đến kéo violon bên cạnh bàn!
Thật sự là cực kỳ cực kỳ tài đại khí thô.
“Muốn ăn gì?” Trần Tử Hào nói Hạ Triển gọi món ăn. “Đầu tiên lấy một phần bánh kem là được rồi.”
“Em muốn ăn heo rừng nướng!” Hạ Triển nổi giận ném thực đơn, ba trăm sáu mươi độ bày ra phong độ đàn ông.
Đừng có lần nào cũng lấy bánh kem đùa lão tử được không? Phải có chút sáng tạo chứ!
“Cá ngừ?” [1] Trần đại thúc ngoáy ngoáy tai.
“Heo rừng nướng!” Hạ Triển rơi lệ đầy mặt.
“Cá hồi?” [2] Tai Trần đại thức hoàn toàn lạc vào thế giới khác rồi!
[1] [2] Heo rừng nướng đọc là
/Kǎo yězhū/, cá ngừ
/Tūn ná yú/, cá hồi
/Sānwènyú/.
Tức thì Hạ tiểu miêu ôm đầu nằm gục xuống bàn, động nhẹ cũng không muốn động.
Sau khi trải qua quá trình chọn món ăn đau đớn, Trần Tử Hào bày mưu đặt kế, anh chàng đàn violon bắt đầu chơi một bài vô cùng hoan thoát, nhưng vừa diễn tấu vừa ý vị thâm trường nhìn hai người.
“Đây là bài gì vậy?” Hạ Triển nghe thấy rất quen tai, nhưng nhất thời nhớ không ra.
“Ngày mai em phải gả cho anh.” Trần Tử Hào mỉm cười, nháy nháy mắt với Hạ Triển.
“Anh điên rồi à!?” Mặt Hạ Triển đỏ lên, nhấc khăn trải bàn cố gắng nhét vào miệng Trần Tử Hào!
“… Đây là tên bài hát mà.” Vẻ mặt Trần Tử Hào rất là vô tội.
“Đổi bài khác!” Hạ Triển bị trêu đến muốn hộc máu.
Anh chàng kia ưu nhã cúi người, kín đáo hỏi: “Vị tiên sinh mê người này muốn nghe bài gì nhỉ?”
“Anh mới mê người!” Hạ Triển giận không kìm được mà làm ra một cái ‘bạch ấn’ trên dĩa ăn! “Cả nhà anh đều mê người!”
Ngay trước mặt lão công mà điên cuồng ca ngợi những người đàn ông khác thật đúng là vô cùng không tuân thủ nữ tắc!
Lông mày Trần Tử Hào nhướn lên, suy nghĩ buổi tối dùng gia pháp để xử lý tiểu miêu.
Trong nháy mắt trong đầu chuyển qua hơn mười loại tư thế, không phải vì Trần đại thúc quá đói khát mà chỉ do tri thức hắn dự trữ quá phong phú mà thôi!
“Tôi muốn nghe Rock n’ Roll, Heavy Metal á!” Hạ Triển lai khởi động “phong thái đàn ông” lần thứ hai!
“Được.” Anh chàng kia gật đầu, bắt đầu diễn tấu “Tối huyễn dân tộc phong”!
Vừa ăn cơm tây vừa nghe heavy metal đúng là vô cùng đái cảm!
“Khó nghe quá.” Hạ Triển ăn một miếng cá, cảm thấy ăn rất ngon.
“Chính em chọn mà.” Trần Tử Hào hết sức chuyên chú thưởng thức bộ dáng Hạ Triển ăn cá.
“Anh không ăn đi mà nhìn cái gì?” Hạ Triển không tự nhiên chùi chùi cái miệng bóng nhẫy chiếu sáng của mình.
“Nhìn cái này.” Trần Tử Hào đưa tay nhẹ nhàng cầm tay trái Hạ Triển, sau đó cứ thế xoa nắn ngón tay Hạ Triển.
Dáng vẻ của hắn quá ôn nhu, cho nên Hạ Triển tuy rất không muốn nhưng cũng không rút tay ra, chỉ là mở to mắt nghi ngờ hỏi: “… Để làm gì à?”
“Ngón tay em so với anh nghĩ có nhỏ hơn chút, nhưng mà rất đẹp.” Lòng bàn tay hai người chạm vào nhau, Trần Tử Hào lộ ra nụ cười không rõ hàm ý thân mặt xoa xoa ngón áp út của Hạ Triển.
Đẹp gì hả! Rõ ràng là anh tuấn có được không.
Ngón tay anh tuấn! Học sinh tiểu học toàn đặt câu như vậy đó!
Sau khi ăn xong về nhà, lửa giận của Hạ Triển cuối cùng cũng nguôi ngoai một chút, cho nên miễn đi hình phạt quỳ lò sưởi.
“Bảo bối… ba ngày không gặp em rồi.” Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, Trần Tử Hào nhanh chóng ôm lấy Hạ Triển, ôm thật chặt, vừa nói vừa hôn xung quanh vùng da mịn màng nơi xương quai xanh của Hạ Triển.
Vô cùng gấp gáp!
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói ra!” Hạ Triển luôn không thành thật, trước khi ba ba ba thì lúc nào cũng phải giãy giụa tượng trưng một chút. “Ba ngày nay đến cùng là anh đi làm gì vậy?”
“Làm chút chuẩn bị thôi, vì để cho ba em tiếp nhận anh.” Ngón tay Trần Tử Hào linh xảo cởi hơn nửa người, bắt đầu tiến công xuống eo Hạ Triển, còn tiện thể kéo khoá quần ra. “Cũng ổn thoả lắm rồi.”
Quả thật đúng là bàn tay khéo léo giỏi cởi quần áo!
Nhất định phải phát thưởng!
“Vậy rốt cuộc là làm gì?” Hạ Triển bị kích thích đến từng đợt máu nóng dâng lên, giãy giụa đến một mức nào đó trực tiếp đá thẳng vào lò sưởi, trong nháy mắt đầu ngón chân ‘tử vong’!
“Bí mật.” Trần Tử Hào ôm Hạ Triển vừa ôm chân nhảy vừa kêu đau lên giường, cúi đầu hôn lên chân Hạ Triển, trong con ngươi màu mực trần đầy ý cười cưng chiều. “Như vậy thì còn đau không?”
“… Anh anh anh… biến thái!” Hạ tiểu miêu sợ hãi hết sức, cả người nhanh chóng lui về phía sau, vì thế ‘cộp’ một tiếng đầu va giường cạnh giường…
“Ngốc quá.” Trần Tử Hào vừa đau lòng vừa buồn cười xoa xoa đầu Hạ Triển, cúi người hôn lên môi hắn.
“Moẹ… này cũng quá…” Hạ Triển lệ rơi đầy mặt.
Quá khẩu vị nặng đi!
Mới vừa hôn xong chân rồi hôn lên miệng gì gì đó! A a a!