Đêm đã về khuya, đèn đóm lập lòe. Khi người dân sống ở khu gần đó sắp chìm vào giấc ngủ cũng là lúc các quán karaoke và massage chân ăn nên làm ra nhất. Kể cả chuyện làm ăn của tiệm cắt tóc và trang điểm trên phố này cũng rất khá khẩm. Đám phụ nữ diện đồ mát mẻ tối nào cũng tới gội đầu tạo kiểu tóc rồi trang điểm một lớp dày cộp lộng lẫy hòng chau chuốt hình ảnh bản thân thật lung linh để “tiếp” được nhiều khách hơn. Dù sao bọn họ cũng là khách VIP của mấy tiệm cắt tóc trang điểm khu này, làm tấm thẻ tháng chẳng mất bao tiền.
Tiệm trang điểm Trân Trân ở góc phố chen chúc đầy đám con gái ăn mặc khêu gợi, cửa tiệm rộng mười lăm mét vuông vô cùng đông đúc, rộn đầy tiếng phụ nữ buôn chuyện với nhau.
"Trân Trân, bao giờ mới đến lượt tôi thế?” Lộ Lộ hỏi.
“Đợi đi.” Giang Ánh Nghê không kiên nhẫn đáp, chẳng buồn ngước lên. Cô đang vội đánh má hồng cho Lệ Bình để đôi má trắng như tuyết của cô ta chuyển sang trắng hồng nom đáng yêu hẳn.
Thật ra Trân Trân không phải là tên của Giang Ánh Nghê mà là tên gọi thân mật của chị ruột cô: Giang Ánh Trân. Nhưng cánh chị em tới Tiệm trang điểm Trân Trân đều tưởng Giang Ánh Nghê tên là Trân Trân, nên chẳng ai buồn nghĩ mà toàn gọi cô như thế. Giang Ánh Nghê chưa từng đính chính chuyện này, dần dà cũng coi “Trân Trân” là tên mình luôn.
Lệ Bình nhanh chóng được trang điểm xong, lắc mông giẫm đôi cao gót màu đen lộp cộp đi vào tòa nhà Thời Đại Vàng phía đối diện chuẩn bị ca hát.
Ghế dựa còn nóng hổi mà Lộ Lộ đã ngồi xuống ngay. Cô nàng chỉ vào đống chai lọ trên bàn bảo: “Đánh phấn mỏng thôi, dạo này trán tôi đang nổi mụn.”
“Hãng phấn này bay nhanh lắm, đánh mỏng không giữ được.” Giang Ánh Nghê bịt khẩu trang, xõa tóc mái, cả khuôn mặt chỉ lộ mỗi đôi mắt. Đôi ngươi lạnh lùng hờ hững liếc nhìn khuôn mặt mộc chi chít mụn của Lộ Lộ trong gương.
“Thế cô cứ đánh đậm đi.” Lộ Lộ bĩu môi: “Tôi không muốn mới làm một lần thì phấn trên mặt đã bay sạch đâu. Khuôn mặt mộc này sợ sẽ dọa bọn đàn ông kia xìu mất.”
Giang Ánh Nghê lẳng lặng cười dưới lớp khẩu trang màu xanh nhạt như thể vừa nghe xong một câu chuyện tiểu lâm nhạt thếch. Lúc làm việc cô có thói quen đeo khẩu trang, từ khi mở tiệm trang điểm Trân Trân, chẳng có mấy khách hàng từng trông thấy mặt cô. Vì đám gái này rất thích hút thuốc, thường hay vừa xếp hàng đợi trang điểm vừa hút thuốc chuyện gẫu với nhau khiến cái tiệm tí hin mười lăm mét vuông này mù mịt khói thuốc.
“Chạy thành tích cuối năm vất quá đi mất.” Lộ Lộ mân mê bộ móng mới làm, huơ năm ngón tay dày dạn gió sương ra khoe với Giang Ánh Nghê: “Bốn mươi tệ đấy, đẹp không?”
“Bình thường” Giang Ánh Nghê nhận xét đúng trọng điểm: “Cô rảnh tiền thì lo dưỡng da tay đi, chí ít cũng nên xài kem dưỡng loại tốt một chút."
"Tay rửa rách cả da, dưỡng thì ích gì.” Lộ Lộ nói với giọng chán ghét: “Ngày nào tan làm, mệt mấy tôi cũng phải tắm, chỉ ước tắm tróc luôn một lớp da ra.”
“Tôi cứ tưởng bọn cô không để bụng chuyện ấy - chứ.” Giang Ánh Nghê thành thạo dán mi giả cong vút cho Lộ Lộ, lại chuốt một lớp mascara cố định rồi nói: “Có điều xong xuôi tắm rửa cẩn thận cũng phải, đỡ lo nhiễm bệnh.”
“Tôi phát hiện miệng cô chẳng đời nào thốt được lời nào hay ho. Gì mà không để bụng chuyện ấy hả, chẳng lẽ làm điểm không xứng bàn chuyện vệ sinh à?” Lộ Lộ giỡn một câu xanh rờn, tiện tay móc chiếc bật lửa trong túi ra châm điếu thuốc dởm, nhả một vòng khói khiến hình ảnh hiện trong gương dần trở nên mông lung, bao gồm cả khuôn mặt xa lạ của chính cô nàng sau khi trang điểm đậm.
Giang Ánh Nghê đậy nắp ống đựng mi cẩn thận, cười nhạt: “Tôi nói làm điểm không xứng bàn chuyện vệ sinh bao giờ. Hai chúng ta như nhau cả thôi.”
“Cô có hành nghề giống bọn tôi đâu.” Lộ Lộ vươn tay dí đầu thuốc vào bức tường mục nát của tiệm để dập khói.
Giang Ánh Nghệ ấn vai Lộ Lộ xuống: “Đừng lộn xộn, để tôi kẻ mắt cho cô.”
“Nhẹ tí chứ chị Trân.” Lộ Lộ cười cợt nhả: “Vừa rồi làm người ta đau quá đi mất.”
Giang Ánh Nghê cười, cất giọng uể oải: "Trang điểm xong rồi đấy, cút xa chút cho bà. Người tiếp theo ngồi vào đây.”
Trang điểm liên tục cho đám gái đến một giờ sáng thì hầu như không còn khách đến nữa.
Giang Ánh Nghê ngáp dài một cái đến chảy cả nước mắt. Cô dọn dẹp mớ chai lọ trên bàn trang điểm qua loa, quét sạch sẽ tàn thuốc và rác rưởi dưới đất rồi vứt rác vào chiếc thùng xanh lam bên ngoài tiệm.
Không khí ngoài trời se se lạnh mà trong lành, bóng đêm quyến rũ nao lòng người. Bầu trời đen kịt trống trải, đường phố vắng tanh, chỉ có cái quán “không đứng đắn” phía đối diện là bật đèn sáng trưng như chẳng có đêm.
“Mẹ kiếp!”
Giang Ánh Nghê vươn vai khoan khoái chửi một tiếng. Có vài người sẽ dùng nụ cười bày tỏ niềm vui, nhưng cô thì không. Cô thường dùng câu chửi thề để bày tỏ suy nghĩ trong lòng.
Giang Ánh Nghê vừa dứt miệng đã trông thấy Lệ Bình ăn mặc hớ hênh lảo đảo chạy khỏi quán karaoke Thời Đại Vàng, đang vịn một cây ngô đồng già cúi đầu nôn mửa.
Cảnh này trông hơi tởm. Giang Ánh Nghề vội xoay người quay lại tiệm trang điểm.
Ít phút sau, Lệ Bình run rẩy đi vào tiệm trang điểm, nghẹn ngào nói: "Trân Trân, tôi xin ly nước với.”
“Uống đi." Giang Ánh Nghê cúi đầu lướt điện thoại,chẳng buồn ngó khuôn mặt ảm đạm của Lệ Bình, chỉ hỏi: “Trong máy lọc nước còn nước không?”
“Còn.” Lệ Bình gắng gượng chịu đau cúi người xuống, lấy một chiếc ly nhựa kém chất lượng trong khay chỗ máy lọc nước, rót một ly nước có nhiệt độ phòng. Dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng rát cháy khiến Lệ Bình thấy như vừa lấy lại nửa cái mạng.
“Tối nay lại bị gã nào tẩn cho thế?" Giang Ánh Nghê cất điện thoại vào túi, quay lại nhìn tình trạng thê thảm của Lệ Bình, không kìm được mà lại nổi khùng: “Mẹ kiếp, trán cô toác cả ra rồi, cứ chảy máu thế này thì đi tong cái mạng mất. Để tôi gọi 120 cho cô.”
*120: Số cấp cứu bên Trung Quốc.
“Đừng gọi 120.” Lệ Bình ngăn lại: “Giờ người tôi tanh lòm dơ chết đi được, tôi không muốn tới bệnh viện đâu.”
“Điên chắc.” Giang Ánh Nghê trợn trắng mắt nhìn cô ta: “Mạng sống quan trọng hay thể diện quan trọng hả?”
“Đương nhiên là thể diện quan trọng.” Lệ Bình nghiến răng đáp: "Nếu không vì mấy món đồ hiệu đó thì tôi đâu làm nghề này.”
“Thế cô đi chỗ khác chờ chết đi, đừng chết trong tiệm tôi.” Giang Ánh Nghề giở giọng sừng sộ: “Tốt nhất là qua tiệm karaoke mà chờ chết, để cảnh sát tiện thể bắt con mụ khốn nạn đi luôn.”
Người bị mắng là “con mụ khốn nạn” chính là má mì của Thời Đại Vàng. Có rất nhiều ả gái ngành đều gọi mụ ta như thế sau lưng giống Lệ Bình. Biệt danh xấu xí này là do Giang Ánh Nghê đặt cho mụ ta.
“Bây giờ tôi không quay lại quán karaoke được.” Lệ Bình ôm vết thương trên trán, máu ồ ạt theo hai cánh tay khô gầy của cô ta chảy xuống dưới, nhìn cảnh này lúc hơn một giờ sáng có hơi khiếp vía. Lệ Bình nói: “Tối nay ông chủ Vương uống quá chén nên muốn dồn tôi vào chỗ chết. Tôi thật sự không chịu nổi đành phải bỏ chạy, Lộ Lộ đi hầu ông chủ Vương thay tôi rồi. Giờ mà quay lại quán karaoke thì chẳng những ông chủ Vương sẽ xử tôi mà con mụ khốn nạn kia cũng trút giận lên đầu tôi mất, mụ đang nổi cơn tam bành đấy.”
Chịu tội cả đêm để đổi lấy một chiếc túi LV nhái cao cấp, ban ngày là một người đẹp nở mày nở mặt trong thành phố, tối đến lại chịu kiếp người không ra người, ma chẳng thành ma. Trong xã hội này, rốt cuộc ai đáng bị cười chê đây? Hình như người ta toàn nhạo lũ nghèo chứ có ai quở đám đi đâu.
Đúng là mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới luôn. Ngay cả Lộ Lộ cũng không đỡ nổi ông chủ Vương quá chén kia, lão mặt dày ỷ say làm bậy, mặc nguyên quần áo xốc xếch xông ra khỏi Thời Đại Vàng, xăm xăm đi về phía Tiệm trang điểm Trân Trân, vừa đi vừa hùng hổ quát tháo: "Mày cút ra đây! Con điểm kia, đêm nay ông phải thịt mày bằng được!”
Da đầu Giang Ánh Nghê tê rần, điều tệ nhất khi làm việc ở phố đèn đỏ chính là đây: Dễ bị đám gái này liên lụy.
Lệ Bình ôm đầu, chẳng biết trốn vào đâu trong cái tiệm cỏn con mười lăm mét vuông này, mà ông chủ Vương say khướt đi bước một chân vào tiệm.
Bỏ mẹ rồi. Giang Ánh Nghê muốn dâng Lệ Bình cho ông chủ Vương phút cho rồi, để hai cục nợ này có thể lăn bao xa thì bao. Nhưng trán Lệ Bình đang bị thương nặng, nếu còn bị ông chủ Vương hành hạ nữa thì... thật không dám tưởng tượng.
“Trân Trân... Cứu tôi với.” Lệ Bình run bần bật.
“Ông chủ Vương, ông đừng nổi giận." Giang Ánh Nghê nở nụ cười giả lả, ôn tồn khuyên bảo: “Lệ Bình rõ không biết điều nên mới dám đắc tội ông.”
“Bảo nó cút ra đây.” Ông chủ Vương đã mất hết kiên nhẫn, phả một miệng nồng nặc mùi rượu vào mặt Giang Ánh Nghê: “Mày đừng cản lối tao."
“Còn chưa cút lại đây.” Giang Ánh Nghê quát Lệ Bình, kéo cô ả tới trước mặt ông chủ Vương rồi quăng một cái tát lệch mặt cô ta: “Á à con đĩ! Mày dụ dỗ bạn trai tạo chưa đủ mà giờ còn dám đắc tội ông chủ Vương nữa! Mày muốn chết sớm hả?”
Cái bạt tai này kêu rất vang, vang đến độ khiến ông chủ Vương đang say rượu quậy càn tỉnh như sáo ngay.
“Mẹ kiếp, lần trước bạn trai tao vừa lang chạ với mày về là dính bệnh tình dục ngay!" Giang Ánh Nghê bừng bừng cơn giận kể với ông chủ Vương: “Vì muốn mua túi LV mà con đĩ này nó không từ thủ đoạn nào, đã mắc bệnh tình dục còn giấu giếm, khăng khăng ra ngoài kiếm khách! Ông đừng ngủ với nó như bạn trai tôi.”
Ông chủ Vương nghi ngờ nhìn Giang Ánh Nghê và Lệ Bình, ánh mắt lướt tới lướt lui giữa hai người họ.
“Có mỗi chuyện quỳ xuống xin lỗi người ta mà mày cũng không biết à?” Giang Ánh Nghê lại tát Lệ Bình một cái, lần này cô ra tay còn tàn nhẫn hơn lần trước khiến lòng bàn tay tê rần.
Lệ Bình ôm bên má sưng đỏ, quỳ xuống nhận lỗi: “Ông chủ Vương, em sai rồi, em sai rồi...”
“Con khốn!” Ông chủ Vương đạp Lệ Bình một cái rồi hùng hổ mà buồn bực quay lại Thời Đại Vàng, tính bảo má mì đổi một cô ả sạch sẽ cho lão.
Dù hai cái tát đau cỡ nào cũng tốt hơn sự tra tấn của ông chủ Vương. Lệ Bình hiểu rõ điều này nên dù ngoài miệng không nói cảm ơn nhưng lại ngầm hiểu Giang Ánh Nghê vừa giải vây cho mình.
Lệ Bình lảo đảo toan đứng dậy nhưng trời đất quay cuồng trước mắt, không chịu nổi mà té xíu.
Một chiếc Ford trắng có số đuôi 68 lướt ngang tiệm trang điểm, Giang Ánh Nghê nhận ra chiếc xe này. Vào những tối tiệm neo khách, cô thấy nhàm chán sẽ quan sát xe chạy ngang cửa. Chủ chiếc Ford trắng này là khách quen của phố đèn đỏ.
Giang Ánh Nghê đuổi theo, vẫy tay với chiếc Ford trång.
Chủ xe dừng lại, vặn cửa sổ bên ghế lái xuống, ló đầu ra không kiên nhẫn hỏi: “Gì thế?”
“Cần đưa người đi viên, gấp lắm, tôi sẽ trả tiền.”
Giang Ánh Nghê vội nói.
“Trả bao nhiêu?” Chủ xe hỏi với giọng cà lơ phất phơ.
"Anh ra giá đi.” Giang Ánh Nghê thầm nhủ, dù sao lúc đấy cũng là Lệ Bình trả.
“500.” Chủ xe giơ tay làm dấu.
“Mả mẹ anh.” Giang Ánh Nghê tức giận quay đầu chạy về, quyết định vẫn nên gọi 120 chờ xe cứu thương đến... Thế thì phải đợi ít nhất nửa tiếng vì chỗ này cách bệnh viện rất xa. Từng có một cô nàng gặp chuyện giống Lệ Bình, bởi không cứu kịp mà mất mạng.
Chủ xe đẩy cửa bước xuống, cặp chân dài mới rảo mấy bước đã đuổi kịp Giang Ánh Nghê: “Thôi, không lấy tiền, tôi làm chuyện tốt tích đức.”
Giang Ánh Nghê ngạc nhiên ngoảnh lại nhìn anh.