Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời

Chương 45

Chương 45

CƯA CẨM THÌ CHẮC CHẮN KHÔNG CƯA ĐƯỢC RỒI, CẢ ĐỜI NÀY CŨNG KHÔNG CƯA NỔI

Trong quán ăn sáng lục tục có người đến, từng tốp từng tốp nói nói cười cười vui vẻ, dần dần chật kín cả quán mì nho nhỏ.



Giản Thù không ngẩng đầu lên nữa, nhấm nháp ăn bát cháo kê của mình từng chút từng chút, hiếm khi thấy cô yên lặng như vậy.



Nguyên nhân chủ yếu nhất là, cô không dám nhìn sắc mặt của Phó Thời Lẫm nữa.



Ngay khi cô khó khăn nuốt xong được chiếc bánh bao thứ hai, đang chuẩn bị gắp cái thứ ba, thì giọng nói lành lạnh của anh lại vang lên: “Không ăn được nữa thì đừng ăn.”



Giản Thù ngẩn người.



Sao hôm nay anh ấy dễ chịu thế nhỉ?



Câu nói vừa rồi kích thích anh ấy à?



Phó Thời Lẫm gọi chủ quán ra để thanh toán tiền, đứng dậy nói: “Đi thôi.”



Giản Thù đứng dậy đi theo anh. Trước khi đi, cô vẫn không quên xách cái túi đồ ăn mà anh mua lúc trước theo.







Tay cô chống vào tường, tiếp tục nhảy lò cò một chân, trong lòng lại có chút sợ sệt, thấp tha thấp thỏm.



Sáng sớm hôm nay cô đã thả thính Phó Thời Lẫm hai lần liền, nhưng phản ứng của anh bình tĩnh một cách thái quá, cảm xúc hoàn toàn không hề có chút dao động nào, cứ như thể không nghe thấy vậy.



Rõ ràng, anh của ngày hôm nay, khác hẳn với phản ứng rõ rệt trên cơ thể anh ngày hôm qua.



Đột nhiên Giản Thù không xác định chính xác được, rốt cuộc Phó Thời Lẫm là trai thẳng sắt thép, hay là hòn đá hóa thạch thời viễn cổ đây?!



Hiện giờ cô lại rất tò mò, không hiểu cô bạn gái nhỏ của anh ấy năm xưa làm thế nào mà hẹn hò được với anh ấy vậy?!



Cưa cẩm thì chắc chắn là không cưa nổi rồi, cả đời này cũng chẳng thể nào cưa được. Như vậy, chỉ có thể là Phó Thời Lẫm chủ động thôi.



Giản Thù vịn vào tường ngừng lại, nghiến răng nhìn theo bóng lưng của anh.



Phó Thời Lẫm lại đi thêm hai bước nữa mới nhận ra sau lưng không có tiếng động nào. Anh quay đầu hỏi: “Mệt rồi à?”



Cô khẽ ừ một tiếng, giọng điệu nghe có phần hơi buồn bực: “Em không đi được nữa.”



Nhìn tòa chung cư cách đó chưa tới mười mét, Phó Thời Lẫm nói: “Vậy nghỉ ngơi chút đi.”



Giản Thù cạn lời. Cô nhảy hai bước nữa đến ngồi xuống chiếc ghế băng ven đường, mặt không chút cảm xúc nhìn thẳng về phía trước.



Nhìn toàn thân cô từ trên xuống dưới đều viết rõ ràng dòng chữ ‘Đừng có chọc vào em, em đang rất bực bội’, Phó Thời Lẫm biết là cô tức giận, nhưng lại không hiểu vì sao cô tức giận.



Tay anh mò vào túi quần theo thói quen, nhưng lại chẳng mò được cái gì cả. Nhớ đến lời nói lúc trước của Giản Thù, anh chỉ đành khe khẽ liếm môi. Trong anh bất chợt có một sự kích động nào đó, còn mãnh liệt hơn cả cảm giác thèm thuốc lá…



Nghe thấy tiếng bước chân từ từ đi ra xa ở phía sau lưng, Giản Thù khẽ thở hắt ra một hơi bực dọc.



Cô cũng không biết mình đang cáu gắt cái gì nữa. Lúc trước cô không cảm thấy gì cả, thế nhưng hiện giờ cứ mỗi lần nghĩ đến cô bạn gái nhỏ của anh là cô lại cảm giác mình như một người đàn bà ghen tuông vậy.





Trong tim cô, trừ ghen tị ra, thì chẳng còn lại thứ gì khác nữa.



Phó Thời Lẫm lại quay về rất nhanh, trong tay xách vài túi nước đá.



Anh đặt túi nước đá xuống ghế bên cạnh chỗ cô ngồi, đi vòng sang quỳ xuống đưa lưng về phía cô, giọng nói vừa trầm thấp vừa lãnh đạm, nhưng lại dễ nghe đến vô cùng: “Lên đi.”



Giản Thù hơi sửng sốt, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt vội xuống, ngoan ngoãn nhoài người lên lưng anh.



Phó Thời Lẫm đứng dậy, xách hai túi nước đá trên ghế lên, đi về phía tòa chung cư.



Đi được hai bước, Giản Thù lại hỏi: “Đội trưởng Phó, em có nặng không?”



“Có bốn mươi mấy kg, nặng gì mà nặng.”



“Sao anh biết em bốn mấy kg?”



Phó Thời Lẫm á khẩu.



Lúc trước… anh đã xem hồ sơ án của cô rồi.



Không nghe thấy câu trả lời của anh, Giản Thù cũng không cố hỏi dồn nữa. Thực ra, chiều cao cân nặng của nữ nghệ sỹ trước giờ nào có phải là bí mật đâu.

WebTru yenOn linez . com

Anh ấy biết cũng không có gì là lạ cả.



Lúc vào thang máy, Phó Thời Lẫm vẫn cõng cô như cũ, đương nhiên Giản Thù càng không có chuyện chủ động nói anh đặt mình xuống.



Cô rất si mê cái cảm giác này.



Chỉ mình anh có thể mang đến cho cô sự an tâm và ấm áp như thế.



Đến cửa nhà, Giản Thù mới lưu luyến chậm rãi nói: “Đội trưởng Phó ơi, anh thả em xuống đi.”



Chờ cô đứng vững xong, Phó Thời Lẫm mới buông bàn tay đang đỡ cô ra.



Giản Thù lấy chìa khóa, cố gắng hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, để cho tính mục đích trong lời nói không bị lộ ra trắng trợn quá: “Đội trưởng Phó, anh vào nhà uống cốc nước đã. Em…”



Vừa nói, cô vừa đẩy cửa ra. Thế nhưng, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt cô lập tức sa sầm hẳn xuống.

Chương 45

CƯA CẨM THÌ CHẮC CHẮN KHÔNG CƯA ĐƯỢC RỒI, CẢ ĐỜI NÀY CŨNG KHÔNG CƯA NỔI

Trong quán ăn sáng lục tục có người đến, từng tốp từng tốp nói nói cười cười vui vẻ, dần dần chật kín cả quán mì nho nhỏ.



Giản Thù không ngẩng đầu lên nữa, nhấm nháp ăn bát cháo kê của mình từng chút từng chút, hiếm khi thấy cô yên lặng như vậy.



Nguyên nhân chủ yếu nhất là, cô không dám nhìn sắc mặt của Phó Thời Lẫm nữa.



Ngay khi cô khó khăn nuốt xong được chiếc bánh bao thứ hai, đang chuẩn bị gắp cái thứ ba, thì giọng nói lành lạnh của anh lại vang lên: “Không ăn được nữa thì đừng ăn.”



Giản Thù ngẩn người.



Sao hôm nay anh ấy dễ chịu thế nhỉ?



Câu nói vừa rồi kích thích anh ấy à?



Phó Thời Lẫm gọi chủ quán ra để thanh toán tiền, đứng dậy nói: “Đi thôi.”



Giản Thù đứng dậy đi theo anh. Trước khi đi, cô vẫn không quên xách cái túi đồ ăn mà anh mua lúc trước theo.







Tay cô chống vào tường, tiếp tục nhảy lò cò một chân, trong lòng lại có chút sợ sệt, thấp tha thấp thỏm.



Sáng sớm hôm nay cô đã thả thính Phó Thời Lẫm hai lần liền, nhưng phản ứng của anh bình tĩnh một cách thái quá, cảm xúc hoàn toàn không hề có chút dao động nào, cứ như thể không nghe thấy vậy.



Rõ ràng, anh của ngày hôm nay, khác hẳn với phản ứng rõ rệt trên cơ thể anh ngày hôm qua.



Đột nhiên Giản Thù không xác định chính xác được, rốt cuộc Phó Thời Lẫm là trai thẳng sắt thép, hay là hòn đá hóa thạch thời viễn cổ đây?!



Hiện giờ cô lại rất tò mò, không hiểu cô bạn gái nhỏ của anh ấy năm xưa làm thế nào mà hẹn hò được với anh ấy vậy?!



Cưa cẩm thì chắc chắn là không cưa nổi rồi, cả đời này cũng chẳng thể nào cưa được. Như vậy, chỉ có thể là Phó Thời Lẫm chủ động thôi.



Giản Thù vịn vào tường ngừng lại, nghiến răng nhìn theo bóng lưng của anh.



Phó Thời Lẫm lại đi thêm hai bước nữa mới nhận ra sau lưng không có tiếng động nào. Anh quay đầu hỏi: “Mệt rồi à?”



Cô khẽ ừ một tiếng, giọng điệu nghe có phần hơi buồn bực: “Em không đi được nữa.”



Nhìn tòa chung cư cách đó chưa tới mười mét, Phó Thời Lẫm nói: “Vậy nghỉ ngơi chút đi.”



Giản Thù cạn lời. Cô nhảy hai bước nữa đến ngồi xuống chiếc ghế băng ven đường, mặt không chút cảm xúc nhìn thẳng về phía trước.



Nhìn toàn thân cô từ trên xuống dưới đều viết rõ ràng dòng chữ ‘Đừng có chọc vào em, em đang rất bực bội’, Phó Thời Lẫm biết là cô tức giận, nhưng lại không hiểu vì sao cô tức giận.



Tay anh mò vào túi quần theo thói quen, nhưng lại chẳng mò được cái gì cả. Nhớ đến lời nói lúc trước của Giản Thù, anh chỉ đành khe khẽ liếm môi. Trong anh bất chợt có một sự kích động nào đó, còn mãnh liệt hơn cả cảm giác thèm thuốc lá…



Nghe thấy tiếng bước chân từ từ đi ra xa ở phía sau lưng, Giản Thù khẽ thở hắt ra một hơi bực dọc.



Cô cũng không biết mình đang cáu gắt cái gì nữa. Lúc trước cô không cảm thấy gì cả, thế nhưng hiện giờ cứ mỗi lần nghĩ đến cô bạn gái nhỏ của anh là cô lại cảm giác mình như một người đàn bà ghen tuông vậy.





Trong tim cô, trừ ghen tị ra, thì chẳng còn lại thứ gì khác nữa.



Phó Thời Lẫm lại quay về rất nhanh, trong tay xách vài túi nước đá.



Anh đặt túi nước đá xuống ghế bên cạnh chỗ cô ngồi, đi vòng sang quỳ xuống đưa lưng về phía cô, giọng nói vừa trầm thấp vừa lãnh đạm, nhưng lại dễ nghe đến vô cùng: “Lên đi.”



Giản Thù hơi sửng sốt, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt vội xuống, ngoan ngoãn nhoài người lên lưng anh.



Phó Thời Lẫm đứng dậy, xách hai túi nước đá trên ghế lên, đi về phía tòa chung cư.



Đi được hai bước, Giản Thù lại hỏi: “Đội trưởng Phó, em có nặng không?”



“Có bốn mươi mấy kg, nặng gì mà nặng.”



“Sao anh biết em bốn mấy kg?”



Phó Thời Lẫm á khẩu.



Lúc trước… anh đã xem hồ sơ án của cô rồi.



Không nghe thấy câu trả lời của anh, Giản Thù cũng không cố hỏi dồn nữa. Thực ra, chiều cao cân nặng của nữ nghệ sỹ trước giờ nào có phải là bí mật đâu.

WebTru yenOn linez . com

Anh ấy biết cũng không có gì là lạ cả.



Lúc vào thang máy, Phó Thời Lẫm vẫn cõng cô như cũ, đương nhiên Giản Thù càng không có chuyện chủ động nói anh đặt mình xuống.



Cô rất si mê cái cảm giác này.



Chỉ mình anh có thể mang đến cho cô sự an tâm và ấm áp như thế.



Đến cửa nhà, Giản Thù mới lưu luyến chậm rãi nói: “Đội trưởng Phó ơi, anh thả em xuống đi.”



Chờ cô đứng vững xong, Phó Thời Lẫm mới buông bàn tay đang đỡ cô ra.



Giản Thù lấy chìa khóa, cố gắng hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, để cho tính mục đích trong lời nói không bị lộ ra trắng trợn quá: “Đội trưởng Phó, anh vào nhà uống cốc nước đã. Em…”



Vừa nói, cô vừa đẩy cửa ra. Thế nhưng, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt cô lập tức sa sầm hẳn xuống.

Chương 45

CƯA CẨM THÌ CHẮC CHẮN KHÔNG CƯA ĐƯỢC RỒI, CẢ ĐỜI NÀY CŨNG KHÔNG CƯA NỔI

Trong quán ăn sáng lục tục có người đến, từng tốp từng tốp nói nói cười cười vui vẻ, dần dần chật kín cả quán mì nho nhỏ.



Giản Thù không ngẩng đầu lên nữa, nhấm nháp ăn bát cháo kê của mình từng chút từng chút, hiếm khi thấy cô yên lặng như vậy.



Nguyên nhân chủ yếu nhất là, cô không dám nhìn sắc mặt của Phó Thời Lẫm nữa.



Ngay khi cô khó khăn nuốt xong được chiếc bánh bao thứ hai, đang chuẩn bị gắp cái thứ ba, thì giọng nói lành lạnh của anh lại vang lên: “Không ăn được nữa thì đừng ăn.”



Giản Thù ngẩn người.



Sao hôm nay anh ấy dễ chịu thế nhỉ?



Câu nói vừa rồi kích thích anh ấy à?



Phó Thời Lẫm gọi chủ quán ra để thanh toán tiền, đứng dậy nói: “Đi thôi.”



Giản Thù đứng dậy đi theo anh. Trước khi đi, cô vẫn không quên xách cái túi đồ ăn mà anh mua lúc trước theo.







Tay cô chống vào tường, tiếp tục nhảy lò cò một chân, trong lòng lại có chút sợ sệt, thấp tha thấp thỏm.



Sáng sớm hôm nay cô đã thả thính Phó Thời Lẫm hai lần liền, nhưng phản ứng của anh bình tĩnh một cách thái quá, cảm xúc hoàn toàn không hề có chút dao động nào, cứ như thể không nghe thấy vậy.



Rõ ràng, anh của ngày hôm nay, khác hẳn với phản ứng rõ rệt trên cơ thể anh ngày hôm qua.



Đột nhiên Giản Thù không xác định chính xác được, rốt cuộc Phó Thời Lẫm là trai thẳng sắt thép, hay là hòn đá hóa thạch thời viễn cổ đây?!



Hiện giờ cô lại rất tò mò, không hiểu cô bạn gái nhỏ của anh ấy năm xưa làm thế nào mà hẹn hò được với anh ấy vậy?!



Cưa cẩm thì chắc chắn là không cưa nổi rồi, cả đời này cũng chẳng thể nào cưa được. Như vậy, chỉ có thể là Phó Thời Lẫm chủ động thôi.



Giản Thù vịn vào tường ngừng lại, nghiến răng nhìn theo bóng lưng của anh.



Phó Thời Lẫm lại đi thêm hai bước nữa mới nhận ra sau lưng không có tiếng động nào. Anh quay đầu hỏi: “Mệt rồi à?”



Cô khẽ ừ một tiếng, giọng điệu nghe có phần hơi buồn bực: “Em không đi được nữa.”



Nhìn tòa chung cư cách đó chưa tới mười mét, Phó Thời Lẫm nói: “Vậy nghỉ ngơi chút đi.”



Giản Thù cạn lời. Cô nhảy hai bước nữa đến ngồi xuống chiếc ghế băng ven đường, mặt không chút cảm xúc nhìn thẳng về phía trước.



Nhìn toàn thân cô từ trên xuống dưới đều viết rõ ràng dòng chữ ‘Đừng có chọc vào em, em đang rất bực bội’, Phó Thời Lẫm biết là cô tức giận, nhưng lại không hiểu vì sao cô tức giận.



Tay anh mò vào túi quần theo thói quen, nhưng lại chẳng mò được cái gì cả. Nhớ đến lời nói lúc trước của Giản Thù, anh chỉ đành khe khẽ liếm môi. Trong anh bất chợt có một sự kích động nào đó, còn mãnh liệt hơn cả cảm giác thèm thuốc lá…



Nghe thấy tiếng bước chân từ từ đi ra xa ở phía sau lưng, Giản Thù khẽ thở hắt ra một hơi bực dọc.



Cô cũng không biết mình đang cáu gắt cái gì nữa. Lúc trước cô không cảm thấy gì cả, thế nhưng hiện giờ cứ mỗi lần nghĩ đến cô bạn gái nhỏ của anh là cô lại cảm giác mình như một người đàn bà ghen tuông vậy.





Trong tim cô, trừ ghen tị ra, thì chẳng còn lại thứ gì khác nữa.



Phó Thời Lẫm lại quay về rất nhanh, trong tay xách vài túi nước đá.



Anh đặt túi nước đá xuống ghế bên cạnh chỗ cô ngồi, đi vòng sang quỳ xuống đưa lưng về phía cô, giọng nói vừa trầm thấp vừa lãnh đạm, nhưng lại dễ nghe đến vô cùng: “Lên đi.”



Giản Thù hơi sửng sốt, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt vội xuống, ngoan ngoãn nhoài người lên lưng anh.



Phó Thời Lẫm đứng dậy, xách hai túi nước đá trên ghế lên, đi về phía tòa chung cư.



Đi được hai bước, Giản Thù lại hỏi: “Đội trưởng Phó, em có nặng không?”



“Có bốn mươi mấy kg, nặng gì mà nặng.”



“Sao anh biết em bốn mấy kg?”



Phó Thời Lẫm á khẩu.



Lúc trước… anh đã xem hồ sơ án của cô rồi.



Không nghe thấy câu trả lời của anh, Giản Thù cũng không cố hỏi dồn nữa. Thực ra, chiều cao cân nặng của nữ nghệ sỹ trước giờ nào có phải là bí mật đâu.

WebTru yenOn linez . com

Anh ấy biết cũng không có gì là lạ cả.



Lúc vào thang máy, Phó Thời Lẫm vẫn cõng cô như cũ, đương nhiên Giản Thù càng không có chuyện chủ động nói anh đặt mình xuống.



Cô rất si mê cái cảm giác này.



Chỉ mình anh có thể mang đến cho cô sự an tâm và ấm áp như thế.



Đến cửa nhà, Giản Thù mới lưu luyến chậm rãi nói: “Đội trưởng Phó ơi, anh thả em xuống đi.”



Chờ cô đứng vững xong, Phó Thời Lẫm mới buông bàn tay đang đỡ cô ra.



Giản Thù lấy chìa khóa, cố gắng hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, để cho tính mục đích trong lời nói không bị lộ ra trắng trợn quá: “Đội trưởng Phó, anh vào nhà uống cốc nước đã. Em…”



Vừa nói, cô vừa đẩy cửa ra. Thế nhưng, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt cô lập tức sa sầm hẳn xuống.

Chương 45

CƯA CẨM THÌ CHẮC CHẮN KHÔNG CƯA ĐƯỢC RỒI, CẢ ĐỜI NÀY CŨNG KHÔNG CƯA NỔI

Trong quán ăn sáng lục tục có người đến, từng tốp từng tốp nói nói cười cười vui vẻ, dần dần chật kín cả quán mì nho nhỏ.



Giản Thù không ngẩng đầu lên nữa, nhấm nháp ăn bát cháo kê của mình từng chút từng chút, hiếm khi thấy cô yên lặng như vậy.



Nguyên nhân chủ yếu nhất là, cô không dám nhìn sắc mặt của Phó Thời Lẫm nữa.



Ngay khi cô khó khăn nuốt xong được chiếc bánh bao thứ hai, đang chuẩn bị gắp cái thứ ba, thì giọng nói lành lạnh của anh lại vang lên: “Không ăn được nữa thì đừng ăn.”



Giản Thù ngẩn người.



Sao hôm nay anh ấy dễ chịu thế nhỉ?



Câu nói vừa rồi kích thích anh ấy à?



Phó Thời Lẫm gọi chủ quán ra để thanh toán tiền, đứng dậy nói: “Đi thôi.”



Giản Thù đứng dậy đi theo anh. Trước khi đi, cô vẫn không quên xách cái túi đồ ăn mà anh mua lúc trước theo.







Tay cô chống vào tường, tiếp tục nhảy lò cò một chân, trong lòng lại có chút sợ sệt, thấp tha thấp thỏm.



Sáng sớm hôm nay cô đã thả thính Phó Thời Lẫm hai lần liền, nhưng phản ứng của anh bình tĩnh một cách thái quá, cảm xúc hoàn toàn không hề có chút dao động nào, cứ như thể không nghe thấy vậy.



Rõ ràng, anh của ngày hôm nay, khác hẳn với phản ứng rõ rệt trên cơ thể anh ngày hôm qua.



Đột nhiên Giản Thù không xác định chính xác được, rốt cuộc Phó Thời Lẫm là trai thẳng sắt thép, hay là hòn đá hóa thạch thời viễn cổ đây?!



Hiện giờ cô lại rất tò mò, không hiểu cô bạn gái nhỏ của anh ấy năm xưa làm thế nào mà hẹn hò được với anh ấy vậy?!



Cưa cẩm thì chắc chắn là không cưa nổi rồi, cả đời này cũng chẳng thể nào cưa được. Như vậy, chỉ có thể là Phó Thời Lẫm chủ động thôi.



Giản Thù vịn vào tường ngừng lại, nghiến răng nhìn theo bóng lưng của anh.



Phó Thời Lẫm lại đi thêm hai bước nữa mới nhận ra sau lưng không có tiếng động nào. Anh quay đầu hỏi: “Mệt rồi à?”



Cô khẽ ừ một tiếng, giọng điệu nghe có phần hơi buồn bực: “Em không đi được nữa.”



Nhìn tòa chung cư cách đó chưa tới mười mét, Phó Thời Lẫm nói: “Vậy nghỉ ngơi chút đi.”



Giản Thù cạn lời. Cô nhảy hai bước nữa đến ngồi xuống chiếc ghế băng ven đường, mặt không chút cảm xúc nhìn thẳng về phía trước.



Nhìn toàn thân cô từ trên xuống dưới đều viết rõ ràng dòng chữ ‘Đừng có chọc vào em, em đang rất bực bội’, Phó Thời Lẫm biết là cô tức giận, nhưng lại không hiểu vì sao cô tức giận.



Tay anh mò vào túi quần theo thói quen, nhưng lại chẳng mò được cái gì cả. Nhớ đến lời nói lúc trước của Giản Thù, anh chỉ đành khe khẽ liếm môi. Trong anh bất chợt có một sự kích động nào đó, còn mãnh liệt hơn cả cảm giác thèm thuốc lá…



Nghe thấy tiếng bước chân từ từ đi ra xa ở phía sau lưng, Giản Thù khẽ thở hắt ra một hơi bực dọc.



Cô cũng không biết mình đang cáu gắt cái gì nữa. Lúc trước cô không cảm thấy gì cả, thế nhưng hiện giờ cứ mỗi lần nghĩ đến cô bạn gái nhỏ của anh là cô lại cảm giác mình như một người đàn bà ghen tuông vậy.





Trong tim cô, trừ ghen tị ra, thì chẳng còn lại thứ gì khác nữa.



Phó Thời Lẫm lại quay về rất nhanh, trong tay xách vài túi nước đá.



Anh đặt túi nước đá xuống ghế bên cạnh chỗ cô ngồi, đi vòng sang quỳ xuống đưa lưng về phía cô, giọng nói vừa trầm thấp vừa lãnh đạm, nhưng lại dễ nghe đến vô cùng: “Lên đi.”



Giản Thù hơi sửng sốt, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt vội xuống, ngoan ngoãn nhoài người lên lưng anh.



Phó Thời Lẫm đứng dậy, xách hai túi nước đá trên ghế lên, đi về phía tòa chung cư.



Đi được hai bước, Giản Thù lại hỏi: “Đội trưởng Phó, em có nặng không?”



“Có bốn mươi mấy kg, nặng gì mà nặng.”



“Sao anh biết em bốn mấy kg?”



Phó Thời Lẫm á khẩu.



Lúc trước… anh đã xem hồ sơ án của cô rồi.



Không nghe thấy câu trả lời của anh, Giản Thù cũng không cố hỏi dồn nữa. Thực ra, chiều cao cân nặng của nữ nghệ sỹ trước giờ nào có phải là bí mật đâu.

WebTru yenOn linez . com

Anh ấy biết cũng không có gì là lạ cả.



Lúc vào thang máy, Phó Thời Lẫm vẫn cõng cô như cũ, đương nhiên Giản Thù càng không có chuyện chủ động nói anh đặt mình xuống.



Cô rất si mê cái cảm giác này.



Chỉ mình anh có thể mang đến cho cô sự an tâm và ấm áp như thế.



Đến cửa nhà, Giản Thù mới lưu luyến chậm rãi nói: “Đội trưởng Phó ơi, anh thả em xuống đi.”



Chờ cô đứng vững xong, Phó Thời Lẫm mới buông bàn tay đang đỡ cô ra.



Giản Thù lấy chìa khóa, cố gắng hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, để cho tính mục đích trong lời nói không bị lộ ra trắng trợn quá: “Đội trưởng Phó, anh vào nhà uống cốc nước đã. Em…”



Vừa nói, cô vừa đẩy cửa ra. Thế nhưng, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt cô lập tức sa sầm hẳn xuống.

Bình Luận (0)
Comment