Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen

Chương 52

Edit: Nhất Thanh


Chưa beta.


Ngày bộ phim <Sinh vô sở đắc> chính thức ra mắt, bạn tốt trong giới của Hoắc Kham đều bao phòng ủng hộ.


Chương Hướng Duy cũng bao phòng, cậu mời đoàn phim đi xem, nhưng chính cậu lại không đi mà ở lại khách sạn bầu bạn với Tưởng Di đang thất tình.


Việc này nói chung cũng rất là vi diệu.


Ban ngày có một tiểu thịt tươi đang hot bị khui tin hẹn hò, sập phòng rối tinh rối mù, Chương Hướng Duy đang ăn dưa say sưa ngon lành, lại được chị Hương Hương tiết lộ rằng đó là dưa của Tưởng Di.


Tiểu thịt tươi này lén lút yêu đương với Tưởng Di, còn yêu thêm cả một võng hồng* khác.


*Võng hồng: nổi tiếng trên mạng.


Cho nên Tưởng Di đã bị cậu ta cắm sừng.


Chương Hướng Duy sợ hãi hỏi lại xem thông tin ở đâu ra, có thể tin được hay không.


Chị Hương Hương mở một nick có tick V hay đăng chuyện bát quát cho cậu xem, nói rằng chủ nick này đang làm việc tại Tân Ngu.


Cái nick kia Chương Hướng Duy thấy rất quen, cậu còn tưởng kẻ địch, còn từng dùng nick phụ đi mắng cơ, nào ngờ lại là người một nhà.


Tam quan đổ vỡ.


Giới giải trí thực sự là một vũng nước vừa sâu vừa đục, thủ đoạn marketing cũng rất đa dạng, không có một đôi mắt tinh tường thì thật sự địch ta khó phân.


Hiện tại Tân Ngu nhúng tay, bởi vì muốn trả ân tình cho Tưởng Di vì cô đã giới thiệu kịch bản cho vợ của ông chủ, đồng ý sẽ giúp cô hai lần.


Tưởng Di sẽ không bỏ qua cho tiểu thịt tươi kia.


Chương Hướng Duy nhặt vỏ chai rượu vào túi, ngồi xuống bên cạnh người phụ nự đang dựa lưng vào tường: "Chị Di, chị không thể uống thêm nữa đâu."


Tóc tai Tưởng Di bù xù, cả người toàn mùi thuốc lá và rượu, cô đang ngồi im, đột nhiên nói: "Bốn."


Chương Hướng Duy nghe không hiểu: "Gì ạ?"


"Chị đây từng yêu bốn người." Tưởng Di duỗi tay, không ngừng vẫy vẫy cuối cùng nói: "Thế mà thằng này dám bắt cá nhiều tay."


Chương Hướng Duy cảm nhận được sát khí: "Bỏ đi chị, sớm phát hiện ra là tra nam cũng tốt, dừng lại đúng lúc bớt tổn thương."


"Bỏ đi?" Tưởng Di cười ha ha.


Chương Hướng Duy sợ hãi, đang định nói chuyện thì Tưởng Di mở chai rượu tu mấy ngụm, chẳng hề có tí hình tượng gào khóc.


"Mẹ nó có biết bao nhiêu tài nguyên là do bà đây đưa cho, con mẹ nó đồ sói mắt trắng*, tại sao số bà đây lại khổ như vậy ______"


*Sói mắt trắng/Bạch nhãn lang: Chỉ những người vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván.


.


Chương Hướng Duy lo lắng đề phòng: "Chị Di..."


Tưởng Di bất chợt ghé sát lại, đưa điện thoại cho cậu xem: "Tiểu Duy Duy, em nói xem là chị em đẹp, hay là con tiện nhân kia đẹp?"


Chương Hướng Duy không thèm liếc mắt nhìn cô gái võng hồng kia, nghiêm túc nói: "Chắc chắn là chị, chị đẹp hơn gấp trăm lần luôn."


Tưởng Di bật khóc.


Chương Hướng Duy lập tức nói: "Gấp nghìn lần."


Tưởng Di vẫn khóc: "Vậy tại sao cậu ta lại muốn bắt cá nhiều tay cơ chứ?"


Chương Hướng Duy bó tay toàn tập, phụ nữ ấy à, bất kể là bao nhiêu tuổi, thân phân gì, trải qua bao nhiều, tâm lý vẫn sẽ có một mặt tựa như thiếu nữ, thích đẹp đẽ, mong chờ viên mãn hạnh phúc, bên cạnh đó cũng yếu đuối và cảm tính, cậu không biết phải dỗ dành thế nào, trong đầu đang nỗ lực kiếm từ ngữ.


"Chắc là...Cức ở bên ngoài chưa ăn thì thấy thơm ạ."


Tưởng Di mở ảnh bạn trai cũ trong điện thoại ra, chỉ vào nói: "Vậy cậu ta ăn cức rồi sao?"


Chương Hướng Duy nhìn lướt qua, cũng rất đẹp trai, vậy mà lại bắt cá nhiều tay, rất thiếu đạo đức, không biết lại còn vong ân phụ nghĩa: "Vâng, ăn rôi."


Tiếng khóc của Tưởng Di ngừng lại, cô cố gắng tập trung nhìn vào một điểm vài giây, rồi nâng cốc uống sạch, cả người lắc lư rồi ợ một tiếng, sau đó chồm người về phía trước.


Chương Hướng Duy luống cuống đỡ lấy Tưởng Di, trong túi quần lại vang lên tiếng chuông điện thoại, cậu rút tay lấy điện thoại ra xem thử, là anh bạn trai già nhà mình gọi.


"Alo."


Chương Hướng Duy đỡ lấy Tưởng Di đang nói linh tinh, không để cô ngã xuống đất: "Chị Di quá chén."


Hoắc Kham nghe thấy tiếng, nhất thời lạnh mặt: "Em ôm cô ấy?"


"Không phải, không có, em không ôm." Chương Hướng Duy nói, "Chị ấy không tỉnh táo, ngồi không vững, em đang đỡ đây, đang định kéo chị ấy dậy thì anh gọi đến..."


Hoắc Kham lạnh lùng nói: "Đẩy cô ấy ra đi."


Chương Hướng Duy: "..."


.


Lần thất bại trong tình cảm này ảnh hưởng rất nhiều đến Tưởng Di.


Càng đến gần tuổi ba mươi, lúc yêu đương cô càng cẩn thận, cũng càng tiến gần đến cung điện hôn nhân, kết quả... Lật thuyền rồi.


Trợ lý không ứng phó nổi, khóc sướt mướt gọi điện cho người quản lý, người quản lý đến, cũng không xử lý được, thế là nhìn thấy Chương Hướng Duy.


Trong đoàn phim <Chị gái>, người có quan hệ tốt nhất với Tưởng Di là Chương Hướng Duy, bọn họ hợp tác qua hai bộ phim, đối với đặc thù nghề diễn viên của bọn họ mà nói, có thể liên tục hợp tác với nhau cực kì hiếm thấy, thời gian hai người ở chung cũng rất dài.


Bởi vì con đường giao lưu tình cảm của diễn viên vốn chỉ có ở đoàn phim.


Diễn chung hai bộ thì có thể thân đến mức nào đây, nói cách khác, hai người độc thân sẽ rất dễ có ấn tượng tốt với nhau, tiến tới mức độ mập mờ, thậm chí vì diễn sinh tình.


Chương Hướng Duy với Tưởng Di không phải là kiểu tình cảm như vậy, bọn họ giống chị em hơn.


Vừa mới tan làm Chương Hướng Duy liền đến bầu bạn với Tưởng Di, cô uống rượu, cậu uống nước dừa, một người khóc lóc, một người an ủi, giằng co mấy tiếng đồng hồ.


Tưởng Di nôn một trận, rồi nằm trên giường ngủ thiếp đi.


Chương Hướng Duy gọi trợ lý của Tưởng Di đến chăm sóc cô, sau đó cậu trở về phòng của mình, để điện thoại lên bàn gọi video với Hoắc Kham.


"Bên chị Di không có việc của em nữa rồi."


Chương Hướng Duy ngồi trên giường cởi giày: "Khóc một lúc rồi ngủ sẽ tốt hơn, tổn thương vì tình cảm chỉ có thể chờ thời gian chữa lành thôi."


Trong video Hoắc Kham ngồi dựa vào ghế sofa hút thuốc, tâm tình không quá tốt.


Chương Hướng Duy xếp giày ngay ngắn, bắt đầu cởi một bên tất chân: "Đừng ghen tuông linh tinh mà."


Ánh mắt Hoắc Kham rơi lên bàn chân trắng nõn của cậu: "Không kiềm chế được."


Chương Hướng Duy bị hắn nhìn thì rụt chân lại, khụ khụ hai tiếng chuyển đề tài câu chuyện: "Anh ở khách sạn lớn ghê nhỉ, còn có cả nhà bếp nữa, quá xịn."


Hoắc Kham nói: "Em đến đây, tôi nấu đồ ăn ngon cho em."


Chương Hướng Duy nuốt ngụm nước bọt, khó khăn giữ lấy nghị lực của mình: "Đừng dụ dỗ em."


Hoắc Kham nghiêng người về phía trước: "Em không nhớ tôi ư?"


Chương Hướng Duy nhìn gương mặt anh tuấn dần phóng đại trên điện thoại: "Nhớ."


Hoắc Kham gửi sang một ánh mắt khích lệ, ừm, sau đó thì sao?


Chương Hướng Duy chớp mắt, hết gòi.


Hoắc Kham thay đổi kịch bản: "Cưng ơi, sáng nay tôi bị lạnh mà tỉnh ngủ đấy."


Động tác xuống giường của Chương Hướng Duy ngừng lại: "Anh không mở điều hòa à?"


Hoắc Kham chau mày, nhả khói thuốc, thở dài nói: "Bật rồi, nhưng không ổn lắm."


Chương Hướng Duy nói: "Vậy em mua cho anh một cái chăn sưởi rồi gửi qua nhé.


Hoắc Kham: "..."


.


Chương Hướng Duy đứng ở bồn rửa rửa táo tây, Hoắc Kiêu đã đi từ lâu, cậu cũng không hỏi Hoắc Kham chuyện trong nhà nữa.


Không biết hai người họ nói cái gì, đàm phán thế nào, cũng không biết Hoắc Kham có về nhà ăn tết hay không, chờ đến ngày đó sẽ có kết quả.


Trong phòng truyền đến tiếng của Hoắc Kham: "Em đâu rồi?"


"Đây ạ." Chương Hướng Duy vừa gặm táo vừa đi đến trước giường. "Hôm nay anh quay phim ổn chứ?"


"Cũng được."


Hoắc Kham ngậm thuốc, chống tay lên ghế sofa, đôi chân dài cũng gác lên, tư thế ngồi nhàn nhã lười biếng.


Mắt vẫn luôn theo sát bóng hình nhỏ xinh trong video.


Năm trước hắn định không vào đoàn phim, mà bạn nhỏ lại phải ở đoàn phim qua năm cơ, một mình hắn nghỉ ngơi sẽ bị bệnh tương tư áp đảo, thà bận rộn làm việc còn hơn.


Vì vậy Hoắc Kham cũng sắp xếp một chút rồi gia nhập đoàn phim, tiến độ quay của hắn cũng không khác mấy so với đứa nhỏ.


Cứ như vậy thì nhịp độ làm việc của hai ngươi có thể tương đồng, khả năng thời gian nghỉ ngơi trùng nhau cũng sẽ lớn hơn.


Nghệ sĩ yêu đương là kiểu anh ở một đoàn phim, em ở một đoàn phim khác, anh chạy lịch trình em cũng chạy, thời gian hai người ở cạnh nhau quá ít, tình cảm rất dễ nguội lạnh.


Hoắc Kham không muốn xảy ra tình huống đó, hắn đột ngột nói: "Duy Duy, muốn đóng phim điện ảnh không?"


Chương Hướng Duy ngẩn ra.


Hoắc Kham nâng giọng: "Hửm?"


Chương Hướng Duy theo bản năng gật đầu.


Hoắc Kham gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc: "Em đóng xong bộ này thì chắc vào khoảng tháng ba năm sau, tôi cũng sẽ đóng máy tầm đó, đến lúc đấy chúng ta ra nước ngoài nghỉ ngơi, tháng năm sẽ để em nhận bộ khác."


Chương Hướng Duy nghe xong có hơi mơ màng: "Của ai ạ?"


"Của anh Hoa Lâm của em, phim thanh xuân," Hoắc Kham nói, "Diễn viên có nhiều phân cảnh với em nhất tôi cũng đã có ứng cử viên."


Chương Hướng Duy vui vẻ nói: "Ò vâng ạ."


.


Hầu kết Hoắc Kham lên xuống, ngoan quá đi.


"Em nhận phim võ hiệp, phim đời sống, thanh xuân, đều là ba thể loại nòng cốt, nhiều khán giả, độ quốc dân lẫn danh tiếng đều sẽ có, sẽ giúp em tiến quân vào giới điện ảnh."


"Cho nên đóng xong bộ phim thanh xuân kia sẽ cho em đi đóng phim điện ảnh."


Đôi mắt Chương Hướng Duy lập tức sáng rực, gương mặt tinh tế tràn trề sức sống khiến lòng người rung động.


Hoắc Kham nhìn mà muốn ôm lấy cậu nâng lên thật cao, hắn khàn giọng: "Không muốn để em ra mắt bằng phim điện ảnh, bởi vì quay phim điện ảnh không giống quay phim điện ảnh, em cần phải được rèn luyện trước đã, khi quay phim điện ảnh đôi khi cả ngày sẽ chỉ quay một cảnh duy nhất, tôi sợ em đánh mất sự tự tin."


"Còn có một nguyên nhân nữa, đó do thị trường của giới giải trí bây giờ, độ thảo luận, tần suất xuất hiện và khả năng hút fan, phim điện ảnh không sánh được với phim truyền hình, dù sao phim truyền hình cũng có mấy chục tập, thích hợp với người mới, nhất là khi có đội chế tác rất lợi hại nữa.."


Nhịp tim của Chương Hướng Duy cực kì nhanh, gần như muốn nhảy ra ngoài đến nơi.


Nghĩ xong giúp cậu cả rồi...


Tại sao lại có người biết cách săn sóc như vậy chứ.


Chương Hướng Duy ngoại trừ cực kì cảm động, còn có chút cảm xúc không thể hình dung.


Người đàn ông này đối với cậu quá tốt, vậy cậu phải làm sao? Bây giờ cậu chẳng có mấy thứ có thể cho hắn.


"Hoắc Kham."


Chương Hướng Duy nhẹ giọng gọi tên người kia "Anh đối xử với em như vậy, không sợ là Đông Quách tiên sinh và con sói* sao?"


*Đông Quách tiên sinh và con sói: đây là một câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc, thông qua câu chuyện muốn truyền tải thông điệp nên biết yêu thương người khác, nhưng cũng đừng thương hại với những kẻ có lòng dạ độc ác xấu xa. Hình tượng Đông Quách tiên sinh để chỉ những nguời biết cảm thông nhưng chưa nhìn rõ đúng sai, còn hình tượng con sói để chỉ những kẻ ác độc, tham lam và vong ân bội nghĩa. Ở đây, Chương Hướng Duy đang hỏi Hoắc Kham không sợ cậu sẽ lấy oán báo ơn hắn hay sao, đối tốt với cậu rồi bị cậu cắn ngược lại.


Hoắc Kham ngây người, nửa ngày sau mới kinh ngạc bật cười ra tiếng.


Chương Hướng Duy tức giận: "Cười gì? Không cho cười."


Hoắc Kham dùng ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn cậu.


Chương Hướng Duy né tránh ánh mắt hắn, cúi đầu gặm táo.


Hoắc Kham bỏ tàn thuốc vào gạt tàn, đưa tay xoa xoa hai má đứa nhỏ trong màn hình, biểu cảm vạn phần dịu dàng ôn hòa.


"Duy Duy, tôi không phải Đông Quách tiên sinh, em cũng không phải sói, em là vợ tôi."


Chương Hướng Duy tí thì nghẹn, cậu ngại đến mức muốn tắt video đi.


Hoắc Kham thấp giọng dỗ dành dụ dỗ: "Phải nói vâng chứ nhỉ."


Chương Hướng Duy nuốt miếng táo trong miệng, bé cưng ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."


.


Gọi video hơn một tiếng, nỗi nhớ nhung của Chương Hướng Duy không kìm nổi mà tràn hết ra ngoài, cậu nhìn lịch trên điện thoại, ôm ấm ức chìm vào giấc ngủ.


Tháng này Chương Hướng Duy không có lịch trình gì hết, chỉ ở đoàn phim chăm chỉ quay phim.


Tuy Chu Văn là người quản lý, nhưng cũng chẳng phải lo lắng quá nhiều.


Dưới tay anh tổng cộng chỉ có hai nghệ sĩ, đứa lớn thì không cần lo, đứa nhỏ thì có đứa lớn lo rồi.


Đầu tháng mười hai, Chương Hướng Duy trở thành đại diện của một hãng mỹ phẩm nội địa lâu năm, là sản phẩm dưỡng da tay, đối với mùa này cũng khá là thực dụng, fan mua về sẽ không quá lãng phí.


Hơn nữa phía nhãn hàng cũng không yêu cầu phải mở khóa nhiệm vụ gì.


Chương Hướng Duy cũng lên mạng tìm hiểu về nhãn hàng, xác định danh tiếng tốt và giá cả phải chăng.


Sản phẩm do vợ đại diện, Hoắc Kham cũng tùy tiện ủng hộ một chút ít.


Vì nhân viên của Tân Ngu mỗi người một thùng kem dưỡng tay.


Tuy kem dưỡng tay không phải thứ không thể tự mua, nhưng đồ ông chủ tặng cũng không thể nào chối từ.


Vừa có thể tự mình dùng, vừa có thể đưa cho bạn bè người thân.


Mọi người ở trong phòng uống nước líu ra líu ríu buôn chuyện.


"Vợ nhỏ của anh Kham sắp tới sẽ nhận thêm nhãn hàng gì? Có tí tin tức nào không?"


"Xem bên anh Văn thì bảo là muốn để cậu ấy đi con đường "gần dân" trước, chọn những nhãn hàng có độ quốc dân cao một chút, bên phía quảng cáo cũng sẽ đẩy mạnh, cụ thể thì chưa tiết lộ thêm."


"Nếu mà chọn mấy loại có độ quốc dân cao, vậy là có cơm ăn áo mặc rồi, không cần biết là cái gì tui cũng tuyệt đối tin dùng hàng nội."


"..."


Tổng giám đốc phòng marketing tiến vào: "Lảm nhảm gì đấy hử?"


"Chúng em đang bảo anh Kham chiều vợ nhỏ ghê, nên mọi người cũng nhờ thế mà phát gia trí phú* ạ."


*Phát gia trí phú: nói chung là làm giàu :v


Bình Luận (0)
Comment