Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 60

Edit: Michellevn

Chớp mắt trong xe tĩnh lặng.

Tần Đường cắn môi, đầu óc trống rỗng mất vài giây, lướt qua trước mắt là cái tên trên tấm giấy chứng nhận mà Tưởng Xuyên đã gửi cho cô.

Hạ Tòng An nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, có chút không đành lòng, nhưng chuyện này anh ta phải nóicho rõ ràng:" Trước đó Tưởng Xuyên tên họ là gì, anh ta có nói rõ với em không?"

"Có." Tần Đường nói.

Hạ Tòng An hơi kinh ngạc, nhìn chăm chú biểu tình của cô, đôi môi Tần Đường trắng bệnh, môi dưới còn lưu lại dấu răng vừa mới cắn, ánh mắt cũng đã lấy lại bình tĩnh. Biểu hiện lúc này của cô, thể hiệnđiều gì anh ta không nhìn ra nổi.

Tần Đường mở cửa xe ra, Hạ Tòng An vội vàng xuống xe, hai người đối diện nhau cách một chiếc xe.

Sắc mặt Hạ Tòng An bất đắc dĩ:" Giờ em nghĩ sao?"

Tần Đường cúi đầu, đi đến phía sau xe, không nhìn Hạ Tòng An, chỉ nói:" Em lấy hành lý."

Hạ Tòng An nhìn cô chăm chú một hồi, mở cốp sau xe, giúp cô xách hành lý ra, Tần Đường kéo hành lý muốn đi, Hạ Tòng An kéo cô lại:" anh chỉ không muốn em bị lừa gạt, tai nạn năm đó đối với mọi người tổn thương đều rất lớn, nhất là em đó, anh không muốn em mắc kẹt trong đó nữa."

Tần Đường cầm lấy tay kéo, xoay người nhìn anh ta:" anh ấy không lừa em."

hiện giờ cô rất rối loạn, cần yên tĩnh, cô cũng không thích người khác nhúng tay vào chuyện tình cảm của mình, đặc biệt là Hạ Tòng An.

Tưởng Xuyên từng nói, chờ kết thúc vụ án, anh sẽ cho cô một lời giải thích, cô vẫn luôn nghĩ rằng những gì anh nói là để xác định thêm vào mối quan hệ của hai người, nói về tương lai của hai người.

Có lẽ cô nghĩ sai rồi, lời anh muốn nói đó, không chỉ là những điều này.

anh gửi cho cô giấy chứng nhận của anh, nói cho cô biết điểm mấu chốt của mình.

anh không lừa cô.

Hạ Tòng An nhíu mày, Tần Đường giãy ra khỏi tay anh ta, kéo hành lý đi về phía trước.

đi đước mấy bước, cô dừng lại, quay đầu lại nhìn anh ta, nói:" anh đừng nói gì cho ba mẹ em biết trước vội."

Hạ Tòng An có chút bó tay thất bại:" anh không nói."

Tần Đường mím môi lại:" ừm."

..........

Về đến nhà, Tần Đường vùi mình vào trong ghế sô pha mềm mại, ánh mắt thất thần nhìn trần nhà chăm chú.

Mãi lâu sau.

cô quay về phòng, lấy từ trong tủ ra tấm giấy chứng nhận kia, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua tấm ảnh chụp, trong tấm ảnh người đàn ông đúng là Tưởng Xuyên, tên trên giấy chứng nhận lại không phải Tưởng Xuyên.

Cái tên dưới tấm ảnh kia là ----------

Lục Nghiệp.

cô biết trước kia anh từng làm nằm vùng, cũng đoán được cái tên Tưởng Xuyên này có lẽ là tên anh sử dụng trong thời kỳ nằm vùng, cô tin tưởng anh, ngoại trừ cái tên này ra, tất cả mọi thứ về anh đều là sựthật, it nhất tình cảm anh dành cho cô là thật.

Điều này là đủ rồi.

Tần Đường nhắm mắt lại, trong đầu thoáng qua cơn mưa xối xả buổi chiều tối đó,cả thế giới u ám, hai chiếc xe va chạm vào nhau. Tiếng thét chói tai hoảng sợ, lăn xuống vách đá, rơi vào trạng thái hôn mê, cho đến khi tỉnh dậy, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, quá bất ngờ.

Vốn nghĩ rằng chỉ là cơn ác mộng, tỉnh lại mới phát hiện đó là sự thật.

Tất cả đều đã thay đổi.

Khi đó cô cũng bị thương, Trần Kính Sinh bị thương nặng, vùng đầu của Chu Kỳ thương tổn nặng nề, hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy cô chỉ mới 19 tuổi, tất cả biến cố đó ép cô tới không thở nổi, ngày nào cũng vô tri vô giác ( đần độn). Toàn bộ những gì sau tai nạn được người trong nhà xử lý, cô chưa từng hỏi qua, chỉ có một lần mơ hồ nghe mọi người nói chuyện, biết lái xe bên kia người họ Lục.

trên chiếc xe đó, còn bị chết một người.

Chết người.

Tần Đường 19 tuổi cực kỳ sợ hãi.

Cơ thể vừa tốt lên một chút, căn bản không quan tâm tới bản thân, vội vã cùng theo Trần Kính Sinh bị cắt nửa chân. Khi đó tính tình Trần Kính Sinh cáu kỉnh đến cực điểm, ngày nào thức dậy cũng nổi giận đập đồ, anh ta nói mình là một phế nhân, muốn chia tay với cô.

Chu Kỳ ngày qua ngày chìm trong giấc ngủ, Bành Nhiễm không chịu nổi áp lực như thế, gần như sụp đổ, được cha mẹ đưa qua nước ngoài tĩnh dưỡng.

Ngay tại thời điểm mọi người cho rằng Tần Đường cũng bị suy sụp, cô đã chịu đựng quá đủ rồi, nguyên thời gian một năm đều ở nước anh cùng Trần Kính Sinh làm phục hồi sức khỏe. Trần Kính Sinh khôi phục rất tốt, cũng ít khi nổi giận, mang chân giả cũng có thể đi và chạy bộ giống người bình thường. Thậm chí còn có thể xem đua xe giống như trước kia, chỉ cần anh ta oai vệ đứng đó, không ai phát giác anh ta là người tàn tật.

Ngoại trừ Chu Kỳ vẫn chưa tỉnh, mọi thứ đều đang đi theo chiều hướng tốt.

Mãi cho đến khi Trần Kính Sinh khăng khăng tham gia thi đấu TT Băng Cốc, mọi chuyện đều đã kết thúc.

...............

Tiếng chuông di động thình lình vang lên, Tần Đường mở mắt ra.

Có khoảnh khắc mê mang.

Mò vào trong ba lô, lấy đi động ra, nhìn chằm chằm "Tưởng Xuyên" trên màn hình, lẳng lặng thất thần.

Ngay khi sắp ngắt máy, cô mới nhận cuộc điện thoại này, " Alo.", giọng nói nhỏ mà khàn.

Tưởng Xuyên dừng một chút:" Giọng làm sao vậy?"

Tần Đường hít một hơi thật sâu, nói:" không sao, có hơi khát nước."

Tưởng Xuyên nở nụ cười:" Giờ đang ở đâu?"

" Ở nhà."

"Uống nước đi."

Tần Đường đứng lên, " vâng."

Tần Đường đi tới tủ lạnh lấy chai nước, vặn mở nắp chai, nước lạnh chạy xuống cổ họng, đáy lòng mát lạnh, cả người đã thanh tỉnh, " Em uống xong rồi."

Tưởng Xuyên cười:" anh nghe thấy mà."

Tần Đường cúi đầu nhìn tay mình, " Tưởng Xuyên, anh nói sau khi vụ án kết thúc cho em lời giải thích, là chỉ cái gì?"

Đóa hoa cách tang trên mu bàn tay phải kia vẫn đẹp như xưa.

Tưởng Xuyên nói:" Quá khứ, còn có tương lai."

Tần Đường mím môi," Ừm."

Tưởng Xuyên căn dặn:" không có cách nào cùng em trải qua sinh nhật, muốn gì thì cứ đi mua, dùng tài khoản thẻ anh đưa cho em đó."

Tần Đường: "vâng."

" Lần sau bù lại cho em."

"Vâng."

"Mấy ngày này Tào Thịnh ở Bắc Kinh, có chuyện gì anh ấy sẽ liên hệ thẳng với em, em có việc thì cứ gọi điện cho anh ấy."

"Vâng. "

"Còn có........."

"Vâng."

Tưởng Xuyên bật cười:" anh còn chưa nói xong mà."

Tần Đường liền nói:" không sao, em hiểu ý anh, anh không cần lo kắng cho em, hãy lo cho mình nhiều hơn nữa, em nói rồi, muốn chết cũng chết trên người em, em đợi anh cho em lời giải thích."

" Ừ."

.............

Đêm khuya hôm sau, thị trấn Du Lâm.

Tưởng Xuyên xoay xoay đi động trong tay, dựa vào góc tường hút điếu thuốc cuối cùng, nhìn chằm chằm phía trước, có một chút thất thần.

Tần Đường tối qua có phần không thích hợp.

một tiếng " bịch" vang lên.

Từ đầu ngõ Tào Nham bước nhanh lại, giẫm lên tàn thuốc anh vừa quăng xuống, hạ thấp giọng:" đi."

Tưởng Xuyên nghe cẩn thận, tiếng bước chân lộn xộn từ xa lại gần, sắc mặt anh khẽ biến, nhanh chóng xoay người, hai người đi sát vào tường, tốc độ nhanh và ổn định, vội vã đi đến một lối thoát khác, tốc độ như gió, ngày càng nhanh.

Bước chân phía sau theo sát tới.

Tưởng Xuyên và Tào Nham liếc nhau, nhanh chóng lắch mình trốn vào phía sau cánh cửa bên phải.

Tiếng bước chân chậm lại, bóng đen đang tiến tới gần một cách thận trọng.

Xuất hiện trong mắt điều đầu tiên là con dao dài trong tay người nọ, ánh sáng lóe lên trong bóng tối. Tưởng Xuyên hạ mí mắt, ngay khi lưỡi dao vung đến, nhanh chóng tóm lấy cổ tay người ta bẻ gập lại. Đối phương phản ứng cũng nhanh, cấp tốc lùi lại phía sau, giơ chân lên, Tưởng Xuyên nghiêng người tránh thoát, dao của người nọ lại vung tới, Tào Nham đang muốn tiến tới hỗ trợ, phía sau lại nhảy ra một tên to con cầm con dao dài, chém mạnh về phía cậu ta, Tào Nham vội vàng né tránh.

Tưởng Xuyên nhìn về phía sau, sáu bảy tên cao to lực lưỡng, người nào cũng cầm vũ khí trong tay lao tới.

Tào Nham chửi nhỏ :" Fuck!"

Tưởng Xuyên mím chặt môi, cùi chỏ làm một cú thật mạnh vào cánh tay người kia, tay đối phương tê rần, buông rơi dao, Tưởng Xuyên thừa cơ hội đoạt lấy dao, nhấc chân đá vào ngực hắn ta, lưỡi dao vung lên cánh tay hắn ta, tên kia kêu lên thảm thiết, nắm chặt tay mình ngã xuống đất rên rỉ quằn quại.

Rất nhanh, lại có hai tên tiến lên bao vây tấn công.

Đối phương đông người, sau lưng anh và Tào Nham là đường cùng, thận trọng đối phó.

Tào Nham nhỏ giọng:" Thứ kia mang theo chứ?"

Tưởng Xuyên:" Ừ."

"không được thì lấy thứ kia."

"không cần."

Nổ súng sẽ chỉ đưa tới người nhiều hơn, và sẽ rất khó để họ rút lui.

Vẫn còn năm tên vây đánh.

Hai người họ, vấn đề đối phó chắc là không lớn.

Thình lình, hai tên đối diện đồng thời vung dao về phía Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyên biến sắc, nhấc dao lên chống lại lưỡi dao của đối phương. Tào Nham vội vàng đối phó người phía sau.

Cũng may ngõ nhỏ chật hẹp, đối phương đông người ngược lại phải chen chúc, độ vung dao khôngđược rộng, tạo thời cơ cho Tưởng Xuyên và Tào Nham đối phó.

Đầu ngõ hẻm đột nhiên có nhiều điểm ánh sáng bị bao trùm, tiếng bước chân nhốn nháo truyền đến, lại có thêm mấy tên nữa tới, Tưởng Xuyên và Tào Nham không có thời gian phân tâm, chỉ vội vã liếc mắt một cái, Tưởng Xuyên chặn lại lưỡi dao, một dao chém trúng bả vai một tên trong số đó, trầm giọng:" đi."

Đối phương rõ ràng đã phát hiện ra, người sẽ càng ngày càng nhiều.

Hành động của bọn họ đã bị bại lộ, nếu không đi, chỉ có chờ chết.

Hai người nhanh chóng chạy về phía trước.

Đối phương cũng có súng, nhưng bọn chúng không dám động tới súng, trong bóng tối, bọn chúng cũng không thấy rõ mặt nhau, cũng không biết người đến là ai, nếu là cảnh sát, một khi rút súng, xung quanh có người dân báo cảnh động, có thể dẫn cảnh sát ra, vậy thì phiền phức rồi.

một đám người đuổi phía sau, Tưởng Xuyên và Tào Nham không còn thời gian chú ý đến, liều mạng chạy về phía trước.

Sắp ra đến đầu ngõ, lại thấy xuất hiện thêm vài mũi dao nhọn lạnh lùng nơi cửa ngõ hẻm.

Tưởng Xuyên thầm kêu không tốt rồi, trước sau đều có địch, anh nói:" Cậu đi phía trước, tôi bọc hậu."

Phía sau đã đuổi tới nơi. Tưởng Xuyên nhanh chóng xoay người nghênh chiến, mấy lưỡi dao đồng thời chém tới, Tưởng Xuyên dần hết sức, nghe thấy tiếng kêu rên của Tào Nham phía sau, máu tươi tràn trên cánh tay cậu ta, sắc mặt Tưởng Xuyên nặng nề, không dám chậm trễ chút nào, lùi bước về phía sau, " Cậu sao rồi?"

Tào Nham cắn răng:" không sao."

Tưởng Xuyên nghiêng người né tránh lưỡi dao, ánh mắt chợt thoáng liếc mũi dao nhọn của đối phương bổ về phía Tào Nham, thần sắc anh biến đổi, lập tức nghêng dao lên chắn, một đám người phía sau nhân cơ hội vung dao tới, Tưởng Xuyên bị dao chém loạn vào bả vai và cánh tay.

Tào Nham biến sắc mặt, hung hăng vung dao lên, thành công phá bỏ vòng vây," đi!"

Tưởng Xuyên bụm lấy vết thương lui về phía sau.

Kéo giá gỗ bên cạnh xuống, giá gỗ sụp đổ, chặn lại đám người kia.

Hai người cứ thế chạy như điên, máu rơi trong đêm tối.

Tới điểm dừng xe.

Tưởng Xuyên mở cửa xe, Tào Nham lên xe, Tưởng Xuyên nhanh chóng nổ máy xe, khởi động, gạt số, nhấn ga.

Chiếc xe lao về phía trước với tốc độ cực nhanh, vừa ra đến đường, phía sau đã có hai xe đuổi theo sau.

Tào Nham nhìn về phái sau, mắng:" Mẹ nó, vẫn không thể thoát."

Tưởng Xuyên mím chặt môi, không nói lời nào, đi sang làn đường bên phải, chiếc xe phía sau nhanh chóng lao lên, Tưởng Xuyên nhanh chóng quay tay lái trước khi đối phương đâm vào, nhấn ga hết mức, bánh xe mau chóng xoay tròn, quét trên mặt đất nổi lên những đốm lửa nhỏ.

" Ầm" Chiếc xe phía sau đâm sầm vào tảng đá bên cạnh, toàn bộ phần đầu xe bị mắc kẹt.

một chiếc xe khác theo sát phía sau không kịp né tránh, va vào phần đuôi xe, chiếc xe trượt đi, đầu xe xoay đến một hướng, thân xe ra sức kìm lại, tắt máy.

Tốc độ xe qua nhanh, Tưởng Xuyên kìm một lúc, thân xe súyt nữa thì lật nghiêng, sau khi ổn định được, lại một chân nhấn ga hết mức, nhanh chóng cho xe lao đi.

.............

Qua một lúc sau, một người trên xe bước xuống, người nọ ôm ngực, mặt đầy máu.

Chiếc xe phía sau đuổi tới dừng lại.

"Người đâu?"

"Chạy rồi, không thấy bóng dáng lâu rồi."

"Mẹ nó, lúc này phải làm sao đây? Thấy rõ bọn chúng là ai không ?"

Tên kia lau máu trên mặt, " không thấy rõ, tối quá."

" Về trước tạ tội với lão đại đi, mấy người chúng mày lưu lại đi, đưa mấy anh em bị thương đi bệnh viện."

Mấy tên trở về tầng hầm, Triệu Kiền Hòa khuôn mặt lạnh lùng mắng:" Đều làm ăn cái gì không biết nữa! Nhiều người như vậy cũng không bắt nổi hai người?"

Nhóm thuộc hạ không ai dám lên tiếng.

Sắc mặt Triệu Kiền Hòa lạnh như băng, mi tâm xoắn lại, vết sẹo trên mi tâm càng lộ ra vẻ hung tợn, cả khuôn mặt âm u tăm tối," Có thấy rõ dáng dấp bọn nó không ?"

"không ạ."

Triệu Kiền Hòa một quyền vung lên tên đứng đầu tiên, " Mẹ nó, tao cho bọn mày nhiều tiền như vậy để nuôi phế vật hả?"

Tên kia bị đánh cho gần như nằm úp xuống, vội vàng lấy một món đồ từ trong túi ra, " Lúc đánh nhau, túm được đồ của đối phương."

Triệu Kiền Hòa liếc mắt qua, con mắt từ từ nheo lại, giọng nói lạnh lẽo tựa như toát ra từ dưới lòng đất:" A."

Triệu Kiền Hòa gọi điện cho Khương Khôn, "anh Khôn, qua cầu rút ván không tốt lắm đâu."

Khương Khôn:"Tao không hiểu ý chú mày là gì."

Triệu Kiền Hòa cười lạnh:" anh phái người đến chỗ tôi làm loạn, không hiểu ý tôi à? Cần tôi đưa người đến trước mặt anh đối chất không ?"

Khương Khôn nhíu mày, nghĩ sơ qua thì hiểu được, thanh âm nhạt xuống:" Tao nói không phải người của tao phái tới, kẻ thù của chú mày nhiều, điều này trong lòng mày biết rõ, tao vẫn chưa đến nỗi chơi sau lưng với chú mày."

"Chưa đến nỗi?" Triệu Kiền Hòa hừ lạnh, " Mấy năm tôi ở trong tù kia, là ai năm lần bảy lượt muốn mạng tôi hả?"

Điều này Khương Khôn không có cách nào khác phủ nhận, hắn thản nhiên nói:" Triệu lão đệ, những gì tao đã làm, tao nhận. Lần này thật không phải tao, nếu như chú mày tin, thì đừng nghe người khác nóinữa."

sự tín nhiệm chẳng còn lại bao nhiêu của Triệu Kiền Hòa dành cho Khương Khôn đã bị mất hoàn toàn, cất tiếng cười trầm trầm âm u:" anh Khôn, nếu như tôi rơi xuống nước, nhất định sẽ không để anh ở trên bờ sung sướng."

Triệu Kiền Hòa ngắt điện thoại.

Khương Khôn nghe thanh âm tút tút trong điện thoại, cả gương mặt trầm xuống, đập mạnh điện thoại di động vào góc tường, điện thoại di động chia năm xẻ bảy.

" Triệu Phong!"

Triệu Phong đẩy cửa bước vào:" anh Khôn!"

Khương Khôn xoay đầu nhìn hắn ta, " Tra cho tao xem, gần đây Tưởng Xuyên đang làm gì? Rồi nghe ngóng một chút bên Triệu Kiền Hòa xảy ra chuyện gì, nó cứ khăng khăng khẳng định là tao phái người gây rối chỗ của nó."

Triệu Phong nghe vậy im lặng vài giây rồi nói:" Triệu Kiền Hòa có mối hận rất sâu nặng với Tưởng Xuyên, có điều mấy năm nay Tưởng Xuyên rất im ắng, vẫn không thấy động tĩnh gì, lần trước anh khích hắn như vậy, hắn cũng không chịu khuất phục, Triệu Kiền Hòa muốn giết hắn, hắn vẫn không tìm đến anh hợp tác."

"Ý mày là nó không vấn đề gì hả?" Khương Khôn cười," Vậy chứ phiên đấu giá Quỹ An Nhất kia sao nó lại ở đấy?"

Triệu Phong:" hắn đang cùng Tần Đường yêu đương."

Khương Khôn nhướn mày:" Cái này tao biết, ý của mày là nó tham gia vào trong đó, chỉ vì con đàn bà kia sao?"

Triệu Phong giương mắt lên:" Là em suy đoán như vậy."

Khương Khôn híp híp mắt, dựa sát ghế về phía sau, tay trái vuốt chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay," Thân phận thật sự của Tưởng Xuyên không giả mạo chứ?"

Triệu Phong cũng nhíu mày," không tra được gì đầu mối mấy năm trước, đã qua lâu như vậy, có đi tra nữa, các manh mối vẻn vẹn mấy năm trước mà thôi, em biết anh lo lắng hắn có liên hệ với cảnh sát, nhưng lâu như vậy, cũng không tra ra được cái gì."

" Được rồi, đi xử lý Triệu Kiền Hòa trước đi."

..............

Tưởng Xuyên dừng xe tại cửa bệnh viện, Tào Nham bịt lại miệng vết thương nhìn Tưởng Xuyên, quần áo hai người đều bị máu nhiễm đỏ.

Tay trái Tưởng Xuyên cứng đờ, máu vẫn đang chảy.

anh cử động một chút, mở cửa xe ra, " đi thôi, nếu không đi, tay của tôi thành phế đấy."

đã có bác sĩ đang chờ trực.

Hai người vừa xuống xe đã có nhân viên y tế tiến tới cấp cứu.

Xử lý xong miệng vết thương, Tưởng Xuyên và Tào Nham bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, song người vẫn tỉnh táo, Hàn Thành đi vào phòng bệnh, hai người lập tức ngồi thẳng lên," Hàn cục trưởng."

Hàn Thành đè đè tay lại:" Cứ nắm đó, đêm nay các cậu vất vả rồi."

Tưởng Xuyên dựa vào đầu giường, không nói gì cả.

Tào Nham nở nụ cười:" Đây là trức trách của chúng tôi, chỉ là không biết có hiệu quả hay không."

trên cổ Tưởng Xuyên một đường đỏ sậm, thứ đồ đeo trên cổ đã bị người ta giật lấy trong trận hỗn loạn trước đó, là cố ý để bị lấy đi. Tai nạn xe cộ lần trước, Tào Nham tóm được vài tên, trong đó có một tên chắc là thân tín bên cạnh Khương Khôn, trên cổ đeo một khối ngọc.

Đêm nay anh và Tào Nham lẻn vào hang ổ của Triệu Kiền Hòa, sòng bạc ngầm.

Tào Nham phá địa bàn của hắn ta, đả thương tên bảo vệ ngoài cửa.

Tiếp đó, dụ bọn chúng vào trong ngõ nhỏ.

Hai người tạo thành một vở kịch, làm cho Triệu Kiền Hòa và Khương Khôn hoàn toàn chấm dứt.

Tưởng Xuyên giơ tay xoa xoa cổ, " Với sự hiểu biết của tôi về Triệu Kiền Hòa, nếu Triệu Kiền Hòa nhận ra khối ngọc kia chính là thủ hạ của Khương Khôn, nhất định sẽ hoài nghi, mối hiềm nghi của hắn ta vốn đã nặng, vài năm ăn cơm tù, sẽ không dẽ dàng tin tưởng Khương Khôn nữa."

Hàn cục trưởng cười, nhìn Tưởng Xuyên:" May mà vụ án này cậu đồng ý hỗ trợ, không ai hiểu biết Triệu Kiền Hòa hơn so với cậu."

Tưởng Xuyên hơi nhếch môi, giọng nói bình thường:" Đây là việc tôi nên làm."

Mọi người đều hiểu rõ trong lòng anh nghĩ đến Lâm Hạo, Hàn cục trưởng không nói gì nữa, dặn hai người họ nghỉ ngơi thật tốt, lại dặn dò bước hành động tiếp theo, rồi mới đi.

Tào Nham nằm trở lại, quay đầu nhìn về giường của Tưởng Xuyên, nói:" Vụ án này kết thúc, anh thậtkhông tính quay lại sao?"

Tưởng Xuyên nhắm mắt lại:" nói sau đi."

...........

Sinh nhật Tần Đường 24 tuổi, mời tất cả người của quỹ An Nhất và phòng làm việc đến nhà hàng, mở một tiệc sinh nhật linh đình.

đã nhiều năm cô không tổ chức sinh nhật như vậy, người nhà và bạn bè hiển nhiên vui mừng. Bữa tiệc sinh nhật rất náo nhiệt, Tần Đường mời Tào Thịnh tới đây, Tào Thịnh đến thì có đến, nhưng anh ta không đi vào trong.

sự cố năm đó, là anh ta và Hàn Thành ra mặt xử lý, cha mẹ của mọi người đều quen biết anh ta.

Tần Đường mặc một bộ lễ phục dài màu kem đứng trước mặt anh ta, nhìn anh ta:" anh không vào trong, làm sao mà điều tra nội bộ quỹ An Nhất xảy ra vấn đề gì, nghi ngờ ai nhất."

Tào Thịnh búng búng tàn thuốc," cô không có đối tượng hoài nghi sao?"

Tần Đường:" Tôi biết anh nghi ngờ lão Viên, nhưng tôi cực kỳ chắc chắn không phải ông ta. Ông ta làm việc bên cạnh cha mẹ tôi đã mười mấy năm rồi, nếu ông ta thiếu tiền, rất có thể trực tiếp nói chuyện với cha mẹ tôi, không cần liều lĩnh bất chấp nguy cơ ngồi tù để đi giúp Khương Khôn rửa tiền."

Tào Thịnh không tiện trực diện đi điều tra quỹ An Nhất, Tần Đường nghĩ được một biện pháp, làm tiệc sinh nhật linh đình, để anh ta tiếp xúc gần hơn với những người này.

Những điều này, Tào Thịnh đều hiểu, anh ta rất rõ ràng quan hệ của Tưởng Xuyên và Tần Đường.

Nếu làm không tốt, làm hai người này rạn nứt, anh ta áy náy.

Mấy năm nay Tưởng Xuyên đã đủ khổ rồi.

đang muốn nói chuyện, trong phòng tiệc có hai người đi ra.

Cảnh Tâm và mẹ Chu nhìn về phía Tần Đường, Cảnh Tâm đang tính nói, nhìn lướt qua người đàn ông bên cạnh Tần Đường, ngây người.

Sắc mặt mẹ Chu thay đổi.

Vẻ mặt Tần Đường tự nhiên, quay đầu, cười gọi:" Mẹ, dì Thư."

Cảnh Tâm nhìn mẹ Chu, nét mặt mẹ Chu hoàn toàn trầm xuống, giọng không vui:" Đường Đường, sao con lại ở cùng người này?"

Trong lòng Tần Đường đoán được vài phần, rủ mắt đáp:" Đây là bạn con, dì quen ạ?"

Cảnh Tâm nhìn con gái, lại nhìn Tào Thịnh.

Tào Thịnh gật đầu với họ, " Tần phu nhân, Chu phu nhân."

Sắc mặt mẹ Chu hơi trầm xuống, giữ thể diện cho Cảnh Tâm và Tần Đường, mới không nổi giận, Cảnh Tâm mỉm cười:" Tào tiên sinh, đã lâu không gặp."

TÀo Thịnh mím môi: "đã lâu không gặp."

không ngờ vẫn còn gặp phải.

Tào Thịnh nhìn Tần Đường, nét mặt cô không thay đổi, khóe môi hơi cong lên, cô nói:" Mẹ, dì Thư, hôm nay là sinh nhật con, Tào Thịnh là bạn con, nếu anh ấy đã đến rồi, con muốn mời anh ấy vào trong ngồi một lát."

Cảnh Tâm nhìn Tào Thịnh dò xét, sau vài giây, nhìn con gái:" Ừ, mẹ và dì Thư con đi toilet một chút."

Sau đó hai người đi.

Tần Đường nhìn Tào Thịnh:" anh quen cha mẹ của tôi và Chu Kỳ sao?"

Tào Thịnh không cách nào phủ nhận, từ tốn gật đầu:" Ừm."

Tần Đường cắn môi dưới, sắc mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh," Có liên quan đến vụ tai nạn Chấn Ba năm năm trước sao?"

"Ừm"

" Tôi hiểu rồi." Tần Đường nói," anh không cần giải thích nhiều với tôi, tôi đợi Tưởng Xuyên nói với tôi."

Miệng Tào Thịnh mấp máy, cuối cùng không hỏi gì.

Tần Đường bình tĩnh nhìn anh ta:" Vào thôi, điều tra vụ án là quan trọng, vụ án kết thúc, Tưởng Xuyên sẽ nói rõ với tôi."

Tào Thịnh nhìn cô, cuối cùng nhịn không được:" Nếu cô muốn biết cái gì, có thể hỏi tôi, có một số việc, có thể ngay cả Tưởng Xuyên cũng không biết, mấy năm này cậu ấy cũng khó khăn."

Tần Đường cúi đầu, nhìn xung quanh, không ai đi qua.

Hồi lâu, mới nói:" Vậy anh nói cho tôi biết, tên của anh ấy, rốt cuộc cái nào mới là tên thật."

" Hai cái đều đúng." Tào Thịnh thở dài," Lục Nghiệp là tên cậu ấy trước năm 21 tuổi, tôi biết cậu ấy gửi thẻ ngân hàng cho cô rồi, như vậy cô chắc là đã thấy, trên tấm giấy chứng nhận cậu ấy vẫn gọi là Lục Nghiệp. Sau khi xảy ra tai nạn, bởi vì.... nguyên nhân nào đó mà cảnh tịch bị hủy bỏ, Khương Khôn và Triệu Kiền Hòa đã nghi ngờ phía cậu ấy, lúc đó đang điều tra thân phận cậu ấy, cô biết đấy, nếu thân phận nằm vùng bị phơi bày, là chuyện cực kỳ nguy hiểm, cho dù cậu ấy đã tách rời đội cảnh sát, Khương Khôn vẫn có khả năng muốn mạng cậu ấy. Tôi là cấp trên của cậu ấy, không thể làm gì nhiều, kể từ đó, thông tin về tên và danh tính của anh ấy, toàn bộ được sửa thành Tưởng Xuyên, theo họ mẹ. "

Tào Thịnh nhìn Tần Đường chăm chú, nói:" Cậu ấy chỉ sửa tên, người vẫn là người đó."

Tần Đường đầu óc hơi loạn, có phần cấp thiết:" Hủy bỏ cảnh tịch?"

"Ừ."

Tần Đường nhìn nét mặt anh ta, có chút dự cảm không tốt:" Vì sao?"

Tào Thịnh chưa kịp mở miệng, trong phòng tiệc lại đi ra một người, là Hạ Tòng An, anh ta hỏi cô:" Đường đường, sao ra ngoài lâu vậy?"

Tần Đường quay đầu lại, nét mặt thản nhiên, nói bình thường:" không có gì, ra ngoài đón một người bạn."

Hạ Tòng An chưa từng gặp Tào Thịnh, nhướn mày:" Bạn em à? Sao anh chưa từng gặp?"

“Tào Thịnh." Tần Đường giới thiệu," đây là Hạ Tòng An."

Giới thiệu xong, cô nhìn Tào Thịnh:" Vào trong thôi."

Tào Thịnh gật đầu, đi theo hai người họ vào trong phòng tiệc.

Tiệc sinh nhật lần này được làm rất lớn, gần trăm người, Tào Thịnh nheo mắt, có phần không biết bắt tay từ đâu, Tần Đường nhìn Hạ Tòng An:" Đây là người bạn em quen lúc làm từ thiện, em đưa anh ấy đilàm quen một chút với người trong quỹ."

Hạ Tòng An nhìn Tào Thịnh," Ừ, anh đi cùng em qua đó."

Tần Đường nở nụ cười:" không cầu đâu, anh giúp em tiếp các vị khách khác một chút nhé."

Hạ Tòng An nhìn cô, không kiên trì nữa," Được."

Người của Quỹ an Nhất phần lớn đều đã trên 30 tuổi, nhiều nhất là nhóm tuổi 35-50, mà bạn của Tần Đường đều trẻ tuổi, ít nhiều cũng có chút khoảng cách thế hệ với họ, vì vậy về cơ bản tất cả họ đều tập chung một chỗ cùng ăn và trò chuyện, không quá tham gia góp vui với những người trẻ tuổi.

Tần Đường lại gần Tào Thịnh, hạ thấp giọng nói:" Cơ bản đều đang ở bên cạnh."

Tào Thịnh gật đầu:" cô có đối tượng hoài nghi không?"

âm thanh tiếng nhạc bao trùm lên giọng nói của hai người họ.

Tần Đường nở nụ cười," Qua đó thử xem."

Tào Thịnh sáng tỏ, Tần Đường đi qua đó, mọi người liền nhìn qua, khen cô:" Tần Đường, hôm nay côthật xinh đẹp, sinh nhật vui vẻ nhé."

"Cảm ơn."

Tần Đường nhận từng lời chúc phúc, nhìn dây chuyền của Đỗ Tân, cười cười:" Đỗ Tân, sợi dây đó lần trước tôi muốn mua, kết quả hết hàng rồi, tôi không muốn chờ, liền mua kiểu khác."

Dây chuyền kim cương Cartier.

Sắc mặt Đỗ Tân ửng đỏ, cúi đầu mỉm cười:" Ngày kỷ niệm kết hôn, ông xã tôi tặng đấy, anh ấy nào có nhiều tiền như vậy, nói không chừng là hàng nhái thôi?"

Tần Đường nhàn nhạt thu lại ánh mắt, một người nữ có quan hệ tốt với Đỗ Tân nói giúp vào:" Hàng nhái thì sao chứ? Tôi vẫn thường mua đó thôi, nói cho cùng hàng chính hãng quá đắt đi, đeo một lần thỏa nguyện là được, phụ nữ ấy mà, đều thích trang sức."

Tần Đường cười cười, lúc này mọi người mới chú ý tới người bên cạnh cô, hỏi:" Vị này là....."

" À." Tần Đường nhìn Tào Thịnh," Đây là bạn của tôi, họ Tào, anh ấy cũng là từ thiện, chẳng mấy khi lần này đến Bắc Kinh, liền mời anh ấy đến chơi."

"thì ra là như vậy, anh Tào là người vùng nào vậy?"

"Tây An."

"Tây An à, Thiểm Tây bên đó còn rất nhiều huyện nghèo, năm nay Quỹ An Nhất tập chung cứu trợ là khu vực miền núi nghèo đói ở Thiểm Tây."

Tào Thịnh cười cười:" Đó là lý do mà tôi phải cảm tạ Quỹ An Nhất."

Đỗ Tân và người bạn liếc nhìn nhau, chỉ thoáng qua nhưng Tào Thịnh không bỏ qua một màn này.

Chu Kỳ ở đối diện gọi Tần Đường, Tần Đường nhìn nhìn, nói:" Mọi người giúp tôi tiếp đãi bạn tôi mộtchút nhé, tôi qua bên này chốc lát."

Tần Đường đi qua, mấy ngày nay sắc mặt Chu Kỳ đã khôi phục hồng hào, không tái nhợt như lúc mới tỉnh lại, dáng người vẫn dừng lại ở 1 mét tám, Tần Đường đi giày cao gót đứng ngang tầm mắt cậu ta. Chu Kỳ cười:" Chị, chị cũng không đến chơi với chúng em."

Tần Đường nhìn cậu ta.

Chu Kỳ hơi khó hiểu:" Chị nhìn em chằm chằm dữ vậy?trên mặt em có gì à."

nói xong thì sờ sờ gương mặt mình.

Tần Đường lắc đầu:" không có, chị hỏi em chuyện này nhé."

Chu Kỳ:" Chị hỏi đi."

Tần Đường nhìn cậu ta, mãi không mở miệng, CK nôn nóng, cho rằng mình đã làm sai chuyện gì, thấp thỏm chờ trong giây lát, Tần Đường mới nói:" Năm đó người đụng xe với chúng ta, em có hận hắnkhông?"

Chu Kỳ ngây người, lắc lắc đầu," không hận."

"Vì sao?"

"Nghe nói trong xe bên đó đã chết một người, hơn nữa thời tiết hôm đó, rồi tình trạng giao thông, Trần, Trần Kính Sinh là tay đua, tay đua xe máy, nhưng anh ấy lái xe vẫn rất lợi hại, ngay cả anh ấy cũng không có biện pháp kiểm soát chiếc xe được tốt, chúng ta đây còn làm gì được nữa." Chu Kỳ nói," Em biết, cái chết của Trần Kính Sinh có mối quan hệ gián tiếp với tai nạn đó, nếu không phải sự cố đó, chân anh ấy sẽ rất tốt đấy, nếu anh cấy có một đôi chân hoàn hảo, trên trường đua Băng Cốc sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao, anh ấy là một tay đua vô cùng lợi hại."

Chu Kỳ cũng đã nghe nói, Trần Kính Sinh khăng khăng tham gia thi đấu, Tần Đường khóc lóc cầu xin anh đừng đi như thế nào.

Theo quan điểm của cậu ta, Trần Kính Sinh thấy lần thi đấu này rất quan trọng, cuộc đời còn dài, được sống tiếp âu cũng là may mắn. Trần Kính Sinh bị mất đi nửa chân, ngoài cái đó ra, anh ta không nghĩ mình có gì kém hơn người khác, chí ít thì Tần Đường vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.

Chu Kỳ nhíu mày, những lời này cậu không đành lòng nói ra, "Em không hận, chị cũng đừng hận, Trần Kính Sinh chết là ngoài ý muốn, cũng trôi qua nhiều năm như vậy rồi."

"Chị biết mà." Tần Đường không nghĩ tời Chu Kỳ thông suốt đến như vậy.

"Sao bỗng dưng chị lại hỏi cái này?"

"không có gì, chỉ là muốn biết suy nghĩ của cậu thôi."

Chu Kỳ nhìn cô cười,"Giờ em đã tỉnh rồi, tay chân cũng không thiếu, rất may mắn đấy, ngày nào bố mẹ em cũng bắt ép ôn bài học tập, nào còn hơi sức đâu mà đi hận người ta."

Tần Đường cũng cười:" Em phải học hành chăm chỉ."

Chu Kỳ gào khóc, nói về cái này thì cáu kỉnh, cậu ta không giận người khác, chỉ trách bản thân mình không cố gắng, sao không tỉnh lại sớm hơn chút," Tần Diệu đã sắp tốt nghiệp đại học rồi, nó nhỏ hơn em hai tuổi đấy!"

Tần Đường vỗ vỗ vai cậu ta, trịnh trọng nói:" Nếu em không tốt nghiệp đại học được, chị có thể nuôi em."

Chu Kỳ:"..........."

Cậu ta cảm thấy mình đã bị tổn thương.

Cảnh Tâm và mẹ Chu đã quay vào, Cảnh Tâm nói sát bên tai Tần Sâm mấy câu, Tần Đường đi tới," Ba mẹ."

Tần Sâm nhìn con gái, tầm mắt liếc về phía Tào Thịnh ở phía xa xa," Đó là bạn con sao?"

Tần Đường gật đầu:" Vâng."

Tần Sâm nhíu mày:" Sao mà quen được?"

" Gặp mặt lúc làm từ thiện, anh ấy giúp đỡ ạ."

Tần Đường vẫn không nói bên trong quỹ An Nhất xảy ra chuyện gì, lo Tào Thịnh và Tưởng Xuyên bị nhiễu loạn.

Tần Đường đi sát qua, kéo cánh tay Cảnh Tâm, nhỏ giọng hỏi:" Mẹ, Đỗ Tân vào quỹ An Nhất lúc nào vậy?"

Cảnh Tâm hơi nhớ lại," Năm năm trước."

Năm năm trước đó, cái năm cô từng rối loạn nhất.

" Hỏi điều này làm gì?"

"không có gì ạ." Tần Đường bám theo mẹ, hơi làm nũng," Con chỉ muốn hỏi một chút thôi mà."

Cảnh Tâm vỗ vỗ đầu cô," Năm nay con đã rời khỏi nhà nhiều lần rồi đó, gần đây cứ ở lại Bắc Kinh đi, người đại diện của con nói con đã bỏ rất nhiều việc rồi, như vậy không được đâu."

Tần Đường dẩu miệng, " cô ấy chỉ biết mách lẻo với mẹ thôi, công việc con đều có làm mà, chỉ là có số ít không muốn nhận tiếp, thì đã từ chối, giống như khi mẹ từ chối một bộ phim."

Cảnh Tâm lườm cô, không có biện pháp với cô.

Tần Sâm vẫn nhìn Tào Thịnh, đang muốn đi qua, Cảnh Tâm kéo ông lại:" anh làm gì?"

Tần Sâm nhìn nhìn Tần Đường:" không có gì."

Cảnh Tâm nói với Tần Đường:" Được rồi, con đi chơi cùng bạn bè đi."

Tần Đường nhìn hai người họ thăm dò, chậm rãi nói :" Vâng."

Xoay người rời đi, Tần Đường khẽ nhíu mày.

Tào Thịnh biết cha mẹ Tần Đường và Chu Kỳ quen anh ta, anh ta cơ bản không đi lung tung, phòng ngừa chạm mặt mấy người họ.

Thời điểm tiệc sắp kết thúc, Tần Đường đi đến bên cạnh anh ta," Sao rồi?"

Tào Thịnh hỏi:" Cái người gọi Đỗ Tân đó, sợi Cartier trên cổ cô ta là hàng thật sao?"

anh ta không hiểu những thứ đồ xa xỉ phẩm, nhưng Tần Đường sinh ra trong gia đình giàu có, đồ dùng và cách ăn mặc, đều là cao cấp, có phải hàng nhái không, chắc chắn cô có năng lực phân biệt.

" thật, giá của nó hơn mười vạn."

Tào Thịnh đã hiểu, vừa rồi anh ta trà trộn trong đám phụ nữ trò chuyện qua lại một chút, đại khái đoán được phần nào," Trước kia điều kiện kinh tế của Đỗ Tân thế nào?"

Tần Đường nói: "Tôi đã hỏi lão Viên, lão Viên nói chồng của Đỗ Tân kiếm không được nhiều lắm, hơn nữa năm trước mẹ Đỗ Tân nằm viện, tuy nói điều trị xong rồi, nhưng tiêu một món tiền rất lớn, hầu như lấy hết số tiền tích cóp của họ, tình hình kinh tế của bọn họ đáng lẽ không dư dả mới đúng, chồng cô ta sao có thể mua đồ xa xỉ cho cô ta chứ? Huống hồ, phiên đấu giá ngày đó, phụ trách soát thẻ ký tên chính là Đỗ Tân."

Tào Thịnh nói:" Tôi đi tra một chút người tên Đỗ Tân này."

Tần Đường:" Ừm, có yêu cầu gì gọi điện thoại cho tôi."

Tào Thịnh cười cười:" Tôi đi trước đây."

..................

Ban đêm, 11 giờ hơn, Tần Đường về đến nhà.

Hôm nay Tưởng Xuyên chưa gọi điện cho cô, tin nhắn cũng không có."

Tắm rửa xong nằm trên giường, đã qua 0 giờ, sinh nhật 24 tuổi của cô đã trôi qua.

Tần Đường nằm trên giường, không lâu sau ngủ thiếp đi.

...........

Đêm khuya.

Thị trấn Du Lâm.

Tưởng Xuyên và Tào Nham vừa tránh thoát được một màn theo dõi, đang cấp tốc chạy đến điểm tiếp theo.

Tào Nham nhìn cánh tay rướm máu của Tưởng Xuyên:" Tay anh không sao chứ?"

Tưởng Xuyên không để ý tới nói :" không sao."

Triệu Kiền Hòa quả nhiên nổi lên đấu đá nội bộ với Khương Khôn, sơ hở ngày càng nhiều, lại thêm manh mối phía bên Tào Thịnh, tin là sẽ không lâu nữa, vụ án đã có chân tướng.

Tào Nham nói: "Đến lượt tôi lái xe."

Tưởng Xuyên không cùng cậu ta nhiều lời, dừng xe lại, hai người đổi vị trí, Tưởng Xuyên tự mình xử lý vết thương.

Miệng vết thương nứt ra rồi, anh cắn răng, băng lại miệng vết thương.

Tào Nham liếc qua, nhíu mày hỏi:" Như vậy không được đâu, tới thị trấn sau, phải đến bệnh viện xem sao. "

Tưởng Xuyên dựa vào ghế, tựa hồ có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại, không nói gì.

Ngày 14.

00:50

Sinh nhật Tần Đường đã qua rồi.

Ngón tay trượt trượt mấy cái, nghĩ nghĩ, vẫn là bỏ đi.

Giờ này, có thể cô ngủ rồi.

Lúc trời sắp sáng, Tưởng Xuyên tới bệnh viện thị trấn kế tiếp xử lý vết thương, từ bệnh viện đi ra, trời đã sáng tỏ.

Liên tục hơn một tuần, Tần Đường không nhận được cuộc điện thoại nào của Tưởng Xuyên, thỉnh thoảng báo một tin nhắn, biết anh bình an vô sự.

Tưởng Xuyên không muốn làm cô lo lắng, cũng không nói cho cô, anh đang làm nhiệm vụ với đội cảnh sát.

Tần Đường hỏi Tào Thịnh mới được biết.

Lúc này, cô đanng hẹn Tào Thịnh tại một quan cà phê tư nhân, " anh tra ra được gì không?"

Tào Thịnh:" Vốn không tra ra cái gì, có điều, tối qua người của tôi theo dõi Đỗ Tân, phát hiện Đỗ Tân đãgặp mặt Lộ Toa, hai người quen nhau, đi sâu vào điều tra mới phát giác, trường đại học của Lộ Toa, chính là trường mà Đỗ Tân học nghiên cứu sinh."

" Lộ Toa và Đỗ Tân ở chung một phòng ngủ, sống một năm."

Như vậy, tình nghi lớn nhất chính là Đỗ Tân.

Tần Đường:" Xác định là cô ấy chưa?"

Tào Thịnh lắc đầu:" Dựa vào suy đoán thì là 90 phần trăm, nhung phá án cần dựa vào chứng cớ, giờ vẫn chưa có chứng cớ."

Về cơ bản có thể xác định là Đỗ Tân, chỉ là không có chứng cớ, không chứng cớ thì không bắt được người, cho dù bắt đi thẩm vấn, cũng chỉ sẽ đánh rắn động cỏ, rất nhanh lại phải thả ra, tạo điều kiện cho đám Lộ Toa và Khương Khôn thời gian trốn chạy.

Bọn họ muốn vừa tung lưới là bắt hết.

Tần Đường hỏi:" Phía bên Tưởng Xuyên thế nào?"

Tào Thịnh hơi kỳ quái nhìn cô," Hai người không liên hệ sao?"

Tần Đường:" Có, nhưng anh ấy không nói với tôi, tôi cũng không hỏi."

Tào Thịnh đã hiểu, uống một ngụm cà phê, anh ta không nói tình hình cụ thể cho Tần Đường, chỉ nói:" Cậu ấy bị thương."

Tần Đường hốt hoảng, vội hỏi:" Chuyện lúc nào? Thương tích có nặng không?"

Tào Thịnh đáp:" Cũng đã qua nửa tháng, vết thương gần như đỡ nhiều rồi."

Tần Đường nhẹ thở ra, đầu cúi thấp, ngay cả bị thương Tưởng Xuyên cũng không đề cập với cô.

"cô đừng lo lắng, cậu ta không phải một mình, sẽ không có việc gì cả."

"Ừm."

Tần Đường lại im lặng, tẩn mẩn khuấy sữa trong ly cà phê, một lúc sau, cô ngẩng đầu lên," Tào Thịnh, tôi muốn hỏi anh chuyện này."

Tào Thịnh:"Chuyện gì?"

Tần Đường đặt cài cái muỗng nhỏ xuống, hai tay đặt lên trên bàn, nghiêm túc nhìn anh ta:" Lần trước anh nói Tưởng Xuyên bị hủy bỏ cảnh tịch, là có liên quan đến tai nạn kia không?"

Tào Thịnh ngẩn người," Ừm."

"Tại sao?"

Tào Thịnh hơi nheo mắt lại, rất khó hiểu đáp:" Chuyện này đã qua lâu lắm rồi, kết quả xử lý là cấp trênquyết định, sau khi vụ án này kết thúc, nếu Tưởng Xuyên bằng lòng, cậu ấy có thể quay lại với đội của tôi."

" Là do cái chết của đồng sự sao?" Tần Đường truy hỏi.

Tưởng Xuyên từng nói tới chuyện này, anh nói, làm vụ án này là muốn có lời giải thích rõ ràng với đồng nghiệp đã chết.

Khi đó cô không rõ tai nạn mà anh nói là gì.

Cho tới bây giờ mới hiểu, màn tai nạn đó, cô cũng ở trong đó.

Vậy thì, Tưởng Xuyên biết là cô không?

Biết lúc nào?

Tào Thịnh nhìn Tần Đường, có một số việc anh ta không biết có nên từ anh ta nói ra hay không. Năm đó xử lý những việc sau tai nạn đó quả thực thực không đơn giản như vậy.Cái chết của Lâm Hạo là mộtnguyên nhân, khi đó đang làm nhiệm vụ, đó là một điều bất trắc, Tưởng Xuyên quả thật có trách nhiệm, một vụ án lớn như vậy, nếu như Lâm Hạo không chết, nói không chừng năm đó đã phá được án.

Kết quả này không ai ngờ được.

Tai nạn đó có thể xử phạt Tưởng Xuyên, nhưng vẫn không hủy bỏ cảnh tịch, cấp trên tạo áp lực, hơn nữa thân phận Tưởng Xuyên bị điều tra, Tào Thịnh và Hàn Thành không có cách nào, đành phải theo ý tứ cấp trên mà làm.

Về phần cha mẹ Tần Đường có can dự tạo áp lực hay không, anh ta cũng không biết rõ .

Lính của ai người đó đau lòng.

Tào Thịnh và Hàn Thành là thật sự thương cấp dưới của mình, năng lực làm việc của Tưởng Xuyên rất mạnh, nếu không phải không còn cách nào khác, hai người họ muốn giữ anh lại biết bao.

Tào Thịnh uống mấy ngụm cà phê, trả lời có chút cẩn trọng:" Ừm, có quan hệ với chuyện đó."

Tần Đường nhìn anh ta trong chốc lát, trong lòng đã đoán được, không gặng hỏi thêm nữa.

Tào Thịnh đứng lên:" Tôi đi trước nhé."

...............

Sẩm tối, Lộ Toa lại gặp Đỗ Tân, hai người trông có vẻ không thoải mái.

Tào Thịnh phân phó thuộc hạ tới gần, loáng thoáng nghe thấy âm thanh cự cãi của hai người.

Sắc mặt Lộ Toa lạnh nhạt nhìn Đỗ Tân:" Học tỷ, tiền chị đã cầm rồi, lúc này mới nói sợ, có phải quá muộn hay không?"

Đỗ Tân không ngừng hối hận, trước đó Tần Đường thăm dò cô ta, cô ta vẫn luôn cảm thấy bất an. Chắc chắn Tần Đường đã nhìn ra sợi dây chuyền kia là hàng thật, một món lớn như vậy qua tay cô ta, cô ta nhất thời bị quỷ ám, làm chuyện sai lầm. Càng tiêu nhiều tiền, càng trống rỗng và sợ hãi trong lòng càng mãnh liệt, cô ta muốn trả tiền lại cho Lộ Toa, nhưng Lộ Toa không đồng ý.

Lên thuyền giặc rồi, còn nói đường rút lui ở đâu chứ.

Sắc mặt Đỗ Tân tái nhợt:" Tôi sẽ không nói ra, nhưng sau này tôi sẽ không bao giờ làm việc này nữa....."

Lộ Toa cười lạnh:" Điều này không phục thuộc vào chị."

Đỗ Tân kéo tay cô ta:" Coi như tôi cầu xin cô, tôi trả lại hết tiền cho cô, cô nói giúp tôi một chút, tôi không muốn làm chuyện này nữa."

Lộ Toa:" Tôi thiếu tiền à?"

Đỗ Tân chết sững, một câu cũng không nói ra được.

Lộ Toa đứng dậy, cúi xuống nhìn cô ta," Học tỷ, đừng trách tôi không nhắc nhở chị, nếu chị không nghe lời, chị và người nhà của chị đều sẽ không yên ổn, hy vọng chị nhớ rõ."

Lộ Toa đi rồi, Đỗ Tân khổ sở che mặt.

Tào Thịnh nấp trong góc tối.

" Lão đại, đã ghi âm."

" Thu hoạch tốt lắm." Tào Thịnh nhìn thấy Đỗ Tân đứng dậy rời đi, híp mắt theo sau.

........

Buổi tối, Tần Đường gọi điện cho Tưởng Xuyên.

Đợi rất lâu, mới nhận máy.

Giọng Tưởng Xuyên có hơi khàn:" Đường Đường."

Tần Đường ngồi trên ghế sô pha, kéo một cái gối ôm vào trong lòng, thanh âm lành lạnh:" anh bị thương sao không nói cho em biết."

Tưởng Xuyên mím môi:".........."

Đoán ra Tào Thịnh nói cho cô.

anh không nói gì, Tần Đường cho rằng anh đuối lý, càng được nước lấn tới:" anh đừng quên, mạng của anh đều là của em, cơ thể cũng là của em, bị thương chảy máu đều phải nói với em."

Tưởng Xuyên khẽ cười:" Đây một thân da dày thịt béo, cũng chỉ có em yêu thích."

" Lộ Toa cũng không yêu thích sao? Lúc em vừa đi khỏi Nghĩa Trạm, A Khởi còn nói cho em biết, thường xuyên có phụ nữ tên tuổi làm từ thiện đi đến Nghĩa Trạm, cứ nửa đêm lại đến gõ cửa phòng anh."

" A Khởi còn nói những chuyện này cơ à?" Tưởng Xuyên ngồi trên mặt đất, rút điếu thuốc ra châm.

Tào Nham ngủ trên xe, lúc này bị chuông báo thức tỉnh dậy, nhìn nhìn thời gian, phát hiện đã đến phiên cậu ta, mở cửa xe ra, cào cào mái tóc, " Đến lượt anh nghỉ ngơi rồi."

Tưởng Xuyên không nhúc nhích, nhả ra mấy hơi khói," Cậu ngủ tiếp đi, tôi gọi điện thoại."

Tào Nham nhướng mày, lại chui vào trong xe.

" đang làm nhiệm vụ sao?" Tần Đường hỏi, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của Tào Nham.

"Ừm." Tưởng Xuyên nhéo nhéo mi tâm, mấy ngày rồi không nghỉ ngơi tốt, vốn có phần mệt mỏi, nghe cô nói chuyện cảm thấy hiệu nghiệm hơn cả hút thuốc, anh cứ thế mà nằm luôn trên mặt đất, ngắm nhìn bầu trời đêm ảm đạm.

" Bên đó có mưa không?"

" không có, Bắc Kinh có mưa sao?"

" Có, từ nãy giờ rồi."

Tần Đường đứng dậy, đi đến ban công, kéo rèm cửa sổ kính, tay túm lấy bức rèm," Tưởng Xuyên."

Tưởng Xuyên trả lời:" Hửm."

Tần Đường hỏi:" anh thích làm cảnh sát không?"
Bình Luận (0)
Comment