Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 4

“Điều gì ảnh hưởng chính tới việc lái xe an toàn ngày mưa? - Mặt đường trơn trượt, tầm nhìn hạn chế.”

“Đặc điểm chủ yếu của người đi bộ khi tham gia giao thông là gì? - Tính bất quy tắc cao, thường xuyên đổi hướng.”

“Người điều khiển xe quan sát vật thể ban đêm kém hơn ban ngày, tầm nhìn có gì thay đổi? - Bị ngắn lại.”

Cách ngày thi một ngày, rốt cuộc Giang Ánh Nghê cũng bắt đầu cày đề lý thuyết. Từ nhỏ cô đã không thích học, thành tích cũng kém, bảo cô chủ động học bài còn khó hơn bắt cô cai chửi thề. Lần đầu làm 100 câu hỏi trong app kho bí kíp thi bằng lái sai mất 23 đề, Giang Ánh Nghê tức điên, thiếu điều muốn vứt điện thoại đi.

“Trân Trân, cô đang xem phim gì thế?” Hoa Hồng đi vào tiệm trang điểm, liếc nhìn màn hình điện thoại của Giang Ánh Nghê một cái: “Đây là đề thi lý thuyết hả? Cô muốn thi bằng lái à?”

Hoa Hồng là ả gái chuyên nghiệp nhất phố đèn đỏ này. Ở phương diện nghề nghiệp, thậm chí Giang Ánh Nghê hơi thấy kính nể cô ả. Tối nào Hoa Hồng cũng là người đầu tiên tới tiệm trang điểm – bởi vì Giang Ảnh Nghê có thói quen ngày nào cũng trang điểm cực kỳ nghiêm túc cho khách hàng đầu tiên của mình, tựa như người nghệ sĩ đối xử với vưu vật thế gian. Sau đó đám gái tới tiệm trang điểm dần đông lên, Giang Ánh Nghê đành vội vàng đắp nặn họ, trang điểm cho mỗi người chỉ mất tầm bảy phút. Tuy lớp trang điểm của những người sau cũng rất xinh đẹp nhưng chắc chắn không bì nổi với cô ả đầu tiên đến tiệm được.

Giang Ánh Nghê mệt mỏi thở dài: “Mai thi lý thuyết rồi, chắc tôi trượt vỏ chuối mất, bao nhiêu năm qua tôi có xài não để học thuộc lòng đâu.”

“Chúc cô thuận buồm xuôi gió.” Hoa Hồng ngồi xuống trước gương trang điểm, ngắm nghĩa làn da không đẹp lắm của mình, vừa ngắm vừa hỏi: “Sao tự dưng cô lại muốn thi bằng lái?”

Giang Ánh Nghê vén tóc trên trán Hoa Hồng lên, dùng miếng dần tóc mái cố định để nó không xoã xuống trán: “Xã hội bây giờ ai cũng chuộng bằng lái, không thi lạc quẻ lắm.”

Hoa Hồng bi quan thở dài: “Ầy, bọn mình có thi bằng lái cũng vô dụng vì có mua nổi xe đâu. Đừng nói là xe mà ngay đến nhà cũng chẳng có. Cô xem ngày nào tôi cũng cày cổ sống cổ chết như vậy mà vẫn chỉ được tiếp khách hạng trung, còn Lộ Lộ và Lệ Bình đều hầu hạ mấy sếp! Bọn họ không nỗ lực làm việc bằng tôi, thế mà lại kiếm hơn tôi gấp bộn. Cô nói xem ngoại hình của tôi có chỗ nào thua kém họ chứ? Chẳng qua vì tôi từng đắc tội má mì nên mụ ta mới không cất nhắc tôi lên tiếp khách quý. Thế chẳng phải người so với người càng tức chết người thì là gì?"

"Thôi thì ngó lên mình không bằng ai, nhưng nhìn xuống chẳng ai bằng mình.” Giang Ánh Nghê dửng dưng nhận xét: “Ít ra khách cô tiếp vẫn là khách hạng trung. Khách hạng sang lắm tiền thì sao? Ngẫm lại xem hôm đó Lệ Bình bị ông chủ Vương tra tấn thành thế nào.”

“Ôi cô nói cũng có lý” Hoa Hồng rầu rĩ đáp, nhàm chán cầm chiếc máy uốn tóc trên bàn trang điểm lên tự uốn xoăn lọn, cuốn được một vòng lại buông ra: “Đời tôi đúng là chẳng nên cơm cháo gì, đi làm đĩ mà cũng thành dĩ xoàng."

“Chứ cô muốn thành đã xuất sắc à?” Giang Ảnh Nghê trêu: “Thế hôm nay tôi trao danh hiệu chiến sĩ thi đua đã quốc tế cho cô nhé.”

“Vãi hàng” Hoa Hồng không kìm được phá lên cười: “Thế tôi cũng trao cho cô danh hiệu bậc thầy kể truyện cười đen”

“Này chiến sĩ thi đua, cô đánh giá cao tôi quá.” Giang Ánh Nghê nói: “Bao giờ tôi có bằng lái với mua được xe, chuyện đầu tiên là chở chiến sĩ thi đua đi hóng gió.”

“Hy vọng chiến sĩ thi đua này chờ được ngày đó, đừng chết trẻ ngang xương lúc hành nghề.” Hoa Hồng ngơ ngẩn soi mình trong gương, rõ ràng ả mới có 26 mà trông già dặn cứ như 36. Cô ả lẩm bẩm than: “Mệt quá!”

Giang Ánh Nghê chọn một ống son nước tô cho Hoa Hồng: “Tô màu này cho yêu đời, nghĩ mấy chuyện vui chút.”

“Có chuyện gì đáng vui đâu.” Hoa Hồng bộc bạch: “Không giấu gì cô, làm nghề bọn tôi chai sần cảm giác hết cả, của đáng tội có biết khoái cảm là gì nữa đâu, lần nào cũng góp vui lấy lệ, cô hiểu không?”

Phụ nữ đàng hoàng khó mà mở miệng bàn về chủ đề này, nhưng đám gái này nào có kiêng kỵ gì, hàn huyên về chuyện giường chiếu y như tám gẫu về mấy chủ đề phổ biến như “Sáng nay ăn gì? Trưa nay ăn gì?” mà thôi.

“Hiểu.” Giang Ánh Nghề gật đầu.

“Nhưng có một lần tiếp khách khiến tôi cảm thấy sướng thật, hơn nữa còn là kiểu sướng mãi không muốn ngừng.” Hoa Hồng hít sâu một hơi, cảm khái: “Mẹ kiếp thế mới gọi là khoái cảm chứ.”

“Hơn nữa vóc dáng diện mạo anh chàng kia cứ gọi là mê ly.” Hoa Hồng mê mẩn bồi thêm.

Giang Ánh Nghê thoáng lơ là nên đánh phấn má hồng cho Hoa Hồng hơn đậm khiến giờ cô ả trông y như hoa hồng thật.

“Tiếc là sau đó anh ta không kiếm tôi nữa.” Hoa Hồng kết luận: “Bởi thế mới nói, nào có chuyện gì đáng vui đâu.”

“Nếu anh ta không kiểm cô thì anh ta thích kiếm ai?" Giang Ánh Nghê hỏi.

Hoa Hồng đáp: “Anh ta không có ai cố định, có vẻ lần nào cũng đổi người. Dù sao thì... dám gái hạng trung chúng tôi hầu như đều bị anh ta ngủ khắp lượt rồi.”

Đám gái hạng trung của Thời Đại Vàng không ít, Giang Ánh Nghê trang điểm cho họ một thời gian dài, cũng có khái niệm tương đối về sĩ số của họ. Chiếu theo những gì Hoa Hồng nói, nếu anh ta ngủ sạch đám gái hạng trung thì...

Do vãi đạn.

Nhưng Giang Ánh Nghê lại bỗng dưng nổi hứng thú với cái gã dơ bẩn ấy. Cô muốn thử xem rốt cuộc có sướng như Hoa Hồng tả không.

Trang điểm cho Hoa Hồng xong, tiệm trang điểm Trân Trân lại đến giờ đông khách, đám gái ăn mặc hớ hênh chen chúc trong không gian nhỏ hẹp buôn chuyện với nhau trong lúc đợi Giang Ánh Nghệ trang điểm cho bọn họ.

Giang Ánh Nghê chê tối nay họ nói chuyện ồn quá bèn dùng điện thoại phát bài Dream it possible. Đây cũng là nhạc chuông mặc định của điện thoại hãng Huawei.

Lisa cứ tưởng điện thoại mình reo, tìm hồi lâu mới nhận ra là nhạc do Giang Ánh Nghê mở.

“Trân Trân, cô làm tôi tìm điện thoại mãi.” Lisa nhìn Giang Ánh Nghê trách: “Cô thích bài này à? Ngày nào tôi cũng nghe tiếng chuông bài này đến phát ghét lên được.”

“Bài này tên gì thế?” Phàm Phàm phát âm tiếng Anh vô cùng sứt seo: "Dream it possible?"

Phàm Phàm nói tiếng Anh nghe rất rởm đời nhưng cả phòng này cũng có ai sõi tiếng Anh đâu. Tiêu Tịnh có trình độ văn hóa thấp nhất hỏi: “Tên bài hát nghĩa là gì thế?”

“Nếu không nhầm thì là biến ước mơ thành hiện thực.” Lisa nói: “Rất có chí cầu tiến.”

Tiêu Tĩnh nói: "Ước mơ của tôi là phát nhanh.”

“Khéo quá, tôi cũng thế.” Phàm Phàm hỏi Giang Ánh Nghê: “Ước mơ của Trân Trân là gì?”

Giang Ánh Nghê nhếch môi: “Ước mơ lớn thì không có, nhỏ thì có một cái.”

“Nhanh nói đi, đừng để bọn tôi tò mò.”

Giang Ánh Nghê bình thản nói: “Ngủ với Cổ Thành.”

Cả đám gái trong phòng nghe vậy đều nín thinh. Phàm Phàm hỏi giỡn: “Cổ Thành? Cô tính giành mối làm ăn với chị em chúng tôi à?"

“Chẳng những giành mối mà tôi còn muốn cạnh tranh không lành mạnh.” Giang Ánh Nghê nở nụ cười xinh đẹp như đóa anh túc ma mị nở rộ: “Mấy cô thu tiền anh ta, còn tôi biếu không.”

11 giờ 49 phút tối, chiếc Ford trắng số đuôi 68 lướt ngang tiệm trang điểm Trân Trân.

Đúng lúc trong tiệm không còn ai đợi tới lượt trang điểm. Giang Ánh Nghê gọi vào số điện thoại trên tấm danh thiếp của trường

lái Minh Thành.

“A lô?” Anh ngừng xe ven phố đèn đỏ, trước khi xuống xe thì tiếp cuộc gọi từ số máy lạ.

“Em là Giang Ánh Nghệ.” Cô thong thả nói: “Em thấy xe anh... Tôi nay anh có cân nhắc chuyện ngủ với em không? Em cho anh ba mươi giây suy nghĩ đấy, nếu trong vòng ba mươi giây anh không xuống xe thì em sẽ ra xe tìm anh."

Với cô mà nói thì liêm sỉ và rụt rè chẳng đáng một đồng. Cô chỉ là đứa tục tắn trọng dục, thích tận hưởng lạc thú trước mắt.

“Muốn chơi nhún xe à?”

Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, buông lời cợt nhả. Giọng nam trầm thấp có sức hút mê hồn. Anh là chúa tể dòng lũ dục vọng đêm khuya của thành phố này, chuyên dụ dỗ người ta trầm luân.

Lúc Giang Ánh Nghê nghe thấy Cổ Thành thốt ra năm chữ kia, thân thể cô bất giác run lên, con sói cô độc ẩn sâu trong cơ thể bắt đầu phấn khích chộn rộn. Giọng Cổ Thành mà rên rỉ trong đêm chắc khiến người ta điêu đứng phải biết.

“Đương nhiên em muốn... Anh còn mười giây.” Giang Ánh Nghê nhìn chằm chằm chiếc Ford đang đậu ven phố đèn đỏ phía đối diện với lúm đồng tiền như hoa và giọng dịu dàng như nước.

Mười giây lâu bằng nào?

Cổ Thành không xuống xe.

Đèn trước của chiếc Ford tắt, trong xe chìm vào bóng tối.

Giang Ảnh Nghê đóng cửa tiệm, lả lướt đi tới chỗ chiếc xe phía đối diện. Sau đó cô nhìn thấy Cổ Thành xuống xe, rảo bước đi vào Thời Đại Vàng.

Vậy mười giây kia là anh cố ý nhử cô? “Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu”, hẳn anh hiểu rõ đạo lý này, hơn nữa còn dùng rất điêu luyện.

“Anh đợi đã,” Giang Ánh Nghê chặn Cổ Thành trước cửa Thời Đại Vàng. Vóc dáng anh cao ráo, Giang Ánh Nghê không thể không ngẩng đầu nhìn anh. Cô trừng đôi mắt đẹp: “Có ý gì hả? Chơi em?"

Cổ Thành mỉm cười: “Ý là không muốn chơi với một cô bé như em dó."

“Em không phải cô bé.” Giang Ánh Nghê hùng hồn cãi lý.

“So với chú thì phải.” Cổ Thành ngắm khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung của cô, đáp nhẹ tênh: “Muốn chơi thì đi tìm bạn cùng lứa mà chơi, chú đây không rảnh chơi với cháu đâu ha.”

Giang Ánh Nghê ngang ngược hỏi: “Anh già cỡ nào?”

“33 tuổi.” Anh đáp.

“Xùy, chẳng qua lớn hơn em có mười mấy tuổi.”

Giang Ánh Nghê cười khẩy: "Em dám chơi, cớ gì anh không dám? Đi tìm bọn họ còn tốn tiền, tìm em chẳng mất đồng nào.”

“Bởi vì trả tiền mới là mua bán. Trả tiền xong thì sau này không còn dây dưa nữa.” Cổ Thành nhìn xuống cô bé ngang ngược vô lý: “Tôi chỉ muốn bóc bánh trả tiền, không muốn yêu đương”

“À,” Giang Ánh Nghê tưởng mình vừa nghe chuyện cười: “Chẳng lẽ anh sợ ngủ một đêm xong sẽ yêu em à?"

“Tôi sợ em yêu tôi.” Cổ Thành thẳng thắn.

Mẹ kiếp anh lấy đâu ra tự tin mà nói thế? Giang Ảnh Nghê khinh bỉ đến nỗi suýt cười khẩy thành tiếng.

“Nhân tiện nhắc em nhớ là sáng mai còn buổi thi đấy.” Cổ Thành nói: “So với chuyện đêm nay dụ trai chơi nhún xe thì chắc vui đầu ôn luyện khi nước ngập đến chân có nghĩa lý hơn đấy.”

"Anh!" Giang Ánh Nghê bị anh đá đều cho nín họng.

“Tám giờ sáng mai gặp nhé, đừng đến muộn.”

Cổ Thành nói xong, tránh khỏi sự cản trở của Giang Ánh Nghê, đi vào cổng Thời Đại Vàng. Anh là khách phong lưu dạo chơi nhân gian, cũng là gã sa đọa chốn trần thế phù hoa.

Giang Ánh Nghê không cam tâm dõi theo bóng dáng cao ráo của anh, nhìn anh ôm một cô nàng gợi cảm trong Thời Đại Vàng, mỗi lúc một khuất xa khỏi tầm mắt cô.
Bình Luận (0)
Comment