Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 45

Xu Mạn lật xem ảnh trên điện thoại, vừa lướt xem vừa đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Yến.

Bỗng nhiên điện thoại trên tay bị lấy đi mất, cô còn chưa kịp phản ứng, lại bị người kia kéo vào lồng ng.ực, Xu Mạn có chút khó hiểu, nhìn về phía người đang ôm mình: “Anh Thanh Yến?”

Lại là ánh mắt vô tội này, Thẩm Thanh Yến thấy cô vô tội cũng không thể nhẹ nhàng bỏ qua.

Anh một ngụm cắn vành tai tiểu yêu tinh, Xu Mạn trợn tròn mắt.

Thẩm Thanh Yến nhìn phản ứng của cô, trong mắt hiện lên ý cười, anh cắn nhẹ, vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liế.m vành tai khéo léo kia.

Xu Mạn chỉ cảm thấy người mình tựa như có một dòng điện lưu chạy dọc khắp toàn thân, khiến cô cả người không có sức, cô đưa tay ra kéo kéo góc áo Thẩm Thanh Yến, có chút khẩn trương nói: “Anh Thanh Yến?”

Bởi vì giọng điệu có chút chần chừ, giọng nói cô đặc biệt yêu kiều, Thẩm Thanh Yến buông cô, nhếch nhẹ lông mày: “Về sau chuyện này chỉ có thể làm ở nhà, không thể ở bên ngoài làm.”

“Vâng, em nhớ rồi.”

Lúc trước vô pháp vô thiên, lúc này lại biết giả vờ ngoan ngoãn khéo léo.

Đối với người như vậy, Thẩm Thanh Yến một chút tức giận cũng không tức giận được. Anh đưa tay ra ôm lấy cô, ngửi mùi hương trên cơ thể cô, nhưng lại luyến tiếc không muốn buông cô ra.

Có điều, nhớ đến việc trước đấy cô vô tình làm ra, Thẩm Thanh Yến lại giáo huấn nói: “Từ nay về sau bộ phậ.n bê.n dưới quần kia, đều không thể tùy tiện chỉ ra, cũng không thể tùy ý tò mò, như vậy sẽ không lịch sự.”

Thẩm Thanh Yến nói đâu ra đấy, lại cảm thấy được trong cơ thể một cỗ khô nóng không yên từ bộ phận nào đó phát ra, anh không nói tiếp, cũng không muốn nhớ đến những việc ngoài ý muốn, chỉ ôm lấy người trong lồng ng.ực.

Thời gian lặng lẽ trôi, Xu Mạn cảm thấy anh ôm có chút lâu, mà lại không có nói chuyện gì cả, vẫn luôn giữ tư thế này, khiến cô cảm thấy không dễ chịu. Cô đem cằm gác lên vai Thẩm Thanh Yến, có điểm không hài lòng nói: “Anh Thanh Yến, nam nữ khác biệt, không thể cứ ôm như vậy.”

Thẩm Thanh Yến hít một hơi nghẹn ở ngực, suýt chút nữa bị sặc.

Tiểu gia hỏa đây là khó chịu với lời anh nói sao?

Có điều rất nhanh, Thẩm Thanh Yến lại cười, anh giải thích nói: “Đó là đối với những người bình thường, hai người yêu nhau, có thể ôm hôn.”

Xu Mạn nghe xong thế nhưng vẫn không cao hứng lên, cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Thẩm Thanh Yến, có điểm ủy khuất: “Hóa ra ngày trước anh không thích em.”

Thẩm Thanh Yến giật mình, anh đây là tự đào hố sâu cho mình?

“Đương nhiên không phải, hoa lan nhỏ của anh đáng yêu như thế, anh sao có thể không thích.” Anh thật lòng tiếp tục giải thích: “Chỉ là thích có rất nhiều loại, hiện tại anh càng thích em hơn ngày trước, là nguyện ý cả đời với người mình thích.”

Thẩm Thanh Yến cúi đầu nhìn đôi môi hồng nhuận của cô, hơi hơi nâng cằm cô, ở trên môi hôn xuống, vừa nhẹ vừa mềm.

Ánh mắt Xu Mạn sáng ngời, xúc cảm trên môi ấm ấm mềm mềm, cô đặt tay lên lồng ng.ực Thẩm Thanh Yến, cảm nhận nhịp tim đang đập mãnh liệt của anh, cả người đều vui sướng.

Thẩm Thanh Yến thích cô, muốn sống cả đời với cô.

Trong mắt cô hiện lên vui sướng, xúc cảm trên môi quá dịu dàng, cô lại càng muốn nhiều hơn. Cô cảm thấy có chút khát, vươn đầu lưỡi liế.m nhẹ môi dưới.

Đầu lưỡi xinh xắn lướt qua cánh môi dưới Thẩm Thanh Yến, đốt lửa trong lòng anh. Anh không bỏ qua cảm xúc biến hóa trong ánh mắt cô, nhìn thấy đáy mắt cô có ấm áp cùng vui thích, yết hầu anh lên xuống, cũng không bày ra vẻ đứng đắn nữa, trực tiếp ôm lấy cô làm nụ hôn thêm sâu hơn.

Hương vị đôi môi hoa lan nhỏ dị thường ngọt ngào, giống những lời tâm tình cô thường hay nói, dễ khiến người khác trầm mê trong đó, không cách nào thoát được.

Thẩm Thanh Yến kìm lòng không đậu muốn hấp thu càng nhiều mật ngọt bên trong môi lưỡi cô, muốn cùng tiểu yêu tinh triền miên…

Xu Mạn không biết bản thân mình bị làm sao, nụ hôn lần này so với nụ hôn lần trước quá không giống nhau, khiến cô có chút hít thở không thông, cô giống như bông hoa lan bị tách rời khỏi mặt đất, bị sóng gió cuốn lên, bị sóng xô đẩy về phía trước một cách mông lung.

Cô lôi kéo áo của Thẩm Thanh Yến, không ngờ đến tay thế nhưng sờ đến lồng ng.ực đối phương đang căng chặt, lửa nóng giống như muốn hòa tan cô.

Đôi mắt Xu Mạn nổi lên một tầng hơi nước, tựa như sương khói trên mặt hồ tháng ba, bị người trước mắt hôn lên một tầng sương.

Bàn tay lành lạnh sờ loạn ngực anh, con người Thẩm Thanh Yến càng trở lên sâu thẳm.

Anh bế Xu Mạn lên, trực tiếp đặt cô xuống sofa, khiến cô nửa nằm nửa dựa vào gối tựa.

Cuối cùng Xu Mạn có một tia th,ở dốc, nằm trên gối tựa, ánh mắt tựa như có chút mê ly.

Thẩm Thanh Yến đưa tay ra v.uốt ve hai cánh môi bị anh hôn đến mức tươi diễm ướt át, nhìn chúng biến thành hình dạng đầy đặn trên những ngón tay anh, chính là giống như quả cảm bị anh lột ra vỏ ngoài lộ ra những múi no đủ, có thể vắt ép ra nước, chờ đợi anh nếm thử.

Tầm mắt Xu Mạn dừng trên vào khuôn mặt anh, trong ánh mắt anh hiện lên dục vọ.ng, lòng Xu Mạn có một loại cảm xúc phức tạp không nói lên lời, có điểm sợ hãi, lại mơ hồ có điểm khát vọng.

Giọng nói không rõ ràng của cô gọi một tiếng: “Anh, anh Thanh Yến…”

Âm thanh hơi run rẩy chạm đến trái tim Thẩm Thanh Yến, anh nhìn đáy mắt cô hiện lên hoang mang, lại không nhịn được buồn cười, đã sợ hãi như vậy, sao lại muốn trêu chọc anh như thế? Mỗi lần trêu chọc, lại còn bày ra bộ mặt vô tội.

“Đây mới là nụ hôn thật sự.” Thẩm Thanh Yến thả cô ra.

Anh nhếch nhếch môi thản nhiên cười, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng, ánh mắt bao hàm bao nhiêu sủng nịch cũng như tình ý nhìn về phía cô.

Lúc này, điện thoại Thẩm Thanh Yến kêu lên.

Anh nhìn qua Xu Mạn vẫn chưa hoàn thần, đứng dậy tiếp điện thoại.

Anh cảm thấy thực mâu thuẫn, một mặt anh không muốn dọa nạt hoa lan nhỏ, dù sao cô là một tờ giấy trắng, một xúc tác mạnh như vậy, dễ khiến hoa lan nhỏ bị dọa chạy mất; một mặt khác, anh lại hy vọng đây là một giáo huấn khó quên đối với tiểu tinh, miễn cho cô lần sau ở nơi công cộng làm ra một số hành động khiến người khác không nói lên lời.

Anh đi đến ban công, đối diện với làn gió mùa xuân thế nhưng vẫn chưa làm cho anh mát dịu phần nào.

Giọng nói Cao Khang Hạo đầu bên kia truyền đến: “Ông chủ, tư liệu anh bảo tôi điều tra, tôi đã điều tra xong…”

Lòng Thẩm Thanh Yến có chút loạn, trực tiếp đánh gãy lời cậu nói: “Ừm, điều tra xong cậu gửi vào hòm thư cho tôi, có thời gian sẽ đi xem. Còn có chuyện gì khác nữa không?”

“Có, liên quan đến Xu Mạn.” Cao Khang Hạo tiếp tục báo cáo: “Trên mạng có người tung tin đồn nhảm về Xu Mạn, thủ pháp vụng về, dấu vết P ảnh đặc biệt rõ ràng, tôi đã tìm người xóa bài viết kia rồi.”

Thẩm Thanh Yến híp mắt lại, tay đặt trên điểm dựa từ từ nắm chặt: “Điều tra rõ ràng xem ai làm… Như vậy đi, chiều tôi sẽ đi một chuyến đến phòng làm việc, đến lúc đó chúng ta lại nói tiếp.”

Nhận được điện thoại của Cao Khang Hạo, Thẩm Thanh Yến phát hiện hoa lan nhỏ vẫn giữ tư thế kia nằm trên sofa, xem ra quả nhiên bị dọa không nhẹ.

Anh có chút buồn cười đi đến, nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Sợ rồi?”

Xu Mạn lắc lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.”

Hóa ra hôn môi cũng phân ra nhiều loại như vậy, có khi là hô hấp nhân tạo, có khi là một nụ hôn chân chính…mỗi loại tác dụng đều không giống nhau.

Thẩm Thanh Yến: “Kỳ lạ?”

Xu Mạn gật đầu với âm thanh ân: “Khi nãy anh hôn em, em rất khó chịu, nhưng hoàn toàn không phải là khó chịu, thậm chí còn muốn dựa gần vào anh, muốn được anh ăn em.”

“Em…” Thẩm Thanh Yến thật sự muốn ăn cô ngay bây giờ, anh đè lại kích động trong lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Giờ anh phải đi đến phòng làm việc một chuyến, em ở nhà nghỉ ngơi cho tối. Đợi anh trở về, chúng ta nói chuyện hẳn hoi.”

Thẩm Thanh Yến một mình đi đến phòng làm việc, Cao Khang Hạo đem tất cả kết quả điều tra đưa cho Thẩm Thanh Yến.

Sau khi Thẩm Thanh Yến xem xong nói: “Chúng ta cũng thả ra một chút tài liệu đen ra, không cần đưa ra tất cả, chỉ thả ra một phần là được. Đối phương mặc dù không phải là người trong giới giải trí thế nhưng cô ta cũng có không ít fan, trước cứ dậy lên một ít tư liệu này. Chú ý khống chế bình luận, động tác sạch sẽ một chút, đừng để người ta điều tra đến trên đầu.”

Cao Khang Hạo thành thật đáp.

Cao Khang Hạo lại hỏi tình hình tuyên truyền gần đây thế nào, dù sao anh ném không ít tiền vào dự án này, Cao Khang Hạo lần lượt báo có. Trước mắt công việc tuyên truyền mới chuẩn bị rất tốt, cũng không có quá nhiều điểm khiến anh lo lắng.

Sau khi nghe xong báo cáo, Thẩm Thanh Yến nhìn qua thư mà Cao Khang Hạo gửi qua, cảm thấy có thời gian nên bớt chút ra đi thăm lại vài người bạn cũ. Anh nhìn qua hành trình của bản thân, cũng tính ra một chút hành trình của đối phương, quyết định đợi đến chương trình thực tế mùa hai kết thúc lại hành động sau.

Mười ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, Thẩm Thanh Yến cảm thấy thời gian mười ngày này thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, anh vẫn chưa thưởng thức được gì đã kết thúc.

Công việc ghi hình mùa thứ hai “Minh tinh đại mạo hiểm” đã đưa ra hành trình.

Bởi vì cô Mã Tiểu Phương không thể tham gia ghi hình mùa thứ hai, tổ tiết mục mời đến một vị khách quý mới, hợp thành một đội bao gồm ba nam ba nữ.

Khách quý mới tên Phan Tịnh, là một diễn viên trung bình, trên tay cô ấy có tác phẩm tiêu biểu. Nhưng đại bộ phần thành tích đều bình thường, trong giới giải trí không được xem là quá xinh đẹp, nhưng được mọi người công nhận, cũng xem như là minh tinh có nhiều fan.

Chỉ là, Xu Mạn lần đầu tiên khi nhìn thấy cô ấy, vẫn luôn cảm thấy cô ấy ở chỗ nào đó đã từng gặp qua.

Nhưng nghĩ kĩ lại, thế nhưng nghĩ không ra được, chỉ cảm thấy cô ấy rất quen mắt.

Khách quý mới dưới màn ảnh cùng mọi người lễ phép chào hỏi, tính cách của cô khá ôn hòa, nhỏ nhẹ dịu dàng, cười lên rất đẹp. Nhưng bọng mắt cô rất lớn, cho dù có hóa trang cũng không che dấu được hết.

Chủ đề kỳ này là tồn tại nơi đảo hoang.

Kỳ thật từ trước đến nay điện ảnh lấy khá nhiều ý tưởng về sống sót trên hoang đảo, là một chủ đề điện ảnh và truyền hình vẫn chưa bao giờ giảm nhiệt, đoạn thời gian trước có một bộ phim điện ảnh nước ngoài lấy chủ đề nóng lên toàn cầu vô cùng hot. Tổ tiết mục chọn chủ đề này, cũng xem như là cọ chút nhiệt.

Hiện tại Xu Mạn trở thành trợ lý cuộc sống của Thẩm Thanh Yến, trên đường đi ở bên cạnh Thẩm Thanh Yến, cùng tổ tiết mục đến lên đảo hoang.

Chỉ có điều nói là tồn tại nơi đảo hoang, kỳ thật cũng không phải là hoang đảo thật sự, tổ tiết mục trước đó đã xem xét qua, lấy việc mọi người an toàn là trên hết.

Trên đảo này không quá lớn cũng không biết tên là gì, phong cảnh rất không tồi, trên đảo có người ở, còn có một tiểu trấn, chỉ là người sống ở đây tương đối ít, có đường bờ biển dài cùng với rừng rậm um tùm.

Người phụ trách chương trình giải thích với mọi người về quy tắc du lịch lần này cùng với việc an toan, tiếp theo bọn họ phải ở nơi này vượt qua bốn ngày ba đêm cách biệt với thế giới.

Ngày đầu tiên mọi người đều dâng trào hứng trí, nơi đây thời tiết tốt, phong cảnh đẹp, vật tư bọn họ mang theo cũng rất phong phú, tạm thời không cần xem xét quá nhiều. Nhóm khách quý trước màn ảnh cùng nhau thám hiểm, bắt cá, bắt tôm, thu được vô cùng nhiều.

Khả năng nấu ăn của Phương Viện Viện vô cùng tốt, cô ấy có thể đem những con tôm con cá trở bình thường trở thành mỹ thực, tạo phúc cho mọi người. Trù nghệ của Thẩm Thanh Yến cũng không tồi, có điều anh đem cái biểu hiện này dành cho Phương Viện Viện. Dù sao trong đoàn quay tồn tại hai người mà anh không thích, hơn nữa anh chỉ muốn nấu cơm cho hoa lan nhỏ ăn.

Tổng lại để nói, trước màn ảnh mọi người đều vô cùng vui vẻ.

Bởi vì thời tiết tốt, buổi tối mọi người quyết định dựng lều trại ngoài trời. Nhưng lều trại có hạn, không có cách nào mỗi người một cái.

Nhóm khách quý phải bốc thăm xem có được một mình một cái lều hay không, hay là ở chung một cái lều. Nhóm khách mời nam lều trại có một to một nhỏ, nhóm khách mời nữ bên này cũng chỉ có thể một người một mình một lều trại hoặc là ở chung.

Thẩm Thanh Yến vận khí không tồi, may mắn rút được một mình một lều. Mà bên nhóm khách mời nữ, còn lại là Phương Viện Viện rút được một mình một lều trại.

Sau khi quay xong, khách quý cùng nhân viên công tác đều thả lỏng. Thời gian mọi người tự do hoạt động đã đến, muốn ngủ có thể đi ngủ, muốn lướt weibo hay đăng bài vòng bạn bè trong giới hoặc là gọi điện cho gia đình báo bình an đều có thể cầm điện thoại.

Từ khi đến tổ tiết mục, Thẩm Thanh Yến không có thời gian bên cạnh Xu Mạn, thời gian trước khi đi ngủ cuối cùng cũng có thời gian, liền đi một mạch tìm hoa lan nhỏ của anh, thuận tiện xem xem tối nay hoa lan nhỏ tối nay ngủ chỗ nào.

Một bên khác, Xu Mạn hiện tại rất khó chịu, lần này cô phải cùng ba người khác chen chúc trong một cái lều, mà hai người kia ra có chút địch ý đối với cô.

Xu Mạn không biết bản thân có chỗ nào động đến bọn họ, có điều hai người kia là trợ lý với người đại diện của Liễu Hàm, bản thân là người Thẩm Thanh Yến thích, vừa nghĩ như vậy, hình như cũng không khó để giải thích. Con người có câu nói gần mực thì đen, chính là cái đạo lý này.

Quay chương trình quả thật là chuyện khiến người khác phiền muộn, bởi vì phải gặp quá nhiều người đáng ghét, còn không bằng nuôi heo. Ít nhất nuôi heo thú vị, còn có thể kiếm tiền.

Sau khi Xu Mạn đem chăn đắp trải xong, chuẩn bị đi ra ngoài gọi điện cho Thẩm Thanh Yến, cả ngày anh đều phải ghi hình, cho dù có thời gian nghỉ ở giữa buổi thì cũng chỉ có thể nói với cô hai câu rồi thôi.

Cô cầm điện thoại gọi điện cho Thẩm Thanh Yến, gọi một tiếng: “Anh Thanh Yến.”

Thẩm Thanh Yến đứng cách cô không xa, môi gợi lên nụ cười: “Không ngủ được, muốn tìm anh sao?”

Xu Mạn nghe thấy tiếng cười nhẹ bên kia truyền đến, trả lời: “Có chút nhớ.”

Thẩm Thanh Yến: “Chỉ là có chút thôi sao?”

Xu Mạn: “Ân, nhớ nhiều sẽ khó chịu.”

Thẩm Thanh Yến nghe xong trong lòng ấm áp: “Vậy em… muốn gặp anh không?”

Xu Mạn gật gật đầu, có điều rất nhanh lại ý thức được Thẩm Thanh Yến không nhìn thấy chính mình, ủ rũ nói một câu: “Muốn.”

Thẩm Thanh Yến: “Em hiện tại nhắm mắt lại, nói hai câu dễ nghe, có lẽ anh có thể xuất hiện trước mắt em.”

Giọng điệu nói từ có lẽ của anh quá mức dịu dàng, giọng nói quá mức mê hoặc, Xu Mạn buông xuống tất cả phòng bị, cô sờ vòng cổ hình lưỡi liềm trên cổ, nhắm mắt: “Em rất nhớ anh, anh Thanh Yến.”

Thẩm Thanh Yến đi đến đằng sau cô, nghe cô nhẹ giọng nỉ non, đang muốn đưa tay ra che mắt cô lại. Người đứng phía trước lại như đã cảm nhận được sự tồn tạ của anh, vừa quay đầu lại, trong nháy mắt sáng lên, cho anh một cái ôm nhiệt tình.

“Anh thật sự đến rồi?” Xu Mạn vẻ mặt lộ rõ vui mừng.

“Có lúc nào anh lừa em chứ?” Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng xoa xoa môi cô: “Em ở chỗ nào? Đưa anh qua nhìn xem.”

Xu Mạn đưa anh đến trước lều cô ở, lều trại tương đối đơn sơ, hiện tại bên trong không có người. Thẩm Thanh yến nhìn lướt qua, nhìn thấy cái chăn màu xanh lam bị ướt, trong lòng hoài nghi,liền hỏi: “Giường nào là của em?”

Xu Mạn chỉ cái chăn màu xanh, ánh mắt Thẩm Thanh Yến thâm trầm, anh nhấc mành lên xem, quả nhiên bị ướt một mảng lớn.

Thẩm Thanh Yến lập tức gọi nhân viên công tác của tổ tiết mục: “Chăn của Xu Mạn sao lại bị ướt?”

Người phụ trách vật tư vội vàng đi đến xin lỗi: “Thầy Thẩm, thật sự ngại quá, là sơ suất của chúng tôi, tôi đây lập tức đi lấy một cái mới cho cô ấy.”

Xu Mạn nhíu mày nói: “Không phải lỗi của cậu đâu, vừa nãy tôi mới kiểm tra chăn tôi, không có bị ướt.”

Thẩm Thanh Yến ra mắt nhiều năm, những việc này anh có thể nhìn thấu, ai là hiềm nghi lớn nhất, trong lòng anh hiểu rõ. Có điều chuyện này không thể náo quá lớn, sau này hoa lan nhỏ của anh vẫn còn phải chịu.

Nơi cắm trại tổng cộng cũng không quá lớn, Trương đạo diễn với các vị khác quý khác cũng bị kinh động.

Liễu Hàm thấy thế vội vàng giải thích rũ sạch quan hệ: “Người đại diện với trợ lý của em từ nãy đến giờ đều cùng em nói chuyện về hành trình bên này, không có đi đâu.”

Hơn nữa một người còn lại ở cùng lều Xu Mạn là trợ lý tiểu Quan của Phan Tịnh, tiểu Quan cũng vội vàng giải thích: “Em cũng ở bên cạnh Phan Tịnh nói chuyện về kế hoạch.”

Làm đạo diễn phiền nhất chính là gặp những chuyện như thế này ở hiện trường, đạo diễn danh khí lớn, ngược lại có thể tùy tiện quát hai câu, nhưng danh khí không lớn, bị kẹp ở giữa.

Trương đạo chỉ đành đứng ở giữa hòa giải: “Mọi người đều đến đây để ghi hình tiết mục, cần chú ý ở chung, quen biết chính là duyên, đều là người cùng một giới, đừng làm một chút chuyện bát nháo. Lần sau nếu như bị tôi thấy lần nữa, đừng trách đạo diễn tôi không cho mặt mũi…”

Trương đạo tìm nhẹ châm biết một chút, lại xin lỗi Thẩm Thanh Yến với Xu Mạn, vật tư bên kia đã ôm chăn đệm qua cho Xu Mạn.

Thẩm Thanh Yến nhận lấy, nghiêm mặt nói: “Xu Mạn tối nay ở lều của tôi, miễn cho lần sau không biết lại phát sinh chuyện gì.”

Thẩm Thanh Yến kéo Xu Mạn về lều trại của mình.

Sau đó, anh lấy điện thoại, gửi tin nhắn qua cho Cao Khang Hạo.

Xu Mạn nằm trong lều, nhìn thần sắc không rõ của người đàn ông, khó chịu trong lòng giảm bớt đi không ít.

Thẩm Thanh Yến quay đầu, đem chăn trải ra cho tốt, đắp kín mít cho cô: “Hôm nay mệt lắm đi? Sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Xu Mạn a một tiếng, lại hỏi: “Vậy còn anh? anh không ngủ ở đây sao?”

Anh ngược lại muốn ngủ ở đây, nhưng đây là tổ tiết mục, không phải là trong nhà, vì thanh danh của Xu Mạn, anh vẫn không dám không biết thu liễm như vậy.”

“Anh có nơi để ngủ, em đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt.” Thẩm Thanh Yến nghĩ, cúi đầu hôn trên trán cô, sau đó thay cô kéo khóa kéo lều, đi ra ngoài.

Lần đầu ngủ trong lều, Xu Mạn ngủ có chút không an ổn, nửa đêm liền tỉnh rồi. Cô lại ngửi thấy hương vị con mồi quen thuộc, liền đi vào giấc ngủ tìm kiếm.

Lần này cuối cùng cô cũng biết tại sao cô cảm thấy Phan Tịnh quen thuộc, cô đã từng đi qua giấc mộng của Phan Tịnh, ở biệt thự hồ Thiên Nga bên kia, đối phương là tình nhân của một tên tham quan.

Giấc mộng của Phan Tịnh rất âm u, trong lòng cô ta sợ hãi rất nhiều thứ, Xu Mạn đi vào giấc mơ của cô ta đều có một loại âm u.

Cô như thường luyện hóa mộng ma trong giấc mơ Phan Tịnh, nghĩ đến việc chăn mình bị ướt hôm nay, Xu Mạn do dự đôi chút, định đi sâu vào giấc mộng Phan Tịnh. Nếu như vận khí tốt, cô có thể tìm thấy được trợ lý Phan Tịnh có hay không nói dối.

Xu Mạn ngược lại thật sự không có đáp án của chính mình, có điều lại đi sâu vào tìm hiểu quá trình của Phan Tịnh.

Có chút đáng sợ.

Xu Mạn rời khỏi giấc mơ, trở về thân thể.

Tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện, ngày mới lại bắt đầu. Thẩm Thanh Yến thức dậy, thấy lều trại bên kia của Xu Mạn không có động tĩnh, phòng chừng cô vẫn còn ngủ, không muốn đánh thức cô.

Hôm nay thời tiết có chút nóng, buổi chiều 3 4 giờ nóng không chịu được.

Liễu Hàm từ miệng người đại diện biết được thỏa thuận một kịch bản phim truyền hình bị người ta cắt đứt, tâm tình xuống dốc không phanh, cô ta cần ph.át tiết, cần yên tĩnh một chút. Như ở đây đều là máy quay phim, cô chỉ đành đi về phía phạm vi trong màn ảnh.

Lòng cô nghẹn một cỗ khí, không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng bọn họ đã đàm phán xong, qua hai ngày nữa sẽ ký kết hợp đồng, lại phạm phải sai lầm ngay trước đấy.

Liễu Hàm buồn bực hung hăng đá mấy viên đá dưới chân, hòn đá bay đến bụi cỏ cách không xa.

Theo sau, trong bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt ma sát, mới bắt đầu Liễu Hàm vẫn chưa chú ý đến, đợi đến khi cô ý thức được truyền đến một âm thanh không đúng, cô nhìn theo tiếng phát ra, liền gặp một con đại mãng xà vừa bừng tỉnh đi qua.

Liễu Hàm bị dọa đến hai chân mềm nhũn, xoay người chạy về, cô thậm chí cảm thấy con mãng xà đằng sau không ngừng truy đuổi cô ta.

Cô ta không dám dừng lại, cũng không dám quay đầu, chỉ liều mạng chạy.

Xu Mạn cầm táo gặm, Thẩm Thanh Yến nói hiện tại cô không thể ăn kẹo, vì vậy hiện tại chỉ có thể ăn hoa quả cho đỡ thèm. Cô một bên gặm táo một bên đi, định đi tìm Thẩm Thanh Yến, không ngờ trên đường đi bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, thiếu chút nữa làm rơi mất quả táo của cô.

“Xin …” Liễu Hàm nhìn người trước mắt thu lại lời nói.

Xu Mạn không hờn giận gì chỉ nhăn mi lại, người này thật sự quá l.ỗ mãng, còn gắt gao nắm lấy cổ tay cô, trong lòng bàn tay còn đầy mồ hôi, dính dính thật sự rất không thoải mái.

Liễu Hàm nói dối, nhưng nhìn người trước mắt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ độc ác, liền thả Xu Mạn ra nói: “Mạn Mạn, tôi hình như nghe thấy Thẩm tiền bối ở bên kia gọi cho cô.”

Xu Mạn cảm thấy Liễu Hàm quái lạ, có điều cô đang muốn tìm Thẩm Thanh Yến, liền đi về phía Liễu Hàm chỉ.

Thẩm Thanh Yến vừa rời đi một lúc, gọi xong cho Cao Khang Hạo, trở về lại không thấy bóng dáng Xu Mạn đâu, anh vẫn còn có chút buồn bực, vừa nãy anh có nói với cô anh đi nhận điện thoại, rất nhanh sẽ trở lại.

Thẩm Thanh Yến cảm thấy cô đi WC, có lẽ có chuyện gì đó mà nán lại, cũng không chú ý. Mãi đến mười phút sau, vẫn chưa thấy Xu Mạn quay trở lại, Thẩm Thanh Yến liền cảm thấy tình hình có gì đó không ổn.

Anh đi tìm xung quanh hỏi mọi người một lượt, mọi người đều nói vừa nãy vẫn ở đây, có người còn thấy cô đi rửa táo, hỏi mọi người ăn táo không, nhưng hiện tại không thấy bóng dáng của cô đâu.

Liễu Hàm cúi đầu, ngồi trong góc không chớp mắt, cô dùng nick phụ lướt weibo, trên môi nở nụ cười quái đản.

Thẩm Thanh Yến luôn cảm thấy chuyện này có chỗ cổ quái, anh không dám sơ suất, để Trương đạo diễn xem lại một lượt các góc quay chụp.

Bọn họ ngoài đoàn đội mọi người cầm máy quay chuyên nghiệp riêng, cũng trang bị thêm mười máy quay nhỏ quay lại cảnh 24h.

Liễu Hàm nghe đến việc phải xem lại camera, lòng có chút hoảng hốt, cô ta không biết bản thân với Xu Mạn ở chỗ kia có bị máy quay quay lại không.

Trùng hợp thế nào, thật sự có một máy quay ghi hình lại được cảnh đó, nhưng do lúc đó Liễu Hàm tắt mic, mà cô ta đưa lưng về phía máy quay, không nghe được cô ta nói cái gì, cũng không nhìn thấy lời cô ta nói.

Trong video chỉ quay lại được Liễu Hàm hoang mang rối loạn đi vào, suýt chút nữa đẩy ngã Xu Mạn, sau đó Liễu Hàm kéo Xu Mạn đứng lại một lúc, Liễu Hàm nhìn Xu Mạn không nhanh không chậm đi về phía cô ta vừa hốt hoảng chạy đến…

Thẩm Thanh Yến xem đoạn video trên cảm thấy một dự cảm không lành ập đến, anh túm lấy Liễu Hàm, âm trầm nói: “Tôi nghĩ chỉ có cô biết rõ nhất em ấy đi nơi nào, cô tốt nhất cầu nguyện em ấy không có chuyện gì đi.”

“Thẩm tiền…” Liễu Hàm bị ánh mắt thâm hiểm của Thẩm Thanh Yến dọa sợ, Thẩm Thanh Yến tóm lấy cô ta đi về phía Xu Mạn vừa đi.

Mọi người tuy rằng không có ai biết rõ rốt cuộc là nguyên nhân như thế nào, nhưng xem đoạn video kia mọi người đều biết có chút quá đáng. Trương đạo diễn, khách quý cùng nhân viên công tác vội vàng đuổi theo, chuyện này nếu như thật sự náo loạn gây hại đến mạng người, tiết mục lần này cũng coi như phế luôn.

Trong lòng Liễu Hàm bắt đầu sợ hãi, so với cảm giác bị mãng xà đuổi vừa nãy còn sợ hãi hơn.

Xu Mạn lâu như vậy không quay trở lại, cô ta cũng không biết đối phương hiện tại còn sống không, cô bỗng nhiên sợ hãi Xu Mạn thật sự chết đi, nhân sinh của cô vừa mới bắt đầu, lần này chỉ mất đi một lần được diễn nữ chính mà thôi, cô vẫn còn cơ hội khác.

Nhưng nếu như Xu Mạn thật sự xảy chuyện, vậy thì Thẩm Thanh Yến tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta, nói không chừng cô ta phải ngồi tù…

Liễu Hàm suy ngẫm đều cảm thấy đáng sợ, tay cô ta bị Thẩm Thanh Yến tóm chặt, đối phương dường như muốn bẻ gãy xương cô ta, cô bị kéo lôi kéo chạy chậm theo.

Hoảng sợ chiếm cứ toàn thân, cô lắc lắc đầu lúng ta lúng túng nói: “Không! Không liên quan đến tôi, tôi cái gì cũng không làm, không phải lỗi của tôi…”

Thẩm Thanh Yến nghiêm mặt, môi mím chặt không nói một lời.

Cách vị trí mãng xà ngày càng gần, Liễu Hàm cảm thấy bản thân cách cái chết cũng ngày càng gần hơn, mồ hôi lạnh chảy ra từ trán cô ta, làm ướt đầu tóc cùng quần áo.

Lòng Thẩm Thanh Yến cũng càng ngày càng nặng nề, hoa lan nhỏ của anh, ngay cả một cái lá anh cũng luyến tiếc chạm vào, nhất định không có chuyện gì xảy ra…

Phía trước chính là nơi con mãng xà khi nãy xuất hiện.

Chỉ thấy…
Bình Luận (0)
Comment