Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen

Chương 32

Edit: Nhất Thanh 
Beta: Quả lê an tĩnh

Hơn ba giờ, Hoắc Kham đứng trước cửa phòng phẫu thuật, bộ đồng phục bệnh nhân trên người hắn xộc xệch, phần sau eo còn dính một ít máu.

Đèn hành lang trắng xóa, bốn phía yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Không lâu sau, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ một đầu hàng lang khác, đi thẳng về phía phòng phẫu thuật.
An Lợi vội vã dừng bước đứng cạnh thằng bạn già của mình, dáng người cao lớn của y đột nhiên khiến y thêm vài phần xấu hổ và luống cuống, buổi tối y còn nói đảm bảo không có việc gì đâu.
Mấy tiếng sau người ta đã nằm trong phòng phẫu thuật.
Pha vả mặt này tới hơi nhanh.
An Lợi đứng dựa tường một lát thì đi ra ngoài nghe điện thoại, quay về nói: "Tên kia là fan của Chu Nhất Tâm"
Hoắc Kham chẳng phản ứng lại, giống như đóng hết các giác quan, phong tỏa cửa trao đổi thông tin với thế giới bên ngoài.
An Lợi biết lúc này thằng bạn y chẳng có tâm tư nghĩ thêm cái gì, y cũng chẳng nhiều lời, cùng lúc đó y gọi liên tục mấy cú điện thoại.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra. Hoắc Kham nhấc mắt nhìn theo, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt,nhưng đáy mắt hắn là tơ máu đỏ tươi.
Bác sĩ là người quen có quan hệ khá tốt, anh ta tháo khẩu trang xuống, nói vết thương không động đến nội tạng bên trong, lát nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại.
Hoắc Kham nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, mặt không cảm xúc ngồi trên ghế dài, khom người cúi đầu, rồi bất động.
An Lợi nói cảm ơn bác sĩ, mời anh ta hôm khác đi ăn cơm, rồi lại nhìn vết thương phía sau của hắn, mí mắt giật giật: "Lão Hoắc, vết thương của cậu bị nứt"
Hoắc Kham thờ ơ không động đậy.
An Lợi hít sâu một hơi, đứa bé kia đã trở thành sinh mệnh của hắn.
.
Lúc Chương Hướng Duy tỉnh lại, đập vào mắt cậu là một mảng tường trắng xóa, cậu nằm trên giường bệnh, cảm thấy hơi mông lung.
Một đoạn kí ức trôi nổi trong đầu cậu.
Bên trái vang lên một giọng nói khàn khàn: "Tỉnh rồi?"
Chương Hướng Duy đột nhiên hoàn hồn quay đầu lại, sững sờ nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Hoắc Kham đã băng lại vết thương, cũng thay quần áo, chẳng để lại mảy may chút ít dấu vết khủng hoảng đáng sợ ban nãy nữa: "Có đau không?"
Chương Hướng Duy nói: "Vẫn ổn ạ, cũng không đau lắm"
Hoắc Kham nhìn lông mi như cái bàn chải nhỏ của cậu: "Có sợ không?"
Chương Hướng Duy gật đầu, khóe miệng xụ xuống, giọng điệu còn có chút nỉ non: "Làm em sợ muốn chết"
Tay Hoắc Kham đặt trên chân siết chặt lại: "Vụ việc lần này nhắc nhở chúng ta một chuyện, sau này đi đâu cũng phải dẫn theo vệ sĩ"
Chương Hướng Duy chớp chớp mắt: "Như vậy có hơi quá không ạ?"
"Không làm quá" Hoắc Kham nói, "Duy Duy, đừng để xảy chuyện nữa"
Chương Hướng Duy há miệng.
Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, hai bệnh nhân em nhìn thầy, thầy nhìn em.
Tựa như có thứ gì đang quấn lấy nhau, không một tiếng động cũng chẳng có một hơi thở.
Chương Hướng Duy né tránh ánh mắt của hắn: "Mấy giờ rồi ạ?"
Hoắc Kham trả lời.
Chương Hướng Duy bảo hắn kéo rèm cửa ra, cậu nhìn sắc trời nói: "Em muốn đến phim trường..."
Không khí bên giường đột nhiên đông cứng lại, lạnh đến thấu xương.
Chương Hướng Duy im bặt.
Người gây ra mọi biến hóa này – Hoắc Kham lại chẳng tỏ vẻ gì: "Cuộc đời em ngoại trừ đóng phim, không còn gì khác sao?"
Chương Hướng Duy bị khí thế đáng sợ của hắn cản lại, mặt mũi trắng bệch, nói không nên lời.
Hoắc Kham cười khẩy: "Không nghe rõ à?"
Hắn đứng dậy đi tới cạnh giường, xoay người đưa tay xoa tóc đứa nhỏ, động tác dịu dàng, nhưng mu bàn tay lại nổi gân xanh, hắn cố gắng kiềm chế không để vẻ mặt quá dữ tợn: "Duy Duy, nói cho thầy Hoắc nghe, có phải em sẽ vì đóng phim, diễn kịch cho tốt mà không màng thứ gì phải không?"
Chương Hướng Duy theo bản năng phản bác: "Không phải"
"Không đúng" hắn lắc đầu lẩm bẩm, "Không phải bộ dạng này"
"Không phải ban nãy em muốn đi phim trường sao?" Hoắc Kham hạ tay xuống, vỗ vỗ mặt cậu, khắc chế bản thân không bóp chặt mặt cậu rồi hôn lên, hắn nghiến chặt răng, thái dương giật giật: "Trên bụng có thêm một lỗ thủng, còn muốn đến quay phim?"
Khắp nơi đều bị bao trùm bởi hơi thở của đối phương, không hiểu sao người này đột nhiên trở nên khủng bố như vậy, cơ thể Chương Hướng Duy hơi run lên: "Em thấy là...em..."
"Em không đi mà", môi cậu run run, "Em chỉ nói vậy thôi, chứ em không muốn đi đâu"
Lần đầu tiên Hoắc Kham cảm thấy bất lực khi đối mặt với sự ham mê và chấp nhất của đứa nhỏ với diễn xuất, bó tay toàn tập, thậm chí cảm thấy lo lắng buồn bực, còn có chút ý nghĩ bỉ ổi.
Cảm xúc tiêu cực đâm sâu vào xương tủy, kèm theo của cảm giác tự ti không thể quên, rồi bất an mù mịt, Hoắc Kham chán nản đến mức chẳng muốn mở miệng.
.
Bầu không khí quá mức nặng nề.
Vết thương của Chương Hướng Duy cứ đau từng đợt một, sau lưng cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt cậu tái nhợt, nhìn qua cực kì yếu đuối.
Hoắc Kham nhìn cậu gần trong gang tấc: "Em đã từng thích ai chưa?"
Chuyện bí mật trong lòng bị chọc vào, vừa tê vừa ngứa, trong nháy mắt Chương Hướng Duy ngừng thở, không dám hít thở quá mạnh.
Hoắc Kham hờ hững nói: "Sau này em thích một người rồi, em sẽ vì giấc mơ nghiệp diễn của mình, hay em sẽ mạo hiểm?"
Chương Hướng Duy rũ mắt: "Nếu như rất thích, em sẽ mạo hiểm"
Hoắc Kham nói: "Thật à?"
Chương Hướng Duy đang định mở miệng, đã nghe trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh: "Rất thích là thích bao nhiêu? Là yêu à?"
Lát sau, Chương Hướng Duy nói: "Còn thiếu một chút mới đến yêu ạ"
Hoắc Kham vẫn cứ duy trì vẻ mặt khó dò được tâm tình: "Vậy đã yêu chưa?"
Rất lâu sau Chương Hướng Duy mới nói: "Không biết, bây giờ em vẫn chưa cảm nhận được"
Yêu rồi, cậu không biết sẽ như thế nào.
Mắt thấy người đàn ông đang cúi nhìn mình giống như đang ngẩn người, đứng im chẳng nói câu nào.
Chương Hướng Duy chờ đợi, cẩn thận từng li từng tí nâng mi mắt nhìn lên: "Thầy Hoắc ơi?"
Hoắc Kham hạ mắt nhìn về phía cậu, mười chín tuổi, vẫn còn quá nhỏ.
Chương Hướng Duy không biết tại sao lại thấy được sự bao dung trong mắt hắn, tựa như có cả vài tia mất mát khiến cậu chẳng biết làm sao, không biết có phải ảo giác hay không, cổ họng cậu khô khốc, đầu óc như bị sưng lên.
Ngay lúc Chương Hướng Duy sắp không nhịn được mà phơi bày tình cảm của mình, người đàn ông kia ngồi dậy.
Hơi thở thân thuộc đang điên cuồng gặm nhấm lý trí của cậu đã rời xa.
Sau đó Chương Hướng Duy tỉnh táo lại, khẽ mím môi.
Hoắc Kham nhìn đứa nhỏ từ trên cao, lạnh nhạt nói: "Tôi gọi người đưa em đến phim trường"
Chẳng cho cậu cơ hội trả lời đã bỏ đi.
.
Chương Hướng Duy đến phim trường quay nốt, một lần đã qua.
Cảnh diễn Kiều Cùng một đêm không ngủ còn bị thương, rất ăn khớp với tình huống của cậu hiện tại, cũng không cần trang điểm quá nhiều.
Chương Hướng Duy quay xong thì về bệnh viện, hai bên giường bệnh là Vương Trình với Trần Hương Hương ngồi song song.
Trần Hương Hương than thở: "Giờ hay rồi, hai diễn viên đều bị thương, <Triều dâng> là đoàn phim có độc"
Điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài: "Đạo diễn Vương ạ, em ấy đang ở viện, vâng, ừm, vâng, cháu biết, yên tâm, cháu hiểu rồi..."
Cửa đóng lại, Chương Hướng Duy với Vương Trình mắt to trừng mắt nhỏ: "Ông già kia nghĩ gì thế, cả cậu nữa, lại còn quay về quay phim tiếp?"
Chương Hướng Duy nhếch miệng: "Là tự tớ nói muốn về"
Vương Trình ngẩn ra vài giây, tức đến nổ phổi gào lên: "Cậu điên hả?"
Chương Hướng Duy quay đầu đối diện với cửa sổ: "Đừng nói nữa được không?"
"Ầm"
Vương Trình dùng sức đấm lên bàn một cái, ngồi xuống như đại gia, hai chân bành ra, khoanh tay trước ngực, mặt mũi như tảng đá dưới gầm cầu, vừa cứng vừa thối.
Chương Hướng Duy hơi nheo mắt nhìn bầu trời trong trẻo ngoài cửa số: "Một đoạn phim quay từ tối qua đến hôm nay, đoàn phim chuẩn bị lâu như vậy, chỉ thiếu mỗi hai cảnh"
"Với cả cũng không khó khăn gì, chỉ cần đứng cạnh vách núi một lát là được mà"
Vương Trình cười ha ha, ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu không sợ ngã lộn cổ xuống dưới hả?"
Cuối cùng tức giận nói: "Mà kể cả là cậu tự nói, thế ông già kia cũng đồng ý cho cậu làm bừa như thế à?"
Chương Hướng Duy tự nhủ, đâu có, đang giận rồi.
Trước mắt bỗng xuất hiện bóng đen, Chương Hướng Duy nâng mắt, đối diện với bộ dáng âm u của Vương Trình, trong lòng cậu có dự đoán đại khái, ánh mắt nhất thời mở to hơn.
Vương Trình hiểu rất rõ phản ứng này của cậu, cậu đang chột dạ: "Mà nói, có phải ngay lúc cậu đột nhiên ngắt máy là xảy ra chuyện đúng không?"
Chương Hướng Duy không lên tiếng.
Vương Trình nhìn cậu như vậy, căn bản đã hiểu rõ, nhất thời tức đau cả dạ dày: "Gửi tin nhắn nói gọi nhầm, còn nói lúc lái xe không gọi điện được, là sau khi cậu bị đâm?"
Chương Hướng Duy vẫn không nói một lời.
Vương Trình cười, lộ ra hàm răng trắng: "Được, được lắm, tốt lắm"
Cậu ta giơ ngón tay cái: "Hướng Duy, anh em, cậu có bản lĩnh vl"
Chương Hướng Duy thở dài một hơi: "Không phải là dưới tình thế cấp bách mà cúp điện thoại, rồi lại gửi tin nhắn lừa cậu đâu, mà là vệ sĩ không kiểm soát được tình hình, không muốn cậu lo lắng, tớ định phẫu thuật xong gọi điện cho cậu"
Sắc mặt Vương Trình tái xanh, lúc nghe cậu nói câu "Không ngờ là lúc đến phòng phẫu thuật thì ngất đi", ngón tay cậu ta khẽ run lên một cái.
.
Từ lúc Chương Hướng Duy thấy máu đến khi vệ sĩ của Tân Ngu xuất hiện, thực ra cũng mất một hai phút.
Thời gian ngắn ngủi là vậy, nhưng cậu cũng đã dạo một vòng quanh quỷ môn quan rồi.
Bây giờ hồi tưởng lại, Chương Hướng Duy vẫn cảm thấy khó thở, cậu lầm bầm: "Đáng sợ chết đi được"
"Lão Vương, đáng sợ lắm đấy" , Chương Hướng Duy gọi huynh đệ một tiếng.
Vương Trình liếc mặt nhìn vẻ mặt "nghĩ mà sợ" của thiếu niên, cậu ta vò loạn mái tóc mấy lần, hai vai hơi chùng xuống: "Lên báo rồi, chắc chắn ba mẹ cậu đã nhìn thấy"
Chương Hướng Duy nói: "Tớ đã nói với họ là không sao rồi, để họ không phải vội vội vàng vàng đến đây"
Vương Trình ngồi ở cạnh giường, cầm bật lửa nghịch nghịch, nói đến thân phận của kẻ cầm dao ban nãy: "Biết tại sao hắn đến tìm cậu không? Hôm trước bị leak video của cậu với Chu Nhất Tâm, cô ta ăn kẹo hồ lô, cậu nhìn cô ta rồi cười, còn muốn giật lấy để ăn"
Chương Hướng Duy trố mắt ngoác mồm: "Đó là diễn mà"
"Ai chẳng biết" Vương Trình hừ lạnh, "Vấn đề là truyền thông nói hai người rất xứng đôi, lớn hơn sáu tuổi là vừa đẹp, là khoảng cách hoàn hảo của mối tình chị em, có phải là quả dưa này cũng hơi ngọt đúng không?"
Chương Hướng Duy: "...."
Thật sự cậu không để ý, tin tức bôi đen cậu nhiều vô số, ảo diệu như tiểu thuyết ấy, nhưng cậu không đọc.
"Miệng lưỡi xa xôi thì không thể ngăn lại hết được, ngoài internet, còn có những nơi khác để đám hắc tử tham gia mà" Vương Trình nói, "Có một vài chi phấn* dẫn dắt dư luận nói cậu sau này nhất định phải dựa vào nữ minh tinh để điều chỉnh hình tượng của mình, Lâm Kỳ không có tiếng tăm, Tưởng Di lại không thích hợp, mà Chu Nhất Tâm thì đang hợp tác với cậu trong <Triều dâng>, sau này còn có những công việc bên lề khác, hoạt động tuyên truyền này nọ, cậu nhất định phải dính với cô ta"
*Chi phấn: là một loại fan có thể dẫn dắt các fan khác, lôi kéo fan đập tiền cho idol, điều hướng dư luận, đôi khi nghệ sĩ cũng sẽ bỏ tiền để thuê chi phấn.
"Mà cái Duy Nhất CP thật ra là do đoàn đội Chu Nhất Tâm mua thông cáo cả, ngay cả đại fan của cô ta cũng lâm trận, tỏ rõ muốn buộc chặt với cậu"
"Phía Tân Ngu sau khi CP xuất hiện cũng đã xử lý, một đao chém chết, nhưng phía cô ta vẫn chẳng từ bỏ, tiếp tục đập tiền mua thủy quân, nhất định muốn bám lấy cậu"
Chương Hướng Duy cũng không biết còn có CP đó tồn tại.
Vương Trình cười giễu cợt: "Chu Nhất Tâm là tiểu hoa lưu lượng makerting, dựa vào xào CP mà lập nghiệp, hợp tác với cô ta đều sẽ có CP, đều sẽ bị xé, cứ xé được một nhà là lại leo lên thêm một bậc, fan nhà cô ta là ông hoàng fan war, loạn như một bãi phế thải, bẩn đến mức người khác tránh còn không kịp, toàn là sân nhà của chi phấn"
"Người đàn ông kia là fan độc duy của Chu Nhất Tâm, hắn coi cô ta như bạn gái mình, lần này bị đoàn đội của cô ta với Tân Ngu kích thích đến mức phát điên, người khác thì chỉ ở trên mạng nói nhảm, còn hắn thì vác dao đến tìm cậu luôn"
"Ngu ngốc rồi tiến hóa thành bệnh tâm thần, tự coi mình là bạn trại bị bạn gái cắm sừng đầy buồn khổ"
Chương Hướng Duy chu chu môi: "Vậy tớ bị đâm oan ức quá"
Vương Trình nắm chặt bật lửa: "Tớ sẽ không để cậu bị đâm một cách uống phí đâu"
.
Trong một phòng bệnh khác cùng tầng.
Chu Nhất Tâm đứng cạnh tường đăng weibo, tổng cộng đăng hai bài.
Một cái là share lại bài xin lỗi Chương Hướng Duy của phòng làm việc, cũng biểu đạt sự tự trách và hổ thẹn của mình, mong Chương Hướng Duy sớm ngày hồi phục, kêu gọi mọi người theo đuổi thần tượng một cách lý trí.
Một cái khác là bày tỏ đang độc thân, giải thích quan hệ giữa cô ta và Chương Hướng Duy.
Chu Nhất Tâm xoay điện thoại về phía người đàn ông đang ở trê giường: "Như vậy được rồi chứ"
Đăng hai bài này cô ta còn chưa báo với công ty, không biết sẽ bị mắng đến nông nỗi nào đây.
Hoắc Kham đang đọc sách, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc.
Sắc mặt Chu Nhất Tâm có chút khó coi: "Thầy Hoắc, anh cũng là nghệ sĩ, không thể nào không biết việc chúng ta không thể quản lý được fan độc duy"
Dừng một lát, cô ta nói: "Dù chẳng phải trách nhiệm của tôi, nhưng tôi thật sự cảm thấy áy náy trước việc Chương Hướng Duy bị thương, hiện tại cậu ấy lại chẳng muốn gặp tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ tìm cậu ấy để xin tha thứ"
Người kia vẫn như cũ không đáp lại.
Ngay lúc áp lực tinh thần khiến Chu Nhất Tâm gần như không chịu nổi nữa, Hoắc Kham lật sách: "Mục đích của cô"
Chu Nhất Tâm sửng sốt.
"Xào CP là do đoàn đội của cô tuyên truyền", Hoắc Kham lạnh lùng nói, "Cô muốn cái gì?"
Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Chu Nhất Tâm tỏ vẻ khinh khỉnh: "Chương Hướng Duy bị thương, anh ra mặt trước, là do anh đã ký với cậu ta từ trước, chuyện này người trong nghề đều biết"
"Nhưng vẫn có điều người khác không biết, ít nhất không phải ai cũng biết"
Nói xong thì mở một tấm ảnh trong điện thoại: "Anh thích Chương Hướng Duy"
Lúc này Hoắc Kham ngước mắt lên, thưởng thức xong ánh mắt mình khi ngắm đứa nhỏ rồi nói: "Chụp đẹp đấy, gửi cho tôi qua nhóm chat của đoàn phim trên wechat"
Chu Nhất Tâm: "..."
Hoắc Kham hạ mắt.
Chu Nhất Tâm nhất thời như bị rơi vào hầm bằng, nhanh chóng gửi ảnh qua.
Hoắc Kham nhìn tấm ảnh thêm lần nữa, ấn lưu lại.
.
Tình hình phát triển ngoài dự đoán, Chu Nhất Tâm hoảng hốt, trong tay cô ta chỉ có một vài bức ảnh, vốn là định nhân lúc quay <Triều dâng> tạo được nhiều lợi thế hơn rồi mới đến tìm Hoắc Kham.
Không ngờ rằng lại lòi ra một tên fan độc duy bị thần kinh, khiến kế hoạch của cô ta bị đảo lộn.
Bằng không cô ta cũng sẽ không phải đứng trong phòng bệnh, bị ép phải tham gia một cuộc đàm phán gần như là cửu tử nhất sinh.
Chu Nhất Tâm cố gắng bĩnh tĩnh lại: "Anh không sợ quan hệ của hai người bị phơi bày ra?"
Hoắc Kham không nhanh không chậm hỏi ngược lại: "Quan hệ gì cơ? Là tôi đơn phương thích em ấy"
Chu Nhất Tâm: "..."
Người đàn ông này căn bản không ngả bài theo lẽ thường.
Chu Nhất Tâm đột nhiên cười rộ lên: "Không nhất định chỉ là tình đơn phương đâu?"
Cô ta mở một tấm ảnh khác.
Hoắc Kham quét mắt nhìn, rồi chẳng dời mắt nổi. 
_______________________
Thanh: ùi dồi, thi nhau nằm viện =))) sướng nhá =)) sắp có bệnh viện - play chăng =)))))))))))))))
Lê: Bao giờ thì hai người mới về với nhau vậy trời =(((

Bình Luận (0)
Comment