Ảnh Đế Mất Trí Tồi

Chương 42

"Ngày mai em có thông cáo, không đi được."

"Anh đã hỏi thăm rồi, ba ngày gần đây em đều không có thông cáo."

"Nhưng em còn có chuyện khác!"

"Chuyện gì?"

"Em muốn quay về Nam Kinh..."

"Chú Lương đang ở nước ngoài, em về Nam Kinh làm gì? Ở với người nhà và người giúp việc, hay là hai người ông nội bà nội không có huyết thống kia?"

Nghi Hi liếc mắt xem thường, "Sao lại nói như vậy? Quan hệ giữa em với ông bà nội rất tốt!"

Thẩm Phong giơ hai tay lên, "Được được được, là anh nói sai. Là anh lấy dạ tiểu nhân, đọ với lòng quân tử, hiểu lầm thân tình chân thành tha thiết giữa các người, được chưa?"

Nghi Hi hừ một tiếng, Thẩm Phong nói: "Chẳng qua em cũng đừng lấy những câu đó lừa gạt anh, dù sao chăng nữa đêm nay, em cũng phải cùng anh đi gặp ông già. Bằng không anh sẽ không biết ăn nói thế nào."

"Em nói này anh có chút tự giác nào khi làm anh không vậy? Vào thời điểm này, chẳng lẽ không phải anh nên vì em mà ném đầu, rắc nhiệt huyết, hy sinh bản thân, thành toàn cho cơ hội lớn của em họ sao? Sao anh lại có thể tự mình đưa em vào hang cọp!"

Thẩm Phong kéo cà-vạt, "Thôi đi, ông già kia đối với anh có thể nói là miệng hùm, đối với em? Chỉ cần ông ấy mắng em một câu, anh cũng phải đi đốt pháo ăn mừng, nhà chúng ta cuối cùng cũng có tiến triển lớn!"

"Ha, anh cũng biết ông ngoại thiên vị em? Anh biết là tốt, có tin em sẽ đem chuyện anh bao dưỡng ngôi sao nhỏ nói với ông ngoại không, thử xem ông sẽ trừng trị hay là anh trước!"

"Đương nhiên là trừng trị anh trước. Chẳng qua chỉ cần có thể đem cô cháu ngoại mà ông ấy yêu quý về bên cạnh, anh có chịu chút oan ức cũng chẳng là gì cả?"

Nghi Hi bị dáng vẻ giả vờ không tiếc thân mình của anh ta làm cho chấn động, Thẩm Phong bắt được hướng gió, lập tức nói lời thấm thía: "Thật ra em cần gì phải sợ hãi chứ? Không phải là em không để ý đến chuyện ông phản đối em đi làm diễn viên thôi sao, dù sao chuyện này em cũng không phải là người đầu tiên làm. Có cô làm tiên phong, ông nội cũng nên quen rồi."

Thẩm lão tiên sinh tính tình bảo thủ, cho rằng làm nghệ sĩ ở bên ngoài xuất đầu lộ diện sẽ làm mất đi thân phận, vô cùng phản đối con cái làm việc này. Năm đó Thẩm Nhất Lộ rời nhà trốn đi Hồng Kông, mới có thể đạt được ước nguyện. Con gái đã không thể quản được, không nghĩ rằng cô cháu ngoại bảo bối cũng muốn đi lên con đường cũ của mẹ, không tránh khỏi nổi giận. Năm thứ nhất Nghi Hi thi vào Học viện Điện ảnh, ba tháng không dám nhìn mặt ông, cuối cùng vẫn là Thẩm Phong tới truyền lời, nói ông nội không tức giận, kêu em trở về ăn cơm, cô mới dám về nhà.

"Em biết, ông ngoại vẫn luôn tồn tại hy vọng, nghĩ cho em đi học mấy năm ở Học viện Điện ảnh coi như xong, đừng thật sự xuất đạo. Bởi vì còn có hi vọng này, cho nên trước đây mới sẽ dễ dàng tha thứ cho em như vậy. Ông trông chờ ba năm như vậy, kết quả lại chờ được tin tức phim điện ảnh của em công chiếu, hy vọng "oành" một tiếng, hoàn toàn bị sụp đổ, không cần anh nói em cũng có thể đoán được ông tức giận thế nào. Bởi vì hiểu rõ chuyện này, cho nên... Cũng không dám trở về."

Thẩm Phong cười nhẹ, "Em đây là đang bỏ rơi ông ấy. Ỷ vào việc ông ấy thương yêu em cưng chiều em, mới không chủ động liên lạc với ông ấy, chờ đến khi ông ấy nhớ em chịu không nổi nữa, tự nhiên sẽ khuất phục. Phụ nữ các em a, thủ đoạn đối phó với đàn ông đều y như nhau, quá độc ác!"

Nghi Hi ghét bỏ sờ cánh tay, "Sự hình dung của anh, sao lại buồn nôn như vậy! Không nghe cẩn thận còn cho rằng đang nói với em với ai đó!"

Thẩm Phong nói: "Tóm lại, nếu ông ấy đã cho em bậc thang, thì em nên ngoan ngoãn thuận theo đi. Cùng anh trở về nhận sai là xong, chuyện này cũng sẽ lật sang trang khác."

Nếu nhẹ nhàng như vậy thì tốt rồi. Nghi Hi âm thầm bĩu môi, nghĩ Thẩm Phong quả nhiên là không biết xấu hổ, vì bản thân tránh được sự tra tấn của ông cụ, coi cô như tế phẩm ra dâng lên. Có thể tưởng tượng ra, ông ngoại thời trẻ tính tình độc đoán ngang ngược, sau khi phát hiện các loại thủ đoạn ôn hòa trấn an đều không có tác dụng khiến cô bỏ cuộc, nói không chừng sẽ liền áp dụng biện pháp cương quyết cứng rắn.

Cho nên cô mới luôn trốn tránh ông ấy!

Thẩm Phong đoán không sai, cô chính là cô ý cùng ông ngoại chiến tranh lạnh, lấy sự hiểu biết của cô về ông ngoại, chỉ cần thời gian nhiều nhất là ba tháng, không sợ bên kia không đầu hàng.

Hiện tại không thể trở về! Tuyệt đối không thể trở về!

Đầu óc Nghi Hi xoay chuyển rất nhanh, đang suy nghĩ mở cửa xe nhảy xuống thế nào mới tốt, nên cưỡng ép Thẩm Phong hay uy hiếp tài xế dừng xe, liền thấy anh ta nhận một cuộc điện thoại.

Người đàn ông ban đầu còn lờ đờ uể oải, sau khi nghe mấy câu biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc. Nghi Hi kinh ngạc nhìn qua, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lung nghiêm nghị của anh ta, "Các cậu đang ở chỗ nào? Ừ, được, tôi lập tức tới ngay! Cậu hãy trông coi hai thằng kia cẩn thận, đừng để cho bọn nó làm càn!"

"Sao thế?" Cô hỏi.

Thẩm Phong trầm mặc 2 giây, "Có hai người bạn xảy ra chuyện, anh phải lập tức đi tới một nơi."

Nghi Hi phản ứng trong nháy mắt, "Vậy anh thả em xuống trước đi, em có thể tự mình lái xe về."

Thẩm Phong nói: "Em coi anh là thằng ngốc à. Hiện giờ thả em xuống, không biết em sẽ chạy tới góc nào!"

Vẻ mặt của Nghi Hi nháy mắt sụp đổ, Thẩm Phong suy nghĩ, nói: "Như vậy đi, em đi qua cùng anh, chờ anh làm xong việc, lại tự mình đưa em tới nhà ông."

Ban đầu Nghi Hi còn không tình nguyện, nhưng nghĩ lại, đợi lát nữa trở về so với lập tức trở về vẫn tốt hơn. Nơi này càng nhiều người càng loạn, không biết chừng còn có thể tìm được cơ hội chạy trốn, nhất thời lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Được! Anh họ thân mến, chúng ta cùng nhau đi giải cứu bạn bè của anh đi!"

Bọn họ đi đến một trong hội sở sa hoa nổi tiếng nhất trên đường Trường An.

Lúc Nghi Hi bước vào cửa còn có chút không thể tin nổi, "Bọn họ lại đánh nhau ở chỗ như thế này? Không sợ mất mặt sao? Em còn chưa có tư cách hội viên ở đây!"

"Hai tên đó đã quen bị mất mặt rồi, lần nào cũng muốn anh tới để giải quyết hậu quả, em không quen biết bọn họ là may cho em đó." Thẩm Phong nói, "Chẳng qua, tư cách hội viên ở nơi này đối với em mà nói cũng không phải việc gì khó? Cô cho em nhiều ngân quỹ như vậy, em thật sự định để đó làm vật trang trí?"

Nghi Hi lười phản ứng với anh ta, lập tức đi về phía trước. Thẩm Phong cũng biết cô không thích thảo luận về chuyện này, buông tha suy nghĩ du thuyết, vài bước đã theo kịp.

Nơi xảy ra vụ việc nằm ở quán rượu trên tầng 9, hai nhân vật chính theo thứ tự là em họ của Thẩm Phong và con trai của một nhà thế giao, ban đầu hai tên quần áo lụa là không học vấn không nghề nghiệp, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, quan hệ vô cùng tốt, gần đây lại bởi vì phụ nữ mà nảy sinh mâu thuẫn. Chiều hôm nay vừa mới ầm ĩ một trận, không nghĩ rằng buổi tối lại chạm mặt ở chỗ này, kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt, hơn nữa đều uống rượu, đến khi nóng nảy, liền phát triển đến nước động thủ.

Cũng may người ở xung quanh ngăn cản nhanh, không gây ra đại loạn gì, nhưng người trong quán rượu đều là người có thân phận trong giới, nghĩ đến ngày mai vì chuyện này gia tộc sẽ bị cười nhạo truyền đi khắp thành phố. Ban đầu sắc mặt của Thẩm Phong không được tốt cho lắm, chờ đến khi nhìn rõ thằng em họ lại nằm bò trên ghế sofa khóc nức nở, vẻ mặt kia, khó có thể hình dung bằng hai chữ khó coi.

Nghi Hi thấy anh ta kéo người kia đứng lên, chàng trai kia xem ra đến hai mươi tuổi, so với cô còn nhỏ hơn một chút. Thẩm Phong đang thấp giọng nói với cậu ta gì đó, cậu ta lại một chữ cũng nghe không vào, sau mấy lại rên lên một tiếng, ôm Thẩm Phong khóc càng thêm lợi hại.

Nghi Hi: "..."

Những người xung quanh nhìn xem ngửi thấy mùi ngon đều đang cười nhạo, Nghi Hi nhìn một đương sự khác trong chuyện này, phát hiện biểu hiện của cậu này còn được xem là tỉnh táo. Toàn bộ quá trình đều cúi đầu ngồi trên ghế sofa, bạn bè bên cạnh đang nhẹ giọng khuyên giải an ủi, cậu này thường trả lời lại một tiếng, nhất thời càng thêm đồng cảm với Thẩm Phong.

Chậc chậc chậc, trước đây cô cũng không biết, thì ra anh ta còn có một cậu em họ như vậy. Xem điệu bộ của hỗn thế ma vương này, mười mấy năm qua Thẩm Phong nhất định trải qua rất vất vả.

Nên thế! Ai bảo anh bắt nạt em!

"Ôi, cậu nhìn đằng kia... Cô bé mà Thẩm công tử mang tới, xinh nhỉ?"

"Ai cơ? Móa, thật sự là cực phẩm, phẩm vị của Thẩm lão tam tăng lên nhiều..."

Nghi Hi quay đầu nhìn một cái, mấy tên đàn ông đang vừa uống rượu vừa bàn luận về cô. Thấy cô nhìn qua, đều mỉm cười giơ ly rượu lên ra hiệu, tuy rằng mấy kẻ này không tính là khó nhìn, nhưng trong mắt đều là sự cợt nhả và ham muốn trắng trợn.

Nghi Hi nhướng mày, xoay người đang muốn đi, hai người đàn ồng trong  số đó lại đuổi theo. Bọn họ tiến đến cạnh cô, tên có vóc dáng cao hơn một chút cười nói: "Là bạn của Thẩm công tử sao? Tiểu cô nương nhìn qua rất quen mắt, chúng ta đã từng gặp qua ở nơi nào đi?"

Tên lùn hơn phì cười ra tiếng, "Cách bắt chuyện cũ như vậy, cậu cũng nói ra miệng được? Nhìn xem con gái nhà người ta ghét bỏ ra mặt đi. Tới đây em gái nhỏ đừng để ý tới cậu ta, anh mời em uống rượu, của anh đây nhất định tốt hơn của cậu ta."

Tên cao hơn nói: "Không phải, tớ thật sự đã từng gặp! Chao ôi, em... Có phải em đi đóng phim không? Em đóng vai vũ nữ trong 《Đoạt cung 》- bộ ơhim điện ảnh gần đây?"

Đấy là vũ cơ.

Nghi Hi không nghĩ rằng lại ở nơi này bị nhận ra, cảm than bản thân quả nhiên là đỏ, mà hai tên đàn ông kia bắt gặp vẻ mặt cam chịu của cô, vẻ mặt đổi rồi lại đổi.

Tên lùn a lên một tiếng, lòng thì nghĩ Thẩm lão tam thật là dũng cảm dám nếm thức ăn tươi, đều đem mấy em ngôi sao nhỏ đến đây chơi. Chẳng qua cô em này thật sự là rất xinh đẹp, lúc trước xem xong bộ phim trong nháy mắt hắn còn có suy nghĩ, cảm thấy nếu có thể trông thấy người thật chắc chắn không tồi...

Suy nghĩ như vậy, hắn ta nhìn Nghi Hi cười nói: "Thì ra em là Đàm nữ lang tân nhiệm, anh đã xem phim của em, kỹ năng diễn xuất của em rất tinh tế, hoá trang mê người, không nghĩ rằng ngoài phim còn thanh thuần như vậy, không hổ là người được đạo diễn Đàm Vệ Đông nâng đỡ. Thẩm công tử hiện giờ không rảnh, cùng anh đi qua uống một ly nhé, được không?"

Tên cao kều cũng nói: "Đúng vậy, gần đây bọn anh cũng đang suy nghĩ có nên đầu tư quay phim điện ảnh hay truyền hình gì đó không, vị tiểu thư đây thân là nhân sĩ trong giới giải trí, có thể cho bọn anh một đề xuất chuyên nghiệp?"

Nghi Hi thở sâu, mỉm cười nói: "Hai vị tiên sinh, tôi là tới cùng Thẩm công tử, chỉ sợ có việc gì hai người vẫn là nên đi qua hỏi anh ấy trước."

Hai tên đàn ông liếc nhau, đều lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm. Người lùn nhún nhún vai, "Đừng nghiêm túc như vậy mà, bọn anh không dám làm ra chuyện gì với em đâu, đắc tội với Thẩm công tử chịu không nổi. Chỉ là muốn kết giao bạn bè, uống ly rượu sẽ không sao cả! Cho dù anh thật sự muốn theo đuổi em, cũng phải chờ em và anh ta chia tay mới được, em nói xem có đúng không..."

Hắn ta đắm đuối đưa tình nhìn Nghi Hi, bốn chữ cuối cùng nói vừa nhẹ nhàng lại êm ái. Nghi Hi phát hiện, bản thân đối với loại công tử quần áo lụa là tự xưng là phong lưu này không phải chán ghét bình thường, hơn nữa dưới tình huống đối phương giá trị nhan sắc không cao lại cố gắng sắm vai chính phim thần tượng...

Dùng khóe mắt liếc nhìn, Thẩm Phong đã không thể nhịn được, chuẩn bị đem cậu em họ bé nhỏ khiêng đi rồi. Cô cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để chuồn đi, giả vờ cười một chút liền lui về sau.

"Này, em đừng đi mà..."

Nghi Hi mắt điếc tai ngơ, gạt những người xung quanh ra, mục tiêu rõ ràng đi đến hướng cửa lớn. Bên kia Thẩm Phong cũng phát hiện cô muốn chạy trốn, nhướng mày liền hô: "Nghi Hi em đứng lại cho anh!"

Lông tơ của cô dựng lên, bước chân càng bước càng nhanh. Phía sau hình như có người cũng đi lên, cô khẩn trương muốn chết, lảo đảo một cái liền ngã về phía trước!

Nhìn mặt đất càng ngày càng gần, Nghi Hi tuyệt vọng nhắm mắt lại, chuẩn bị ngã xuống đất bầm dập mặt mũi. Ai biết được chờ đợi cô không phải đau đớn trong dự liệu, mà là một cái ôm mềm mại trong lòng.

Chóp mũi là mùi nước hoa đàn ông quen thuộc, thân thể cô đột nhiên cứng đờ. Ngẩng đầu lên từng chút một, chờ đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, mắt lập tức trợn to.

"Anh... Sao anh lại ở đây?"

Vẻ mặt của Lê Thành Lãng dưới ánh đèn mờ ảo trong quán rượu trông không được rõ ràng, anh không đáp lời cô, chỉ đỡ cô đứng lên, sau đó buông cô ra. Nghi Hi cho rằng anh muốn rời khỏi đây, đang buồn bã mất mát, tay anh lại thuận theo hạ xuống, một phen nắm lấy tay cô.

Tay nắm tay, sự ấm áp ở lòng bàn tay chân thật như thế. Giọng nói của Lê Thành Lãng mang theo sự kiềm chế nào đó, dường như đang cật lực ẩn nhẫn điều gì, là cảm xúc mà cô chưa từng nghe qua.

Anh nói: "Trước tiên hãy cùng tôi rời khỏi đây đã."

HẾT CHƯƠNG 42
Bình Luận (0)
Comment