Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 15

Ánh hoàng hôn nhuộm đẫm khoảnh trời hẹp nơi đây. Lúc chiếc cửa cuốn bị đẩy lên, chẳng có gì bất ngờ khi tiếng chát chúa lại rít lên khiến người đi ngang phải liếc nhìn như mọi khi. Giang Ánh Nghê đã quá quen với âm thanh này. Cây ngô đồng trước cửa tiệm trang điểm là già lắm rồi, mỗi độ gió thổi lại khiến lá rụng đầy chân cô.

Phố đèn đỏ nếu chưa đến đêm thì sẽ không lộ vẻ phồn hoa. Nó chỉ là tòa thành đổ nát vào ban ngày, Giang Ảnh Nghê chợt nghĩ ra cách ví von như vậy.

“Ổ, hôm nay cô là người tới sớm nhất à?” Cô vừa mở cửa vừa trêu Lệ Bình có đôi mắt phượng hẹp dài: “Hiếm lắm à nha.”

“Đương nhiên hôm nay tôi là người tới sớm nhất rồi.” Lệ Bình cười ma mãnh, ghé sát người Giang Ánh Nghê ngắm nghía: “Tôi muốn xem trên người cô có dấu hôn không, có ma mới tin đêm qua cô và Cổ Thành không hề làm gì”

“Thế cô cứ từ từ mà xem.” Giang Ánh Nghê cũng cười hỏi: “Có cần tôi cởi cả áo ngực ra cho cô kiểm tra không?"

Lệ Bình không tìm thấy bất cứ dấu vết khả nghi nào trên người Giang Ánh Nghê, giở giọng tiếc rẻ: “Khó tin thật đấy. Một gã khách chơi và một con yêu tinh ở bên nhau mà lại không làm gì... Hai người trong sáng quá, trong sáng đến phi logic...”

Giang Ánh Nghề giục: “Mau ngồi xuống trang điểm đi, lát nữa đông khách lắm.”

Đám chai lọ trên bàn trang điểm đều sắp trơ đáy. Ví như hộp phấn tán mười lăm tệ, hay lọ nhũ mắt đơn sắc năm tệ. Lúc trang điểm cho Lệ Bình, có lúc Giang Ánh Nghê lơ đễnh nghĩ: Hôm nay Hoa Hồng vẫn không tới tiệm trang điểm.

Hình như Lệ Bình cũng nghĩ giống cô, không mặn không nhạt nói: “Trước kia chẳng phải Hoa Hồng luôn đến sớm nhất à? Mấy hôm nay sao nó không sợ vụt mất cái danh đầu tiên? Hay là vì chuyện lần trước mà nó ghim cô nhỉ?Tôi thật chả hiểu nổi, người khác không bắt nó làm gì mà còn trả tiền thì cớ gì nó còn bất mãn? Nếu đổi lại là tôi thì tôi nằm mơ còn cười ấy chứ.”

Vì cô ở đó mến mộ Cổ Thành. Thứ tình cảm như mến mộ còn đáng sợ hơn cả thích và yêu, vì nó vốn định sẵn sự bất bình đẳng.

Giang Ánh Nghê thấy lòng rối bời, cô không ghét nổi một tình địch như Hoa Hồng.

Trang điểm cho Lệ Bình lâu hơm bình thường khiến Giang Ánh Nghê phát hiện rãnh cười của cô nàng đã hơi sâu. Lệ Bình từng nói cô ta mới 26 tuổi. Đám gái ở đây hẳn không chịu khai tuổi thật, ai nấy đều lõi đời, có thể nhìn thấu lời nói dối của nhau nhưng không buồn vạch trần.

Đám gái lục tục kéo vào tiệm đông hơn, Hoa Hồng và Tiêu Tịnh vừa nói vừa cười cùng nhau đi vào.

Giang Ánh Nghê liếc nhìn Hoa Hồng qua gương trang điểm. Hôm nay trông Hoa Hồng có vẻ dịu dàng trang nhã hơn hẳn đám gái ngành thô lỗ kệch cỡm kia, bởi vậy khí chất cũng thanh cao hơn

chút.

“Cuối cùng mày cũng tới.” Lệ Bình đã trang điểm xong, sừng số chặn Hoa Hồng lại, bày thế bắt nạt người khác, cười khẩy hỏi: “Không sợ mất lượt đầu nữa à?”

Hôm nay đuôi mắt Lệ Bình được Giang Ánh Nghê vẽ thêm một nốt ruồi khiến khí chất cô ta hơi khác bình thường.

Hoa Hồng dịu giọng khen: “Chị Lệ Bình, hôm nay chị trang điểm đẹp quá.”

“Mày cũng thấy đẹp à?” Lệ Bình nhướng mày: “Thể có muốn tranh thủ cầm điện thoại chụp mặt tao rồi kéo thêm vài khách sau lưng giúp tao luôn không?”

Mặt Hoa Hồng hơi biến sắc, cô ở gắng gượng cười nói: “Kỹ thuật chụp ảnh của em có ra gì đâu, mấy tấm ảnh chị Lệ Bình đăng trong vòng bạn bè đủ hút đàn ông rồi.”

Lộ Lộ ngồi cạnh cũng sẵn tới chơi trò tung hứng với Lệ Bình: “Hoa Hồng, chắc mày biết giấy không gói được lửa chứ hả? Bình thường mọi người luôn coi nhau như chị em, mày đâm sau lưng người khác như vậy mà mày vẫn kê cao gối ngủ ngon được à?”

Tiêu Tịnh khá ngu ngơ nên vẫn chưa hiểu mấy người này rất cuộc đang nói gì đành lặng lẽ hỏi Phàm Phàm đầu đuôi câu chuyện.)Bầu không khí trong tiệm trang điểm hơi khác lạ, một bên là đám gái thì thầm hóng hớt với nhau, bên kia là cuộc đấu đá của Hoa Hồng với Lệ Bình và Lộ Lộ.

“Hai chị đang nói gì vậy?” Hoa Hồng nổi nóng: “Tôi đâm sau lưng ai? Bình thường tôi ăn ở ra sao mấy người không rõ chắc?”

“Buồn cười lắm nữa.” Lệ Bình cười khẩy: “Chắc mày biết rõ lý do Trân Trân đột nhiên bị sếp Vương gọi tới xin lỗi phạt rượu hơn tụi tao chứ hả?”

Lộ Lộ tiếp lời ngay: “Đừng hòng già mồm cãi láo. Trước kia mày đã lươn lẹo sẵn rồi, đúng là đồ dối trá. Có giỏi thì chúng ta tới ba mặt một lời với má Khâu để mụ ta nói xem rốt cuộc có phải mày giở trò không!”

Hoa Hồng làm bộ tủi thân: “Trước kia tôi lươn lẹo bao giờ? Sao cô ngậm máu phun người thế hả Lộ Lộ? Cô ý cấp cao hơn tôi nên tùy tiện khinh người à!"

“Bà mày khinh mày thật đấy con ạ, làm đĩ mà vờ vịt lắm, cũng chả nghĩ xem có giả làm gái ngoan ngây thơ thì cũng chả đến lượt cái loại dơ dáy như mày!” Lộ Lộ huých vào vai Hoa Hồng khiển ở đâm phải bức tường cứng ngắc đằng sau.

“Hôm nay cô bị điên à?” Hoa Hồng không chịu thua, giơ tay túm tóc Lộ Lộ. Đám gái này hễ cương lên là đánh nhau ngay được.

Giang Ánh Nghê thấy phiền bèn kéo hai cô ở sắp sửa lao vào nhau ra, phán một câu xanh rờn: “Thấy ngứa mắt nhau thì ra đường mà đánh, đừng có gây chuyện trong tiệm tôi! Còn cô nữa Hoa Hồng, tôi hỏi cô một câu, vụ sếp Vương có phải do cô giở trò không?”

Hoa Hồng nhìn thẳng vào mắt Giang Ánh Nghê. Đây là lần đầu tiên cô ở đối mặt với Giang Ảnh Nghê lâu thế kể từ lúc tới tiệm này trang điểm. Màu mắt Giang Ánh Nghê nhạt như hổ phách trong suốt.

“Phải.” Hoa Hồng trông thấy chiếc Lamborghini màu đỏ đỗ ngoài tiệm trang điểm bỗng phá lên cười, ngạo nghễ hỏi: “Phải thì sao hả? Cô làm gì được tôi nào?”

“Tôi chẳng làm gì được cô hết.” Giang Ánh Nghê nói: “Chỉ thấy ghét cô thôi. Từ nay về sau tôi sẽ không trang điểm cho cô nữa.”

“Thế thì khỏi trang điểm, sau này có lẽ tôi cũng không cần trang điểm ở cái tiệm rách của cô nữa.” Hoa Hồng nở nụ cười lả lơi với Giang Ánh Nghê, nói đúng hơn là, không phải với Giang Ánh Nghê mà với gã đàn ông đang đi tới đằng sau Giang Ánh Nghê.

“Hoa Hồng, bọn họ bắt nạt em à?” Gã nọ rảo bước vào tiệm trang điểm, tiến về phía Hoa Hồng đang bị đám gái bu quanh.

Toàn bộ những người khác đều biến thành kẻ ác, chỉ có Hoa Hồng là hoá thân bé thỏ trắng yếu đuối đáng thương còn gã đàn ông đến giải cứu cô ả thì nhập vai anh hùng.

“Đám gái ác” đồng loạt quan sát gã đàn ông này. Gã tầm 30 tuổi, khuôn mặt không đẹp cũng chẳng - xấu, được cái ăn mặc sang trọng xa hoa với bộ vest cao cấp nhãn Armani phối với đôi giày da Berluti, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu. À, còn cả chiếc siêu xe phô trương gã đậu ngoài cửa tiệm trang điểm nữa... Chiếc xe này dù là hàng secondhand thì vẫn có giá cắt cổ.

Hoa Hồng cứ như đã quên béng trận ẩu đả vừa rồi, ôn tồn đáp tỉnh bơ: “Không có đâu sếp Hàn, em đang giỡn với mấy chị em ấy mà.”

“Không có thì tốt.” Gã khinh miệt quét mắt nhìn đám điểm khắp phòng: “Tốt nhất là không có.”

“Mình đi nhé?” Giọng Hoa Hồng thân mật và cung kính rất vừa phải.

“Tối nay em muốn đi đâu ăn?” Gã kia hỏi: “Tới nhà hàng Lệ Hoa hay tới khu Kim Hồ?”

“Tùy anh quyết ạ.” Hoa Hồng kéo gã, vặn vẹo eo thon đi khỏi tiệm trang điểm, ngay đến cái bóng trông cũng đắc ý... À không, phải là hãnh diện mới đúng.

Sau khi chiếc Lamborghini khuất dạng, rốt cuộc cũng có một cô nàng mở miệng hỏi: “Gã ban nãy là ai thế? Sao chưa gặp trong Thời Đại Vàng bao giờ?”

“Là Hàn Kỳ Quang, một gã con nhà giàu có tiếng ở Vũ Hán. Bố gã là sếp tổng của tập đoàn Hàn Thị.” Phàm Phàm vốn rành chuyện nhất đám kể: “Trước kia Hàn Kỳ Quang ra nước ngoài nhiều năm, gần đây mới về nước. Đêm qua gã mới tới Thời Đại Vàng, bảo má Khâu lựa cho gã ả nào thổi kèn ngon tỉ. Lúc ấy mấy chị em hạng sang đều vào xếp hàng cho gã chọn, chỉ có Lệ Bình và Lộ Lộ đang hầu sếp Vương uống rượu nên không tới. Má Khâu bèn phá lệ cho Hoa Hồng tới thử một lần. Chẳng ngờ cậu chủ Hàn rất hài lòng về kỹ năng của Hoa Hồng bèn bảo muốn bao Hoa Hồng hai tháng. Bây giờ Hoa Hồng không cần tới Thời Đại Vàng làm nữa, má Khâu là bên dắt mối cũng kiếm được một khoản hoa hồng kếch xù.”

Thì ra hôm nay Lệ Bình và Lộ Lộ kiếm chuyện với Hoa Hồng không hẳn là vì muốn ra mặt trút giận giùm Giang Ánh Nghê, hoặc nói chính xác hơn là họ không định ra mặt trút giận giùm cô gì cả.

Chẳng qua là họ thấy ghen ăn tức ở thôi. Con điểm xoàng Hoa Hồng dám nhân lúc bọn họ vắng mặt để thừa cơ nhặt được món hời lớn, bỗng dưng được một gã con nhà giàu để mắt đến rồi bao suốt hai tháng liền. Mọi thứ ăn mặc tiêu xài của Hoa Hồng trong hai tháng này sẽ khác hẳn trước kia, ví như trước kia bữa tối của cô ả là bịch bánh soda cracker và một hộp sữa chua vị táo, mà hôm nay lại là bữa tiệc linh đình dưới ánh nền trong nhà hàng Lệ Hoa.

Đám gái đứng đây không đứa nào là không kèn cựa với Hoa Hồng. Ai mà không muốn trèo cao hưởng vinh hoa phú quý? Ai mà không muốn sống dâm dục xa hoa hai tháng trời?

Mặt Lệ Bình và Lộ Lộ đều nhăn như khỉ, nhưng mặt của Giang Ánh Nghê trông còn tệ hơn cả họ.

Toàn thân Giang Ánh Nghê đều lẩy bẩy, nhưng chỉ có mỗi cô biết mình đang run rẩy vì tức giận.

“Trân Trân, cô sao thế, thấy khó chịu ở đâu à?” Tiêu Tịnh quan tâm hỏi: “Có phải dạo này trở trời nên bị cảm không?”

“Không sao.” Giang Ánh Nghê cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Người tiếp theo mau tới đây trang điểm.”

Đến rạng sáng, cuối cùng tiệm trang điểm cũng có thể đóng cửa. Trong mấy tiếng trước, hầu như đám gái đều bàn tán về Hoa Hồng và cậu chủ Hàn. Bọn họ mỉa mai trào phúng Hoa Hồng rất dữ dội.

Giang Ảnh Nghê không buồn để tâm rốt cuộc họ nói gì, trong đầu cô quanh đi quẩn lại chỉ có cái tên nghiệp chướng “Hàn Kỳ Quang" kia.

Hàn Kỳ Quang là kẻ thù của Giang Ánh Nghê.

Giang Ánh Nghê có một người chị lớn hơn cô tám tuổi tên là Giang Ánh Trân. Mười một năm trước, lúc Giang Ánh Nghê lên 8 thì Giang Ánh Trân 16 tuổi, là độ xuân thì rộ nở.

Giang Ánh Trân 16 tuổi mắc bệnh trầm cảm nặng, không lo học hành gì, chỉ thích ru rú trong phòng trang điểm. Thật ra chị rất đẹp, còn đẹp hơn Giang Ánh Nghê nhiều, nhưng chị lại ghét bỏ bản thân, thậm chí còn vì ghét bỏ mà có khuynh hướng tự ngược

dãi chính mình.

Lúc Giang Ánh Trân học lớp Mười thì bị gã khóa trên lớp Mười Hai là Hàn Kỳ Quang cưỡng hiếp. Xong chuyện, Hàn Kỳ Quang cho chị rất nhiều tiền hòng bắt chị giữ kín chuyện này. Giang Ánh Trân thấy nhiều tiền như vậy đành khuất phục. Chị rất cần tiền vì hoàn cảnh gia đình tồi tệ thối nát. Chị không muốn ở nhà thêm một ngày nào nữa, chỉ mong tích cóp đủ tiền để bỏ đi biệt xứ

Sau đó Giang Ánh Trân nhiều lần thỏa hiệp và khuất phục Hàn Kỳ Quang, để mặc gã giày xéo. Mãi đến kỳ nghỉ hè oi bức năm lớp Mười Một, Giang Ánh Trân phát hiện mình có thai ngoài ý muốn.

Người nhà nhanh chóng biết chuyện, bố mẹ mắng mỏ chị, dùng những từ ngữ dơ dáy đê tiện nhất để sỉ nhục chị.

Cuối cùng Giang Ánh Trân tới một phòng khám nhỏ để phá thai. Hôm đó, người đi cùng chị tới phòng khám là dứa em gái tám tuổi. Giang Ánh Trân nằm trên giường bệnh trong phòng khám nhỏ dơ dáy, còn em gái thì đứng ngoài hành lang sặc mùi máu tanh bẩn thỉu chờ đợi trong nỗi sợ hãi.

Ngày hôm đó, Giang Ánh Trân và Giang Ánh Nghệ đều cảm nhận rõ mồn một “mạng người như cỏ rác” là như thế nào, chẳng hạn như đứa bé còn chưa kịp chào đời đã bị bóp nát thành bãi máu thịt nhầy nhụa kia.

Giang Ánh Nghệ thở dài, tắt bóng đèn mờ đi.

Cô không dám hồi tưởng lại những chuyện xảy đến sau đó.
Bình Luận (0)
Comment