Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 21

Người phụ nữ ngẩng đầu, con ngươi đen láy trong vắt như mặt hồ cuối thu, hiện rõ hình ảnh phản chiếu của anh.

Hô hấp Thẩm Thanh Yến như ngừng lại, đỡ cô dậy, sau đó giúp cô có thể đứng thẳng người lên: “Nhịp tim của đàn ông và phụ nữ không giống nhau nên em nghe tiếng tim đập của tôi cũng vô dụng. Em nên làm nó chậm lại một chút, khoảng 80 nhịp mỗi phút là được.”

Phù, may mắn hoa lan nhỏ cái gì cũng không hiểu, anh mới có thể nói hươu nói vượn được. Thẩm Thanh Yến thầm nghĩ.

“Mỗi phút 80 nhịp là bao nhiêu?”

Thẩm Thanh Yến nhìn khuôn mặt mờ mịt của cô, không khỏi mím môi cười khẽ: “So với tôi chậm hơn một chút là được.”

Xu Mạn lại có phần mất mát: “Ồ, tôi còn tưởng anh thích tôi cho nên nhịp tim mới tăng lên.”

Thẩm Thanh Yến nhất thời nghẹn lời.

Chẳng qua bác sĩ chỉ định hạng mục kiểm tra của Xu Mạn có điện tâm đồ và siêu âm tim Doppler, muốn qua mặt những hạng mục đó e là không dễ, phải nghĩ cách để Xu Mạn không phải kiểm tra những hạng mục kia.

Thẩm Thanh Yến dắt Xu Mạn ngồi xuống bên giường, anh hơi nghiêng người, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy một bóng dáng thấp thoáng ở cửa. Vào lúc anh đang nghiêng người, bóng dáng khả nghi kia nhanh chóng lướt qua.

Thẩm Thanh Yến trời sinh nhạy cảm với máy quay vội vàng đuổi theo, nhưng đuổi đến hành lang thì không thấy bóng dáng kia đâu.

Cách đó không xa, ở cánh cửa nửa đóng nửa mở cuối hành lang, còn có ánh đèn mờ mờ, giống như có người từng chạy ngang qua.

Thẩm Thanh Yến đuổi đến đó.

tay săn ảnh trên hành lang thấy Thẩm Thanh Yến đuổi theo đến đây thì cố gắng bỏ chạy. Nhưng Thẩm Thanh Yến tay dài chân dài nhanh hơn anh ta nhiều, mới rẽ qua hai hành lang, Thẩm Thanh Yến đã có thể đuổi tới dồn anh ta vào góc tường.

“Anh đừng qua đây!”

Đúng vào lúc này, giọng phụ nữ bén nhọn của người thứ ba vang lên.

Thẩm Thanh Yến nghiêng đầu nhìn, cách anh không xa có một người phụ nữ đang ngồi trên cửa sổ thông gió, người phụ nữ kia mặc quần áo bệnh nhân, hai chân đã để ngoài cửa sổ, kích động chỉ về phía hai người là anh và tay săn ảnh.

Lòng Thẩm Thanh Yến trầm xuống, anh không nghĩ tình hình lại chuyển biến nhanh như vậy.

Tay săn ảnh cũng rất sốt ruột, muốn trốn đi nhưng Thẩm Thanh Yến lại dồn ép anh ta ở góc tường, không hề định buông tha anh ta.

“Anh Yến, tôi không chụp được ảnh gì của anh cả, anh bỏ qua cho tôi đi! Không thì thế này đi, tôi lập tức xóa hết ảnh, như vậy tốt cho cả anh lẫn tôi. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ở đây thì anh cũng không…”

Tay săn ảnh bị đôi mắt sắc bén của Thẩm Thanh Yến chặn họng.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hô hoán sợ hãi…

“Có người nhảy lầu!”

“Tầng 4 có một cô gái nhảy lầu!”

“Mau gọi bác sĩ cứu người! Tầng 4! Người đang ở hành lang tầng 4.”

Khoa nội trú yên tĩnh hơn nhiều so với khu ngoại trú, người ở hành lang tầng 4 thậm chí có thể nghe rõ tiếng ồn ào ở phía dưới.

Người phụ nữ trên cửa sổ kích động cáu kỉnh, dáng vẻ đề phòng, dường như có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào.

Tay săn ảnh cảm thấy Thẩm Thanh Yến đầu óc khác người, lại nhỏ tiếng khuyên nhủ: “Anh Yến, hiện tại thật sự không phải thời điểm làm anh hùng. Nếu như người phụ nữ điên này xảy ra chuyện, anh ở hiện trường, bị lộ ra e rằng có không ít người chĩa mũi về phía anh, bịa đặt, bôi đen, không có chút lợi gì với anh cả…”

Anh ta hết lời khuyên nhủ, Thẩm Thanh Yến vẫn không buông tay: “Cậu đừng có mà lộn xộn nữa, cảm xúc của cô ấy hiện giờ đang bất ổn, bất cứ kí.ch thích bên ngoài nào cũng có thể làm cô ấy xảy ra chuyện. Hay là, cậu muốn tôi đưa cậu đến toà án?”

Tay săn ảnh chỉ đành từ bỏ, hiện tại rơi vào tay Thẩm Thanh Yến, anh ta cũng không có cách nào cả. Dù sao đến Thẩm Thanh Yến cũng  không sợ, anh ta sợ làm gì.

“Anh có thể, có thể buông ra không? Tôi sắp bị anh đè ngạt chết rồi.” Tay săn ảnh nói.

“Thành thật chút, đừng giở trò.” Thẩm Thanh Yến không hề buông anh ta ra, tay săn ảnh này ở phòng làm việc của Lưu Sơn, trước kia anh từng có những trải nghiệm không vui vẻ gì với họ.

Khi Xu Mạn đi qua, đúng lúc nhìn thấy một màn này.

Ánh mắt của cô quét qua Thẩm Thanh Yến và tay săn ảnh, cuối cùng dừng lại trên người phụ nữ đang ngồi trên cửa sổ kia.

Thật trùng hợp, tối hôm qua cô cũng từng gặp người phụ nữ này.

Giấc mơ của đối phương đa phần đều là màu xám, ngập tràn cảm giác tuyệt vọng khi bị vứt bỏ, bị lừa gạt. cô ấy thích một người đàn ông rất tồi tệ, đối phương sau khi lừa hết tiền của cô ấy thì vô tình vứt bỏ cô ấy.

Người phụ nữ đáng thương này còn đi tìm tên cặn bã kia lý luận, nhưng lại bị anh ta và nhân tình mới của anh ta làm nhục.

Người phụ nữ cũng từng nghĩ đến việc lấy đứa bé trong bụng để đổi lấy sự quay đầu của tên cặn bã kia, vậy mà anh ta lại chơi trò hai mặt, trước mặt thì giả vờ dỗ dành cô ấy, sau lưng vẫn dây dưa với người phụ nữ khác.

Song, đứa bé trong bụng cô ấy với cô ấy duyên phận ngắn ngủi, cô ấy không đợi được đến ngày con mình chào đời.

Lần này người phụ nữ nhập viện chính là vì sinh non.

Những người bệnh nằm viện, giấc mơ đa phần đều về đau ốm và bệnh tật, đồng thời sợ hãi cơn đau và cái chết có thể tìm đến bất cứ lúc nào, Xu Mạn ở trong rất nhiều giấc mơ chú ý đến người phụ nữ này, còn có một nguyên nhân đặc biệt – cô gái đáng thương kia là fan của Thẩm Thanh Yến.

Thẩm Thanh Yến trong giấc mơ của cô ấy là một chàng thiếu niên, tươi cười ấm áp, không trầm ổn giống như hiện tại, mà người phụ nữ kia trong giấc mơ vẫn là một cô sinh viên xinh đẹp trẻ tuổi.

Buổi tối hôm qua, sau khi Xu Mạn nhìn thấy giấc mộng đẹp ngắn ngủi của cô thì lại thấy được cô liên tục gặp ác mộng, vì vậy Xu Mạn mới có thể hiểu rõ cô gái kia như vậy.

Rất nhanh, bác sĩ, y tá và cảnh sát ở bệnh viện vội vội vàng vàng chạy đến cửa hành lang, chen lên chỗ Xu Mạn đang đứng.

Xu Mạn há miệng, đang định nói chuyện, lại bị người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát cưỡng chế đuổi đi: “Người bệnh đừng vây xem, về phòng chờ đi, đừng ở đây cản trở việc cứu người.”

Ngay sau đó, dây cảnh báo được kéo ngang qua cánh cửa.

Xu Mạn bị đẩy ra ngoài cửa, cửa phòng đóng chặt khiến cô không thể nhìn rõ tình huống bên trong. Cô có chút nản lòng, người ở đây ai cũng hung dữ, giống như Cùng Kỳ, Thao Thiết vậy, chẳng đáng yêu chút nào.

Hơn nữa, phòng bệnh của cô ở tầng trên, cô làm thế nào mới có thể đi lên đây?

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, vẫn đưa tay ra gõ vài cái. Cửa vừa mở ra đã một giọng nói không kiên nhẫn quát lên: “Ai gõ cửa?”

“Tôi! Tôi quen…” người phụ nữ kia.

“Không phải nhân viên y tế hay cảnh sát thì đừng ở đây cản trở người thi hành công vụ.” Đối phương hung dữ ngắt lời Xu Mạn, thuận tay đóng cửa.

Xu Mạn thấy sau cánh cửa có người chống nạng, cuống quýt kêu lên: “Triệu Uyên!”

Triệu Uyên quay đầu, xuyên qua khe cửa chưa kịp đóng lại nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột của cô gái, anh gật đầu với người cảnh sát bên cạnh, tự mình đến mở cửa: “Anh Thanh Yến của cô không có chuyện gì cả, người ở đây đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, cô đừng ở đây quấy rầy mọi người làm việc, ngoan ngoãn lên tầng đi.”

“Không cho phép qua đây! Tất cả đều không được qua đây! Toàn bộ lùi xuống! Ai đi lên tôi liền, liền nhảy xuống! Các người ai cũng không được qua đây! Để tôi chết đi…” Cả hành lang vang lên tiếng hét chói tai và thê lương của cô gái.

Xu Mạn bị âm thanh bén nhọn này đâm thẳng vào màng nhĩ, cảm thấy đau đớn, cô nhìn Triệu Uyên nói: “Tôi có cách cứu cô ấy.”

Triệu Uyên hơi sửng sốt: “Cô có cách gì? Cô quen người phụ nữ kia sao?”

“Tôi không biết.” Xu Mạn lắc đầu: “ Nhưng tôi biết vì sao cô ấy nhảy lầu.”

Đôi mắt đen láy chứa đầy sự thành khẩn, không mang một chút tạp chất nào, Triệu Uyên nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó gọi chuyên gia tâm lý đến, đi ra ngoài gặp Xu Mạn để tìm hiểu tình hình.

Xu Mạn nói một lượt toàn bộ những gì mình biết, sau khi chuyên gia tâm lý hiểu rõ tình huống, gật đầu.

Trước đó bởi vì không quá hiểu tình huống của bệnh nhân, việc khai thông của bọn họ quả thật không có tiến triển gì cả, sau khi biết rõ tình huống, mọi việc có thể dễ dàng giải quyết hơn nhiều. Sau khi chuyên gia tâm lý nghe xong tình huống mà Xu Mạn kể, lại nhanh chóng quay về hành lang.

Xu Mạn nhìn Triệu Uyên đang đi phía trước, thấp thỏm đi sát phía sau: “À ờ… Tôi có thể cùng anh đi vào xem thử không?”

“Cô đang lo cho người nhảy lầu, hay là lo cho Thẩm Thanh Yến?” Triệu Uyên nói xong, chống nạng tiếp tục đi về phía trước: “Muốn xem thì vào đi! Dù sao cô cũng hiểu rõ tình huống nhất, nói không chừng sẽ giúp ích được gì đó. Nhưng mà cảm xúc của đối phương vô cùng bất ổn, lát nữa cô yên tĩnh đứng trong góc, không được lên tiếng, cũng không được ngăn cản mọi người. Nếu như có chỗ nào có thể giúp đỡ thì nói nhỏ với tôi.”

Xu Mạn ừ một tiếng, đi theo.

Cô gái ở hành lang vẫn đang vừa khóc vừa hét, xung quanh chút gió thổi cỏ lay cũng đều khiến cô ấy mất khống chế.

Chuyên gia sau khi hiểu rõ tình huống từ chỗ Xu Mạn, lại một lần nữa bắt đầu thử khơi thông người nhảy lầu Kiều Tử Ngọc: “Tử Ngọc, cô bình tĩnh trước đã, chúng tôi đều ở yên tại chỗ không nhúc nhích. Chúng ta nói chuyện khác được không? Hay là chúng ta nói về thần tượng đi? Cô có thích thần tượng nào không? Không giấu gì cô, thật ra có một thần tượng mà tôi rất thích, tôi rất thích Thẩm Thanh Yến, từ khi anh ấy diễn “Con đường tài chính” tôi đã thích anh ấy rồi.”

Quả nhiên người ngồi ở cửa sổ dần im lặng.

Thẩm Thanh Yến nghe vậy cũng hơi giật mình.

Chuyên gia tâm lý lại tiếp tục cùng cô nói chuyện: “Đáng tiếc sau khi anh ấy nổi tiếng cũng rất kín tiếng, tôi rất ít khi nhìn thấy anh ấy trên mạng, chỉ có thể nhìn thấy anh ấy trên màn ảnh.”

“Anh ấy năm trước có đầu tư vào một bộ phim cái gì mà… cái gì đại dương…”

“Đại dương xanh thẳm.” Cô gái ngồi ở cửa sổ nhỏ giọng đáp.

”Đúng, đúng, đúng! Chính là bộ này! Tôi vô cùng mong chờ, không biết phim anh ấy lúc nào mới chiếu.” Chuyên gia tâm lý lại nói.

Thấy Kiều Tử Ngọc không trả lời, chuyên gia tâm lý lại nói: “Cô cũng thích anh ấy sao?”

Kiều Tử Ngọc vẫn không lên tiếng, thích? Cô đã từng là một người điên cuồng theo đuổi thần tượng, những năm gần đây chuyện tình cảm đã mài mòn tất cả ảo tưởng của cô ấy. Chỉ là dù sao cũng yêu sâu đậm bao nhiêu năm, cho dù vào thời điểm tối tăm nhất của cuộc đời, nghĩ đến người cô từng điên cuồng theo đuổi, ánh sáng kia, vẫn cảm thấy chút ấm áp.

Nhưng mà, hiện tại bản thân cô ấy cũng không còn can đảm để theo đuổi nữa.

Cô ấy buồn bã lắc đầu, cảm xúc lại kích động trở lại: “Đừng nói chuyện với tôi! Đừng qua đây! Tôi không còn gì nữa rồi! Tôi không muốn sống nữa! Đừng hòng thuyết phục tôi!”

Bầu không khí chuyên gia tâm lý vừa mới cố gắng xây dựng xung quanh cô ấy thoáng chốc bị sụp đổ.

Thẩm Thanh Yến do dự, chầm chậm buông tay săn ảnh đang bị mình đè ra, đổi thành khuôn mặt mỉm cười quen thuộc, nói với người phụ nữ ngồi trên cửa sổ: “Xin chào! Thật ra anh chính là Thẩm Thanh Yến, rất vui được gặp em, mặc dù bây giờ anh có chút nhếch nhác.”

Nói xong, anh rất đúng lúc phủi những nếp nhăn trên quần áo: “Thế nhưng anh nghĩ đây cũng là duyên phận ông trời cho chúng ta, để anh có thể tại thời điểm này gặp được em. Anh có thể nói chuyện với em một chút không?”

Khóe môi anh hơi nhếch lên, cười dịu dàng ấm áp, vẻ mặt rất thân thiện, khiến người khác không khỏi muốn đến gần.

Ánh mắt người phụ nữ bên cửa sổ sáng lên, cô ấy ngẩn người quan sát người đàn ông và một tay săn ảnh ở trong góc bị cô ấy bỏ quên. Cô ấy dường như mãi cũng chưa tỉnh táo lại, cả người mê man mơ màng.

Thẩm Thanh Yến thật sự sợ cô gái cứ thế ngã xuống.

“Thật xin lỗi, có phải là anh dọa em rồi không?” Anh mỉm cười hỏi.

Giọng nói của anh nhẹ nhàng êm tai, như có một loại ma lực trấn an lòng người. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên mặt anh làm nổi bật đường nét trên khuôn mặt, khiến cho nụ cười càng trở nên ấm áp mê người.

Giấc mơ đêm qua bỗng như thể trở thành sự thật vào khoảnh khắc, Kiều Tử Ngọc mím môi, nước mắt rất nhanh làm mờ tầm mắt của cô ấy.

Cô ấy nhớ đến những năm tháng thanh xuân vô lo vô nghĩ, cô là công chúa nhỏ được cả nhà yêu chiều, có thể chia sẻ cùng bạn bè về kinh nghiệm theo đuổi thần tượng.

Nhớ năm đó, cô ấy chìm đắm trong nụ cười này, không thể thoát ra được, đây chính là thần tượng cô ấy từng toàn tâm toàn ý theo đuổi.

Đây là thanh xuân tốt đẹp nhất của cô ấy.

Cô ấy đã từng rất kiêu ngạo vì có thể làm fan của anh.

Nhưng hiện tại ở nơi xó xỉnh này, cô ấy lại gặp được anh trong dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, thậm chí đã điên cuồng đến nỗi không nhận ra anh.

Nhân viên cứu hỏa đang cố gắng căng phao cứu người ở bên ngoài.

Chuyên gia tâm lý thấy Kiều Tử Ngọc không còn căng thẳng như vừa rồi, bèn ra hiệu với Thẩm Thanh Yến ý bảo anh tiếp tục khuyên bảo.

Kiều Tử Ngọc khóc thút thít nói: “Xin lỗi! Anh đừng lại đây! Đều đừng lại đây!”

Thẩm Thanh Yến khẽ ừ một tiếng: “Em không muốn anh qua đó anh sẽ không qua đó. Nhưng anh chỉ muốn đưa khăn giấy cho em mà thôi, em xem thế có được không?”

Người phụ nữ bên cửa sổ không nói gì cả, rất nhanh có nhân viên công tác đưa khăn giấy cho Thẩm Thanh Yến, người phụ nữ bỗng lại kêu lên: “Các người đừng qua đây! Đừng tới gần tôi!”

Tâm trạng cô ấy thật khó khăn lắm mới đỡ hơn một chút, giờ lại bắt đầu kích động.

Thẩm Thanh Yến vội vàng trấn an nói: “Được rồi, vậy anh qua đó đưa khăn giấy cho em được không?”

Người phụ nữ không có phản ứng gì, Thẩm Thanh Yến cầm khăn giấy đi đến đưa cho người bên cửa sổ.

Người phụ nữ đưa tay ra nhận, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Thẩm Thanh Yến nở nụ cười ấm áp, như đang nói chuyện với bạn cũ: “Không có gì, anh nên cảm ơn em mới phải! Cảm ơn em đã thích anh, anh rất hạnh phúc. Không ngờ em vẫn còn chú ý đến bộ phim năm trước anh đầu tư, “Đại dương xanh thẳm” là bộ phim đầu tiên anh giám chế, sẽ ra mắt vào Ngày Quốc tế lao động, đến lúc đó anh muốn tổ chức hoạt động giao lưu với người hâm mộ, muốn mời em cùng tham gia, em thấy thế nào?”

Người phụ nữ im lặng, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, cả người khẽ run lên.

Gió bên ngoài thổi hơi mạnh, cô ấy chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng tang, khiến người khác ảo giác cô ấy có thể bị gió thổi ngã bất cứ lúc nào.

Chuyên gia đàm phán ra hiệu cho anh, bảo anh thử bước lên phía trước bắt đều khuyên can, mà mặt khác hai nhân viên phòng cháy chữa cháy chuyên nghiệp đang men theo hành lang tầng ba từ từ tiếp cận.

Thẩm Thanh Yến dò hỏi: “Ở đây rất lạnh, em xuống đây trước, chúng ta cùng nhau ngồi xuống nói chuyện được không?

Kiều Tử Ngọc buồn bã lắc đầu.

Chuyên gia đàm phán nhân cơ hội nói: “Yêu sai người thật ra không đáng sợ, cô không nên trừng phạt bản thân mình như vậy, như vậy thì những người yêu thương cô sẽ đau lòng.”

“Không ai yêu thương tôi hết.” Người phụ nữ lắc đầu, cảm xúc lại bắt đầu kích động: “Bố mẹ tôi đều mất rồi, tất cả tiền bọn họ để lại cho tôi đều bị anh ta lừa hết, anh ta còn hại chết con của tôi! Sao anh ta có thể đối xử với tôi như vậy, sao có thể chứ!”

Người phụ nữ càng nói càng kích động, Thẩm Thanh Yến dựa sát vách tường tiến lên một bước: “Vì người như thế mà từ bỏ mạng sống, em cảm thấy như vậy đáng không? Em cứ như thế mà ra đi thì vĩnh viễn không có cơ hội có được cuộc sống mới. Trên thế giới này, ngoại trừ tình yêu, vẫn còn tình bạn, em thích anh, anh cũng thích mỗi một Yến Tử, hy vọng mỗi một Yến Tử đều bình an và hạnh phúc. Làm ơn đừng lấy mạng sống của mình ra để đùa giỡn, đưa tay em cho anh, chúng ta xuống đây nói chuyện.”

Anh vươn tay ra, mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.

Người phụ nữ trên cửa sổ sững sờ nhìn anh, do dự không thôi, cuối cùng vẫn đưa tay ra về phía anh.

Tay cô ấy có chút run rẩy, hai chân để ngoài cửa sổ đều tê rần, Thẩm Thanh Yến siết chặt tay cô ấy, ôm cô ấy từ trên cửa sổ xuống.

Người phụ nữ tiếp đất, khóc nấc lên.

Một trận náo loạn kết thúc, tất cả mọi người đều thở phào một hơi, may mắn không có thảm kịch xảy ra.

Triệu Uyên nghiêng đầu nhìn người bên cạnh đang nhìn Thẩm Thanh Yến không chớp mắt, không khỏi thích thú trêu đùa cô: “Người đẹp, ghen tị à?”

Xu Mạn không vui, cô không để ý đến anh, đi thẳng đến bên Thẩm Thanh Yến.

Mà lúc này, bác sĩ cũng đưa Kiều Tử Ngọc đi kiểm tra.

Thẩm Thanh Yến vừa ngẩng đầu đã thấy hoa lan nhỏ của anh theo rầu rĩ không vui đi xuống cầu thang, không nhịn được cười hỏi: “Em làm sao thế?”

Xu Mạn hờn dỗi, cô trực tiếp vùi đầu vào ngực anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông đối xử với người khác tốt như vậy, còn cười đẹp đến như vậy nữa, trong lòng cô không vui chút nào, giống như gói kẹo cô yêu thích nhất bị chia cho người khác vậy.

Không đúng, so với bị cướp mất kẹo còn khó chịu hơn!

Triệu Uyên đứng trên hành lang huýt sáo

Thẩm Thanh Yến sửng sốt, mới phát hiện hóa ra cô ghen tị, anh để cô dựa vào mình. Triệu Uyên chống nạng đứng một bên nhìn hai người họ dính lấy nhau, thân là một FA chính hiệu, chỉ đành khập khiễng xoay người rời đi.

Người phụ nữ trước ngực tỏa ra hương hoa lan thanh mát, Thẩm Thanh Yến không khỏi cười mỉm cười, nụ cười này khác với nụ cười thương hiệu vừa rồi.

Ý cười của anh tràn ra cả đáy mắt, nhuốm lên cả đuôi mày khóe môi, dịu dàng như nước.

Vào lúc này thời gian như ngừng lại, tất cả mọi người đều đã rời đi, hành lang khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Bỗng một âm thanh rất nhẹ phá vỡ bầu không khí này.

“Anh lừa tôi.”

“Nhịp tim của anh cũng chỉ có 80.”
Bình Luận (0)
Comment