Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 46

Editor: Michellevn

Tưởng Xuyên đi vào trong phòng khách, lấy chai nước, ngửa đầu uống nước.

không biết do Tần Đường và Tưởng Xuyên che giấu được quá tốt, hay là mọi người cảm thấy hai người này căn bản không có khả năng, ngoại trừ Lữ An và Tào Nham nhìn ra được chút manh mối lúc đầu, số còn lại đều không phát hiện quan hệ giữa hai người.

Lúc này nhìn cả hai lại đang muốn gây gổ, một đám người ai cũng không dám lên tiếng.

Tiểu Thành dắt chó đi tới, cười cười hỏi:" anh, con này tên là gì?"

Chó chăn cừu giống Đức đứng bên cạnh Tần Đường, thân hình cao lớn uy vũ.

Tần Đường đưa tay vuốt ve một chút, nhớ tới cảnh khuyển kia của ba mình nuôi trước đây,cô quay đầu, nhìn về phía Tưởng Xuyên.

Tưởng Xuyên:" Hắc Hổ."

Tiểu Thành cười: " Tên này rất cool!"

Tưởng Xuyên đi tới, xoay người sờ sờ Hắc Hổ, nói với Tần Đường:" Em thử gọi nó một tiếng xem."

Hắc Hổ là ưu tú nhất trong đám cảnh khuyển, trước đây đã ở cùng với đội bọn họ, lần này Tào Thịnh cho anh mang nó về đây, Nghĩa trạm tầm thường này gần đây khả năng sẽ không yên ả nữa, có Hắc HỔ ở đây, ban đêm có động tĩnh gì, anh và Tào Nham có thể cảnh giác hơn.

Tần Đường im lặng liếc anh một cái, kêu một tiếng "Hắc Hổ", bàn tay phải khép lại giơ lên, hướng lòng bàn tay xuống 90 độ, Hắc Hổ lập tức nằm xuống bên cạnh chân cô.

Tưởng Xuyên bất ngờ mà nhìn cô, Tần Đường lại làm động tác tay "đứng", Hắc Hổ lập tức đứng lên.

Tiểu Thành trợn mắt há mồm:" Chị Tần Đường, chị lợi hại nha!"

A Khởi và Tiểu Bạch cùng nhìn thấy, đều cảm thấy thần kỳ, nhao nhao nói muốn học.

Tần Đường dạy một chút, không biết do các cô ấy động tác không đúng tiêu chuẩn, hay là Hắc Hổ không nghe lời, cho nên không làm theo gì hết.

Tưởng Xuyên hơi cong khóe miệng, nói :" Tần Đường, lại đây chút đi."

Tần Đường thấy anh đi đến chỗ rẽ đầu cầu thang, nhìn nhìn rồi đi theo, Tiểu Thành ở phía sau gọi:" Mau ăn cơm nào."

Tưởng Xuyên vẫn không quay đầu.

Hai người tới chỗ rẽ, lên lầu Tưởng Xuyên đứng ở hành lang lầu hai, hếch cằm chỉ chỉ cửa phòng cô:" Vào trong phòng."

Tần Đường nhìn trong sân không có người, đi tới mở cửa phòng.

Vừa vào cửa, Tưởng Xuyên túm lấy tay cô, khóe miệng mang theo ý cười:" Sao em biết làm như vậy?"

Tần Đường nói:" Ba ba em từng nuôi một chú cảnh khuyển xuất ngũ, gọi là Bố Duệ, Bố Duệ cùng em lớn lên, em trưởng thành rồi thì nó cũng đã rất già, mấy năm trước đã mất rồi."

cô cúi đầu.

Tưởng Xuyên sờ sờ đầu cô, nói:" Nếu em thích, sau này anh đưa đến cho em một con. "

Tưởng Xuyên thích chó, không ngờ cô cũng thích, " Hửm?"

Tần Đường gật đầu:" Được ạ."

cô ngẩng đầu, hỏi: "anh cố ý mang Hắc Hổ tới đây sao?"

" Uhm"

"Vì em ư?"

Ban đầu Tưởng Xuyên định mang hai con cảnh khuyển xuất ngũ kia của công ty vận chuyển mang về Nghĩa trạm, giờ Tần Đường đã đến rồi, anh và Tào Thịnh muốn mang Hắc Hổ tới, Hắc Hổ khỏe mạnh dũng mạnh, nhạy bén vô cùng.

anh nói :" Vì Nghĩa trạm."

Tần Đường mím môi:" Ò."

Dưới lầu, Tiểu Thành lớn tiếng gọi:" anh, ăn cơm!"

Tưởng Xuyên vân vê tay cô, " đi ăn cơm trước, ăn xong anh đi cùng em."

Tần Đường từ phía sau ôm lấy anh, đầu khe khẽ cọ cọ," anh nói trước cho em biết đi, anh điều tra vụ án này có phải liên quan đến Khương Khôn hay không ?"

Tưởng Xuyên quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm.

Tần Đường nói:" Ngày đó đi trung tâm hội chợ triển lãm, em nhìn thấy quan hệ Khương Khôn và Lộ Toa không đơn giản như bề ngoài, thực tế bọn họ rất quen thuộc, lại làm ra vẻ như không quen biết, có lẽ là giác quan của phụ nữ đấy, em cảm thấy Lộ Toa đối với Khương Khôn thái độ không tự nhiên như đối với người mua khác,có phần có chủ ý. "

Tưởng Xuyên từng nói," Lộ Toa có liên quan đến vụ án này.”

Khương Khôn tài lực hùng mạnh, bên cạnh đó tiếng tăm rất lớn, nếu thật sự vụ án này có liên quan đến hắn ta, vậy thì nhật định không đơn giản.

Tưởng Xuyên cau mày, liên quan đến vụ án này, để cô biết càng ít càng an toàn.

Chuyện tới hôm nay, có lẽ đã không còn giấu được nữa.

anh xoay người lại ôm lấy bờ vai cô, khom người nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc dặn dò:" Em nghe này, sau này em nhìn thấy Khương Khôn cũng như người bên cạnh hắn ta, phải làm bộ như cái gì cũng không biết, em hiểu không?"

Lần đầu tiên Tần Đường thấy anh nghiêm túc như vậy, gật gật đầu:" Vâng ạ."

Hai người xuống lầu ăn cơm."

Lữ An và Tào Nham cũng đã trở lại.

Sau khi ăn xong, Tưởng Xuyên và Tào Nham đi ra ngoài, dặn Tần Đường ở Nghĩa trạm đợi anh quay về.

Hai giờ rưỡi, Tần Đường thay quần áo trang điểm xong xuôi đâu đó, Tưởng Xuyên đã quay trở lại.

cô đi lại phía anh : " Có thể đi được chưa anh ?"

Tưởng Xuyên nhìn chiếc xe Mercedes-Benz đỗ ở trong sân, " Chuyện gì thế này?"

Tần Đường nói:" Bên kia cho xe tới đây, nói là đón em qua đó."

cô đi tới, nói với tài xế:" Các anh quay về đi, bạn tôi sẽ đưa tôi tới đó."

Tài xế ngẩng đầu nhìn cô, lại nhìn Tưởng Xuyên đô con vạm vỡ đứng bên cạnh, trong mắt chợt lóe lên tia sáng nhỏ, " Như vậy không được đâu? Ông chủ dặn tôi tới đây đón người, không được gây sơ suất với Tần tiểu thư."

Nét mặt Tần Đường không thay đổi:" anh cứ nói đó là ý kiến của tôi."

cô không nói thêm gì nữa, đi về phía Tưởng Xuyên:" đi thôi anh."

Tưởng Xuyên từ từ thu lại ánh mắt, mở cửa xe ra:" Lên xe."

Tần Đường nâng làn váy dài, cất bước trên đôi giày cao gót bước lên xe, Tưởng Xuyên đưa tay đỡ thắt lưng cô.

Chiếc Mercedes-Benz màu đen kia nhìn Tần Đường lên xe, Tài xế nghiến chặt răng, nổ máy, cho xe rời đi.

Tưởng Xuyên tra chìa khóa vào ổ, quay đầu nhìn cô, cô đặc biệt chú ý ăn mặc cho ngày hôm nay, tỏa sáng hơn so với ngày thường, Tần Đường kéo xong váy ổn thỏa, bình tĩnh nhìn anh nói:" Tài xế, lái xe đi ."

Tưởng Xuyên bật cười, nổ máy khởi động xe.

Xe chạy ra khỏi Nghĩa trạm, Tưởng Xuyên dừng xe lại ven đường, Tần Đường nghi hoặc quay qua hỏi anh:" Sao vậy anh ?"

Tưởng Xuyên nắm cằm cô, cúi đầu hôn xuống.

cô đẩy lồng ngực anh, son môi của cô cũng bị anh ăn luôn mất tiêu rồi.....

Cuối cùng, Tưởng Xuyên dùng ngón cái vuốt nhẹ bờ môi cô, đầu ngón tay thô ráp chà sát qua lại, Tần Đường khe khẽ động, nâng mắt nhìn anh.

Cứ như vậy nhì thẳng mấy giây, Tưởng Xuyên dời ánh mắt đi trước, nhìn thẳng phía trước, lần nữa nổ máy xe chạy đi.

Tần Đường nghiêng đầu, nhìn anh.

Cuối cùng Tưởng Xuyên cũng quay đầu nhìn cô, mỉm cười:" Có dễ nhìn đến vậy không hả?"

Tần Đường không nhúc nhích," không tồi."

Tưởng Xuyên nở nụ cười:" Chút nữa chắc là anh không vào trong được, chỉ có thể đợi em ở bên ngoài, tự em chú ý chút nha, có gì thì gọi điện thoại cho anh."

Bọn họ đã điều tra, phiên đấu giá này xem như bình thường, người mua được mời tới đều là những người giàu có trên toàn quốc, bên trong đó Tần Đường sẽ không có gì nguy hiểm, sau khi phiên đấu giá bắt đầu, lực chú ý phần lớn đều bị thu hút, bọn họ có thể nhân cơ hội trà trộn đi vào điều tra.

Tới lầu ba khách sạn.

Tưởng Xuyên đưa cô đến sảnh cửa vào phiên đấu giá, Tần Đường đi tới, đưa thư mời cho nhân viên công tác.

cô đứng ở ngay của, quay đầu lại nhìn anh.

Tưởng Xuyên khẽ cong khóe miệng, nói:" Vào đi thôi."

Tần Đường khẽ siết ví cầm tay, ánh mắt trầm tĩnh nhìn anh chăm chú vài giây, Tưởng Xuyên chuyển cho cô ánh mắt động viên yên lòng.

Sau khi thấy cô đi vào trong, Tưởng Xuyên quay lại bãi đỗ xe, ngồi trong xe đợi hơn một giờ đồng hồ, phiên đấu giá đã bắt đầu, Tào Nham nhắn tin tới:" Khương Khôn không tham gia phiên đấu giá, chúng ta có khả năng bị lừa rồi."

Tưởng Xuyên nhíu mày, sao có thể chứ?

Trưa nay Khương Khôn cũng đã tới khách sạn mà, trên danh sách cũng có tên hắn.

Buổi chiều Triệu Kiền Hòa cũng đến rồi.

không thể không có hành động nào cả.

Hồi trưa Tào Nham ôm một nữ đồng sự trong đội cảnh sát, cải trang quần áo, vào khách sạn này thuê phòng.

anh trả lời tin nhắn:" Người còn ở khách sạn không ?"

Tào Nham liền gọi điện qua luôn:" Còn, tôi vẫn luôn chú ý mà."

Tưởng Xuyên mím môi thành một đường thẳng, Khương Khôn hiếm khi thay đổi kế hoạch của bản thân vì hành động của cảnh sát, điều này lại càng dễ gây khả nghi, trừ khi hôm nay thật sự có chuyện, anhhỏi:" Bên cạnh hắn có ai biến mất không ?"

Tào Nham dừng một chút, bỗng nhiên mắng lên:" Fuck! không thấy Triệu Phong nữa rồi."

" đi lúc nào vậy?"

" Mười phút trước thôi."

Tưởng Xuyên mở cửa xe xe, bước nhanh đi về phía cửa thang máy:" Cậu cứ tiếp tục theo dõi sát Khương Khôn, tôi đi tìm."
Bình Luận (0)
Comment