Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!

Chương 80

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cực Phẩm

Đại khái là một đoạn trong chuỗi gen của thẳng nam chủ quản bị phá vỡ.

Đoạn gen này cho dù mở ra gen khoá cấp bốn cũng không chữa trị được!

Trong nháy mắt môi lưỡi giao nhau, Tạ Nguyên cảm thấy tim mình đập loạn, suy nghĩ trống rỗng, thậm chí ngay cả loại phản kích sơ cấp nhất “cắn đầu lưỡi” cũng quên làm, ở trong trạng thái hoá đá mấy giây.

Đương nhiên sau đó Thẩm tiện nhân nắm chặt cơ hội chiếm hết tiện nghi!

Sảng khoái vô cùng!

Không uổng mấy ngày nay chịu đánh!

Tuy rằng hắn rất cẩn thận dùng xiên mực nướng che một chút nhưng căn bản là che không được!

Vì vậy, nhóm quần chúng vây xem đều chấn kinh.

Hôn môi tú ân ái ngoài đường gì gì đó, đây là tiết tấu muốn đuổi tận giết tuyệt dị tính luyến sao!?

“… Ngừng!” Tạ Nguyên sợ run một hồi, trong cảm giác thấy không khí chung quanh có chút không đúng liền phản ứng lại sau đó muốn đẩy Thẩm Phóng ra.

Đây là nụ hôn đầu được chứ!

Thân là mỹ thiếu niên ánh mắt rất cao, Tạ Nguyên vẫn luôn rất giữ mình trong sạch đó.

Mẹ nó, giữ mười chín năm liền giao cho một nhị khuyết thế này…

Thẩm Phóng ôm người thật chặt không buông tay, khuôn mặt bình thường luôn cười híp mắt khó có lúc nghiêm túc thế này, dùng bút pháp tiểu thuyết văn nghệ miêu tả sẽ là “Trong ánh mắt hắc diệu thạch loé ra ánh sáng rực rỡ như sao trên trời”, “Cánh môi nhu sắc phía dưới chiếc mũi cao thẳng giống cây bạch dương như được điêu khắc khẽ run”, “Trên tuấn nhan như tuyết viết đầy thâm tình”…

Vô cùng chuẩn xác!

Cho nên nói nếu như tên này không phải lúc nào cũng □ cười xấu xa cười lưu mạnh cười dâm tiện thì hắn tuyệt đối là một suất ca vô cùng có phong cách dương khí (phong cách tây).

“Có nhớ thời gian khi em mới vừa vào năm nhất đại học tham gia quân huấn không…” Thẩm Phóng dán môi bên tai Tạ Nguyên, giọng nói rất ôn nhu. “Từ khi đó anh bắt đầu thích em.”

Đây là tiết tấu muốn nhớ lại chuyện cũ đồng thời thâm tình bày tỏ!

Vì vậy, Tạ Nguyên hơi mở to hai mắt, yên tĩnh lại.

Thật ra hắn cũng rất tò mò vì sao Thẩm Phóng không biết xấu hổ mà cứ quấn lấy mình, cuối cùng là có nội tình gì…

Dù sao mình không hề có ấn tượng gì với hắn, nếu xem là thầm mến thì cũng tới quá bất ngờ.

Hơn nữa giống như gì mà “Từ khi em năm tuổi anh đã bắt đầu thích em đồng thời vẫn luôn bất ly bất khí âm thầm thủ hộ bên người em”, loại lý do này không những vô cùng cẩu huyết mà còn không khoa học, thế nhưng so với lý do “Ở trên đường anh vừa thấy em đã cảm thấy em rất xinh đẹp cho nên quyết định beep em một chút” vẫn tốt hơn!

… Hình như Trần Tử Hào vi diệu nằm cũng trúng đạn rồi…

“Anh nhớ rõ có một ngày em đứng tập huấn thì bị cảm nắng, một mình nghỉ ngơi dưới tàng cây, lúc đó anh vừa lúc đi ngang qua.” Thẩm Phóng nhớ lại, thanh âm tràn ngập ôn nhu từ từ nói ra từng chữ, bầu không khí giữa hai người vô cùng tốt đẹp, tưởng chừng như đang mở một đoạn bài “Hai con bướm” làm bối cảnh âm nhạc!

Tạ Nguyên trứng trứng 囧 một chút.

Thân là một nam tử hán, thời gian quân huấn bị cảm nắng tuyệt đối là phạm trù thuộc về lịch sử đen tối.

Thẩm Phóng thấy Tạ Nguyên không giãy dụa, liền hơi buông lỏng tay một chút, cúi đầu nghiêm túc nhìn chăm chú vào Tạ Nguyên hai gò má có chút phiếm hồng, rất anh tuấn mỉm cười nói: “Sau đó anh thấy em ngồi ở nơi đó, dùng cành cây gảy gảy con kiến trên đất, trông thật đáng yêu, nhất thời anh đã bị hấp dẫn, anh nghĩ em…”

Anh nghĩ em giống như một hài tử ngây thơ?

Anh nghĩ em phảng phất cứ như một tiểu vương tử trong truyện cổ tích?

Anh nghĩ em cần một cánh tay vững vàng để em dựa vào?

Tạ Nguyên tâm hoảng ý loạn ngẩng đầu nhìn Thẩm Phóng, lại nhanh chóng rũ mi mắt xuống, lông mi dài thanh tú được mặt trời chiều phủ lên một tầng vàng nhung nhung, nhìn qua cả người vô cùng tinh xảo xinh đẹp!

Vì vậy, Thẩm Phóng Phóng liền cực kỳ cực kỳ nhộn nhạo nhe răng cười, cảnh xuân đầy mặt nói: “… Anh nghĩ lúc em ngồi xuống vậy mông vô cùng vểnh…”

Mông!

Vô! Cùng! Vểnh!

Tiểu Tạ Nguyên đáng thương hít vào một ngụm khí lạnh, mặt mũi trắng bệch!

Cậu cảm thấy có chút choáng!

Hơn nữa nắm tay rất ngứa!

“… Thẩm Phóng anh tên khốn khiếp này!” Tạ Nguyên tức giận đến run cả tay, nhìn chung quanh tính kiếm cục gạch để đập ra mấy cái lỗ trên đầu Thẩm Phóng!

Mắt thấy hái hoa tặc Thẩm Phóng Phóng sắp bỏ mặng ở hội chùa, đột nhiên trong đám người vây xem truyền ra một tiếng thét chói tai đầy sợ hãi! “A a a —!”

Tạ Nguyên vừa nghiêng đầu, thấy Hạ Lạc đang bụm mặt nhìn chằm chằm, mắt và miệng gần như biến thành ba hắc động! Hoàn mỹ COS “Tiếng thét” của danh hoạ Edvard Munch [1]!

[1] Edvard Munch là một họa sĩ người Na Uy thuộc trường phái tượng trưng, một người làm nghề in đồng thời là một nghệ sĩ tiên phong trong trường phái biểu hiện.

Cố Phong dở khóc dở cười vỗ vỗ đầu Hạ Lạc, gật đầu xin lỗi Tạ Nguyên.

Ngẫm lại cũng đúng, một chuyện lãng mạn như đi dạo hội chùa đêm thất tịch, làm sao có thể thiếu Tiểu Hạ Lạc không bị cản trở?

“… Cậu cậu cậu, hai người ở cùng một chỗ?” Hạ Lạc thống khổ ôm ngực chạy đến trước mặt Tạ Nguyên và Thẩm Phóng.

Thế giới này thật sự quá điên cuồng!

Trước đây không lâu, tràng cảnh Tạ Nguyên cùng mình cùng chung mối thù còn rành rành ngay trước mắt đây!

Nhưng bây giờ cũng đã “Xa xôi mờ nhạt như là kiếp trước”!

Cảnh còn người mất thật sự là vô cùng bi thương!

Phải phối thêm một đoạn kèn Xona!

“Đúng, đã sớm cùng một chỗ.” Thẩm Phóng cơ trí nhanh nhẹn nói tiếp.

“Ai… ai muốn cùng tên hỗn đản này ở cùng một chỗ đâu?” Tiết tấu tìm gạch của Tạ Nguyên bị đánh loạn, thế là cả người quay về trạng thái mỹ thiếu niên mềm mại vô hại, sức chiến đấu bị tàn phá không còn gì.

“Đừng gạt tớ! Tớ thấy cả rồi!” Hạ Lạc tức giận nói, khí thế quả thật giống như đang bắt gian! “Người này vô cùng nguy hiểm… Cậu đã quên hắn ** như thực nhân ma theo dõi cậu à?”

Hiện tại hắn lại càng **.

Tạ tiểu mỹ nhân khóc không ra nước mắt!

Chẳng những chiếm đoạt phòng ngủ…

Vả lại còn ngủ giường mình nữa!

Nhưng hiển nhiên miệng của Tạ Nguyên so với ảnh đế không đủ nhanh bằng, hơn nữa còn có Thẩm Phóng đang không ngừng khuấy nước đục.

Quả thật chính là càng tô càng đen!

Sau đó Tạ Nguyên hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa.

“Ít nhất hiện giờ tớ có thể tìm cho cậu một ngàn lý do chia tay hắn.” Người mắc chứng vọng tưởng thâm niên Hạ Lạc nghiêm túc nắm bàn tay nhỏ bé của Tạ Nguyên kéo hắn qua một bên.

“Không thể đâu! Đời này tôi nhất định ăn chắc em ấy rồi!” Thẩm Phóng nhanh chóng nói lại.

“Gần đây cậu có xem tin tức kia hay không?” Hạ cảnh quan cảnh giác liếc mắt trừng Thẩm Phóng, thấp giọng nói: “‘Mỹ thiếu niên Tạ mỗ gặp thực nhân cuồng ma Thẩm mỗ bị lừa gạt tình cảm, hiện tại đã thành bữa cơm xa hoa của KFC’! Cảnh sát đang toàn lực truy nã hung thủ!”

“… Nhưng chúng tớ không có yêu thật mà.” Tạ Nguyên hấp hối.

“Còn có ‘Nhân viên chăm sóc Thẩm mỗ thuộc bệnh viện tỉnh công bố thừa dịp bệnh nhân đang phát sốt còn nóng như vậy phải ăn khiến cho nhân dân khủng hoảng’, đây đều là tin tức gần đây.” Để hắc Thẩm Phóng, trong nháy mắt Hạ Lạc liền biên ra hai tin tức vô cùng đáng tin, hết sức cho thấy hành vi thường ngày của một biên kịch! “Cậu ngàn vạn lần đừng để hắn lừa, có đúng là hắn bá vương ngạnh thượng cung ép buộc cậu không? Hay là dùng lời ngon tiếng ngọt lừa cậu?”

Tạ Nguyên liếc mắt, rất muốn lập tức chết cho bọn hắn xem!

Bên cạnh, Thẩm Phóng cười đến té xuống đất, hơn nữa thỉnh thoảng còn cho Hạ Lạc một ngón tay cái!

Sức tưởng tượng đúng là maximum!

Cố Phong thở dài, đi tới dỗ dành khuyên nhủ rồi kéo bà xã thoát tuyến của mình ra.

Hạ Lạc lưu luyến vẫy tay với Tạ Nguyên, vừa đi vừa la: “Lúc nguy hiểm nhớ gọi cho tớ nha!”

“Cho nên nói giờ chúng ta cuối cùng cũng xác định quan hệ rồi.” Thẩm Phóng híp mắt nhìn mặt trời chiều biểu đạt cảm khái.

Tạ Nguyên lạnh lùng liếc hắn một cái, một mình bước nhanh về phía trước.

Không biết vì sao, trong lòng rất giận dữ!

Vừa muốn đánh người, lại có chút xót, còn có chút cảm giác nhàn nhạt không rõ… giống như thất vọng.

Mông vểnh gì gì đó cũng có thể dùng để tỏ tình sao?

Một chút thành ý cũng không có!

Thẩm Phóng tự biết mình đuối lý, một đường không xa không gần theo sau, hảo ngôn hảo ngữ dụ dỗ —

“Bà xã, mặc áo tình nhân này nha!

“Bà xã, đồ em dính rất nhiều nước mực nướng đó không lừa em đâu!”

“Bà xã quả nhiên là thơm ngon mọng nước nha!”

“… Anh mới mọng nước.” Tạ Nguyên phí công yếu ớt mắng trả lại.

Dần dần, bầu trời tối đen lộ ra, ven đường sáng lên những chiếc đèn lồng màu đỏ.

Chạng vạng đêm thất tịch, hai người một trước một sau đi trên con đường náo nhiệt, mỗi một sự vật đều tràn đầy mùi vị của tình yêu cùng màu sắc đêm hè.

Người trước vẻ mặt không được tự nhiên tức giận vùi đầu bước đi.

Người phía sau cợt nhả một đường đuổi theo, nghĩ mọi cách trêu đùa người phía trước.

Thật sự là, vô cùng hữu ái.

Khi quay về phòng ngủ, đã là mười giờ.

Tạ Nguyên trầm mặt đến phòng tắm qua loa rửa mặt, liền đá giày leo lên giường ngủ.

Ngay cả áo ngủ cũng không thay.

Một chút cơ hội cũng không cho Thẩm Phóng Phóng!

Giường trên, Thẩm Phóng không ngừng líu ríu lít rít vô cùng đáng ghét, cho nên Tạ Nguyên dùng chăn che đầu lại, trong lòng mơ hồ có chút ủy khuất.

Đến mười giờ rưỡi, phòng ngủ tắt đèn.

Bỗng chốc gian phòng tối xuống, đột nhiên Thẩm Phóng ‘ngao’ một tiếng thét chói tai sau đó phù một cái rơi xuống đất, sét đánh không kịp bưng tai nhào tới trên giường Tạ Nguyên, hơn nữa động tác còn thành thạo mà nhanh chóng chui vào trong chăn!

“Anh làm gì vậy!” Trong lòng Tạ Nguyên hoảng hốt, luống cuống tay chân đẩy Thẩm Phóng ra phía ngoài.

Khi da thịt chạm nhau, có loại cảm giác như bị điện giật, vô cùng khó diễn tả!

“Suỵt —” Thẩm Phóng thần kinh hề hề dùng ngón trỏ ngăn miệng Tạ Nguyên, trầm giọng nói: “Giường trên có quỷ quậy phá!”

Sau đó, Tạ Nguyên giật mình một cái, cả người đều cứng lại.

~*~

Hắc diệu thạch

20110627151159143

“Tiếng Thét” của Edvard Munch

U5474P622DT20120505004502
Bình Luận (0)
Comment