Anh Đến Đúng Lúc

Chương 28

Chương 28: Lâm pháp y truy tìm hung thủ


Nhà xưởng âm u, còn có một gian mật thất.


Ý thức Diệp Thanh có chút mơ hồ. Cô bị ôm đi xuống lầu thang, tầm mắt càng thêm hắc ám, không khí ẩm ướt, lạnh lẽo, còn có hương vị formalin, cùng với mùi máu tươi rất nồng.


Tiếng chuông di động vang lên, tiếng nhạc va chạm đến vách tường chật chội, có vẻ trầm tĩnh.


Một lát sau, tiếng chuông di động biến mất.


Cô bị đặt tới trên mặt đất, trong nháy mắt, tuyệt vọng tột đỉnh. Trong đầu hỗn độn, chỉ có bóng tối vô biên vô hạn. Tựa như hình ảnh trong trí nhớ, quen thuộc đến mức làm cô sợ hãi, làm cô lui bước!


Nỗi tuyệt vọng như vậy cô đã từng trải qua. Khi đó cô cảm thấy mình sắp chết, không ai có thể tới cứu cô. Chính vào lúc nghìn cân treo sợi tóc thì có người xuất hiện. Người kia một lần lại một lần mà đánh thức cô, sau đó tới cứu cô.


Giờ phút này cũng vậy.


Diệp Thanh đột nhiên bị đánh thức. Cô mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh đen tối, trước người đứng một nam nhân, thân thể cứng còng, lui về phía sau một bước.


Nam nhân không nghĩ tới Diệp Thanh sẽ tỉnh, hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô cảnh giác. Phát hiện Diệp Thanh chỉ mở to mắt, ánh mắt lạnh băng tan rã, càng không thể nhúc nhích, lại lạnh giọng cười, "Cảnh sát chính là không người thường, nữ nhân khác bị tiêm một mũi đã sớm ngủ say, không nhúc nhích nổi." Hắn ngồi xổm xuống, âm trầm lại đắc ý mà nói: "Không nghĩ tới sinh thời còn có thể chơi cảnh sát, thật là quá có cảm giác thành tựu!"


Diệp Thanh híp híp mắt.


Nam nhân xoay người đi đến một bên, mở ra một cái ngăn tủ, nhàn nhã tự đắc chọn lựa đồ vật ở bên trong.


"Dùng roi loại nào thì tốt đây? Hay là dùng gậy kích điện thì hơn nhỉ?" Hắn tựa hồ có chút rối rắm, do dự trong chốc lát rồi nói: "Không bằng thước dạy học đi, lão sư cùng học sinh, tương đối hăng hái."


Hắn cầm thước dạy học quay lại, còn chưa đánh xuống, Diệp Thanh đột nhiên động đậy.


Cô duỗi tay, bắt lấy thước, ánh mắt âm ngoan nhìn hắn.


"Vu Hạo Khiêm?" Cô thốt ra vài chữ mơ hồ, ngữ khí có chút cứng nhắc, "Anh thật sự cho rằng, sau khi tiêm Dị Bính Phân, nữ nhân sẽ cảm thấy hưởng thụ?"


Sắc mặt Vu Hạo Khiêm trầm xuống, âm hiểm cười: "Thử xem chẳng phải sẽ biết?"


Diệp Thanh cũng cười: "Anh cùng Dương Nhất Hàm ở bên nhau nhiều năm như vậy, lại không rõ chuyện cô ta có thật sự có cảm giác hay không?" Cô chậm rãi ngồi dậy, nhìn thẳng vào hắn, "Người thích bạo dâm, hoặc là rất mạnh ở phương diện kia ...... Hoặc là, chính là vô năng!"


Sắc mặt Vu Hạo Khiêm nhăn nhó, một roi quất xuống, "Bang" một tiếng, trên mặt Diệp Thanh chảy ra một đạo vết máu.


Diệp Thanh bị đánh nghiêng mặt đi, "Anh từ nhỏ nhìn cảnh cha gia bạo, nhìn mẹ bị ngược đãi, hàng năm như thế, anh đã thành thói quen. Anh khuất phục trước vị phụ thân tàn bạo, lại sùng bái ông ta, rất tin tất cả giá trị quan hắn dạy cho anh. Cho nên anh hành hạ nữ nhân, anh cùng đám nam nhân nhà anh đều coi nữ nhân như vật sở hữu chung. Cho nên, khi anh cùng Vu Hạo Lâm biết Vương Lan chạy trốn, anh phẫn nộ, oán hận, bởi vì cô ta mất khống chế, cho nên —— các anh liền giết cô ta!"


"Câm miệng!" Vu Hạo Khiêm cuồng bạo quất roi vào Diệp Thanh.


Diệp Thanh quay cuồng, tránh né, "Cha anh từng ngược đãi rất nhiều nữ nhân, mẹ đẻ của anh chỉ là một trong số đó. Tôi đoán, ông ta còn từng bạo ngược mẹ kế của anh."


"Nói a! Tiếp tục nói!" Vu Hạo Khiêm cầm roi, thít chặt cổ Diệp Thanh.


Diệp Thanh bắt lấy dây thừng, tiếp tục nói: "Anh khi còn nhỏ tuổi, khuyết thiếu tình mẹ, khiến cho sau khi thành niên anh khó có thể thành lập quan hệ tốt đẹp với nữ nhân......" Cô cắn răng, thanh âm từ kẽ răng nhảy ra, "Khi đối mặt với nữ nhân, anh vừa tự ti vừa tò mò, còn mâu thuẫn mà tưởng thao tác các cô, tới đền bù ngươi vô năng cùng nhìn trộm dục."


"Đánh rắm!" Vu Hạo Khiêm tiến đến bên tai cô, "Tôi cần gì thành lập quan hệ tốt đẹp với nữ nhân? Chỉ cần cho họ tiền, dù tôi ngược đãi họ giống con chó thì bọn họ cũng vẫn không rời khỏi tôi. Giả Tinh Tinh, Dương Nhất Hàm cũng vậy, đều giống nữ nhân khác! Đê tiện, thiếu thao!"


Diệp Thanh cười châm chọc, "Không!" Cô nói: "Bởi vì anh vô pháp kết giao bình thường cùng nữ nhân, cho nên nhất định anh đã trải qua những mối quan hệ đổ vỡ, không thể duy trì sự ổn định, quan hệ nam nữ bình thường. Cho nên anh thích dùng thủ pháp cực đoan khống chế cùng ngược đãi, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể đền bù sự không ổn định khủng hoảng cùng tự ti của anh!"


Vu Hạo Khiêm túm lấy cô tóc, hung hăng đập vào vách tường.


Mặt tường loang lổ, là vôi nhũ bị ẩm, Diệp Thanh giãy giụa, duỗi tay bắt lấy mặt tường, cào xuống từng mảnh vụn vôi.


Cô mở to mắt, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Như không cảm giác được đau đớn, vô luận Vu Hạo Khiêm ẩu đả như thế nào, cô đều thờ ơ.


Chuyện không tưởng được đã xảy ra, cô bắt lấy roi trên cổ, lôi kéo lên trên, tránh thoát. Vu Hạo Khiêm thậm chí bị cô kéo cho lảo đảo một cái.


Diệp Thanh đỡ vách tường đứng lên, "Khi anh ngược đãi họ, họ đều thành ảo tưởng, anh tạm thời được đến sự thỏa mãn giả dối, kỳ thật —— anh rất rõ ràng, hết thảy đều là giả! Bao gồm Dương Nhất Hàm vợ của anh, cô ta hẳn là cũng giống Vương Lan, đã sớm muốn rời xa Vu gia, rời xa anh! Rời xa kẻ biến thái, vặn vẹo, dị dạng như anh!"


Vu Hạo Khiêm chậm rãi đi tới, đem cô bức đến góc tường.


"Rốt cuộc tôi có thể hay không, chờ lát nữa cô sẽ biết." Hắn vừa tới gần, vừa cởi bỏ dây lưng.


Diệp Thanh mắt lạnh nhìn về phía giữa hai chân hắn.


Nhưng vào lúc này, di động đột nhiên lại vang lên. Diệp Thanh giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, lấy di động ra, tiếp nghe.


"A ——" Diệp Thanh bị đánh nghiêng trên mặt đất.


Vu Hạo Khiêm nhào tới, đem cô áp đảo trên mặt đất.


......


Một hàng xe cảnh sát ở trên quốc lộ gào thét mà đi!


Lâm Bắc Việt nắm di động, sắc mặt lạnh như băng.


Ngay ở vừa rồi, Diệp Thanh tiếp điện thoại. Nhưng cô chưa kịp nói một chữ, di động hình như bị té rớt trên mặt đất.


Tiếp theo, truyền đến tiếng quất, tiếng vật lộn, tiếng quần áo bị xé rách.


Người trên xe không nói một lời, không dám tưởng tượng Diệp Thanh rốt cuộc đang phải chịu cảnh tượng gì.


"Chết tiệt!" Diêm Tiểu Tung dẫm chân ga hết cỡ, "Lão đại —— chị hãy kiên trì!"


Tống Kiều hận không thể đoạt lấy di động của Lâm Bắc Việt, hai mắt cô phiếm hồng, bi phẫn hỏi: "Lâm pháp y, làm sao bây giờ?"


Lâm Bắc Việt gắt gao nắm chặt di động, trầm mặc.


"Lão đại......" Tống Kiều lấy sung ra, "Chờ tôi tới nơi, tôi nhất định sẽ ựt tay giết hắn!"


Âm thanh trong di động đột nhiên bị cắt đứt, Lâm Bắc Việt cúi đầu nhìn màn hình, một hồi lâu mới trầm giọng nói: "Bị ngắt rồi." Có lẽ là trong hoảng loạn, di động bị đập hư.


Anh hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Quý Dương.


"Bệnh viện bên kia có người không?" Anh hỏi.


Quý Dương nói: "Không có! Biệt thự bên kia cũng không có!"


Sắc mặt Lâm Bắc Việt âm trầm, "Quý Dương, lập tức báo cho cục trưởng, xin lệnh phong tỏa điều tra tất cả đường đi. Nếu bọ họ dám làm đến một bước này, khẳng định đã tính toán con đường chạy trốn."


"Được." Quý Dương trả lời, rồi lại hỏi: "Tìm được Diệp Đội chưa?"


Lâm Bắc Việt nói: "Đã xác định được vị trí, hiện tại phải đuổi qua."


Quý Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Lâm pháp y, anh nói không sai, kỳ thật thận của Vu Hiểu Tiệp cùng con trai Lý Lệ Quỳnh không tương thích."


"Ừm," Lâm Bắc Việt nhíu chặt mày. Hiện tại anh không quản được nhiều như vậy.


Lý Lệ Quỳnh cái gì, đứa bé cần cấy ghép thận cái gì, đối với anh đều không quan trọng.


Quý Dương nói: "Tôi đã cho người đi tìm đứa bé kia, hy vọng còn có thể cứu chữa."


"Được," Lâm Bắc Việt cắt đứt điện thoại.


Vài phút sau, xe cảnh sát tới dưới chân núi trấn nhỏ, cảnh lực mau chóng truy tìm.


......


Lâm Bắc Việt xuống xe, đổi sang loại xe ba bánh nhỏ, trực tiếp vào núi.


Anh nhớ tới một đêm khi Diệp Thanh thuê xe ba bánh dẫn anh vào núi. Cô ngồi thẳng, giống cây bạch dương nhỏ trong gió, tươi tắn đáng yêu như vậy.


Hiện giờ cô đang gặp phải chueyenj gì? Hung thủ sẽ làm gì cô?


Hiện tại điểu anh mong ước rất đơn giản, chỉ cần cô tồncòn sống, còn sống là tốt rồi.


Cảnh sát nahnh chóng đuổi theo vị trí di động của Diệp Thanh.


Mấy cảnh sát hợp lực phá tan bức tường giả, khi tiến vào nhìn thấy đám thận ngâm trong formalin đều sởn tóc gáy.


Lâm Bắc Việt nhanh chóng nhìn lướt qua, bắt đầu nhìn chung quanh.


"Lâm pháp y, bên này có cửa!" Diêm Tiểu Tung vừa tiến đến ngay lập tức lục soát khắp nơi này.


Lâm Bắc Việt theo tiếng đi qua, tiến vào cánh cửa kia, theo thang lầu âm u đi xuống dưới.


Có mùi máu tươi ẩm ướt, rất nồng.


Diêm Tiểu Tung đi ở đằng trước, mở đèn pin ra chiếu xuống.


Trên mặt đất bẩn thỉu, có máu lưu chậm rãi chảy xuôi, máu loãng tràn ra như mực, chảy hơn nửa cái phòng.


Theo đường máu nhìn qua, một thân thể vặn vẹo nằm trên mặt đất, cả người toàn, trên quần áo vết máu hỗn độn, máu từ bên trong chậm rãi chảy ra.


Đèn pin chiếu sáng ở trên mặt người nọ, Diêm Tiểu Tung mắng: "CHết tiệt, đã chết rồi?"


Lâm Bắc Việt hỏi: "Diệp Thanh đâu?"


Diêm Tiểu Tung dùng đèn pin đảo qua, ở cách chỗ thi thể không xa, phát hiện Diệp Thanh.


Cô nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, quanh thân đầy vết thương, đầy người là máu, quần áo trên người bị xé rách tung toé, áo rách quần manh.


Lâm Bắc Việt lập tức cởi quần áo, lao đến, cũng mặc kệ máu loãng trên mặt đất, vài bước đi tới, đem Diệp Thanh khóa vào trong lòng ngực.


Diêm Tiểu Tung hít sâu một hơi, nhanh chóng xem xét hiện trường.


"Lâm pháp y, Vu Hạo Khiêm chết do sung bắn." Cậu nhìn thi thể Vu Hạo Khiêm, nói: "Hắn đại khái trúng năm sáu vết súng......" Cậu thấp thỏm thối lui đến một bên, không dám phá hỏng hiện trường, nói: "Hiện trường chỉ có sung của lão đại ...... Lão đại ......"


Lâm Bắc Việt vững vàng ôm Diệp Thanh, nhấc chân đi lên bậc thang, nói: "Vu Hạo Khiêm tấn công cảnh sát, bị Diệp Thanh xử bắn."


"A?" Diêm Tiểu Tung há to miệng, muốn nói lại thôi. Thấy Lâm Bắc Việt đi rồi, lại oán hận nhìn thi thể Vu Hạo Khiêm một cái, xoay người rời đi.


......


Lâm Bắc Việt đem Diệp Thanh bế lên xe, giúp cô xử lý vết thương.


Tống Kiều dùng cồn lau cho Diệp Thanh, "Lão đại làm sao vậy? Bị đánh ngất đi sao?"


Lâm Bắc Việt dùng tăm bông lau mặt cho Diệp Thanh, nhẹ nhàng sờ sờ cô cổ, phát hiện vết kim tiêm.


Anh nói: "Hẳn là bị tiêm Dị Bính Phân."


Tống Kiều nhíu mày, "Vậy mau đưa chị ấy đi bệnh viện đi, Lâm pháp y ——" cô sờ đến mảng máu trên quần Diệp Thanh, hoảng sợ.


"Không phải máu của Diệp Thanh," Lâm Bắc Việt nói.


Tống Kiều thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Hung thủ đã bắt được sao? Lý Lệ Quỳnh đâu?"


"Vu Hạo Khiêm đã chết, Vu Hạo Lâm đang lẩn trốn, Lý Lệ Quỳnh hẳn là chạy không xa."


Tống Kiều khụt khịt mũi, "Lâm pháp y, tôi vào cục cảnh sát cũng đã có mấy năm, thật sự trước nay chưa gặp qua hung thủ biến thái như vậy.


Vài phút sau, cảnh sát bắt được Lý Lệ Quỳnh.


Cô ta vốn định sau khi rời khỏi nhà xưởng sẽ đến bệnh viện đi xem con trai giải phẫu. Nhưng còn chưa xuống núi đã bị cảnh sát vây bắt.


Cô ta như phát điên, giãy giụa thét chói tai: "Để tôi đi xem con trai tôi, để tôi đi xem con trai! Con trai tôi còn đang phẫu thuật, để tôi đi gặp nó! Các người thả tôi ra......"


Lâm Bắc Việt tìm thảm mỏng đắp lên cho Diệp Thanh, xuống xe, đi về phía Lý Lệ Quỳnh.


Sắc mặt anh bình tĩnh, nói với Lý Lệ Quỳnh: "Thận của Vu Hiểu Tiệp không hề tương thích với con trai cô. Cô bị Vu Hạo Lâm lừa rồi."


Lý Lệ Quỳnh cứng đờ, dáng vẻ điên cuồng như bị dừng hình. Giây tiếp theo, cô ta hỏi: "Anh nói cái gì? Anh là ai?"


Lâm Bắc Việt nói: "Tôi là pháp y của phòng thí nghiệm pháp y học trọng điểm thủ đô, Lâm Bắc Việt." Anh lạnh nhạt nói tiếp: "Tôi đã kiểm tra nhóm máu của Vu Hiểu Tiệp cùng con trai cô, căn bản không giống nhau —— cô hẳn là nghe hiểu được tôi đang nói cái gì."


"Không có khả năng —— không có khả năng ——" Lý Lệ Quỳnh lắc đầu, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, "Các người đều đang lừa tôi...... Bây giờ tôi phải gặp con trai tôi, nó còn ở bệnh viện Đông Nhân giải phẫu, bác sĩ khoa ngoại tốt nhất trên trấn đang cứu nó......"


Sắc trời tối sầm, trong rừng cây âm u, đèn xe chiếu sáng đến một mảnh trắng bệch.


Thái độ Lâm Bắc Việt lạnh nhạt, anh nói với Lý Lệ Quỳnh: "Vu Hạo Lâm bị nghi ngờ có liên quan đến việc giết người, cắt cả ngoại âm và ngực của phụ nữ, sau khi bị cảnh sát phát giác đã trốn đi —— nhưng mà," Lâm Bắc Việt cười lạnh, "Hắn đi không được bao xa đâu."


Mia: Cố cho xong một vụ án, dài quá đi mà

Bình Luận (0)
Comment