Tập đến khi nắng gắt nhất thì Giang Ánh Nghê bỏ cuộc. Cô quyết định sau này vẫn nên học lái xe với thầy Tăng, bỏ mộng Cổ Thành dạy riêng cho cô thì tốt hơn. Yêu cầu của Cổ Thành quá hà khắc, Giang Ánh Nghê không tàu nào hoàn thành nổi, có người nào mới học mà đạt thành tích “100% chính xác” chứ? Gắng qua cửa đã tốt lắm rồi.
“Không muốn tập nữa.” Cô rút chìa khóa xe, uể oải đưa cho Cổ Thành: “Em mệt.”
Cổ Thành hỏi cô: “Em tự thấy mình chạy thế nào?”
“Tàm tạm.” Giang Ánh Nghê ỉu xìu đáp: “Càng tập càng tệ, chẳng thà nghỉ tập về ngủ cho lành.”
“Mới đầu em lái không tồi, sau càng tập càng tệ là do em mất tập trung, bắt đầu sốt ruột không chịu nghĩ kỹ xem mỗi bước nên làm gì và làm thế nào mới tốt.” Cổ Thành bình tĩnh nói: “Mệt thì nghỉ năm phút rồi tập tiếp, đến lúc đó không được phép phân tâm nữa.”
Excuse me… Nghỉ năm phút? Tập lâu như vậy mà cho người ta nghỉ có năm phút?!
“Từ giờ em không muốn học lái xe với anh nữa.” Giang Ánh Nghê dẩu môi như chú vịt con mất hứng: “Anh đòi hỏi cao quá, em không cách nào hoàn thành được. Hơn nữa lúc anh dạy em chẳng hiểu sao em cứ thấy căng như dây đàn ấy. Trước kia em học lái xe với thầy Tăng đâu thấy căng thẳng thế bao giờ. Dù sao… dù sao hôm nay em không muốn tập nữa, em muốn về nghỉ.”
Cổ Thành bị cô chọc cười: “Sao em lại căng thẳng? Chẳng phải em to gan lắm à, sợ bị anh mắng hả?”
“Không phải sợ bị anh mắng, mà là, mà là thấy anh dạy nghiêm túc quá nên lúc tập lái em không dám phạm lỗi vì không muốn làm anh thất vọng. Ai ngờ càng tập càng rối, áp lực tâm lý lớn quá chừng luôn.” Giang Ánh Nghê cụp mắt cúi đầu nhìn hoa văn của chiếc quần ống rộng: “Em không gạt anh đâu, anh đừng có cười em.”
Mấy lời này… cô càng nói nghe càng trẻ con. Ừm, tuy bình thường cô nhóc này rất hay giở trò nhưng bản chất vẫn là đứa bé ngoan.
“Nếu hôm nay em không muốn tập nữa thì về nghỉ đi.” Cổ Thành nói: “Ngày mai tới tập sớm một chút.”
“Ngày mai em không muốn anh dạy nữa.”
Vừa dứt lời mới nhận ra câu này nghe có phần hờn dỗi và nhõng nhẽo.
“Không muốn thật hay giả đấy?” Cổ Thành hỏi.
“Thật mà.” Giang Ánh Nghê chán nản nói: “Em học dở quá, không xứng để anh đích thân chỉ dạy.”
Cổ Thành bật cười: “Thế giờ chở em về à?”
“Thôi, em bắt xe buýt về.” Giang Ánh Nghê chưa nói xong thì đã trông thấy Trịnh Tử Sam đi sang đây. Trời quá nóng, chiếc áo sơ mi trắng đẫm mồ hồi áp sát vào thân hình gầy gò khiến cậu ta trông như một cái cây đang lớn.
Giang Ánh Nghê vội nói “Em đi trước nhé” rồi đẩy cửa bước xuống xe, vội vàng đi tới chỗ Trịnh Tử Sam.
Hình như cô… gấp không chờ nổi muốn đi về cùng Trịnh Tử Sam thì phải.
Cổ Thành bỗng thấy cáu điên người. Không ngờ một gã đàn ông ngoài 30 như anh lại bị một cô nhóc 20 tuổi chơi. Cô nhóc này không chỉ gạ gẫm anh mà còn gạ cả những kẻ khác, thậm chí còn trắng trợn “bắt cá hai tay” ngay trước mặt anh.
Giang Ánh Nghê chặn Trịnh Tử Sam lại: “Cậu tập lái xong chưa? Hôm nay mình về chung đi.”
Trịnh Tử Sam được quan tâm mà ngỡ ngàng: “Ừ, được.”
Chàng trai nhã nhặn tuấn tú, cô gái xinh đẹp rạng ngời, hai người đứng chung một chỗ trông đẹp như một cảnh phim điện ảnh kinh điển. Khi Giang Ánh Nghê mỉm cười với Trịnh Tử Sam, đôi mắt xinh đẹp của cô cong như vầng trăng dìu dịu, mỗi cử chỉ đều có sự hấp dẫn chí mạng.
Cổ Thành càng thấy khó chịu hơn.
Nhưng anh chắc mẩm đây không phải là ghen.
Ông chủ Cổ buồn bực tựa cửa xe hút thuốc. Anh dùng ngón tay thuôn dài kẹp điếu thuốc một cách lười biếng, mặc cho tàn thuốc bay tứ tung. Bầu trời vời vợi, mặt trời chói chang, vòng khói lượn lờ bị ánh nắng rọi vào gần như trong suốt lúc ẩn lúc hiện.
“Con bé ấy chạy theo thằng nhóc kia rồi à? Hầu như ngày nào chúng nó cũng đi xe buýt về chung với nhau, thân thiết quá thể.” Thầy Hạ đủng đỉnh đi tới, chân thành khuyên: “Anh Hai, anh xem anh ngần ấy tuổi rồi còn chơi với con nít. Đến lúc bị con bé yêu tinh ấy lừa thì biết giấu mặt vào đâu được. Tôi thấy con bé ấy chỉ tán anh cho vui thôi, anh mà thật lòng với nó là anh thua.”
“Tôi biết chứ.” Cổ Thành đưa điếu thuốc cho thầy Hạ đang khuyên nhủ tận tình: “Hút một điếu với tôi đi anh Hạ.”
“Không hút.” Thầy Hạ cười trách: “Về nhà để vợ tôi ngửi thấy thì mắng tôi chết, dạo này cô ấy đang bắt tôi cai thuốc nên quản khiếp lắm.”
Cổ Thành nhếch môi, đáp nhẹ tênh: “Ai bảo anh cưới vợ sớm làm gì, cứ như tôi thì chẳng sợ ai quản hết.”
“Tôi còn trẻ trung gì nữa đâu anh Hai.” Lão Hạ than thở: “Mười năm qua đi có biết bao lứa tre già măng mọc rồi. E là đội mình năm xưa giờ chỉ còn mỗi anh độc thân, có người con đã lên cấp Hai rồi ấy chứ.”
“Đã mười năm rồi à?” Cổ Thành thoáng sững sờ.
Lão Hạ thở dài, giọng nghe chiều xa xăm: “Anh Hai à, tôi còn không hiểu anh chắc? Mấy năm nay anh sống quá bế rạc, giờ lại còn bị con bé mười mấy tuổi thừa nước đục thả câu, gạ gẫm đùa giỡn tình cảm. Anh nghe tôi khuyên một câu đi, nếu anh thực sự chơi bời chán chê muốn bắt đầu lại cuộc đời thì hãy tìm một cô gái chạc tuổi mình, tính tình hiền lành chứ chơi đùa với con bé kia không đáng đâu… Quá không đáng.”
Cuộc sống bị cướp đoạt lý tưởng đúng là chán chường thật. Những vinh quang chói lọi năm xưa giờ đã hoá thành bọt nước, lẳng lặng tan biến theo dòng chảy thời gian.
*
Ở trạm xe buýt, một đám người lạ muôn hình vạn trạng đang đứng đợi trong nỗi chán ngán.
Giang Ánh Nghê khẽ nói: “Trịnh Tử Sam này, thật ra hôm nay tôi muốn về chung xe buýt với cậu là vì có chuyện muốn nói rõ với cậu.”
“Thật, thật ra tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.” Trịnh Tử Sam căng thẳng đến líu cả lưỡi.
“Thế cậu nói trước hay tôi nói trước?” Giang Ánh Nghê cười hỏi.
“Cậu nói trước đi.” Trịnh Tử Sam mím chặt môi, bất giác túm lấy góc áo sơ mi.
“Thế tôi nói trước nhé.” Giang Ánh Nghê lấy hộp quà hôm trước cậu ta tặng ra khỏi túi: “Trả cho cậu này.”
Trong hộp quà chính là con búp bê Barbie kia.
Trịnh Tử Sam hơi ngạc nhiên, từ từ đón lấy chiếc hộp hỏi: “Vì sao… lại trả tôi? Cậu không thích à?”
“Tất nhiên, giờ tôi có phải học sinh cấp Một đâu mà còn thích chơi búp bê.” Giang Ánh Nghê tuân theo bản tính mặt dày của mình, nói huỵch toẹt: “Tính tôi lả lơi ong bướm cực kỳ, chắc cậu cũng biết. Vốn tôi muốn chơi trò mập mờ với cậu, thấy trêu cậu cũng thú vị nên mới nhận quà của cậu. Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi, không muốn trêu cậu nữa, cũng không muốn lãng phí tình cảm của cậu. Vậy nên tôi trả quà lại cho cậu.”
“Tôi…” Trịnh Tử Sam không ngờ những gì Giang Ánh Nghê muốn nói là thế, lặng thinh hồi lâu mới hỏi: “Cậu không thích tôi ở điểm nào? Vì tôi trầm tính quá à?”
“Này bạn trẻ, cậu nghĩ kỹ lại đi.” Giang Ánh Nghê bẻ đốt ngón tay liệt kê hộ cậu ta: “Cậu là sinh viên 985, là nhân tài tương lai của xã hội, còn tôi là loại gái giang hồ chỉ có mỗi tấm bằng cấp Hai. Dù chúng ta có ở bên nhau thì nhà cậu chắc chắn cũng phản đối đúng không? Hơn nữa trình độ văn hóa của chúng ta chênh lệch nên suy nghĩ không cùng cấp bậc, có khi tư tưởng sống cũng khác xa nhau, rất khó nói chuyện sâu với nhau.”
“Mấy chuyện cậu nói, tôi thấy… đều không có gì to tát.” Trịnh Tử Sam lấy hết can đảm nói: “Tôi không ngại chuyện bằng cấp, tôi cũng sẽ tìm mọi cách để nhà tôi xem nhẹ chuyện bằng cấp của cậu. Tư tưởng sống và suy nghĩ có lẽ không giống nhau, nhưng chúng ta có thể trò chuyện nhiều để lấy thừa bù thiếu, chung sống hài hòa, không ai nhất thiết phải thay đổi suy nghĩ vì ai cả. Giang Ánh Nghê, tôi cảm thấy nhiều năm như vậy còn có cơ hội gặp lại cậu chính là duyên phận ông trời cố ý sắp đặt. Lúc tốt nghiệp cấp Một tôi không có dũng khí thổ lộ với cậu, giờ tôi phải nắm chắc cơ hội này để bộc bạch hết nỗi lòng. Bởi nếu không nói ra thì có lẽ tôi lại phải đợi rất nhiều năm nữa.”
“Vậy là cậu thích tôi từ hồi cấp Một á?” Giang Ánh Nghê trêu: “Tôi cứ tưởng cậu là học sinh ngoan chỉ chúi đầu vào học đấy, cậu giấu kỹ thực sự luôn.”
“Ừm.” Trịnh Tử Sam bình tĩnh nhìn cô.
“Đẹp quá cũng là cái tội mà.” Giang Ánh Nghê thong thả nói: “Nếu tôi mà xấu gái thì cậu có còn thích loại con gái hư hỏng như tôi nữa không?”
Trịnh Tử Sam gật đầu: “Có, hơn nữa tôi cũng không thấy cậu xấu xa như cậu tự nhận. Trong mắt tôi, cậu là một cô gái tốt, tốt như hồi cấp Một vậy.”
Giang Ánh Nghê suýt bật cười thành tiếng: “Làm ơn đi, hồi đó tôi tốt chỗ nào hả? Hiệu trưởng chỉ mong đuổi cổ tôi sớm, mấy thầy cô cũng tìm mọi cách chuyển tôi sang lớp khác còn gì.”
“Tôi cảm thấy cậu rất tốt.” Trịnh Tử Sam nói: “Hồi cấp Một tôi chung tổ với cậu sáu năm nên tôi hiểu rõ cậu hơn đám người kia.”
Chiếc xe buýt mà hai người chờ đã lướt ngang từ lâu, giờ lại có chiếc khác trờ tới nhưng họ vẫn không lên xe.
Trạm xe buýt đúng là một chỗ nghỉ chân tốt.
Giang Ánh Nghê có phần không nỡ bắt nạt người hiền lành, nhưng vẫn tàn nhẫn nói: “Dù mấy chuyện tôi vừa nói không thành vấn đề với cậu thì tôi cũng không muốn dây dưa với cậu. Bởi vì tôi đã tìm được đối tượng phù hợp hơn để chơi trò mập mờ rồi.”
Đây mới là lý do quan trọng nhất.
Trịnh Tử Sam hỏi: “Là ông chủ Cổ à?”
Giang Ánh Nghê nhún vai: “Cũng không nhất định là anh ấy, có lẽ mấy hôm nữa tôi sẽ chán ngấy anh ấy rồi tiếp tục tán tỉnh một anh chàng khác. Chơi trò mập mờ vui hơn hẹn hò đàng hoàng nhiều.”
Cô hư hỏng một cách công khai, đây mới là điểm đáng giận. Dù người khác có nổi nóng thì cũng như đấm vào bông, hoàn toàn không hả giận, chỉ biết hận đến nghiến răng.
Nếu kẻ xấu đã thoải mái thừa nhận mình là kẻ xấu thì bạn tức đỏ mặt chỉ vào cô nàng mà mắng “kẻ xấu” cũng có nghĩa lý gì đâu? Chẳng ảnh hưởng gì đến người ta cả.
Huống chi ngay từ đầu Trịnh Tử Sam đã biết cô là người xấu, lại còn vì cô là loại gái hư như thế nên cậu ta mới thấy kích thích, mới mê cô như điếu đổ.
Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.
Câu này đảo ngược lại thì vẫn đúng. Ai chẳng muốn chinh phục con mồi có độ khó cao, ai chẳng muốn làm kẻ thuần hoá.
Trịnh Tử Sam cam đoan: “Tôi sẽ không bỏ cuộc.”
“Tùy cậu, đừng hối hận là được.” Giang Ánh Nghê cười nhẹ tênh: “Tôi không phải người bọn cậu dễ dàng có được đâu.”