Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 26

“Ba giờ sáng rồi, cô đi ngủ đi.” Tiêu Tịnh chầu chực trước máy tính, tất bật trả lời tin nhắn khách hàng. Giang Ánh Nghê thì đánh số đơn đâu ra đấy, bỏ hàng vào thùng, cẩn thận đối chiếu với số đơn. Hàng hóa đã được phân loại và sắp xếp chất đống trong phòng khách, chỉ đợi mai anh giao hàng tới nhà lấy là xong.

Giang Ánh Nghê ngồi xếp bằng dưới đất dán đơn hàng, bị một đống thùng hàng lớn nhỏ đủ cỡ bao quanh. Cô ngáp một cái, nói với giọng buồn ngủ: “Bốn giờ tôi sẽ ngủ.”

Tiêu Tịnh đi từ bàn để máy tính tới, giục: “Mai cô phải đi thi phần hai, nhỡ ngủ gật lúc thi thì sao? Mau đi ngủ đi, đống này để lát tôi đóng cho.”

“Tôi ghi danh thi bừa phần hai ấy mà, không mong qua ngay lần đầu đâu.” Giang Ánh Nghê nói: “Dạo này chẳng đi tập tành gì, mai thi lụi thôi.”

“Đến chịu cô, bốn giờ phải đi ngủ đấy.” Tiêu Tịnh dặn một câu rồi lại ngồi trước máy tính bận bịu: “Mà mấy hôm nay Lệ Bình nhờ ai cày đơn à?”

Giang Ánh Nghê nói: “Hình như Lệ Bình định làm thế thật nhưng chưa nhờ ai cày hộ đâu.”

“Vãi, vậy sao người này mua lắm thế không biết?” Tiêu Tịnh hoang mang nhìn chằm chằm màn hình máy tính: “Còn ở cùng thành phố với bọn mình nữa… Anh ta mua một lần nhiều thế mà không hề hỏi xem có phiếu giảm giá hay không, lúc thanh toán cũng không thèm nhận phong bì lì xì. Chẳng lẽ là fan ruột của cô à?”

“Cô còn nhắc đám fan ấy làm gì, toàn fans đểu.” Giang Ánh Nghê bực bội vuốt tóc: “Hình như bọn họ vào livestream Taobao xem tôi trang điểm cho đã ghiền hay sao ấy, chứ chẳng mấy ai chịu chốt đơn hết. Ngày nào tôi cũng cố sức bán rẻ tiếng cười trong livestream mà chẳng chèo kéo được bao nhiêu người.”

Tiêu Tĩnh khuyên: “Chuyện thường ở huyện thôi, dù sao shop bọn mình cũng mới mở, chưa có tiếng tăm gì, chắc chắn khách hàng thấy mấy cửa hàng có tên tuổi yên tâm hơn. Cứ từ từ, dục tốc bất đạt mà. Hơn nữa chẳng phải vẫn còn một fan ruột ủng hộ bọn mình à?”

“Kiếm tiền khó thật đấy. Mấy hôm nay tự dưng tôi nhớ hồi mở tiệm trang điểm ở phố đèn đỏ ghê, náo nhiệt, chân thật, đầy hơi người. Giờ cái phố ấy bị truy quét sạch bong, chẳng biết đám họ đi đâu tìm việc nữa.” Giang Ánh Nghê bỏ son môi vào thùng hàng, thành thạo dán băng keo kín thùng giấy.

“Có mấy chị em bị nhốt ít ngày là được thả rồi.” Tiêu Tịnh thở dài một tiếng: “Nhưng đang lúc đầu sóng ngọn gió thì tìm đâu ra việc được, chỉ có nước bó gối ở nhà. Bọn họ nhiếc Hoa Hồng đến chết thì thôi. Vì trả thù má Khâu mà Hoa Hồng chơi vố điếng người thật, tự dưng đuổi cùng giết tận hết đám chị em.”

“Chuyện này không phải do Hoa Hồng làm đâu.” Giang Ánh Nghê nói với giọng uể oải: “Do cậu chủ Hàn muốn bắt chẹt má Khâu đấy. Má Khâu càn quấy quá, cứ nghĩ mình có quan hệ tốt với cục trưởng Lưu thì có thể làm bá chủ cái khu ấy, nhưng mụ ta đâu biết cậu chủ Hàn và cục trưởng Lưu có thù mãn kiếp chứ. Cậu chủ Hàn dẹp cái phố ấy là để tuyên chiến với cục trưởng Lưu. Cô nghĩ sao hôm ấy gã lại chọn Hoa Hồng thay vì mấy chị em khác hầu gã chứ? Là vì đám gái hạng sang đều có người chống lưng, đều trung thành và tận tụy với Thời Đại Vàng. Lệ Bình có Vương Đức Dương, Lộ Lộ có Phan Quốc Siêu,… Chỉ có hạng điếm xoàng như Hoa Hồng mới dễ phản bội má Khâu thôi. Hoa Hồng có thể tiết lộ một ít tin tức trong nghề chúng ta cho cậu chủ Hàn để gã thừa cơ một lưới bắt hết đám má Khâu, ép cục trưởng Lưu phải mở to mắt ra mà xem rốt cuộc khu ấy là của ai.”

“Sao cô biết nhiều thế?” Tiêu Tịnh ngạc nhiên: “Hoa Hồng kể cho cô à?”

“Ừ.” Giang Ánh Nghê than: “Suy cho cùng thì cả đám bọn mình đều chỉ là con rối trong tay lũ có tiền có thế. Nếu chúng muốn bọn mình chết thì bọn mình làm gì có đường sống đâu.”

*

Bảy rưỡi sáng, xe chuyên chở của trường lái Minh Thành đầy ụ học viên, người phụ trách việc đưa họ đến điểm thi là thầy Tăng.

Trịnh Tử Sam chủ động ngồi cạnh Giang Ánh Nghê. Trên xe rất ồn ào nên cậu ta cố hỏi to: “Dạo này sao cậu không đi tập xe? Công việc mới bận lắm à?”

“Bận.” Giang Ánh Nghê quý chữ như vàng, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thiệu Thu Ngọc là vlogger nổi tiếng, hầu như ngày nào cũng buôn bán nên nhân viên công ty chị ta cực kỳ bận rộn, còn phải đảm bảo ới một tiếng là có mặt ngay, chẳng biết việc sẽ ập tới lúc nào. Hiếm lắm mới có hôm Thiệu Thu Ngọc không quay vlog cũng không chụp hình như hôm nay, bởi vậy mà Giang Ánh Nghê mới có một ngày rảnh rỗi để đi thi phần hai.

Giang Ánh Nghê buồn ngủ rũ mắt, thế nên khi Trịnh Tử Sam tiếp tục bắt chuyện với cô, cô đã thiếp đi mất, đầu cứ ngật ngừ hết trái đến phải. Mới một tuần không gặp mà hình như cô lại gầy đi.

Trịnh Tử Sam biết vụ phố đèn đỏ đã bị truy quét, cũng biết bây giờ Giang Ánh Nghê đã có việc mới và mở một shop online với bạn. Cậu ta nhìn cô gái mệt mỏi đến độ ngủ gà gật bên cạnh mà xót hết cả ruột, khẽ đẩy đầu cô dựa vào vai mình cho cô ngủ yên chút.

Vai cậu ta không rộng lắm, hơi gầy kiểu thiếu niên nhưng rất ấm áp nên Giang Ánh Nghê dựa vào đấy ngủ rất thoải mái, suốt đường không hề tỉnh vì xóc nảy, mãi đến khi xe chuyên chở chạy tới điểm thi phần hai.

Tất nhiên Trịnh Tử Sam không nỡ đánh thức người thương đang say ngủ. Đến khi toàn bộ học viên khác xuống xe hết, Giang Ánh Nghê vẫn dựa vào người cậu ta yên lặng ngủ.

Quầng thâm mắt của cô rất đậm. Trịnh Tử Sam dè dặt giơ ngón trỏ lên, toan chạm vào làn da trắng nõn không tì vết của cô.

“Xuống xe.”

Thầy Tăng đột nhiên đi tới, đanh giọng giục hai học viên cuối cùng xuống xe. Trịnh Tử Sam vô thức rụt tay về như vừa làm sai điều gì

“Dậy đi, xuống xe.” Thầy Tăng tức tối gào lên.

Rốt cuộc Giang Ánh Nghê cũng tỉnh, cô ngơ ngác nhìn thầy Tăng rồi lại nhìn Trịnh Tử Sam, bấy giờ mới nhận ra mình phải đi thi phần hai.

“Xin lỗi, vừa rồi cháu ngủ quên.” Cô thờ ơ nói rồi nối đuôi Trịnh Tử Sam xuống xe.

Thầy Tăng nhìn mà cáu điên người. Con bé này quá đáng thật, trước mặt thì chơi trò mập mờ với anh Hai, xoay anh ấy mòng mòng, thế mà sau lưng lại dây dưa với thằng nhãi Trịnh Tử Sam này… Anh Hai đúng là bị mù mới đi thích con bé này.

Vào đến phòng chờ thi, các học viên đều thấy căng thẳng.

Giản Giai Vũ cố dỗ cô bạn gái Lục Văn Đình thả lỏng một chút, nhưng Lục Văn Đình vẫn căng thẳng đến độ răng đánh nhau cầm cập. Giang Ánh Nghê lại chẳng căng thẳng chút nào, vốn dĩ cô không trông đợi thi một lần là qua, hôm nay chỉ tới thử vận may nên vừa vào phòng chờ, cô lại bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Cậu có muốn dựa vào người mình ngủ không?” Trịnh Tử Sam khẽ hỏi: “Bao giờ đến lượt cậu thì mình sẽ gọi cậu dậy.”

“…” Giang Ánh Nghê hỏi: “Vừa nãy ở trên xe có phải cậu cố ý đẩy tôi dựa vào người cậu không?”

“Ừ.” Trịnh Tử Sam thành thật gật đầu, nhìn cô với ánh mắt chân thành như một con cún đáng yêu: “Xin lỗi cậu.”

“Không cần xin lỗi.” Giang Ánh Nghê nói: “Nếu đã chọn làm vậy thì cần gì xin lỗi.”

Trịnh Tử Sam giải thích: “Vì mình thấy cậu mệt mỏi quá, muốn cậu ngủ ngon một chút…”

“Ừ, cảm ơn nhé.” Giang Ánh Nghê dửng dưng nói: “Nhưng tôi chẳng có hứng thú gì với cậu cả.”

Thái độ của cô cực kỳ lạnh nhạt, thế nên cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt. Mắt Trịnh Tử Sam ảm đạm hẳn, cậu ta ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt đất với vẻ mất mát.

Sau nửa tiếng chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt Giang Ánh Nghê lên xe thi, trường thi xếp cho cô xe số 10.

Thật ra trong nghề có một luật ngầm. Vì muốn khống chế tỷ lệ đậu nên trong 30 chiếc xe của trường thi có 5 chiếc khá tệ, hoặc là chân số khó giẫm, hoặc vô-lăng khó đánh. Nhưng 5 chiếc nào có vấn đề thì thí sinh không biết được, nghe nói số 10 chính là chiếc “tệ nhất”.

Hôm nay mưa sà sã, trời tối hù, trường thi ngoài trời đâu đâu cũng ướt nên sườn dốc rất trơn. Kính chiếu hậu của xe cũng bám đầy nước mưa, không tiện cho thí sinh quan sát địa hình.

Thời tiết tệ như vậy rất hợp để học viên viện cớ nếu thi một lần không qua.

Giang Ánh Nghê bình tĩnh ngồi vào xe, nhanh chóng nhớ lại hàng loạt những điều cần lưu ý cũng như mẹo quan trọng của phần hai.

Đêm qua Cổ Thành đã nhắn tin cho cô dặn dò mấy điều cần chú ý. Giang Ánh Nghê không hồi âm nhưng cố học thuộc mấy câu trong tin nhắn, thậm chí giờ có thể đọc làu làu chẳng sai chữ nào.

Nếu hôm nay đậu phần hai, cô sẽ hồi âm cho anh, còn rớt thì cứ tiếp tục giả bộ không thấy tin nhắn là xong.

Sự thật chứng minh xe số 10 đúng là “xe hư” cố ý dùng để giảm tỷ lệ đậu.

Giang Ánh Nghê thắt đai an toàn cẩn thận, chuẩn bị lái xe từ đất phẳng lên dốc nhưng vừa chầm chậm thả chân số thì xe tắt máy ngay lập tức. Đáng lý chỉ khi nào nhả chân số bất thình lình thì xe mới bị như vậy.

Cứ một lỗi là trừ 10 điểm, đồng nghĩa lúc sau tối đa chỉ được phép mất thêm 10 điểm nữa, nếu không sẽ không đạt điểm chuẩn.

Cô không hề hoang mang, khởi động xe lần nữa, trong đầu không ngừng phát đi phát lại cảnh Cổ Thành dạy cô cách xác định chỗ đậu xe trên dốc và chạy tiếp, vững vàng và bình tĩnh chạy lên dốc.

Cô xác định chỗ đậu rất chính xác, không bị trừ điểm nào, ngay sau đó là xuống dốc tới phần cua 90 độ. Anh đã dạy cô một mẹo là bao giờ điểm vuông góc trùng với mép cửa kính xe thì phải đổi hướng ngay. Lúc tập, Giang Ánh Nghê rất hay mắc lỗi chỗ này, nhưng hôm nay lại qua rất êm. Phần chạy chữ S kế tiếp là phần cô nắm khá chắc nên qua dễ dàng.

Đậu xe vào bãi là phần thầy Tăng dạy cô. Vì mấy phần trước đều thuận lợi qua cửa nên Giang Ánh Nghê hơi mất cảnh giác, thế là bị trừ 10 điểm ở phần này. Mà chính cô cũng không biết mình phạm lỗi gì, chỉ còn 80 điểm, tuyệt đối không thể lại bị trừ thêm 10 điểm nữa.

Phần cuối cùng là đậu xe bên lề, tim Giang Ánh Nghê thồn lên họng, cực kỳ thận trọng điều khiển chiếc xe, cố gắng hoàn thành mỗi chi tiết một cách hoàn hảo nhất.

“Điểm thi đạt chuẩn.” Hệ thống thông báo.

Qua, không ngờ chỉ một lần đã qua!

Lúc xuống xe, Giang Ánh Nghê thấy lâng lâng hết người, bất giác nhoẻn môi. Cô rảo bước ra khỏi trường thi, tới khu giữ đồ lấy điện thoại ra, chẳng buồn nghĩ ngợi mà nhắn lại ngay cho Cổ Thành: “Phần hai em thi một lần là qua luôn. Em có giỏi không?”

Cổ Thành không trả lời cô ngay, chắc giờ chưa xem điện thoại. Giang Ánh Nghê thấy hơi mất hứng.

Nhưng nửa tiếng trước, không ngờ Hoa Hồng lại gửi tin Wechat cho cô: “Tối nay Thiệu Thu Ngọc sẽ tới biệt thự của sếp Hàn qua đêm.”

Rốt cuộc Hoa Hồng nhắn tin này cho cô là có mục đích gì?
Bình Luận (0)
Comment